Chương 1870: Sau cuộc mây mưa (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Một trận gió thổi đến làm nhiễu loạn sương mù, thoang thoảng mang theo mùi thơm ngoài ý muốn.
Hai năm không gặp, Mộ Vân cũng không hẹn mà tới, tựa như nàng đã sớm biết sơn động này, hiện thân liền trực tiếp tìm tới. Nàng ta thỏa mái ngồi xuống bên cạnh Lâm Nhất, trong ngực vẫn ôm Tinh Vân Thảo.
- Ngươi đến đây…
Cửa động chỉ rộng một trượng, hai người ngồi vai kề sát nhau. Giai nhân bên cạnh khuôn mặt như vẽ, hơi thở như hoa lan, Lâm Nhất ổn định lại tâm trạng, mang theo vài phần không hiểu hỏi:
- Ngươi… vì sao đến đây?
Mộ Vân khuôn mặt đẹp như trước, hai má trắng nõn trong suốt như ngọc; một đôi mắt đẹp đúng như hồ sâu, gợn sóng nhẹ hiện ra; môi như hoa anh đào được tô vẽ, lộ ra sự nhẹ nhàng, căng bóng, thời khắc hé mở, khiến người nhìn không rời mắt ! Đặc biệt là mái tóc xanh nửa che đậy thần sắc uyển chuyển, tăng thêm mấy phần phong tình thản nhiên!
- Sớm nghĩ đến thăm sư huynh, nhưng không biết làm sao, lại phải chia sẻ chức trách nên mới kéo đến ngày hôm nay.
Giọng nói Mộ Vân thân thiết ấm cúng, nhìn thấy hắn có ý trốn tránh, nàng chỉ cười nhạt một tiếng nhẹ nhàng nói:
- Đúng lúc thấy Tinh Vân Thảo kết quả, lại gặp Lôi tiền bối rời khỏi nơi này, ta liền tới… Sư huynh…. Khỏe không?
Lời vừa dứt, hơi cúi đầu, giống như thiếu nữa thẹn thùng.
Lâm Nhất hơi quẫn bách, hắn đối với tình yêu nam nữ không phải ngây thơ không biết tới, dụng ý của Mộ Vân có thể nói một từ dụ.
Chần chừ một lát, Lâm Nhất nghiêm mặt nói:
- Mộ Vân cô nương, ta và ngươi cũng chỉ là bèo nước gặp nhau.
Mộ Vân bỗng ngẩng đầu ngượng ngùng cười một tiếng, nói:
- Ta thường một mình lẩm bẩm, chỉ cầu có người an ủi, sư huynh không cần chú ý đến, hãy nhìn xem…
Lâm Nhất thoáng dừng một chút, theo tiếng nói nhìn lại. Chỉ thấy tay nàng để trong bình gốm, nhỏ giọng nói:
- Ngàn năm thổ lộ không người biết, Tinh Vân Thảo cũng chính là bông hoa Giải Ngữ, còn kết ra trái…
Dung nhan nàng tựa như thiên tiên, còn lộ ra chút thần thái hồn nhiên của tiểu hài tử, bên trong ủy khuất mang theo vui mừng không tên.
Mà Tinh Vân Thảo thì không xa lạ gì, Lâm Nhất đã nhìn thấy qua mấy lần. Những bông hoa vỡ nát dịu dàng tạo thành năm ba trái màu hồng, kích cỡ như hạt đậu, trong suốt lại tản ra hương thơm nhàn nhạt, nhìn nó khá thần kỳ.
Lâm Nhất vẫn nghi hoặc không hiểu như cũ:
- Trái cây này có tác dụng gì?
Thân thể Mộ Vân khẽ nghiêng về phía trước, có chút hăng hái nhìn mấy quả màu hồng Tinh Vân Thảo, giải thích:
- Theo tổ tiên truyền lại, Tinh Vân Thảo ngàn năm nở hoa, một khi kết quả sẽ là Vong Ưu Đan, đây là tinh hoa thiên địa, khiến người ta quên mất ưu phiền, mong muốn sẽ thành sự thật.
Lâm Nhất ngồi thẳng người, không nén được tò mò trong lòng, hỏi:
- Vong Ưu, mong muốn sẽ thành, làm sao…
Mộ Vân không trả lời, mà mỉm cười. Nhanh chóng sau đó, một tay nàng xoắn lên, vươn ra hai ngón tay ngọc, nhẹ nhàng hái một trái cây hồng nhuận kia, chậm rãi giơ đến trước mặt Lâm Nhất.
Lâm Nhất không hiểu, thoáng ngưng thần xem xét tường tận, giữa hai ngón tay trắng như ngọc kia, một trái cây nho nhỏ lộ ra vẻ long lanh trong suốt.
