Chương 2156: Thần giao chi kiếp (1)
Duệ Quang
22/01/2023
Huyệt động hẹp dài, cao chừng năm trượng, vươn nghêng xuống đất, đường đen ngăm ngăm lộ ra mấy phần thần bí.
Lâm Nhất không chút ngập ngừng, dưới chân rời đất ba tấc, thân hình chợt lóe liền biến mất ở trong cửa động. Huyệt đạo trước mặt thẳng tắp, dài phải đến mấy trăm trượng, thần thức nhìn không sót thứ gì. Chỉ là núi đá bốn phía có khảm cấm pháp, khiến tường tình dưới đất khó mà rõ ràng.
Chẳng mấy chốc, Lâm Nhất đã đi tới điểm cuối. Tới đây huyệt đạo chuyển ngoặt sang phải, dài ước chừng trăm trượng. Càng đi đường càng rộng thoáng...
Lâm Nhất quay đầu nhìn sau lưng, chưa thấy dị thường, bèn tiếp tục tới trước. Lúc hắn đi ra huyệt đạo, lập tức nhịn không được hơi ngớ.
Đây là một huyệt động lớn ngàn trượng, bốn phía quái thạch lởm chởm, ánh sáng lấp lóe, thỉnh thoảng có thạch nhũ rủ xuống, nhiệt độ khá lạnh, tiên nguyên chi khí nồng nặc mờ mịt, có thể nói là một thiên địa khác hoàn toàn.
Chính giữa huyệt động là một bàn thờ đá đổ sụp. Bốn phía có vết tích pháp lực va chạm, hiển nhiên nơi này từng trải qua một trận chém giết. Vượt qua bàn thờ đá vài trăm trượng, trong quang ảnh ảm đạm có vách đá lồi ra, có một người quỳ dưới đất, bi thương la hét:
-Sư phụ...
Lâm Nhất đi tới trước bàn thờ đá, cúi đầu đánh giá. Bàn thờ đá do Tiên Tinh luyện thành, lại đã bị cắt thành mấy đoạn. Trong mảnh vụn tinh thạch nằm ngang hai thứ khá là bắt mắt. Hắn đưa tay vẫy nhẹ, một khối tảng đá xanh và một chiếc bình ngọc từ dưới đất bay lên. Tảng đá lớn chừng hơn xích, hình tròn như quả trứng. Nếu quan sát tử tế, trừ ẩn ẩn tản ra khí cơ cổ quái ra, nhất thời nhìn không ra có gì khác thường; bình ngọc tinh xảo, mặt trên có ba chữ “Phạm Thiên đan”...
-Sư phụ nói qua, Giao tộc ta nguyên từ Long Tộc... Sau trường hạo kiếp kia, Tiên vực tan vỡ, Tứ Tượng Thần tộc và Giao tộc ta đều tiêu vong... Hiện nay, tiên đạo điêu linh, thịnh thế không còn. Ngay lúc đệ tử thân hãm nhà tù, tiền đồ khó lường, lão nhân gia ngài lại buông tay mà đi...
Lâm Nhất thu lại tảng đá xanh, tay chơi đùa lên bình thuốc, chân không chạm đất, chậm rãi đi tới bên cạnh Thương Quý đang quỳ dưới đất. Trên vách huyệt động trước mặt hắn nhiều thêm một tảng đá hình đầu rồng. Hai bên tảng đá mấp ma mấp mô, nhìn như lân giác lồi ra, quả thực giống hệt thân mình Cự Long, nhìn qua rất là quỷ dị!
Tình cảnh này cực tương tự Giao động dưới đất trong Hậu Thổ tiên cảnh năm đó. Còn cả Thần Giao đã hao hết thọ nguyên kia cả...
Lâm Nhất nhè nhẹ gật đầu, nói:
-Lệnh sư, là Thần Giao viễn cổ!
Thương Quý chậm rãi quay đầu lại, khuôn mặt đầy bi thương nhìn càng thêm xấu xí, trong hai mắt chớp động lệ quang. Hắn nhìn chằm chằm Lâm Nhất, thở dốc nói:
-Sư phụ ta thọ nguyên lâu dài, tuyệt không đến nỗi rớt vào luân hồi. Có người giết hắn...
Lâm Nhất đánh giá Thương Quý một cái, bĩu bĩu môi, trong ánh mắt thiếu đi phần nào hờ hững, lên tiếng an ủi nói:
-Tiết ai thuận biến...
Hắn chưa từng để sinh tử của người trước mắt vào trong lòng, lại rất đồng cảm đối với loại tình cảm này. Một người không quên ơn thầy, có lẽ nên đáng được tôn trọng.
