Chương 2157: Thần giao chi kiếp (2)
Duệ Quang
22/01/2023
Hắn chơi đùa bình thuốc trong tay, tiếp tục nói:
-Trước giết Si Loan thú, sau lại tìm đến đây nơi, dụng ý không nói cũng hiểu...
Hắn lời nói vừa chuyển, liếc hướng Thương Quý nói tiếp:
-Cừu gia ngươi lai lịch không nhỏ, không ngờ muốn xét nhà diệt môn...
Ta chưa từng có cừu gia nào hết? Xét nhà diệt môn, há chẳng phải muốn diệt tuyệt Thần Giao nhất tộc? Ánh mắt Thương Quý nhảy động tùy theo bình thuốc nơi tay Lâm Nhất, trong lòng không khỏi hoảng loạn. Bình thuốc kia tới từ viễn cổ, đan dược trong đó từng mang đến cơ duyên vô thượng cho sư phụ. Vậy nên, lão nhân gia hắn mới cung phụng nó ở đây. Chẳng qua, thật có người muốn diệt tuyệt Thần Giao nhất tộc?
Đột nhiên, rét lạnh không biết ở đâu bất ngờ ập tới, Thương Quý nhịn không được trong lòng trầm xuống. Thiên địa rộng lớn như bị cấm cố ở trong huyệt động này, cảm giác trầm trọng và sợ hãi lan tràn, khiến người như muốn ngạt thở. Nếu mình chết rồi, Thần Giao nhất tộc há cũng phải diệt tuyệt? Không...
Lâm Nhất bỗng ném bình thường trong tay cho Thương Quý, nói:
-Nói rõ lai lịch lệnh sư ta nghe, không chừng có thể tìm ra lai lịch và dụng ý của người kia...
Thương Quý vươn tay tiếp lấy bình thuốc, vẻ mặt thẫn thờ xen lẫn mấy phần cảm khái. Chiếc bình nho nhỏ này, tốt xấu cũng tính là di vật của sư phụ. Hành động này của đối phương chắc là cũng đồng cảm với mình. Nhớ được trên bàn thờ đá còn cung phụng một vật khác nữa, chỉ là lúc này không rảnh nghĩ nhiều. Hắn gật đầu cảm ơn, trầm ngâm khoảnh khắc, tiếp đó trùng trùng thở hắt một hơi, nói:
-Việc đã đến nước này, tại hạ không cần giấu diếm...
Lâm Nhất có thật muốn giúp mình tìm ra cừu nhân giết thầy không, Thương Quý không biết. Nhưng hắn lại biết, mỗi câu mỗi từ của đối phương đều có thâm ý. Dù hắn lừa mình, vậy thì cũng đã sao? Mạng mình đã nằm trong tay người ta, không ngại nói ra hết thảy những gì mình biết. Có lẽ sẽ có chuyển cơ cũng không chừng! Mà tên cừu gia thần bí nhìn không thấy sờ không được kia, không ngờ lại chuyên môn tới đối phó Thần Thương cốc vốn đã tránh đời ẩn cư, thực sự quá không thể nói lý...
Sư phụ Thương Quý, tên họ không rõ. Chỉ biết hắn tự khoe là giao long viễn cổ, cao thủ Tiên Quân trung kỳ, từng cùng đám bạn bè sấm đãng tiên vực, ngạo nghễ nhất thời. Chỉ là đến sau trận đại chiến kia quá mức thảm liệt, người tham dự trong đó chỉ có lác đác vài người sống sót.
Chẳng qua, sư phụ Thương Quý tuy nhiên thoát được một kiếp, lại nhục thân bị hủy, đành phải kéo theo thân tàn cẩu thả trộm sinh. Nhưng mà chí khí chưa thành, nó suốt đời buồn bực khó tiêu. Nguyên nhân trong đó, bản thân hắn trong vô tình từng nhắc qua một lần.
Năm ấy, mấy chục giao long tu vị Tiên Quân theo đuổi một vị cao nhân nào đó. Dưới chỉ lệnh của người kia, trước là giết vô số tiên nhân, sau lại xông vào Thần Long chín tộc để thay vào. Ai tưởng Tiên vực tan vỡ, thần giao cũng không thể trốn thoát. Mà vị cao nhân kia trong lúc nguy cấp hướng đi bất minh, thần giao lại bị tiễu sát gần hết...
