Chương 2021: Thăng tiên sắp tới (2)
Duệ Quang
25/08/2022
Ngoài 30 trượng, 12 người nam nhân chia thành hai nhóm hai bên đều thần sắc hờ hững mà mắt nhìn thẳng. Hai nữ tử ở giữa thì lại thần thái cử chỉ hơi có sự khác biệt. Nữ nhân áo trắng còn trẻ hơi chút xoay chuyển thân thể, tỏ vẻ khiêm nhượng tránh đường. Lão phụ nhân lại lạnh lùng liếc các nhà chí tôn làm lễ bái kiến, mang theo tiếng nói già nua chậm rãi mở miệng nói:
- Bà bà ta có chỗ đi khác, lại do Vũ Tử hành sự. Tử Vi hiện thế kỳ hạn một năm, thời hạn khai mở cũng chỉ có ba tháng, bọn ngươi tự lo liệu lấy...
Lời nói ở đây, ánh mắt của lão phụ nhân lướt về phía phương xa cũng thoáng dừng, lập tức chiến chiến nguy nguy xoay người.
Gia chủ của bảy nhà không dám nhiều lời, đều khom người xưng phải.
Không thấy có động tác gì, lão phụ nhân đột nhiên từ từ bay lên lơ lửng trên không, ngược lại liền so như quỷ mị vậy đột nhiên xông về phía trước. 12 người nam nhân hai bên dường như có thần giao cách cảm, đồng loạt cách mặt đất bay tung mà đi. Gia chủ của bảy nhà và Vũ Tử mặc quần áo trắng sau đó nhìn theo...
Giây lát giữa, một đạo ánh sáng chói mắt từ trên trời giáng xuống, thẳng tắp đánh xuống trên ngọc thạch bài phường to lớn kia. Sườn núi chung quanh phạm vi mấy trăm dặm chợt run rẩy, cùng theo tình hình chợt thay đổi.
Giờ khắc này, thật giống như bị gió thổi làm gợn một ao nước xanh biếc, vừa tựa như chim chóc tránh phá lưới trói buộc. Chỉ thấy trong bài phường có quang mang một loạt vặn vẹo, giống như mở ra một cánh cửa chân chính, lập tức chậm rãi hiện ra một phương thiên địa xinh đẹp. Lão phụ nhân cùng 12 người nam nhân từ đó mà qua, thoáng chốc mất tung ảnh...
Tình hình mặc dù nằm ngoài dự tính, còn Tử Vi tiên cảnh vẫn đúng hạn mở ra!
Theo nhóm người lão phụ nhân kia rời đi, mấy trăm tu sĩ trên sườn núi không kịp chờ đợi nhảy người lên. Chỉ đợi trưởng bối của các nhà phân phó một tiếng, kế tiếp liền muốn chạy về phía Thăng Tiên đài, bắt đầu cuộc hành trình lên trời lần này!
Bất quá, bảy vị gia chủ thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía thân ảnh mặc áo trắng cách đó không xa. Lão phụ nhân lúc đi từng có thông báo, thân phận của vị Vũ Tử này không giống bình thường.
Sau giây lát, nữ nhân áo trắng xoay người lại, cũng không còn bộ dạng căng thẳng lãnh ngạo, ngược lại mang theo thần sắc không màng danh lợi như nước, chân thành thi lễ với bảy vị gia chủ nói:
- Vũ Tử bái kiến nghĩa phụ, bái kiến các vị đạo hữu!
Từng người một buông lỏng rất nhiều, đua nhau mỉm cười giơ tay thăm hỏi.
La Thanh Tử hợp thời vượt qua đám người xuất hiện, vẻ thân thiết trên gương mặt, ôn hòa nói ra:
- Giữa cha con ta, không cần đa lễ!
Dưới chân ông ta treo lơ lửng trên không, hai bước đến trước người của đối phương, ngược lại nhìn về phía sáu người khác như mộc xuân phong vậy, tỏ ý nói:
- Vũ Tử! Con cứ ra lệnh, giới ngoại không dám không theo! Ha ha...
Ông ta quả nhiên chính là người phát ngôn của vị lão phụ kia trước đây, phong phạm vênh mặt hất hàm sai khiến ngược lại cũng vô cùng nhuần nhuyễn.
Tình cảnh này, mọi người thần sắc khác nhau. Dụng ý của La Thanh Tử, bất ngôn tự dụ.
Thấy có người cầm giữ nữ này tự trọng, cũng mượn cơ hội lập uy, Lôi Vân Tử của Thiên Cương tiến lên một bước, vuốt râu cười to nói:
- Ha ha! Lão hữu đây là làm gì thế? Cử động lần này làm trái dự tính ban đầu của tiền bối, càng khiến cho Vũ Tử cảm thấy làm khó a!
Lão giả thân thể lùn và thô lại có cử chỉ ổn vững phụ họa nói:
- Lời ấy có lý! Vũ Tử chính là Thượng Tôn sứ giả, thứ yếu mới là con gái của La gia. Bằng Dương tử đạo huynh, ngươi nghĩ có đúng không...?
