Chương 2159: Quả thực như thế (2)
Duệ Quang
22/01/2023
Thi triển 《 Thiên Địa quyết 》 chẳng ngờ vẫn không thoát được dây dưa? Đối thủ cường đại có thể nói bình sinh mới thấy! Vũ trụ bao la, quả thật giấu đi cao thủ chưa biết. Bất hạnh chính là, hôm nay mình gặp phải...
Lâm Nhất chửi thầm một tiếng, lần nữa toàn lực tật độn. Ai ngờ mới bước một bước, sát cơ sau lưng lại tới gần vài trăm trượng. Hắn kinh ngạc không thôi, không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.
Dù có được tu vị Tiên Quân, liên tiếp thi triển 《 Thiên Địa quyết 》rốt cục cũng không phải kế hoạch lâu dài. Một khi pháp lực hao hết, tất sẽ nuốt phải quả đắng.
Lâm Nhất đột nhiên ngừng lại, hai tay khua múa nhanh tựa gió táp. Một mảnh huyết quang bỗng dưng chớp hiện, nháy mắt nghênh đón trăm ngàn đạo lợi mang đang gấp tập lao tới. Nhìn không thấy đối thủ ở đâu hay bộ dạng thế nào, hắn lại càng không dám có một tia một hào may mắn, vừa ra tay liền tế ra thần thông cường đại nhất của mình, trong lúc vội vã, miệng quát lớn một tiếng:
-Luyện ——
Một giây này, trong tinh không đột nhiên sấm vang chớp giật. ”Oanh, oanh, oanh”, trong một chuỗi tiếng nổ, huyết quang tứ ngược, lợi mang tung tóe, sát cơ điên cuồng cuốn sạch bát phương...
Một chiêu Luyện Ngục thần thông, uy lực ra hết, chẳng ngờ không được lợi mang ập đến kia. Lợi mang một kích đắc thế, lần nữa tung tóe ra vô số phù văn chớp động, như cuồng phong mưa rào phô thiên cái địa trút tới.
Lâm Nhất không thể ngăn cản, vội rút thân lui ra sau. Nhưng lúc này động thân thì đã tránh né không kịp, bị sóng cuộn trào cuốn đi, chớp mắt liền tan biến trong sát cơ cuồn cuộn.
Pháp lực cuồng loạn bốn phía còn chưa lắng lại, có người bất mãn nói:
-Đây chính là Tử Vi chi chủ, truyền nhân Tiên Đế? Thật là trò đùa...
Tùy theo tiếng nói chuyện, trong tinh không chậm rãi hiện ra thân ảnh một vị lão giả. Người đó mặc áo dài vải, chòm râu phất phơ, hai mắt thâm thúy, thần tình hờ hững. Hắn nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên hơi ngớ, lập tức ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt có phần tiều tụy lộ ra ý cười, lẩm bẩm nói:
-Có thể tránh qua được một chiêu cấm pháp của lão phu, ngược lại rất biết dày vò...
Cách đó vạn dặm, một đạo bóng người màu xám chợt lóe tức trôi.
Lão giả vung tay phất nhẹ, ám không “rắc rắc” vang dậy. Thân hình hắn theo đó dần dần nhạt đi, cuối cùng tan biến vô ảnh vô tung. Lúc hắn lần nữa hiện thân, lại đã vượt qua vô số chòm sao. Đạo bóng người màu xám kia đang chớp động ở một nơi cực xa xôi, nháy mắt lại đã không thấy
Lão giả còn định đuổi tiếp, lại chợt lắc đầu đành thôi, thong thả nghĩ:
-Đó là tiên pháp viễn cổ sớm đã thất truyền! Nhưng thiên địa lao tù, giãy dụa uổng công...
...
Lấy tu vị hạn chế, kiệt lực thi triển 《 Thiên Địa quyết 》 bước ra một bước, một bước, lại tiếp một bước. Thẳng đến sau hai, ba mươi bước liền như đột nhiên sa vào trong đầm lầy, thế đi điên cuồng của Lâm Nhất bị bách ngưng trệ. Hắn thở hổn hển ngừng lại, ngẩng đầu nhìn quanh, trong mắt toàn là kinh ngạc.
Đây là nơi đâu? Một mảnh bóng đêm mênh mang vắt ngang trước mặt, giống như một bức tường cứng không thể gãy khó mà vượt quá. Nơi xa xôi ẩn ước thấy có sao trời, lại tựa như ảo giác, không hề chân thực, cực giống nơi nào đó mình từng đi qua...
