Chương 1008: Sư đồ (1)
Duệ Quang
08/03/2022
Khi Mộc Thiên Viễn cùng Ngọc Lạc Y tới chơi, biết được hai người kết thành đạo lữ, Lâm Nhất rất vui mừng, lấy hai thanh linh khí phi kiếm cùng Độn thổ thuật làm quà mừng.
Ở bên trong Chính Dương tông, đệ tử Luyện Khí mà Lâm Nhất quen biết đều không ở đây, chỉ có giao tình với hai người này. Mộc Thiên Viễn biết được hắn trở lại Đan Dương Sơn cũng rất bất ngờ, nhưng không hỏi thăm nguyên nhân, chỉ vui vẻ cầm quà lớn tới thăm viếng, cảm ơn đối phương giết kẻ thù Mộc gia.
Đã nhiều năm như vậy, ba người mới gặp lại, tất nhiên có nhiều chuyện muốn nói. Lâm Nhất nói sơ qua những chuyện mình gặp được. Đối với những chuyện như quay về Đại Thương thậm chí giết Tiển Phong, hắn không nhắc tới một chữ. Chỉ nói là lang thang ở hải ngoại đến nay. Mộc Thiên Viễn lại nhắc tới Mộc Chí còn sống, cũng đã quay về sườn núi Tê Phượng xây dựng lại Mộc gia. Nhan gia cũng vứt bỏ hiềm khích lúc trước, gia chủ mới Nhan Thủ Đức tự mình tới cửa lấy lòng, bây giờ hai gia tộc Lạc Hà Sơn này chung đụng cũng không tệ lắm.
Khi mới vào Chính Dương tông, Lâm Nhất chẳng qua là một đệ tử ngoại môn bình thường, không đến trăm năm đã trở thành tổ sư Kim Đan trong môn, thực sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Vì thế, Ngọc Lạc Y thầm ao ước, tránh không được xin chỉ giáo một lúc, cũng muốn xem mình là vãn bối khiến cho Mộc Thiên Viễn cũng lúng túng theo. Phải biết hai người sư phụ của nàng Lãnh Thúy đã là tu sĩ Kim Đan, trong tiên môn có phân biệt trưởng ấu, tôn ti khác biệt, nếu như rối loạn bối phận, sợ là sẽ gặp phải phiền phức.
Người trước người sau xưng hô khác nhau, khi tất cả gặp gỡ cũng không ngại, đây cũng là ý của Lâm Nhất.
- Đã nhiều năm như vậy, ngoài tu vi, tướng mạo và cách làm người của ngươi không hề thay đổi! Kết bạn với Lâm Nhất ngươi đúng là một chuyện may mắn!
Mộc Thiên Viễn để râu ba chòm, cả người có vẻ nho nhã lại không mất đi sự tuấn tú. Hắn xúc động nói cũng khiến cho Ngọc Lạc Y gật đầu nói phải:
- Tên trong Chính Dương tông, ngoại trừ ta với Thiên Viễn muốn Lâm Nhất ngươi vô sự, còn có một người nữa...
- A! Người kia là ai?
Lâm Nhất hỏi ngược một câu. Hắn nghĩ người kia sẽ không phải là Yến Khởi, không phải là Giản Dĩ cùng Cổ Tiễu. Quả nhiên, không đợi Ngọc Lạc Y nói, Mộc Thiên Viễn lại có chút xúc động nói:
- Người kia trông mong ngươi hai mươi năm, nếu không phải đang ngày bế quan tu luyện, chỉ sợ đã sớm chạy tới, ngươi lại chờ một lát...
Mộc Thiên Viễn còn chưa nói dứt lời đã tiện tay lấy ra một bùa truyền âm. Hắn cùng Ngọc Lạc Y nhìn nhau và tươi cười. Lâm Nhất đoán không ra, chỉ đành phải nhìn về phía hai người lắc đầu.
Chỉ một lát, bên ngoài động phủ lại truyền đến tiếng la đầy sốt ruột...
- Sư phụ ta trở về núi rồi sao...?
Lâm Nhất kinh ngạc khi nghe thấy tiếng. Hắn đã nhìn thấy rõ người ngoài động, đó là một nam tử trung niên với chòm râu quai nón tung bay, phong thần tuấn tú, tiên phong đạo cốt. Đây là một vị tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, tướng mạo cực kỳ quen mắt. Là hắn sao?
Mộc Thiên Viễn cùng Ngọc Lạc Y vẫn cười không nói, Lâm Nhất chỉ đành phải cất giọng nói:
- Tiến vào đi...
