Chương 2187: Phù bình lược ảnh (2)
Duệ Quang
22/01/2023
Lôi Thiên tức đến nghẹn họng.
Dư Hằng Tử thấy hai người đấu miệng không ngừng, vội nhắc nhở nói:
-Ngô tiền bối động thủ
Ngô Dung động thủ!
Ngô Dung không phải người ưa thích dong dài. Không chút để ý tới Hoàng bà bà đang kêu gào, hắn và Liễu Đạo Liễu Phàm ngầm ra hiệu với nhau, lập tức đưa tay chỉ tới trước. Vô số kiếm mang phá không mà ra, đột nhiên hóa thành tinh quang đầy trời gào thét mà đi. Đồng thời theo đó, mấy chục tu sĩ bốn phía cùng lúc ra tay.
Nháy mắt, vạn ngàn kiếm mang rót thành một mảnh vòm trời hàn quang lấp lánh, ầm vang bao phủ xuống. Trong đó lưu tinh như mưa, kiếm khí lăng lệ, uy không thể ngăn
Hoàng bà bà thấy đối phương giành ra tay trước, không cam lạc hậu, hai tay áo bay múa. Mây mù chợt lên, hàn phong trận trận, hóa thành từng đạo băng hàn cuốn thốc đi. Mấy chục khôi lỗi Hoa Nô cực ăn ý, liên thủ gia trì pháp lực
Song phương cầm cự chẳng qua khoảnh khắc, tinh không yên lặng lần nữa sôi trào lên.
-Oanh ——
Kiếm mang vô cùng tận, dày đặc như gió, từ bốn phương tám hướng cấp tập mà tới. Từng đạo băng hàn như giao long điên cuồng phản đánh. Hai cái đột nhiên đụng nhau, lập tức phát ra một tiếng cự vang đinh tai nhức óc.
Trong nháy mắt, một đạo bình chướng bằng băng tuyết vắt ngang giữa trời, khó khăn ngăn lại thế công từ bốn phía. Nhưng kiếm mang dày đặc vẫn lao đến không ngừng không nghỉ, cuộn lên một trận lại một trận gió táp mưa sa, như muốn xé nát, cắn nuốt hết thảy. Song phương giằng co khó phân, nhất thời ngang cơ không ai làm gì được ai.
Hoàng bà bà thấy an nguy không ngại, lành lạnh thở một hơi, lẩm bẩm nói:
-Tiên tôn lại thế nào, còn không phải sống sót sau tai họa, lay lắt hơi tàn đến nay, hừ
Nàng quay sang La Thanh Tử nơi không xa, phân phó nói:
-Nếu chuyện đã khó thành, cứ phá vòng vây mà ra. Đợi ngày sau chinh phạt Hành Thiên không muộn!
Ý trong lời nàng là còn có cơ hội nghịch chuyển tranh thắng.
La Thanh Tử vội vã tế ra pháp quyết gia trì cấm chế bốn phía, nghe được Hoàng bà bà nói thế, vội gật đầu xưng phải. Nhưng thấu qua tầng tầng pháp lực quang mang đan chéo nhìn hướng nơi xa, hắn không khỏi ngấm ngầm thở dài một hơi. Hôm nay toàn thân mà lui đều khó, còn muốn quay đầu lại đến? Đừng quên, còn có hai, ba trăm yêu tu đang ma quyền sát chưởng. Chỉ là đám Kim Thánh phản bội đã khiến La gia tình cảnh nan kham, hắn sao dám nhắc tới nữa
Mây mù, băng hàn, tuyết chướng, kết thành một mảnh trận pháp cấm chế gần mười dặm. Trong đó hơn bốn mươi khôi lỗi Hoa Nô phân thủ bốn phương, ai nấy đều dốc hết sức lực gia trì phòng ngự. Ở bên ngoài, kiếm mang như tinh vũ đầy trời vẫn tấn công không dứt
Đối với thái độ cường ngạnh của Hoàng bà bà, Ngô Dung rất không cho là đúng, song đối với cấm chế nó thi triển lại có chút ngoài ý. Hắn một mình ở bên lặng lẽ đánh giá khoảnh khắc, thần tình có phần âm lãnh. Chốc lát, hắn thầm hừ một tiếng, nhè nhẹ gật đầu.