Lâm Nhất thử tiến tới lần nữa. Lần này lại như thuyền đi ngược dòng, đi chưa được bao xa liền bị uy thế vô hình bức ngược trở về.
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ đến đầu cuối tinh vực?
Lâm Nhất không khỏi kinh ngạc, chỉ cảm thấy khí tức không khoái, tứ chi kiệt sức. 《 Thiên Địa quyết 》 hiệu quả, nhưng cũng mệt người. Đây là dấu hiệu tu vị sắp sửa hao hết! Hắn quay đầu nhìn sau lưng, không thấy có động tĩnh gì, lúc này mới thừa thế ngồi xuống, miệng thở dốc liên hồi, không kìm được lấy ra mấy khối Tiên Tinh nắm ở trong tay. Nơi xa lấp lánh sao trời, giống hệt với ảo giác sau lưng....
-Phanh, phanh, phanh...
Chỉ nháy mắt, tiên tinh nứt vụn thành phấn mạt. Lâm Nhất hồi thần lại, nhìn xuống hai tay trống trơn. Người khác sau khi bước vào cảnh giới Phạm Thiên, thể nội còn có nguyên lực để dùng. Nhưng chính mình khác với bình thường, mới gửi thân tu vị tiên nhân, thể nội liền đã tràn ngập Thái Sơ chi lực. Hiện nay tiên tinh đã không tác dụng, phải làm thế nào để khôi phục pháp lực trong thời gian ngắn đây? Đáng tiếc trên người không mang theo kết giới, chỉ có thể dựa vào thổ nạp điều tức chầm chậm khôi phục. Mong là cao thủ thần bí kia đừng đuổi tới, bằng không liền phiền hà to...
Lâm Nhất đưa tay kết ấn, tĩnh tọa nghỉ ngơi.
Trước đây Thái Sơ chi khí từng nhìn không thấy sờ không được, khắc này lại như nơi đâu cũng có. Nó từ hư vô mà đến, từng sợi tí ti chạy nhập tứ chi bách cốt rồi xuôi vào trong khí hải. Tựa như vạn ngàn giọt nước, chậm rãi hóa thành Thái Sơ chi lực. Dựa vào thiên địa, sinh sinh không dứt, đây là lợi ích của tiên nhân? Có thể cùng tồn tại với thiên địa, có thể được Vĩnh Sinh...
Lâm Nhất lắc lắc đầu, ném đi suy nghĩ lung tung trong đầu, lặng lẽ nhìn đăm đăm phương xa, trong mắt tinh quang rạng rỡ. Khoảnh khắc sau, khóe miệng hắn chợt hiện ý cười. Tuy mới thoát khỏi một trận đuổi giết không biết từ đâu mà có, hắn lại toàn không oán khí hay hoảng hốt. Dù từng có chút thấp thỏm, nay cũng trở nên an ổn phần nào.
Cao thủ sau lưng kia nếu không phải Tử Tang thượng nhân thì là ai? Nếu thật là hắn, sương mù trước đây tức thì thông thoáng rộng mở. Hắn nuôi dưỡng Thần Giao, thừa loạn làm ác, giá họa Long Tộc, ly gián Tiên vực. Sau khi quỷ kế đắc sính, nay lại muốn giết người diệt khẩu hủy thi diệt tích. Quả thật như thế? Người đó liền là đối thủ cường đại nhất mình từng gặp phải, không có một trong. So với hắn, chỉ sợ Thánh nữ cũng không bằng...
Chẳng qua, lấy tu vị cường đại của Tử Tang thượng nhân, nào cần có điều cố kỵ? Mà hắn nếu đã sống sót từ trường hạo kiếp kia, vì sao không nhất thống tiên vực, lại vì sao không phản hồi Hồng Hoang, ngược lại trốn trốn tránh tránh ở nơi hoang vu phiêu miểu này...
Ngoài ra, Tử Tang thượng nhân sau khi quét sạch Si Loan thú và Thần Thương cốc liền lưu lại thần thức âm thầm quan sát. Sau khi mình phát giác mới cùng Thương Quý chia đôi hai đường. Người đó lại ném bỏ truyền nhân Thần Giao không nhìn, chỉ để ý đau hạ sát thủ với mình. Hiện giờ, hắn lại chưa chết quấn không tha. Có ý bỡn cợt, hay là còn mưu đồ khác, hoặc có lẽ thật sự đuổi không kịp mình...
Lâm Nhất nhăn mày, nghi hoặc không thôi. Bỗng đột nhiên gặp phải đối thủ cường đại trước đó chưa từng có, lại có thể toàn thân mà lui, không khỏi khiến hắn đảm khí hào sinh, đấu chí dâng cao. Nhưng mới có phấn chấn, chớp mắt lại biến mất không tung tích. Theo đó mà đến là càng nhiều nghi hoặc chưa được giải đáp...