Cùng lúc đó, ngón tay Mộ Vân không biết vô tình hay cố ý bóp nhẹ. Quả hồng cực kỳ mềm mại, phốc một tiếng thật lớn, lập tức một đoàn khói hồng nhạt tràn ngập mà ra
Lâm Nhất ngẩn ra, vừa muốn nín thở trốn tránh, khói hồng phấn kia mang theo hương thơm khác lạ bay vào mũi, trực tiếp xuyên thấu nguyên lực hộ thể, trong nháy mắt đến nơi sâu nhất của thần niệm. Cùng lúc đó, có một giọng nói như thôn phệ linh hồn, ăn mòn xương cốt vang lên:
- Hai cảm xúc, hai niềm vui không thể nào quên! Như gì bạn muốn, như gì bạn muốn…
Chỉ trong nháy mặt, trước mắt Lâm Nhất cảnh vật biến đổi, nhớ đến tình hình vừa rồi, hắn nhanh chóng định thần lại, nhất thời hoảng hốt. Bên cạnh nữ tử vẫn ngồi đó, vô cùng xinh đẹp, đang mỉm cười nhìn hắn.
Tim Lâm Nhất đập mạnh, một cỗ nhiệt huyết từ sau lưng vọt thẳng lên Bách Hội trên đỉnh đầu, khiến hắn có chút choáng váng, khiến người ta khó có thể tin. Hắn cố hết sức nói:
- Ngươi… Kỳ Nhi…
Nàng ta chậm rãi thâm tình, mang theo trìu mến vô tận nói:
- Mấy trăm năm này, chàng ở trong mưa gió tung bay, ta phải chờ đợi trong khổ sở.
Đây không phải Kỳ Nhi, là ai? Nàng biết ta không quên nàng, nàng hiểu trong lòng ta chỉ có một mình nàng.
Cánh tay ngọc nhỏ duỗi tới, khẽ vuốt hai má Lâm Nhất. Hắn ngồi không động, mặc cho bản thân chậm rãi hòa tan trong ánh mắt ôn nhu kia, lại một cánh tay vờn quanh cổ hắn, như sợ mất đi phải nhanh chóng quấn lấy, áp vào lòng, có tiếng rên rỉ trầm thấp nỉ non:
- Từ nay về sau, chàng cùng ta sẽ không rời xa, tựa như dây quấn cây, cây quân dây…
Hai năm không gặp, Mộ Vân cũng không hẹn mà tới, tựa như nàng đã sớm biết sơn động này, hiện thân liền trực tiếp tìm tới. Nàng ta thỏa mái ngồi xuống bên cạnh Lâm Nhất, trong ngực vẫn ôm Tinh Vân Thảo.
- Ngươi đến đây…
Cửa động chỉ rộng một trượng, hai người ngồi vai kề sát nhau. Giai nhân bên cạnh khuôn mặt như vẽ, hơi thở như hoa lan, Lâm Nhất ổn định lại tâm trạng, mang theo vài phần không hiểu hỏi:
- Ngươi… vì sao đến đây?
Mộ Vân khuôn mặt đẹp như trước, hai má trắng nõn trong suốt như ngọc; một đôi mắt đẹp đúng như hồ sâu, gợn sóng nhẹ hiện ra; môi như hoa anh đào được tô vẽ, lộ ra sự nhẹ nhàng, căng bóng, thời khắc hé mở, khiến người nhìn không rời mắt ! Đặc biệt là mái tóc xanh nửa che đậy thần sắc uyển chuyển, tăng thêm mấy phần phong tình thản nhiên!
- Sớm nghĩ đến thăm sư huynh, nhưng không biết làm sao, lại phải chia sẻ chức trách nên mới kéo đến ngày hôm nay.
Giọng nói Mộ Vân thân thiết ấm cúng, nhìn thấy hắn có ý trốn tránh, nàng chỉ cười nhạt một tiếng nhẹ nhàng nói:
- Đúng lúc thấy Tinh Vân Thảo kết quả, lại gặp Lôi tiền bối rời khỏi nơi này, ta liền tới… Sư huynh…. Khỏe không?
Lời vừa dứt, hơi cúi đầu, giống như thiếu nữa thẹn thùng.
Lâm Nhất hơi quẫn bách, hắn đối với tình yêu nam nữ không phải ngây thơ không biết tới, dụng ý của Mộ Vân có thể nói một từ dụ.
Chần chừ một lát, Lâm Nhất nghiêm mặt nói:
- Mộ Vân cô nương, ta và ngươi cũng chỉ là bèo nước gặp nhau.