Thẳng đến lúc này, yêu tu một mực chờ đợi ở nơi xa đột nhiên xông tới. Lấy Kim Thánh cầm đầu, cả đám không hẹn mà cùng phát động thế công. Hai, ba trăm đạo pháp lực mạnh mẽ hợp làm một nơi, như một đạo hồng lưu khổng lồ vạch qua tinh không, lấy thế không thể ngăn trở hung hăng đánh thẳng tới mảnh cấm chế do phía Hoàng bà bà dựng nên.
Hoàng bà bà phát giác được động tĩnh nơi xa, trong lòng nhịn không được trầm xuống. Trước đây không phải không có phòng bị, chỉ là không ngờ đám yêu tu kia đột nhiên làm khó. Một đám sớm nắng chiều mưa, duy lợi là đồ. Khi trước tình thế bất minh, quả quyết không dám đắc tội Cửu Mục. Nhưng giờ
-Rắc rắc ——
Một tiếng nổ vang như sét đánh ngang tai, mười dặm cấm chế lập tức bị xé nứt ra một lỗ thủng to tướng. Đỉnh băng sụp đổ, hàn triều rút đi, pháp lực cắn trả, cuồng tiêu tứ ngược. Bảy tám tên Hoa Nô tuyến đầu nháy mắt bị nghiền thành phấn vụn. Đó chính là một kích hợp lực từ hai ba trăm tiên nhân, uy lực lớn thế nào không cần nghĩ cũng biết
Hoàng bà bà sắc mặt khẽ biến, lại không chịu thiệt, vội vàng né tránh ra sau. Trận pháp cấm chế đã không giữ được, bốn phía chìm trong một mảnh hỗn loạn.
Đồng thời với đó, Ngô Dung lăng không bay lên, tay áo đột nhiên vung lên, lập tức lại vươn ra một đầu ngón tay dùng sức điểm xuống. Nơi pháp lực chỉ tới, vạn ngàn kiếm mang hợp lại một nơi, nhanh chóng hóa thành một đạo bóng kiếm dài vài trăm trượng, mang theo uy năng vô thượng và sát cơ ngất trời, như thiểm điện chẻ xuống
Hoàng bà bà mới lui không bao xa, thân hình ngừng lại. Sát na lúc ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt toàn là kinh ngạc. Cùng nháy mắt đó, hàn ý và tử ý nồng đượm đột nhiên hàng lâm, khiến người vô lực kháng cự. Đạo thiểm điện đoạt mệnh kia hội tụ pháp lực của bản thân Ngô Dung và mấy chục tu sĩ, nghiễm nhiên liền là một kích mạnh nhất từ cảnh giới Động Thiên sơ kỳ viên mãn! Tứ đại tiên tôn năm đó, tuyệt không thể khinh thường
Sinh tử sắp tới, lại thân hãm trùng vây không chỗ để trốn. Trên nét mặt tuyệt vọng của Hoàng bà bà phát ra một tia điên cuồng sau cùng, không nhìn hết thảy đánh ra mấy thủ quyết. Tức thì, mấy chục Hoa Nô còn lại nhất nhất bay lên, liên tiếp che ở trước người nàng.
-Phanh, phanh, phanh
Một tên tiếp một tên Hoa Nô bay lên tự bạo, nổ tung một tầng lại một tầng khe nứt hư không. Trước sau chỉ trong chớp mắt, hơn hai mươi Hoa Nô hóa thành hư vô. Mà đạo bóng kiếm thiểm điện kia vẫn cứ trảm phá Hỗn Độn, sở hướng phi mị
Sát cơ cường đại khiến La Thanh Tử và La Khôn Tử cách đó ngàn trượng kinh đến độ mặt mày xám tro. Hai huynh đệ trơ mắt nhìn từng tên Hoa Nô như thiêu thân lao vào lửa, lần lượt vẫn lạc, bình sinh tới nay đây là lần bọn hắn cảm nhận được sinh mạng giòn yếu như thế, cái chết nhỏ bé như thế. Nơi này không còn gia chủ và trưởng lão La gia, chỉ có hai sinh linh hèn mọn mà thôi
Tay Hoàng bà bà chậm lại, thần sắc điên cuồng dần dần trở nên bình tĩnh. Nàng tự biết khó thoát khỏi cái chết, vứt bỏ giãy dụa uổng công, khẽ cười thảm, thẳng tắp thân mình khom còng, nghênh đón tia sáng sau cùng trên đời. Cầu an nhất thời, hốt hoảng một đời. Bèo trôi lược ảnh, tùy sóng mà đi
Đúng lúc này, lại một đạo thiểm điện đỏ hồng đột nhiên lao tới, tê tâm liệt phế kêu lên:
-Ngô tiên sinh! Không được giết bà bà ta
Dư Hằng Tử thấy hai người đấu miệng không ngừng, vội nhắc nhở nói:
-Ngô tiền bối động thủ
Ngô Dung động thủ!