-Viễn Cổ Tiên Vực tan vỡ đến nay đã qua vài chục vạn năm. Nếu tu vị không đề thăng, rồi cũng có ngày hao hết thọ nguyên. Trên người lệnh sư năm đó hẳn đã trọng thương, mới không thể không ẩn cư nơi này, đồng thời mượn thiên địa chi lực sống tạm, cùng huyệt động dung làm một thể không phân đây đó...
Lâm Nhất thoáng ngừng phút chốc rồi lại nói tiếp:
-Đến cùng là ai giết lệnh sư, trước mắt còn chưa biết được. Mà dựa vào tu vị ngươi, chỉ sợ chưa hẳn là đối thủ người ta...
Hắn nhìn đầu rồng đã hóa đá kia, huyễn đồng trong mắt khẽ khàng chớp động.
-Ngài...
Thương Quý đứng dậy. Bi thương dần đi, nghi hoặc lại sinh. Tên cừu gia chưa biết kia một tay san trừ Si Loan thú, lại tìm tới Thần Thương cốc diệt đi sợi tàn hồn của sư phụ, tất không phải hạng tầm thường. Mình có thể giết đối phương báo thù hay không, phải đợi ngày sau có thành tựu mới được. Nhưng bí mật từ mấy vạn năm trước, tại sao hắn lại biết được?
Ánh mắt Lâm Nhất thoáng dừng lại nơi vách đá, rồi quay sang hạ xuống trên tay. Hắn giơ lên bình thuốc nhỏ nhắn kia, hướng Thương Quý ở bên tỏ ý nói:
-Lệnh sư là một con Thần Giao do tiên nhân viễn cổ nuôi dưỡng, từ nhỏ tu luyện bí pháp hóa rồng. Hắn sau khi nuốt Phạm Thiên đan, tu vị đại trướng thành tựu tiên thể, đủ để cùng Thần Long lấy giả loạn thật, lại bị thương nặng ở trong trường hạo kiếp kia...
Thương Quý trố mắt nghẹn lời, lệ quang sớm đã biến mất không thấy, chỉ còn lại đầy mặt kinh ngạc. Hết thảy những gì đối phương nói quả thực hệt như những gì hắn biết.
Lâm Nhất nói tiếp:
-Song ta còn có rất nhiều chỗ chưa rõ, còn cần phải do ngươi phân giải...
Lâm Nhất không chút ngập ngừng, dưới chân rời đất ba tấc, thân hình chợt lóe liền biến mất ở trong cửa động. Huyệt đạo trước mặt thẳng tắp, dài phải đến mấy trăm trượng, thần thức nhìn không sót thứ gì. Chỉ là núi đá bốn phía có khảm cấm pháp, khiến tường tình dưới đất khó mà rõ ràng.
Chẳng mấy chốc, Lâm Nhất đã đi tới điểm cuối. Tới đây huyệt đạo chuyển ngoặt sang phải, dài ước chừng trăm trượng. Càng đi đường càng rộng thoáng...
Lâm Nhất quay đầu nhìn sau lưng, chưa thấy dị thường, bèn tiếp tục tới trước. Lúc hắn đi ra huyệt đạo, lập tức nhịn không được hơi ngớ.
Đây là một huyệt động lớn ngàn trượng, bốn phía quái thạch lởm chởm, ánh sáng lấp lóe, thỉnh thoảng có thạch nhũ rủ xuống, nhiệt độ khá lạnh, tiên nguyên chi khí nồng nặc mờ mịt, có thể nói là một thiên địa khác hoàn toàn.
Chính giữa huyệt động là một bàn thờ đá đổ sụp. Bốn phía có vết tích pháp lực va chạm, hiển nhiên nơi này từng trải qua một trận chém giết. Vượt qua bàn thờ đá vài trăm trượng, trong quang ảnh ảm đạm có vách đá lồi ra, có một người quỳ dưới đất, bi thương la hét:
-Sư phụ...
Lâm Nhất đi tới trước bàn thờ đá, cúi đầu đánh giá. Bàn thờ đá do Tiên Tinh luyện thành, lại đã bị cắt thành mấy đoạn. Trong mảnh vụn tinh thạch nằm ngang hai thứ khá là bắt mắt. Hắn đưa tay vẫy nhẹ, một khối tảng đá xanh và một chiếc bình ngọc từ dưới đất bay lên. Tảng đá lớn chừng hơn xích, hình tròn như quả trứng. Nếu quan sát tử tế, trừ ẩn ẩn tản ra khí cơ cổ quái ra, nhất thời nhìn không ra có gì khác thường; bình ngọc tinh xảo, mặt trên có ba chữ “Phạm Thiên đan”...
