Chương 1889: Sai lầm lớn đã xác định (2)
Duệ Quang
25/08/2022
Lâm Nhất ưỡn thẳng người, dần dần lộ ra phong thái cuồng dã. Hắn thì tay lấy ra khối lệnh bài thân phận của La gia, dùng một tay bóp nát, nói với La Hận Tử ở cách đó mấy trăm trượng:
- Ta chẳng qua chỉ mượn kết giới của La gia nấn ná mấy ngày, không khác gì với Lôi Thiên kia, không phải đệ tử La gia ngươi, đừng có nói lời sỉ nhục nhau...
Hắn còn chưa nói dứt lời, có người cười khẩy nói:
- Ha ha! Không khác gì ta sao? Không biết ngươi là thiếu chủ nhà ai...
Trong đôi mắt tam giác của La Hận Tử đã tràn ngập khí thế tàn ác, quát lên:
- Một tiểu bối vô danh lại xem La gia ta như khách sạn, đúng là người không biết không sợ! Ngươi cũng giống như nữ tử đê tiện kia, khó thoát khỏi cái chết...
Lâm Nhất nhìn vẻ mặt dữ tợn của lão bà này và khẽ gật đầu, lạnh giọng nói:
- Nếu đã vậy, lão tử chờ ngươi phóng ngựa qua...
Khóe miệng hắn nhếch lên, chợt xoay sang Lôi Thiên lại nói:
- Lôi Thiên! Ngươi không phải là người của La gia, lại hai lần ba lượt đối địch với ta! Thù này, ta nhớ kỹ, chắc chắn phải trả lại gấp bội! Hôm nay các ngươi người đông thế mạnh, không biết Lôi thiếu chủ có ngươi dám liều mạng không?
Lôi Thiên hơi ngẩn người ra rồi lập tức khinh thường lắc đầu. Một tiểu bối Luyện Hư rơi vào trong vòng vây, bản thân khó bảo toàn còn nói gì tới báo thù liều mạng chứ? Tay hắn xoa chòm râu trên cằm, nói có phần ám chỉ:
- Nếu ngươi đồng ý giao ra bức tranh cuộn, ta có thể cầu xin tha cho ngươi, thế nào...
Lâm Nhất chưa trả lời, La Hận Tử phía xa đã hừ lạnh nói:
- Hừ! Tranh cuộn là vật của Vũ Tử, người khác đừng mơ tưởng tranh giành quyền lợi!
Lôi Thiên cười hào hiệp, nói:
- Ta ngược lại quên mất, La trưởng lão che chở Vũ tiên tử có thừa, từng có tình cảm mẹ con...
Vẻ mặt La Hận Tử khó xem, lớn tiếng quát:
- Đừng có nói linh tinh, ta với La Thanh Tử không có chút quan hệ nào cả!
Lôi Thiên Tự biết mình nói lỡ lời, vội vàng chuyển đề tài nói:
- La trưởng lão trước sau không chịu báo cho biết vị trí của Cửu Mục Tiên Vực, lúc này Lôi mỗ mới muốn mượn tranh cuộn để giải nỗi khổ tương tư thôi, ha ha!
La Hận Tử không nhịn được nói:
- Cửu Mục ở phương nào, chỉ duy nhất có lão già La Thanh Tử kia biết rõ, ngươi muốn thì đi mà hỏi hắn...
Nàng vung ống tay áo, mây mù trước người lan tràn, lập tức hóa thành một bàn tay to đáng sợ. Nàng nhìn về hướng Lâm Nhất lại nói:
- Nghịch đồ! Nhận lấy cái chết...
Thấy trưởng lão ra tay, hơn mười một đệ tử La gia xung quanh đều thi triển cấm pháp. Chỉ đợi lát nữa giam cầm bầu trời sao này, quỷ thần chắc chắn khó thoát!
Lôi Thiên nhớ lại lời của La Hận Tử vừa rồi, trên mặt hiện ra nụ cười khiến người ta khó có thể nắm bắt.