Mộ Vân bỗng ngẩng đầu ngượng ngùng cười một tiếng, nói:
- Ta thường một mình lẩm bẩm, chỉ cầu có người an ủi, sư huynh không cần chú ý đến, hãy nhìn xem…
Lâm Nhất thoáng dừng một chút, theo tiếng nói nhìn lại. Chỉ thấy tay nàng để trong bình gốm, nhỏ giọng nói:
- Ngàn năm thổ lộ không người biết, Tinh Vân Thảo cũng chính là bông hoa Giải Ngữ, còn kết ra trái…
Dung nhan nàng tựa như thiên tiên, còn lộ ra chút thần thái hồn nhiên của tiểu hài tử, bên trong ủy khuất mang theo vui mừng không tên.
Mà Tinh Vân Thảo thì không xa lạ gì, Lâm Nhất đã nhìn thấy qua mấy lần. Những bông hoa vỡ nát dịu dàng tạo thành năm ba trái màu hồng, kích cỡ như hạt đậu, trong suốt lại tản ra hương thơm nhàn nhạt, nhìn nó khá thần kỳ.
Lâm Nhất vẫn nghi hoặc không hiểu như cũ:
- Trái cây này có tác dụng gì?
Thân thể Mộ Vân khẽ nghiêng về phía trước, có chút hăng hái nhìn mấy quả màu hồng Tinh Vân Thảo, giải thích:
- Theo tổ tiên truyền lại, Tinh Vân Thảo ngàn năm nở hoa, một khi kết quả sẽ là Vong Ưu Đan, đây là tinh hoa thiên địa, khiến người ta quên mất ưu phiền, mong muốn sẽ thành sự thật.
Lâm Nhất ngồi thẳng người, không nén được tò mò trong lòng, hỏi:
- Vong Ưu, mong muốn sẽ thành, làm sao…
Mộ Vân không trả lời, mà mỉm cười. Nhanh chóng sau đó, một tay nàng xoắn lên, vươn ra hai ngón tay ngọc, nhẹ nhàng hái một trái cây hồng nhuận kia, chậm rãi giơ đến trước mặt Lâm Nhất.
Lâm Nhất không hiểu, thoáng ngưng thần xem xét tường tận, giữa hai ngón tay trắng như ngọc kia, một trái cây nho nhỏ lộ ra vẻ long lanh trong suốt.
Cùng lúc đó, ngón tay Mộ Vân không biết vô tình hay cố ý bóp nhẹ. Quả hồng cực kỳ mềm mại, phốc một tiếng thật lớn, lập tức một đoàn khói hồng nhạt tràn ngập mà ra
Lâm Nhất ngẩn ra, vừa muốn nín thở trốn tránh, khói hồng phấn kia mang theo hương thơm khác lạ bay vào mũi, trực tiếp xuyên thấu nguyên lực hộ thể, trong nháy mắt đến nơi sâu nhất của thần niệm. Cùng lúc đó, có một giọng nói như thôn phệ linh hồn, ăn mòn xương cốt vang lên:
- Hai cảm xúc, hai niềm vui không thể nào quên! Như gì bạn muốn, như gì bạn muốn…
Chỉ trong nháy mặt, trước mắt Lâm Nhất cảnh vật biến đổi, nhớ đến tình hình vừa rồi, hắn nhanh chóng định thần lại, nhất thời hoảng hốt. Bên cạnh nữ tử vẫn ngồi đó, vô cùng xinh đẹp, đang mỉm cười nhìn hắn.
Tim Lâm Nhất đập mạnh, một cỗ nhiệt huyết từ sau lưng vọt thẳng lên Bách Hội trên đỉnh đầu, khiến hắn có chút choáng váng, khiến người ta khó có thể tin. Hắn cố hết sức nói:
- Ngươi… Kỳ Nhi…
Nàng ta chậm rãi thâm tình, mang theo trìu mến vô tận nói:
- Mấy trăm năm này, chàng ở trong mưa gió tung bay, ta phải chờ đợi trong khổ sở.
Đây không phải Kỳ Nhi, là ai? Nàng biết ta không quên nàng, nàng hiểu trong lòng ta chỉ có một mình nàng.
Cánh tay ngọc nhỏ duỗi tới, khẽ vuốt hai má Lâm Nhất. Hắn ngồi không động, mặc cho bản thân chậm rãi hòa tan trong ánh mắt ôn nhu kia, lại một cánh tay vờn quanh cổ hắn, như sợ mất đi phải nhanh chóng quấn lấy, áp vào lòng, có tiếng rên rỉ trầm thấp nỉ non:
- Từ nay về sau, chàng cùng ta sẽ không rời xa, tựa như dây quấn cây, cây quân dây…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.