Hắn vừa nói dứt lời, nam tử kia đã vọt vào sơn động, khi muốn mở miệng gọi sư phụ thì ánh mắt nhìn lướt qua ba người bên trong động, vẻ mặt đột nhiên sợ run. Hắn ta chắp tay chào hai người Mộc Thiên Viễn, trên gương mặt đầy nghi ngờ nói:
- Ra mắt Mộc sư huynh, ra mắt Ngọc sư tỷ! Vừa rồi hình như sư phụ ta đang nói chuyện, người đâu?
Thấy Lâm Nhất không nói lời nào, Mộc Thiên Viễn nhìn về phía người tới cười nói:
- Sư phụ ngươi là ai?
Đối phương không hiểu nói:
- Sư phụ ta từng nói qua hắn tên là Lâm Đại. Nhưng sau khi đi tới Đan Dương Sơn, được sư huynh cùng Mộc sư tỷ phân trần, ta mới biết tên thật của lão nhân gia chính là Lâm Nhất, là nhân vật uy danh hiển hách trong tiên môn Đại Hạ...
- Vậy ngươi nhìn xem người kia là ai?
Đã đoán được điều gì, Ngọc Lạc Y mím môi cười. Nam tử này theo ánh mắt của nàng nhìn qua, lập tức lắc đầu nói:
- Ngọc sư tỷ nói đùa rồi. Sư phụ ta anh tuấn hơn hắn!
Nói tới đây, nam tử này dứt khoát đi lại trong động, vuốt râu chắp tay sau lưng xem kỹ Lâm Nhất, nhịn không được lắc đầu nói:
- Đây tuyệt đối không phải là sư phụ ta...
Lúc này hắn ta mới nhớ ra mình có chút thất lễ, vội vàng chắp tay nói:
- Trong Chính Dương tông còn chưa có người nào ta không quen biết, nhưng vị đạo hữu này nhìn lạ mặt, xin hỏi xưng hô như thế nào vậy?
Lâm Nhất thản nhiên nhếch miệng, khẽ nói:
- Đông Phương Sóc, ngươi có thể có hành vi bỏ rơi vợ con sao?
- Ngươi...?
Nam tử này trợn tròn mắt nhìn, khó có thể tin nổi, nói:
- Chính Dương tông không có mấy người biết được tên tục của Bình Nguyên chân nhân ta, ngươi...?
Ở bên trong Chính Dương tông, đệ tử Luyện Khí mà Lâm Nhất quen biết đều không ở đây, chỉ có giao tình với hai người này. Mộc Thiên Viễn biết được hắn trở lại Đan Dương Sơn cũng rất bất ngờ, nhưng không hỏi thăm nguyên nhân, chỉ vui vẻ cầm quà lớn tới thăm viếng, cảm ơn đối phương giết kẻ thù Mộc gia.
Đã nhiều năm như vậy, ba người mới gặp lại, tất nhiên có nhiều chuyện muốn nói. Lâm Nhất nói sơ qua những chuyện mình gặp được. Đối với những chuyện như quay về Đại Thương thậm chí giết Tiển Phong, hắn không nhắc tới một chữ. Chỉ nói là lang thang ở hải ngoại đến nay. Mộc Thiên Viễn lại nhắc tới Mộc Chí còn sống, cũng đã quay về sườn núi Tê Phượng xây dựng lại Mộc gia. Nhan gia cũng vứt bỏ hiềm khích lúc trước, gia chủ mới Nhan Thủ Đức tự mình tới cửa lấy lòng, bây giờ hai gia tộc Lạc Hà Sơn này chung đụng cũng không tệ lắm.
Khi mới vào Chính Dương tông, Lâm Nhất chẳng qua là một đệ tử ngoại môn bình thường, không đến trăm năm đã trở thành tổ sư Kim Đan trong môn, thực sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Vì thế, Ngọc Lạc Y thầm ao ước, tránh không được xin chỉ giáo một lúc, cũng muốn xem mình là vãn bối khiến cho Mộc Thiên Viễn cũng lúng túng theo. Phải biết hai người sư phụ của nàng Lãnh Thúy đã là tu sĩ Kim Đan, trong tiên môn có phân biệt trưởng ấu, tôn ti khác biệt, nếu như rối loạn bối phận, sợ là sẽ gặp phải phiền phức.
Người trước người sau xưng hô khác nhau, khi tất cả gặp gỡ cũng không ngại, đây cũng là ý của Lâm Nhất.
