Chương 1855: Sư muội tới chơi (2)
Duệ Quang
25/08/2022
Một người tiên tử như vậy, uống rượu lại có khí khái nam tử. Trong mỗi nụ cười, cái nhăn mày, tăng thêm mấy phần vân đạm phong khinh. Khi thì tinh tế theo mọi hướng, khi thì lặng lẽ như xử nữ, khi thì thông tuệ cùng cực, khi thì cô đơn, tất cả những biểu cảm này khiến người ta cảm thấy phấn khích, cuối cùng đây là nữ tử thế nào?
Lâm Nhất thoáng thất thần, lập tức khẽ lắc đầu. Hắn nhìn Mộ Vân giơ bình rượu lên, cười áy náy một tiếng, ngẩng đầu uống rươu. Sau đó rượu uống vào, trên mặt hắn lại treo lên nỗi cô đơn.
- Lâm sư huynh đang nhớ đến cố nhân sao?
Vẻ mặt Mộ Vân lo lắng, trên môi mang ý cười như có như không.
Lâm Nhất liếc mắt nhìn Mộ Vân, trầm ngâm một lát nói:
- Năm đó, có người cùng ta uống rượu từ biệt, cũng từng để lại một câu nói…
- Nhất định là một cô gái xinh đẹp rồi, nói như thế nào?
Mộ Vân khéo hiểu lòng người, hỏi một câu, tay buông xuống. Mái tóc đen của nàng nhẹ nhàng lướt qua đầu vai, che khuất một bên má ngọc, trong lúc nhất thời không nhìn rõ vẻ mặt.
Lâm Nhất thuận miệng đáp:
- Đó là một nữ tử ta kết bạn ở nhân gian, nàng xảo trá, ngang ngược, nhiều lần khi dễ ta, ta chỉ biết nhịn. Không ngờ sau khi trở thành tu sĩ, tính tình thay đổi, không chỉ bỏ đi hồng trần, còn khám phá Tiên đạo này.
- Lúc này nàng ở đâu?
Mộ Vân ngước lên, hai mắt sáng ngời nhìn hắn.
Bốn năm trăm năm qua, chỉ để lại khói bụi như mộng. Lâm Nhất nhếch miệng, xúc động thở dài:
- Chớ nói tiên đồ không tri kỷ, thanh phong lãnh nguyệt một vò rượu.
Một Vân lẳng lặng ngắm nhìn Lâm Nhất. Trên mặt nàng không có sự xúc động, ngược lại nhẹ nhàng như thường, chí ít đối phương không từ chối người ngàn dặm.
Chẳng qua, vị Lâm sư huynh này tuổi tác cũng không lớn, trong lời nói lại lộ ra vẻ tang thương. Đặc biệt là trong ánh mắt sáng như sao mà khó nắm lấy kia, có một sự cô đơn khó chạm đến.
Ánh mắt Mộ Vân nhìn hai đạo diệp ngấn bên trên mi tâm Lâm Nhất, vẻ mặt hơi ngưng tu, tiếp theo dịu dàng khuyên:
- Lâm sư huynh có hồng nhan tri kỷ, là đủ rồi.
Trên đời này từ đâu tới nhiều hồng nhan tri kỷ đến vậy? Trong lòng Lâm Nhất dần lạnh lùng, ngược lại có nhiều thú vị nhìn nữ tử cách đó không xa. Ánh mắt nàng ta sáng như sao đêm, nở nụ cười xinh đẹp, mang theo mấy phần phong tình, nói tiếp:
- Nghĩ có lẽ Lâm sư huynh không chỉ có một vị hồng nhan tri kỷ, khó tránh khỏi tự so sánh…
Trong lời nói có ý là ngươi nhìn thấy ta mới nhớ đến người khác. Nhưng nói như vậy có chút mập mờ, cùng cô gái đoan trang yên tĩnh mới rồi như hai người khác nhau, giống như lại biến thành nữ chưởng quỹ tửu quán.
Lâm Nhất nhếch miệng cười nói:
- Mộ Vân cô nương, ngươi có thủ đoạn khiến người khác mở hết cõi lòng, thiên hạ còn có thần thông này sao?
Nữ tử này khiến cho người ta sinh lòng hảo cảm, nhưng khó suy đoán được, như mây như khói.
Mộ Vân thoáng thu liễm thần thái, dịu dàng thầm nói:
- Sao lại không có loại thần thông này? Ta hiểu được đọc tâm đạo, nếu Lâm sư huynh không ngại ta đưa cho huynh bốn chữ châm ngôn.