Sau gió tanh mưa máu, sư phụ Thương Quý may mắn sống sót, nghĩ kỹ lại mới cảm thấy giống như sa vào trong một trường âm mưu, hơn nữa ở thời khắc sau cùng còn bị người ném bỏ. Nhưng sự thực chân tướng thế nào, chỉ có tìm được vị cao nhân kia mới có thể hiểu được. Vì thế, trong lúc ẩn cư chữa thương, hắn chưa từng oán trách điều gì. Nếu không nhờ vị cao nhân kia ban tặng, chính mình và đám bạn há có thể hóa thân Thần Long...
Thời quang thấm thoát, năm tháng như thoi, quá khứ đã từng chầm chậm trở thành ký ức. Vị cao nhân kia một mực không thấy có động tĩnh, sư phụ Thương Quý dần dần tâm tro ý lạnh. Nếu đã không nhìn thấy được ngày ra mặt, không ngại truyền tâm nguyện chưa thành và mộng tưởng huy hoàng cho hậu nhân. Vậy là, hắn thu lấy một tên đệ tử, song lại chưa thể xoay chuyển vận hạn...
Cao nhân đó đến từ Phạm Thiên hạp, nghe nói là một trong tam thánh Tiên Vực Viễn Cổ...
-Ha ha!
Đợi Thương Quý nói ra hết thảy những gì mình biết, Lâm Nhất thần sắc hờ hững chợt khẽ nhếch miệng cười. Tiếng cười thanh lãnh đột nhiên mà đến, thong thả vang vọng trong huyệt động u tĩnh. Bên trong cất chứa ba phần trào phúng, ba phần hiểu ra, ba phần đành chịu, còn có một phần nộ ý.
Thần Giao gây họa một phương năm đó nay cuối cùng chết sạch, Thần Long can hệ đến sinh tử tồn vong Tiên vực lại bị chôn vùi trong bụi trần thời gian, không còn ai biết những gì đã từng xảy ra. Đợi khi hậu nhân là mình thật không dễ dàng mới tiếp cận chân tướng sự thật, hết thảy lại chợt im bặt mà dừng.
Thần Giao gặp báo ứng, đây có tính là an ủi cho Lão Long? Nhưng kẻ đầu sỏ chân chính vẫn chưa biết tung tích, thị thị phi phi đã từng há có thể cứ vậy kết liễu? Điều càng không nghĩ đến là, đột nhiên toát ra một người làm chuyện tốt. Hắn đang giúp mình san trừ đối thủ, chay là đang dụng tâm che đậy điều gì? Hắn rốt cục là ai, tránh ở nơi nào? Chẳng lẽ đã có người ngầm quan chú nhất cử nhất động của mình...
Lâm Nhất âm thầm thở dài một hơi, quay đầu nhìn sang Thương Quý. Đối phương thần sắc bất định, trong hai mắt lồi ra chớp qua một tia tuyệt vọng.
-Trời sập, vai gánh. Họa tới, quyền ngăn. Không gì đáng sợ cả!
Không biết là an ủi Thương Quý, hay là đang nói cho chính mình, Lâm Nhất ném xuống một câu, sau đó nhấc chân đi về phía trước.
Trên vách đá, sư phụ Thương Quý đã mất đi bộ dạng vốn có, chỉ còn lại di dài trăm trượng dung làm một thể cùng núi đá, chỉ có đồng rồng gồ lên còn lộ ra mấy phần quỷ dị. Nó dựa vào thiên địa chi lực sống tạm đến nay, gặp phải cao thủ chân chính, căn bản không chút đánh trả. Kết cục này, có thể nói là được chết già. Dù hắn còn sống, chưa hẳn đã có thể biết được quá nhiều. Đó chỉ là một tên tay sai bị người sai khiến, rồi sau bị vứt bỏ mà thôi!
Lâm Nhất đứng lại cách vách đá ba mươi trượng, đưa tay trảo tới. “Rắc” một tiếng, mảnh vụn tung tóe, một khối ngọc giản phá đá mà ra. Cầm nó trong tay, hắn khẽ lắc đầu. Còn tưởng rằng sư phụ Thương Quý sẽ lưu lại di ngôn gì, hóa ra chỉ là vài đoạn《 Thăng Long quyết 》tàn khuyết. Trừ nó ra, cái gì đều không có.
Thấy thế, Thương Quý vội vàng theo kịp, hai mắt tràn trề mong mỏi.
Lâm Nhất trở tay ném ngọc giản cho Thương Quý, trong lòng chợt trầm xuống. Hắn nhìn quanh bốn phía, thoáng trầm tư, xoay người đi nhanh ra ngoài, cũng không quay đầu phân phó nói:
-Nơi này không nên ở lâu, đi...