- Đã nhiều năm như vậy, ngoài tu vi, tướng mạo và cách làm người của ngươi không hề thay đổi! Kết bạn với Lâm Nhất ngươi đúng là một chuyện may mắn!
Mộc Thiên Viễn để râu ba chòm, cả người có vẻ nho nhã lại không mất đi sự tuấn tú. Hắn xúc động nói cũng khiến cho Ngọc Lạc Y gật đầu nói phải:
- Tên trong Chính Dương tông, ngoại trừ ta với Thiên Viễn muốn Lâm Nhất ngươi vô sự, còn có một người nữa...
- A! Người kia là ai?
Lâm Nhất hỏi ngược một câu. Hắn nghĩ người kia sẽ không phải là Yến Khởi, không phải là Giản Dĩ cùng Cổ Tiễu. Quả nhiên, không đợi Ngọc Lạc Y nói, Mộc Thiên Viễn lại có chút xúc động nói:
- Người kia trông mong ngươi hai mươi năm, nếu không phải đang ngày bế quan tu luyện, chỉ sợ đã sớm chạy tới, ngươi lại chờ một lát...
Mộc Thiên Viễn còn chưa nói dứt lời đã tiện tay lấy ra một bùa truyền âm. Hắn cùng Ngọc Lạc Y nhìn nhau và tươi cười. Lâm Nhất đoán không ra, chỉ đành phải nhìn về phía hai người lắc đầu.
Chỉ một lát, bên ngoài động phủ lại truyền đến tiếng la đầy sốt ruột...
- Sư phụ ta trở về núi rồi sao...?
Lâm Nhất kinh ngạc khi nghe thấy tiếng. Hắn đã nhìn thấy rõ người ngoài động, đó là một nam tử trung niên với chòm râu quai nón tung bay, phong thần tuấn tú, tiên phong đạo cốt. Đây là một vị tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, tướng mạo cực kỳ quen mắt. Là hắn sao?
Mộc Thiên Viễn cùng Ngọc Lạc Y vẫn cười không nói, Lâm Nhất chỉ đành phải cất giọng nói:
- Tiến vào đi...
Hắn vừa nói dứt lời, nam tử kia đã vọt vào sơn động, khi muốn mở miệng gọi sư phụ thì ánh mắt nhìn lướt qua ba người bên trong động, vẻ mặt đột nhiên sợ run. Hắn ta chắp tay chào hai người Mộc Thiên Viễn, trên gương mặt đầy nghi ngờ nói:
- Ra mắt Mộc sư huynh, ra mắt Ngọc sư tỷ! Vừa rồi hình như sư phụ ta đang nói chuyện, người đâu?
Thấy Lâm Nhất không nói lời nào, Mộc Thiên Viễn nhìn về phía người tới cười nói:
- Sư phụ ngươi là ai?
Đối phương không hiểu nói:
- Sư phụ ta từng nói qua hắn tên là Lâm Đại. Nhưng sau khi đi tới Đan Dương Sơn, được sư huynh cùng Mộc sư tỷ phân trần, ta mới biết tên thật của lão nhân gia chính là Lâm Nhất, là nhân vật uy danh hiển hách trong tiên môn Đại Hạ...
- Vậy ngươi nhìn xem người kia là ai?
Đã đoán được điều gì, Ngọc Lạc Y mím môi cười. Nam tử này theo ánh mắt của nàng nhìn qua, lập tức lắc đầu nói:
- Ngọc sư tỷ nói đùa rồi. Sư phụ ta anh tuấn hơn hắn!
Nói tới đây, nam tử này dứt khoát đi lại trong động, vuốt râu chắp tay sau lưng xem kỹ Lâm Nhất, nhịn không được lắc đầu nói:
- Đây tuyệt đối không phải là sư phụ ta...
Lúc này hắn ta mới nhớ ra mình có chút thất lễ, vội vàng chắp tay nói:
- Trong Chính Dương tông còn chưa có người nào ta không quen biết, nhưng vị đạo hữu này nhìn lạ mặt, xin hỏi xưng hô như thế nào vậy?
Lâm Nhất thản nhiên nhếch miệng, khẽ nói:
- Đông Phương Sóc, ngươi có thể có hành vi bỏ rơi vợ con sao?
- Ngươi...?
Nam tử này trợn tròn mắt nhìn, khó có thể tin nổi, nói:
- Chính Dương tông không có mấy người biết được tên tục của Bình Nguyên chân nhân ta, ngươi...?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.