-Sư phụ nói qua, Giao tộc ta nguyên từ Long Tộc... Sau trường hạo kiếp kia, Tiên vực tan vỡ, Tứ Tượng Thần tộc và Giao tộc ta đều tiêu vong... Hiện nay, tiên đạo điêu linh, thịnh thế không còn. Ngay lúc đệ tử thân hãm nhà tù, tiền đồ khó lường, lão nhân gia ngài lại buông tay mà đi...
Lâm Nhất thu lại tảng đá xanh, tay chơi đùa lên bình thuốc, chân không chạm đất, chậm rãi đi tới bên cạnh Thương Quý đang quỳ dưới đất. Trên vách huyệt động trước mặt hắn nhiều thêm một tảng đá hình đầu rồng. Hai bên tảng đá mấp ma mấp mô, nhìn như lân giác lồi ra, quả thực giống hệt thân mình Cự Long, nhìn qua rất là quỷ dị!
Tình cảnh này cực tương tự Giao động dưới đất trong Hậu Thổ tiên cảnh năm đó. Còn cả Thần Giao đã hao hết thọ nguyên kia cả...
Lâm Nhất nhè nhẹ gật đầu, nói:
-Lệnh sư, là Thần Giao viễn cổ!
Thương Quý chậm rãi quay đầu lại, khuôn mặt đầy bi thương nhìn càng thêm xấu xí, trong hai mắt chớp động lệ quang. Hắn nhìn chằm chằm Lâm Nhất, thở dốc nói:
-Sư phụ ta thọ nguyên lâu dài, tuyệt không đến nỗi rớt vào luân hồi. Có người giết hắn...
Lâm Nhất đánh giá Thương Quý một cái, bĩu bĩu môi, trong ánh mắt thiếu đi phần nào hờ hững, lên tiếng an ủi nói:
-Tiết ai thuận biến...
Hắn chưa từng để sinh tử của người trước mắt vào trong lòng, lại rất đồng cảm đối với loại tình cảm này. Một người không quên ơn thầy, có lẽ nên đáng được tôn trọng.
-Viễn Cổ Tiên Vực tan vỡ đến nay đã qua vài chục vạn năm. Nếu tu vị không đề thăng, rồi cũng có ngày hao hết thọ nguyên. Trên người lệnh sư năm đó hẳn đã trọng thương, mới không thể không ẩn cư nơi này, đồng thời mượn thiên địa chi lực sống tạm, cùng huyệt động dung làm một thể không phân đây đó...
Lâm Nhất thoáng ngừng phút chốc rồi lại nói tiếp:
-Đến cùng là ai giết lệnh sư, trước mắt còn chưa biết được. Mà dựa vào tu vị ngươi, chỉ sợ chưa hẳn là đối thủ người ta...
Hắn nhìn đầu rồng đã hóa đá kia, huyễn đồng trong mắt khẽ khàng chớp động.
-Ngài...
Thương Quý đứng dậy. Bi thương dần đi, nghi hoặc lại sinh. Tên cừu gia chưa biết kia một tay san trừ Si Loan thú, lại tìm tới Thần Thương cốc diệt đi sợi tàn hồn của sư phụ, tất không phải hạng tầm thường. Mình có thể giết đối phương báo thù hay không, phải đợi ngày sau có thành tựu mới được. Nhưng bí mật từ mấy vạn năm trước, tại sao hắn lại biết được?
Ánh mắt Lâm Nhất thoáng dừng lại nơi vách đá, rồi quay sang hạ xuống trên tay. Hắn giơ lên bình thuốc nhỏ nhắn kia, hướng Thương Quý ở bên tỏ ý nói:
-Lệnh sư là một con Thần Giao do tiên nhân viễn cổ nuôi dưỡng, từ nhỏ tu luyện bí pháp hóa rồng. Hắn sau khi nuốt Phạm Thiên đan, tu vị đại trướng thành tựu tiên thể, đủ để cùng Thần Long lấy giả loạn thật, lại bị thương nặng ở trong trường hạo kiếp kia...
Thương Quý trố mắt nghẹn lời, lệ quang sớm đã biến mất không thấy, chỉ còn lại đầy mặt kinh ngạc. Hết thảy những gì đối phương nói quả thực hệt như những gì hắn biết.
Lâm Nhất nói tiếp:
-Song ta còn có rất nhiều chỗ chưa rõ, còn cần phải do ngươi phân giải...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.