Vị này chính là Tư Không Thượng của Thiên Khôi Tiên vực. Vào thời khắc ông ta nói chuyện, vẫn không quên quay đầu lại nhìn về phía một vị lão giả bên cạnh. Đối phương giữ lại ba chòm râu dài hơn nữa khuôn mặt gầy guộc, chính là gia chủ đến từ Thiên Uy.
Bằng Dương Tử mỉm cười, đáp:
- Ha ha! Hai vị đạo huynh hẳn là trách lầm La Thanh Tử đạo huynh rồi, theo khí độ làm người của ông ta, sao lại có cử chỉ tiếm việt chứ...
Lơi nói đùa của ba người này nhìn như tùy ý, lại ngầm chứa lời nói sắc bén.
La Thanh Tử không cho là ngang ngược, thần sắc như trước, ánh mắt liếc nhìn ba vị đạo hữu khác. Hai vị lão giả trong đó, một người có tướng mạo bình thường, một mặt già nua, theo thứ tự là Hoa Quyền Tử của Đức Thiên và Khổng Phương Tử của Huệ Thiên; người trung niên còn lại là Nguyễn Tương, gia chủ của Nguyễn gia đến từ Thiên Tự. Ba người trái phải nhìn nhau, tiếp tục lần lượt lên tiếng...
- Cha và con gái nhất thể, nên có một phen ý bảo vệ a...
- Ừm! Đây chính là chuyện thường tình của con người...
- Làm việc như thế nào, vẫn xin Vũ Tử ra lệnh...
Hoàng bà bà mới đi, bảy nhà của giới ngoại liền nổi lên phân tranh. Vũ Tử hơi lộ ra kinh ngạc, lập tức tự có cảm ngộ. Ánh mắt nàng lướt về phía mọi người, trên gương mặt tựa như băng tuyết nhẹ nhàng tràn ra lúm đồng tiền nhợt nhạt, tiếng như uyển chuyển, lên tiếng nói ra:
- Vũ Tử cũng không có chủ trương, xin các nhà tuỳ cơ ứng biến!
Nàng ta quay đầu chào một cái với La Thanh Tử bên cạnh, xoay người một mình bay đi phía trước. Chẳng qua trong nháy mắt, một chút thân ảnh màu trắng bay xuống dưới Thăng Tiên đài ngoài mười mấy dặm một mình lượn lờ mà đứng, giống hệt Tuyết Liên tĩnh phóng, vừa tựa như sương sớm mới nổi lên...
La Thanh Tử có chút đột nhiên không kịp đề phòng. Nữ tử kia xưa nay nhu tĩnh ôn thuận há là không có chủ trương? Rất có chủ trương đấy chứ! Cái gì gọi là tuỳ cơ ứng biến? Nàng ta rõ ràng là thay mặt Cửu Mục Tiên vực, đi theo giám thị nhất cử nhất động của giới ngoại.
Phàm tục có câu, nữ nhi hướng ngoại. Hơn nữa chớ nói đó chỉ là một người nghĩa nữ...
La Thanh Tử tay vuốt râu dài, ánh mắt sâu sắc hơi nhoáng lên một cái, trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười ấm áp, lẩm bẩm:
- Nha đầu kia e sợ cho lão phụ của nó rơi vào thế khó xử, bấy giờ mới tránh hiềm khích như thế, quả thật hiếu tâm thật đáng khen! Cũng được thôi...
Sau khi ông ta cảm khái một câu, ngược lại nhìn về phía sáu vị đồng đạo bên ngoài hai, ba mươi trượng, nói ra:
- Tiên cảnh đã khai mở, chúng ta không ngại cứ hành sự theo lệ cũ năm trước...
Lôi Vân Tử lúc này trái lại thống khoái, lớn tiếng phụ họa nói:
- Nếu như lời nói của lão hữu, nhìn xem hôm nay có mấy người thăng tiên, ha ha!
Lời nói của ông ta vừa rơi xuống, liền cùng sáu người khác cách mặt đất bay đi tới ngọc thạch bài phường phía trước.
La Thanh Tử đã lơ lửng trên không dựng lên, giương giọng phân phó với bốn phía của sườn núi nói:
- Người có tu vi Tiên nhân, tự mình bước chân vào Tử Vi. Đệ tử còn lại, từng người đi về trước. Thăng tiên sắp tới...
- Bà bà ta có chỗ đi khác, lại do Vũ Tử hành sự. Tử Vi hiện thế kỳ hạn một năm, thời hạn khai mở cũng chỉ có ba tháng, bọn ngươi tự lo liệu lấy...
Lời nói ở đây, ánh mắt của lão phụ nhân lướt về phía phương xa cũng thoáng dừng, lập tức chiến chiến nguy nguy xoay người.
Gia chủ của bảy nhà không dám nhiều lời, đều khom người xưng phải.