Từ động phủ kết giới của La gia trốn đến đây, trước sau chỉ mấy thở dốc đã liên tục mấy lần khiếp sợ, đứng giữa sống chết. Trong lòng Lâm Nhất không hiểu sao chợt có sát cơ vô tình dâng trào. Lần này không có đường lui nữa, chỉ chút lơ là chính là kết quả thần hồn đều tiêu tan. Hắn không do dự nữa, giơ hai ngón tay lên sờ về phía ấn ký ở mi tâm và ngẩng đầu nhìn về phía chân trời. Giữa trán hắn đột nhiên có hai đường ánh sáng một vàng một đen hiện lên, hai bóng người mờ ảo lập tức phá không lao tới, hòa làm một thể cùng bản tôn, uy thế toàn thân đột nhiên tăng lên.
Lôi Thiên đang sống chết mặc bay, suy nghĩ lát nữa làm thế nào đòi chút lợi ích của người, đột nhiên có phát giác nên không khỏi ngạc nhiên. Tia sáng quái dị trên thân tiểu tử kia biến mất, tu vi từ Luyện Hư hậu kỳ đã tăng nhanh tới Hợp Thể sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, cho đến viên mãn, lập tức trở nên sâu cạn khó lường. Hắn phát ra uy thế, tiên, ma, đạo đều có đủ cả, cực kỳ hiếm thấy. Chẳng lẽ là vị cao nhân nào che giấu...
La Hận Tử đang định hạ sát thủ, chợt thấy có biến đổi thì thất thanh quát lên:
- Ngươi là ai...
- Lão tử đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Lâm Nhất!
Lâm Nhất ngẩng đầu ưỡn ngực, tay áo và mái tóc dài tung bay, thần thái điên cuồng tà bị lại bất kham. Khóe miệng hắn cong lên, giọng căm hận nói:
- Lão khất bà! Ngươi không nên lạm sát kẻ vô tội, khiến cho ta phải trở thành kẻ bất nhân bất nghĩa...
Hắn không muốn gánh trên lưng nợ tình, lại càng không muốn nợ người một tính mạng. Chuyện cho tới bây giờ, cuối cùng hắn đã hiểu rõ tám phần tính toán của Mộ Vân, nhưng sai lầm lớn đã thành hình, không thể sửa đổi. Bất kể thế nào, La Hận Tử không nên giết nữ tử kia. Đừng quên ta, đừng quên báo thù! Nhìn như một câu nói đơn giản lại giống như núi lớn đổ sụp xuống đầu, khiến cho người ta không thể nào thở nổi...
- Ta chẳng qua chỉ mượn kết giới của La gia nấn ná mấy ngày, không khác gì với Lôi Thiên kia, không phải đệ tử La gia ngươi, đừng có nói lời sỉ nhục nhau...
Hắn còn chưa nói dứt lời, có người cười khẩy nói:
- Ha ha! Không khác gì ta sao? Không biết ngươi là thiếu chủ nhà ai...
Trong đôi mắt tam giác của La Hận Tử đã tràn ngập khí thế tàn ác, quát lên:
- Một tiểu bối vô danh lại xem La gia ta như khách sạn, đúng là người không biết không sợ! Ngươi cũng giống như nữ tử đê tiện kia, khó thoát khỏi cái chết...
Lâm Nhất nhìn vẻ mặt dữ tợn của lão bà này và khẽ gật đầu, lạnh giọng nói:
- Nếu đã vậy, lão tử chờ ngươi phóng ngựa qua...
Khóe miệng hắn nhếch lên, chợt xoay sang Lôi Thiên lại nói:
- Lôi Thiên! Ngươi không phải là người của La gia, lại hai lần ba lượt đối địch với ta! Thù này, ta nhớ kỹ, chắc chắn phải trả lại gấp bội! Hôm nay các ngươi người đông thế mạnh, không biết Lôi thiếu chủ có ngươi dám liều mạng không?
Lôi Thiên hơi ngẩn người ra rồi lập tức khinh thường lắc đầu. Một tiểu bối Luyện Hư rơi vào trong vòng vây, bản thân khó bảo toàn còn nói gì tới báo thù liều mạng chứ? Tay hắn xoa chòm râu trên cằm, nói có phần ám chỉ:
- Nếu ngươi đồng ý giao ra bức tranh cuộn, ta có thể cầu xin tha cho ngươi, thế nào...