Lâm Nhất chửi thầm một tiếng, lần nữa toàn lực tật độn. Ai ngờ mới bước một bước, sát cơ sau lưng lại tới gần vài trăm trượng. Hắn kinh ngạc không thôi, không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.
Dù có được tu vị Tiên Quân, liên tiếp thi triển 《 Thiên Địa quyết 》rốt cục cũng không phải kế hoạch lâu dài. Một khi pháp lực hao hết, tất sẽ nuốt phải quả đắng.
Lâm Nhất đột nhiên ngừng lại, hai tay khua múa nhanh tựa gió táp. Một mảnh huyết quang bỗng dưng chớp hiện, nháy mắt nghênh đón trăm ngàn đạo lợi mang đang gấp tập lao tới. Nhìn không thấy đối thủ ở đâu hay bộ dạng thế nào, hắn lại càng không dám có một tia một hào may mắn, vừa ra tay liền tế ra thần thông cường đại nhất của mình, trong lúc vội vã, miệng quát lớn một tiếng:
-Luyện ——
Một giây này, trong tinh không đột nhiên sấm vang chớp giật. ”Oanh, oanh, oanh”, trong một chuỗi tiếng nổ, huyết quang tứ ngược, lợi mang tung tóe, sát cơ điên cuồng cuốn sạch bát phương...
Một chiêu Luyện Ngục thần thông, uy lực ra hết, chẳng ngờ không được lợi mang ập đến kia. Lợi mang một kích đắc thế, lần nữa tung tóe ra vô số phù văn chớp động, như cuồng phong mưa rào phô thiên cái địa trút tới.
Lâm Nhất không thể ngăn cản, vội rút thân lui ra sau. Nhưng lúc này động thân thì đã tránh né không kịp, bị sóng cuộn trào cuốn đi, chớp mắt liền tan biến trong sát cơ cuồn cuộn.
Pháp lực cuồng loạn bốn phía còn chưa lắng lại, có người bất mãn nói:
-Đây chính là Tử Vi chi chủ, truyền nhân Tiên Đế? Thật là trò đùa...
Tùy theo tiếng nói chuyện, trong tinh không chậm rãi hiện ra thân ảnh một vị lão giả. Người đó mặc áo dài vải, chòm râu phất phơ, hai mắt thâm thúy, thần tình hờ hững. Hắn nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên hơi ngớ, lập tức ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt có phần tiều tụy lộ ra ý cười, lẩm bẩm nói:
-Có thể tránh qua được một chiêu cấm pháp của lão phu, ngược lại rất biết dày vò...
Cách đó vạn dặm, một đạo bóng người màu xám chợt lóe tức trôi.
Lão giả vung tay phất nhẹ, ám không “rắc rắc” vang dậy. Thân hình hắn theo đó dần dần nhạt đi, cuối cùng tan biến vô ảnh vô tung. Lúc hắn lần nữa hiện thân, lại đã vượt qua vô số chòm sao. Đạo bóng người màu xám kia đang chớp động ở một nơi cực xa xôi, nháy mắt lại đã không thấy
Lão giả còn định đuổi tiếp, lại chợt lắc đầu đành thôi, thong thả nghĩ:
-Đó là tiên pháp viễn cổ sớm đã thất truyền! Nhưng thiên địa lao tù, giãy dụa uổng công...
...
Lấy tu vị hạn chế, kiệt lực thi triển 《 Thiên Địa quyết 》 bước ra một bước, một bước, lại tiếp một bước. Thẳng đến sau hai, ba mươi bước liền như đột nhiên sa vào trong đầm lầy, thế đi điên cuồng của Lâm Nhất bị bách ngưng trệ. Hắn thở hổn hển ngừng lại, ngẩng đầu nhìn quanh, trong mắt toàn là kinh ngạc.
Đây là nơi đâu? Một mảnh bóng đêm mênh mang vắt ngang trước mặt, giống như một bức tường cứng không thể gãy khó mà vượt quá. Nơi xa xôi ẩn ước thấy có sao trời, lại tựa như ảo giác, không hề chân thực, cực giống nơi nào đó mình từng đi qua...
Lâm Nhất thử tiến tới lần nữa. Lần này lại như thuyền đi ngược dòng, đi chưa được bao xa liền bị uy thế vô hình bức ngược trở về.
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ đến đầu cuối tinh vực?