Lâm Nhất hơi ngạc nhiên, ánh mắt đối phương thăm thẳm, lặng lẽ nói:
- Bốn chữ này chính là, dĩ thành đãi nhân (lấy chân thành đối đãi với người khác).
Nói xong cúi đầu thẹn thùng, giống như đóa hoa chập chờn mê người, xấu hổ nói:
- Đùa huynh thôi, Lâm sư huynh chớ để ý, mà suy bụng ta ra bụng người, tuyệt đối không nên dùng.
Mộ Vân xấu hổ mang theo chút e sợ, khi đưa ra lời nhận xét mỉa mai. Mà cái này giống như trong bông có kim, thật khó tranh luận. Nàng phất tay áo hất lên, mấy chục bình rượu trắng bay đến sau động phủ, nàng vui vẻ cười nói:
- Lần đầu đến nhà bái kiến, một chút lễ mọn xem như thành ý, mong Lâm sư huynh vui vẻ nhận cho.
Những vò rượu trắng này hẳn là rượu còn lại trong tửu quán, bị Mộ Vân lấy đem tặng, xem ra nhân tình không cạn. Nên biết một vò rượu là một khối Tiên Tinh, Thiên La chỉ có một nhà không có chi nhánh.
Lâm Nhất không nghĩ đến Mộ Vân có hành động này nên có chút xấu hổ. Khó tiêu nhất chính là ân của mỹ nhân, mà mấy chục vò rượu này nên nói thế nào cho phải. Hắn chần chừ một lúc vẫn lên tiếng:
- Đa tạ Mộ Vân cô nương…
Lời hắn nói còn chưa dứt, lại thấy đối phương quay đầu nhìn động phủ, ngạc nhiên hỏi:
- Lâm sư huynh, bồ đoàn này phải chăng là sở hữu của huynh?
Nghe nói vậy, trong lòng Lâm Nhất khẽ động, tay đưa hư chiêu, một cái bồ đoàn từ trong động phủ bay ra. Hắn không suy nghĩ nhiều, đưa ra trước mặt nữ tử kia, hỏi:
- Mộ Vân cô nương, ngươi nhận biết vật này?
Mộ Vân cầm bồ đoàn trong tay, ngưng thần đánh giá. Một lát sau, bỗng nhiên nàng cười nói:
- Ta nhận ra.
Vẻ mặt Lâm Nhất như trước, duy chỉ có đuôi mày hơi run lên.
Lâm Nhất thoáng thất thần, lập tức khẽ lắc đầu. Hắn nhìn Mộ Vân giơ bình rượu lên, cười áy náy một tiếng, ngẩng đầu uống rươu. Sau đó rượu uống vào, trên mặt hắn lại treo lên nỗi cô đơn.
- Lâm sư huynh đang nhớ đến cố nhân sao?
Vẻ mặt Mộ Vân lo lắng, trên môi mang ý cười như có như không.
Lâm Nhất liếc mắt nhìn Mộ Vân, trầm ngâm một lát nói:
- Năm đó, có người cùng ta uống rượu từ biệt, cũng từng để lại một câu nói…
- Nhất định là một cô gái xinh đẹp rồi, nói như thế nào?
Mộ Vân khéo hiểu lòng người, hỏi một câu, tay buông xuống. Mái tóc đen của nàng nhẹ nhàng lướt qua đầu vai, che khuất một bên má ngọc, trong lúc nhất thời không nhìn rõ vẻ mặt.
Lâm Nhất thuận miệng đáp:
- Đó là một nữ tử ta kết bạn ở nhân gian, nàng xảo trá, ngang ngược, nhiều lần khi dễ ta, ta chỉ biết nhịn. Không ngờ sau khi trở thành tu sĩ, tính tình thay đổi, không chỉ bỏ đi hồng trần, còn khám phá Tiên đạo này.
- Lúc này nàng ở đâu?
Mộ Vân ngước lên, hai mắt sáng ngời nhìn hắn.
Bốn năm trăm năm qua, chỉ để lại khói bụi như mộng. Lâm Nhất nhếch miệng, xúc động thở dài:
- Chớ nói tiên đồ không tri kỷ, thanh phong lãnh nguyệt một vò rượu.
Một Vân lẳng lặng ngắm nhìn Lâm Nhất. Trên mặt nàng không có sự xúc động, ngược lại nhẹ nhàng như thường, chí ít đối phương không từ chối người ngàn dặm.