-Trước giết Si Loan thú, sau lại tìm đến đây nơi, dụng ý không nói cũng hiểu...
Hắn lời nói vừa chuyển, liếc hướng Thương Quý nói tiếp:
-Cừu gia ngươi lai lịch không nhỏ, không ngờ muốn xét nhà diệt môn...
Ta chưa từng có cừu gia nào hết? Xét nhà diệt môn, há chẳng phải muốn diệt tuyệt Thần Giao nhất tộc? Ánh mắt Thương Quý nhảy động tùy theo bình thuốc nơi tay Lâm Nhất, trong lòng không khỏi hoảng loạn. Bình thuốc kia tới từ viễn cổ, đan dược trong đó từng mang đến cơ duyên vô thượng cho sư phụ. Vậy nên, lão nhân gia hắn mới cung phụng nó ở đây. Chẳng qua, thật có người muốn diệt tuyệt Thần Giao nhất tộc?
Đột nhiên, rét lạnh không biết ở đâu bất ngờ ập tới, Thương Quý nhịn không được trong lòng trầm xuống. Thiên địa rộng lớn như bị cấm cố ở trong huyệt động này, cảm giác trầm trọng và sợ hãi lan tràn, khiến người như muốn ngạt thở. Nếu mình chết rồi, Thần Giao nhất tộc há cũng phải diệt tuyệt? Không...
Lâm Nhất bỗng ném bình thường trong tay cho Thương Quý, nói:
-Nói rõ lai lịch lệnh sư ta nghe, không chừng có thể tìm ra lai lịch và dụng ý của người kia...
Thương Quý vươn tay tiếp lấy bình thuốc, vẻ mặt thẫn thờ xen lẫn mấy phần cảm khái. Chiếc bình nho nhỏ này, tốt xấu cũng tính là di vật của sư phụ. Hành động này của đối phương chắc là cũng đồng cảm với mình. Nhớ được trên bàn thờ đá còn cung phụng một vật khác nữa, chỉ là lúc này không rảnh nghĩ nhiều. Hắn gật đầu cảm ơn, trầm ngâm khoảnh khắc, tiếp đó trùng trùng thở hắt một hơi, nói:
-Việc đã đến nước này, tại hạ không cần giấu diếm...
Lâm Nhất có thật muốn giúp mình tìm ra cừu nhân giết thầy không, Thương Quý không biết. Nhưng hắn lại biết, mỗi câu mỗi từ của đối phương đều có thâm ý. Dù hắn lừa mình, vậy thì cũng đã sao? Mạng mình đã nằm trong tay người ta, không ngại nói ra hết thảy những gì mình biết. Có lẽ sẽ có chuyển cơ cũng không chừng! Mà tên cừu gia thần bí nhìn không thấy sờ không được kia, không ngờ lại chuyên môn tới đối phó Thần Thương cốc vốn đã tránh đời ẩn cư, thực sự quá không thể nói lý...
Sư phụ Thương Quý, tên họ không rõ. Chỉ biết hắn tự khoe là giao long viễn cổ, cao thủ Tiên Quân trung kỳ, từng cùng đám bạn bè sấm đãng tiên vực, ngạo nghễ nhất thời. Chỉ là đến sau trận đại chiến kia quá mức thảm liệt, người tham dự trong đó chỉ có lác đác vài người sống sót.
Chẳng qua, sư phụ Thương Quý tuy nhiên thoát được một kiếp, lại nhục thân bị hủy, đành phải kéo theo thân tàn cẩu thả trộm sinh. Nhưng mà chí khí chưa thành, nó suốt đời buồn bực khó tiêu. Nguyên nhân trong đó, bản thân hắn trong vô tình từng nhắc qua một lần.
Năm ấy, mấy chục giao long tu vị Tiên Quân theo đuổi một vị cao nhân nào đó. Dưới chỉ lệnh của người kia, trước là giết vô số tiên nhân, sau lại xông vào Thần Long chín tộc để thay vào. Ai tưởng Tiên vực tan vỡ, thần giao cũng không thể trốn thoát. Mà vị cao nhân kia trong lúc nguy cấp hướng đi bất minh, thần giao lại bị tiễu sát gần hết...