Lâm Nhất không khỏi kinh ngạc, chỉ cảm thấy khí tức không khoái, tứ chi kiệt sức. 《 Thiên Địa quyết 》 hiệu quả, nhưng cũng mệt người. Đây là dấu hiệu tu vị sắp sửa hao hết! Hắn quay đầu nhìn sau lưng, không thấy có động tĩnh gì, lúc này mới thừa thế ngồi xuống, miệng thở dốc liên hồi, không kìm được lấy ra mấy khối Tiên Tinh nắm ở trong tay. Nơi xa lấp lánh sao trời, giống hệt với ảo giác sau lưng....
-Phanh, phanh, phanh...
Chỉ nháy mắt, tiên tinh nứt vụn thành phấn mạt. Lâm Nhất hồi thần lại, nhìn xuống hai tay trống trơn. Người khác sau khi bước vào cảnh giới Phạm Thiên, thể nội còn có nguyên lực để dùng. Nhưng chính mình khác với bình thường, mới gửi thân tu vị tiên nhân, thể nội liền đã tràn ngập Thái Sơ chi lực. Hiện nay tiên tinh đã không tác dụng, phải làm thế nào để khôi phục pháp lực trong thời gian ngắn đây? Đáng tiếc trên người không mang theo kết giới, chỉ có thể dựa vào thổ nạp điều tức chầm chậm khôi phục. Mong là cao thủ thần bí kia đừng đuổi tới, bằng không liền phiền hà to...
Lâm Nhất đưa tay kết ấn, tĩnh tọa nghỉ ngơi.
Trước đây Thái Sơ chi khí từng nhìn không thấy sờ không được, khắc này lại như nơi đâu cũng có. Nó từ hư vô mà đến, từng sợi tí ti chạy nhập tứ chi bách cốt rồi xuôi vào trong khí hải. Tựa như vạn ngàn giọt nước, chậm rãi hóa thành Thái Sơ chi lực. Dựa vào thiên địa, sinh sinh không dứt, đây là lợi ích của tiên nhân? Có thể cùng tồn tại với thiên địa, có thể được Vĩnh Sinh...
Lâm Nhất lắc lắc đầu, ném đi suy nghĩ lung tung trong đầu, lặng lẽ nhìn đăm đăm phương xa, trong mắt tinh quang rạng rỡ. Khoảnh khắc sau, khóe miệng hắn chợt hiện ý cười. Tuy mới thoát khỏi một trận đuổi giết không biết từ đâu mà có, hắn lại toàn không oán khí hay hoảng hốt. Dù từng có chút thấp thỏm, nay cũng trở nên an ổn phần nào.
Cao thủ sau lưng kia nếu không phải Tử Tang thượng nhân thì là ai? Nếu thật là hắn, sương mù trước đây tức thì thông thoáng rộng mở. Hắn nuôi dưỡng Thần Giao, thừa loạn làm ác, giá họa Long Tộc, ly gián Tiên vực. Sau khi quỷ kế đắc sính, nay lại muốn giết người diệt khẩu hủy thi diệt tích. Quả thật như thế? Người đó liền là đối thủ cường đại nhất mình từng gặp phải, không có một trong. So với hắn, chỉ sợ Thánh nữ cũng không bằng...
Chẳng qua, lấy tu vị cường đại của Tử Tang thượng nhân, nào cần có điều cố kỵ? Mà hắn nếu đã sống sót từ trường hạo kiếp kia, vì sao không nhất thống tiên vực, lại vì sao không phản hồi Hồng Hoang, ngược lại trốn trốn tránh tránh ở nơi hoang vu phiêu miểu này...
Ngoài ra, Tử Tang thượng nhân sau khi quét sạch Si Loan thú và Thần Thương cốc liền lưu lại thần thức âm thầm quan sát. Sau khi mình phát giác mới cùng Thương Quý chia đôi hai đường. Người đó lại ném bỏ truyền nhân Thần Giao không nhìn, chỉ để ý đau hạ sát thủ với mình. Hiện giờ, hắn lại chưa chết quấn không tha. Có ý bỡn cợt, hay là còn mưu đồ khác, hoặc có lẽ thật sự đuổi không kịp mình...
Lâm Nhất nhăn mày, nghi hoặc không thôi. Bỗng đột nhiên gặp phải đối thủ cường đại trước đó chưa từng có, lại có thể toàn thân mà lui, không khỏi khiến hắn đảm khí hào sinh, đấu chí dâng cao. Nhưng mới có phấn chấn, chớp mắt lại biến mất không tung tích. Theo đó mà đến là càng nhiều nghi hoặc chưa được giải đáp...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.