Ngô Dung không phải người ưa thích dong dài. Không chút để ý tới Hoàng bà bà đang kêu gào, hắn và Liễu Đạo Liễu Phàm ngầm ra hiệu với nhau, lập tức đưa tay chỉ tới trước. Vô số kiếm mang phá không mà ra, đột nhiên hóa thành tinh quang đầy trời gào thét mà đi. Đồng thời theo đó, mấy chục tu sĩ bốn phía cùng lúc ra tay.
Nháy mắt, vạn ngàn kiếm mang rót thành một mảnh vòm trời hàn quang lấp lánh, ầm vang bao phủ xuống. Trong đó lưu tinh như mưa, kiếm khí lăng lệ, uy không thể ngăn
Hoàng bà bà thấy đối phương giành ra tay trước, không cam lạc hậu, hai tay áo bay múa. Mây mù chợt lên, hàn phong trận trận, hóa thành từng đạo băng hàn cuốn thốc đi. Mấy chục khôi lỗi Hoa Nô cực ăn ý, liên thủ gia trì pháp lực
Song phương cầm cự chẳng qua khoảnh khắc, tinh không yên lặng lần nữa sôi trào lên.
-Oanh ——
Kiếm mang vô cùng tận, dày đặc như gió, từ bốn phương tám hướng cấp tập mà tới. Từng đạo băng hàn như giao long điên cuồng phản đánh. Hai cái đột nhiên đụng nhau, lập tức phát ra một tiếng cự vang đinh tai nhức óc.
Trong nháy mắt, một đạo bình chướng bằng băng tuyết vắt ngang giữa trời, khó khăn ngăn lại thế công từ bốn phía. Nhưng kiếm mang dày đặc vẫn lao đến không ngừng không nghỉ, cuộn lên một trận lại một trận gió táp mưa sa, như muốn xé nát, cắn nuốt hết thảy. Song phương giằng co khó phân, nhất thời ngang cơ không ai làm gì được ai.
Hoàng bà bà thấy an nguy không ngại, lành lạnh thở một hơi, lẩm bẩm nói:
-Tiên tôn lại thế nào, còn không phải sống sót sau tai họa, lay lắt hơi tàn đến nay, hừ
Nàng quay sang La Thanh Tử nơi không xa, phân phó nói:
-Nếu chuyện đã khó thành, cứ phá vòng vây mà ra. Đợi ngày sau chinh phạt Hành Thiên không muộn!
Ý trong lời nàng là còn có cơ hội nghịch chuyển tranh thắng.
La Thanh Tử vội vã tế ra pháp quyết gia trì cấm chế bốn phía, nghe được Hoàng bà bà nói thế, vội gật đầu xưng phải. Nhưng thấu qua tầng tầng pháp lực quang mang đan chéo nhìn hướng nơi xa, hắn không khỏi ngấm ngầm thở dài một hơi. Hôm nay toàn thân mà lui đều khó, còn muốn quay đầu lại đến? Đừng quên, còn có hai, ba trăm yêu tu đang ma quyền sát chưởng. Chỉ là đám Kim Thánh phản bội đã khiến La gia tình cảnh nan kham, hắn sao dám nhắc tới nữa
Mây mù, băng hàn, tuyết chướng, kết thành một mảnh trận pháp cấm chế gần mười dặm. Trong đó hơn bốn mươi khôi lỗi Hoa Nô phân thủ bốn phương, ai nấy đều dốc hết sức lực gia trì phòng ngự. Ở bên ngoài, kiếm mang như tinh vũ đầy trời vẫn tấn công không dứt
Đối với thái độ cường ngạnh của Hoàng bà bà, Ngô Dung rất không cho là đúng, song đối với cấm chế nó thi triển lại có chút ngoài ý. Hắn một mình ở bên lặng lẽ đánh giá khoảnh khắc, thần tình có phần âm lãnh. Chốc lát, hắn thầm hừ một tiếng, nhè nhẹ gật đầu.
Thẳng đến lúc này, yêu tu một mực chờ đợi ở nơi xa đột nhiên xông tới. Lấy Kim Thánh cầm đầu, cả đám không hẹn mà cùng phát động thế công. Hai, ba trăm đạo pháp lực mạnh mẽ hợp làm một nơi, như một đạo hồng lưu khổng lồ vạch qua tinh không, lấy thế không thể ngăn trở hung hăng đánh thẳng tới mảnh cấm chế do phía Hoàng bà bà dựng nên.