Lâm Nhất chưa trả lời, La Hận Tử phía xa đã hừ lạnh nói:
- Hừ! Tranh cuộn là vật của Vũ Tử, người khác đừng mơ tưởng tranh giành quyền lợi!
Lôi Thiên cười hào hiệp, nói:
- Ta ngược lại quên mất, La trưởng lão che chở Vũ tiên tử có thừa, từng có tình cảm mẹ con...
Vẻ mặt La Hận Tử khó xem, lớn tiếng quát:
- Đừng có nói linh tinh, ta với La Thanh Tử không có chút quan hệ nào cả!
Lôi Thiên Tự biết mình nói lỡ lời, vội vàng chuyển đề tài nói:
- La trưởng lão trước sau không chịu báo cho biết vị trí của Cửu Mục Tiên Vực, lúc này Lôi mỗ mới muốn mượn tranh cuộn để giải nỗi khổ tương tư thôi, ha ha!
La Hận Tử không nhịn được nói:
- Cửu Mục ở phương nào, chỉ duy nhất có lão già La Thanh Tử kia biết rõ, ngươi muốn thì đi mà hỏi hắn...
Nàng vung ống tay áo, mây mù trước người lan tràn, lập tức hóa thành một bàn tay to đáng sợ. Nàng nhìn về hướng Lâm Nhất lại nói:
- Nghịch đồ! Nhận lấy cái chết...
Thấy trưởng lão ra tay, hơn mười một đệ tử La gia xung quanh đều thi triển cấm pháp. Chỉ đợi lát nữa giam cầm bầu trời sao này, quỷ thần chắc chắn khó thoát!
Lôi Thiên nhớ lại lời của La Hận Tử vừa rồi, trên mặt hiện ra nụ cười khiến người ta khó có thể nắm bắt.
Từ động phủ kết giới của La gia trốn đến đây, trước sau chỉ mấy thở dốc đã liên tục mấy lần khiếp sợ, đứng giữa sống chết. Trong lòng Lâm Nhất không hiểu sao chợt có sát cơ vô tình dâng trào. Lần này không có đường lui nữa, chỉ chút lơ là chính là kết quả thần hồn đều tiêu tan. Hắn không do dự nữa, giơ hai ngón tay lên sờ về phía ấn ký ở mi tâm và ngẩng đầu nhìn về phía chân trời. Giữa trán hắn đột nhiên có hai đường ánh sáng một vàng một đen hiện lên, hai bóng người mờ ảo lập tức phá không lao tới, hòa làm một thể cùng bản tôn, uy thế toàn thân đột nhiên tăng lên.
Lôi Thiên đang sống chết mặc bay, suy nghĩ lát nữa làm thế nào đòi chút lợi ích của người, đột nhiên có phát giác nên không khỏi ngạc nhiên. Tia sáng quái dị trên thân tiểu tử kia biến mất, tu vi từ Luyện Hư hậu kỳ đã tăng nhanh tới Hợp Thể sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, cho đến viên mãn, lập tức trở nên sâu cạn khó lường. Hắn phát ra uy thế, tiên, ma, đạo đều có đủ cả, cực kỳ hiếm thấy. Chẳng lẽ là vị cao nhân nào che giấu...
La Hận Tử đang định hạ sát thủ, chợt thấy có biến đổi thì thất thanh quát lên:
- Ngươi là ai...
- Lão tử đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Lâm Nhất!
Lâm Nhất ngẩng đầu ưỡn ngực, tay áo và mái tóc dài tung bay, thần thái điên cuồng tà bị lại bất kham. Khóe miệng hắn cong lên, giọng căm hận nói:
- Lão khất bà! Ngươi không nên lạm sát kẻ vô tội, khiến cho ta phải trở thành kẻ bất nhân bất nghĩa...
Hắn không muốn gánh trên lưng nợ tình, lại càng không muốn nợ người một tính mạng. Chuyện cho tới bây giờ, cuối cùng hắn đã hiểu rõ tám phần tính toán của Mộ Vân, nhưng sai lầm lớn đã thành hình, không thể sửa đổi. Bất kể thế nào, La Hận Tử không nên giết nữ tử kia. Đừng quên ta, đừng quên báo thù! Nhìn như một câu nói đơn giản lại giống như núi lớn đổ sụp xuống đầu, khiến cho người ta không thể nào thở nổi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.