Sau gió tanh mưa máu, sư phụ Thương Quý may mắn sống sót, nghĩ kỹ lại mới cảm thấy giống như sa vào trong một trường âm mưu, hơn nữa ở thời khắc sau cùng còn bị người ném bỏ. Nhưng sự thực chân tướng thế nào, chỉ có tìm được vị cao nhân kia mới có thể hiểu được. Vì thế, trong lúc ẩn cư chữa thương, hắn chưa từng oán trách điều gì. Nếu không nhờ vị cao nhân kia ban tặng, chính mình và đám bạn há có thể hóa thân Thần Long...
Thời quang thấm thoát, năm tháng như thoi, quá khứ đã từng chầm chậm trở thành ký ức. Vị cao nhân kia một mực không thấy có động tĩnh, sư phụ Thương Quý dần dần tâm tro ý lạnh. Nếu đã không nhìn thấy được ngày ra mặt, không ngại truyền tâm nguyện chưa thành và mộng tưởng huy hoàng cho hậu nhân. Vậy là, hắn thu lấy một tên đệ tử, song lại chưa thể xoay chuyển vận hạn...
Cao nhân đó đến từ Phạm Thiên hạp, nghe nói là một trong tam thánh Tiên Vực Viễn Cổ...
-Ha ha!
Đợi Thương Quý nói ra hết thảy những gì mình biết, Lâm Nhất thần sắc hờ hững chợt khẽ nhếch miệng cười. Tiếng cười thanh lãnh đột nhiên mà đến, thong thả vang vọng trong huyệt động u tĩnh. Bên trong cất chứa ba phần trào phúng, ba phần hiểu ra, ba phần đành chịu, còn có một phần nộ ý.
Thần Giao gây họa một phương năm đó nay cuối cùng chết sạch, Thần Long can hệ đến sinh tử tồn vong Tiên vực lại bị chôn vùi trong bụi trần thời gian, không còn ai biết những gì đã từng xảy ra. Đợi khi hậu nhân là mình thật không dễ dàng mới tiếp cận chân tướng sự thật, hết thảy lại chợt im bặt mà dừng.
Thần Giao gặp báo ứng, đây có tính là an ủi cho Lão Long? Nhưng kẻ đầu sỏ chân chính vẫn chưa biết tung tích, thị thị phi phi đã từng há có thể cứ vậy kết liễu? Điều càng không nghĩ đến là, đột nhiên toát ra một người làm chuyện tốt. Hắn đang giúp mình san trừ đối thủ, chay là đang dụng tâm che đậy điều gì? Hắn rốt cục là ai, tránh ở nơi nào? Chẳng lẽ đã có người ngầm quan chú nhất cử nhất động của mình...
Lâm Nhất âm thầm thở dài một hơi, quay đầu nhìn sang Thương Quý. Đối phương thần sắc bất định, trong hai mắt lồi ra chớp qua một tia tuyệt vọng.
-Trời sập, vai gánh. Họa tới, quyền ngăn. Không gì đáng sợ cả!
Không biết là an ủi Thương Quý, hay là đang nói cho chính mình, Lâm Nhất ném xuống một câu, sau đó nhấc chân đi về phía trước.
Trên vách đá, sư phụ Thương Quý đã mất đi bộ dạng vốn có, chỉ còn lại di dài trăm trượng dung làm một thể cùng núi đá, chỉ có đồng rồng gồ lên còn lộ ra mấy phần quỷ dị. Nó dựa vào thiên địa chi lực sống tạm đến nay, gặp phải cao thủ chân chính, căn bản không chút đánh trả. Kết cục này, có thể nói là được chết già. Dù hắn còn sống, chưa hẳn đã có thể biết được quá nhiều. Đó chỉ là một tên tay sai bị người sai khiến, rồi sau bị vứt bỏ mà thôi!
Lâm Nhất đứng lại cách vách đá ba mươi trượng, đưa tay trảo tới. “Rắc” một tiếng, mảnh vụn tung tóe, một khối ngọc giản phá đá mà ra. Cầm nó trong tay, hắn khẽ lắc đầu. Còn tưởng rằng sư phụ Thương Quý sẽ lưu lại di ngôn gì, hóa ra chỉ là vài đoạn《 Thăng Long quyết 》tàn khuyết. Trừ nó ra, cái gì đều không có.
Thấy thế, Thương Quý vội vàng theo kịp, hai mắt tràn trề mong mỏi.
Lâm Nhất trở tay ném ngọc giản cho Thương Quý, trong lòng chợt trầm xuống. Hắn nhìn quanh bốn phía, thoáng trầm tư, xoay người đi nhanh ra ngoài, cũng không quay đầu phân phó nói:
-Nơi này không nên ở lâu, đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.