Hoàng bà bà phát giác được động tĩnh nơi xa, trong lòng nhịn không được trầm xuống. Trước đây không phải không có phòng bị, chỉ là không ngờ đám yêu tu kia đột nhiên làm khó. Một đám sớm nắng chiều mưa, duy lợi là đồ. Khi trước tình thế bất minh, quả quyết không dám đắc tội Cửu Mục. Nhưng giờ
-Rắc rắc ——
Một tiếng nổ vang như sét đánh ngang tai, mười dặm cấm chế lập tức bị xé nứt ra một lỗ thủng to tướng. Đỉnh băng sụp đổ, hàn triều rút đi, pháp lực cắn trả, cuồng tiêu tứ ngược. Bảy tám tên Hoa Nô tuyến đầu nháy mắt bị nghiền thành phấn vụn. Đó chính là một kích hợp lực từ hai ba trăm tiên nhân, uy lực lớn thế nào không cần nghĩ cũng biết
Hoàng bà bà sắc mặt khẽ biến, lại không chịu thiệt, vội vàng né tránh ra sau. Trận pháp cấm chế đã không giữ được, bốn phía chìm trong một mảnh hỗn loạn.
Đồng thời với đó, Ngô Dung lăng không bay lên, tay áo đột nhiên vung lên, lập tức lại vươn ra một đầu ngón tay dùng sức điểm xuống. Nơi pháp lực chỉ tới, vạn ngàn kiếm mang hợp lại một nơi, nhanh chóng hóa thành một đạo bóng kiếm dài vài trăm trượng, mang theo uy năng vô thượng và sát cơ ngất trời, như thiểm điện chẻ xuống
Hoàng bà bà mới lui không bao xa, thân hình ngừng lại. Sát na lúc ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt toàn là kinh ngạc. Cùng nháy mắt đó, hàn ý và tử ý nồng đượm đột nhiên hàng lâm, khiến người vô lực kháng cự. Đạo thiểm điện đoạt mệnh kia hội tụ pháp lực của bản thân Ngô Dung và mấy chục tu sĩ, nghiễm nhiên liền là một kích mạnh nhất từ cảnh giới Động Thiên sơ kỳ viên mãn! Tứ đại tiên tôn năm đó, tuyệt không thể khinh thường
Sinh tử sắp tới, lại thân hãm trùng vây không chỗ để trốn. Trên nét mặt tuyệt vọng của Hoàng bà bà phát ra một tia điên cuồng sau cùng, không nhìn hết thảy đánh ra mấy thủ quyết. Tức thì, mấy chục Hoa Nô còn lại nhất nhất bay lên, liên tiếp che ở trước người nàng.
-Phanh, phanh, phanh
Một tên tiếp một tên Hoa Nô bay lên tự bạo, nổ tung một tầng lại một tầng khe nứt hư không. Trước sau chỉ trong chớp mắt, hơn hai mươi Hoa Nô hóa thành hư vô. Mà đạo bóng kiếm thiểm điện kia vẫn cứ trảm phá Hỗn Độn, sở hướng phi mị
Sát cơ cường đại khiến La Thanh Tử và La Khôn Tử cách đó ngàn trượng kinh đến độ mặt mày xám tro. Hai huynh đệ trơ mắt nhìn từng tên Hoa Nô như thiêu thân lao vào lửa, lần lượt vẫn lạc, bình sinh tới nay đây là lần bọn hắn cảm nhận được sinh mạng giòn yếu như thế, cái chết nhỏ bé như thế. Nơi này không còn gia chủ và trưởng lão La gia, chỉ có hai sinh linh hèn mọn mà thôi
Tay Hoàng bà bà chậm lại, thần sắc điên cuồng dần dần trở nên bình tĩnh. Nàng tự biết khó thoát khỏi cái chết, vứt bỏ giãy dụa uổng công, khẽ cười thảm, thẳng tắp thân mình khom còng, nghênh đón tia sáng sau cùng trên đời. Cầu an nhất thời, hốt hoảng một đời. Bèo trôi lược ảnh, tùy sóng mà đi
Đúng lúc này, lại một đạo thiểm điện đỏ hồng đột nhiên lao tới, tê tâm liệt phế kêu lên:
-Ngô tiên sinh! Không được giết bà bà ta
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.