Chẳng qua, vị Lâm sư huynh này tuổi tác cũng không lớn, trong lời nói lại lộ ra vẻ tang thương. Đặc biệt là trong ánh mắt sáng như sao mà khó nắm lấy kia, có một sự cô đơn khó chạm đến.
Ánh mắt Mộ Vân nhìn hai đạo diệp ngấn bên trên mi tâm Lâm Nhất, vẻ mặt hơi ngưng tu, tiếp theo dịu dàng khuyên:
- Lâm sư huynh có hồng nhan tri kỷ, là đủ rồi.
Trên đời này từ đâu tới nhiều hồng nhan tri kỷ đến vậy? Trong lòng Lâm Nhất dần lạnh lùng, ngược lại có nhiều thú vị nhìn nữ tử cách đó không xa. Ánh mắt nàng ta sáng như sao đêm, nở nụ cười xinh đẹp, mang theo mấy phần phong tình, nói tiếp:
- Nghĩ có lẽ Lâm sư huynh không chỉ có một vị hồng nhan tri kỷ, khó tránh khỏi tự so sánh…
Trong lời nói có ý là ngươi nhìn thấy ta mới nhớ đến người khác. Nhưng nói như vậy có chút mập mờ, cùng cô gái đoan trang yên tĩnh mới rồi như hai người khác nhau, giống như lại biến thành nữ chưởng quỹ tửu quán.
Lâm Nhất nhếch miệng cười nói:
- Mộ Vân cô nương, ngươi có thủ đoạn khiến người khác mở hết cõi lòng, thiên hạ còn có thần thông này sao?
Nữ tử này khiến cho người ta sinh lòng hảo cảm, nhưng khó suy đoán được, như mây như khói.
Mộ Vân thoáng thu liễm thần thái, dịu dàng thầm nói:
- Sao lại không có loại thần thông này? Ta hiểu được đọc tâm đạo, nếu Lâm sư huynh không ngại ta đưa cho huynh bốn chữ châm ngôn.
Lâm Nhất hơi ngạc nhiên, ánh mắt đối phương thăm thẳm, lặng lẽ nói:
- Bốn chữ này chính là, dĩ thành đãi nhân (lấy chân thành đối đãi với người khác).
Nói xong cúi đầu thẹn thùng, giống như đóa hoa chập chờn mê người, xấu hổ nói:
- Đùa huynh thôi, Lâm sư huynh chớ để ý, mà suy bụng ta ra bụng người, tuyệt đối không nên dùng.
Mộ Vân xấu hổ mang theo chút e sợ, khi đưa ra lời nhận xét mỉa mai. Mà cái này giống như trong bông có kim, thật khó tranh luận. Nàng phất tay áo hất lên, mấy chục bình rượu trắng bay đến sau động phủ, nàng vui vẻ cười nói:
- Lần đầu đến nhà bái kiến, một chút lễ mọn xem như thành ý, mong Lâm sư huynh vui vẻ nhận cho.
Những vò rượu trắng này hẳn là rượu còn lại trong tửu quán, bị Mộ Vân lấy đem tặng, xem ra nhân tình không cạn. Nên biết một vò rượu là một khối Tiên Tinh, Thiên La chỉ có một nhà không có chi nhánh.
Lâm Nhất không nghĩ đến Mộ Vân có hành động này nên có chút xấu hổ. Khó tiêu nhất chính là ân của mỹ nhân, mà mấy chục vò rượu này nên nói thế nào cho phải. Hắn chần chừ một lúc vẫn lên tiếng:
- Đa tạ Mộ Vân cô nương…
Lời hắn nói còn chưa dứt, lại thấy đối phương quay đầu nhìn động phủ, ngạc nhiên hỏi:
- Lâm sư huynh, bồ đoàn này phải chăng là sở hữu của huynh?
Nghe nói vậy, trong lòng Lâm Nhất khẽ động, tay đưa hư chiêu, một cái bồ đoàn từ trong động phủ bay ra. Hắn không suy nghĩ nhiều, đưa ra trước mặt nữ tử kia, hỏi:
- Mộ Vân cô nương, ngươi nhận biết vật này?
Mộ Vân cầm bồ đoàn trong tay, ngưng thần đánh giá. Một lát sau, bỗng nhiên nàng cười nói:
- Ta nhận ra.
Vẻ mặt Lâm Nhất như trước, duy chỉ có đuôi mày hơi run lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.