Không thấy có động tác gì, lão phụ nhân đột nhiên từ từ bay lên lơ lửng trên không, ngược lại liền so như quỷ mị vậy đột nhiên xông về phía trước. 12 người nam nhân hai bên dường như có thần giao cách cảm, đồng loạt cách mặt đất bay tung mà đi. Gia chủ của bảy nhà và Vũ Tử mặc quần áo trắng sau đó nhìn theo...
Giây lát giữa, một đạo ánh sáng chói mắt từ trên trời giáng xuống, thẳng tắp đánh xuống trên ngọc thạch bài phường to lớn kia. Sườn núi chung quanh phạm vi mấy trăm dặm chợt run rẩy, cùng theo tình hình chợt thay đổi.
Giờ khắc này, thật giống như bị gió thổi làm gợn một ao nước xanh biếc, vừa tựa như chim chóc tránh phá lưới trói buộc. Chỉ thấy trong bài phường có quang mang một loạt vặn vẹo, giống như mở ra một cánh cửa chân chính, lập tức chậm rãi hiện ra một phương thiên địa xinh đẹp. Lão phụ nhân cùng 12 người nam nhân từ đó mà qua, thoáng chốc mất tung ảnh...
Tình hình mặc dù nằm ngoài dự tính, còn Tử Vi tiên cảnh vẫn đúng hạn mở ra!
Theo nhóm người lão phụ nhân kia rời đi, mấy trăm tu sĩ trên sườn núi không kịp chờ đợi nhảy người lên. Chỉ đợi trưởng bối của các nhà phân phó một tiếng, kế tiếp liền muốn chạy về phía Thăng Tiên đài, bắt đầu cuộc hành trình lên trời lần này!
Bất quá, bảy vị gia chủ thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía thân ảnh mặc áo trắng cách đó không xa. Lão phụ nhân lúc đi từng có thông báo, thân phận của vị Vũ Tử này không giống bình thường.
Sau giây lát, nữ nhân áo trắng xoay người lại, cũng không còn bộ dạng căng thẳng lãnh ngạo, ngược lại mang theo thần sắc không màng danh lợi như nước, chân thành thi lễ với bảy vị gia chủ nói:
- Vũ Tử bái kiến nghĩa phụ, bái kiến các vị đạo hữu!
Từng người một buông lỏng rất nhiều, đua nhau mỉm cười giơ tay thăm hỏi.
La Thanh Tử hợp thời vượt qua đám người xuất hiện, vẻ thân thiết trên gương mặt, ôn hòa nói ra:
- Giữa cha con ta, không cần đa lễ!
Dưới chân ông ta treo lơ lửng trên không, hai bước đến trước người của đối phương, ngược lại nhìn về phía sáu người khác như mộc xuân phong vậy, tỏ ý nói:
- Vũ Tử! Con cứ ra lệnh, giới ngoại không dám không theo! Ha ha...
Ông ta quả nhiên chính là người phát ngôn của vị lão phụ kia trước đây, phong phạm vênh mặt hất hàm sai khiến ngược lại cũng vô cùng nhuần nhuyễn.
Tình cảnh này, mọi người thần sắc khác nhau. Dụng ý của La Thanh Tử, bất ngôn tự dụ.
Thấy có người cầm giữ nữ này tự trọng, cũng mượn cơ hội lập uy, Lôi Vân Tử của Thiên Cương tiến lên một bước, vuốt râu cười to nói:
- Ha ha! Lão hữu đây là làm gì thế? Cử động lần này làm trái dự tính ban đầu của tiền bối, càng khiến cho Vũ Tử cảm thấy làm khó a!
Lão giả thân thể lùn và thô lại có cử chỉ ổn vững phụ họa nói:
- Lời ấy có lý! Vũ Tử chính là Thượng Tôn sứ giả, thứ yếu mới là con gái của La gia. Bằng Dương tử đạo huynh, ngươi nghĩ có đúng không...?
Vị này chính là Tư Không Thượng của Thiên Khôi Tiên vực. Vào thời khắc ông ta nói chuyện, vẫn không quên quay đầu lại nhìn về phía một vị lão giả bên cạnh. Đối phương giữ lại ba chòm râu dài hơn nữa khuôn mặt gầy guộc, chính là gia chủ đến từ Thiên Uy.
Bằng Dương Tử mỉm cười, đáp:
- Ha ha! Hai vị đạo huynh hẳn là trách lầm La Thanh Tử đạo huynh rồi, theo khí độ làm người của ông ta, sao lại có cử chỉ tiếm việt chứ...
Lơi nói đùa của ba người này nhìn như tùy ý, lại ngầm chứa lời nói sắc bén.
La Thanh Tử không cho là ngang ngược, thần sắc như trước, ánh mắt liếc nhìn ba vị đạo hữu khác. Hai vị lão giả trong đó, một người có tướng mạo bình thường, một mặt già nua, theo thứ tự là Hoa Quyền Tử của Đức Thiên và Khổng Phương Tử của Huệ Thiên; người trung niên còn lại là Nguyễn Tương, gia chủ của Nguyễn gia đến từ Thiên Tự. Ba người trái phải nhìn nhau, tiếp tục lần lượt lên tiếng...
- Cha và con gái nhất thể, nên có một phen ý bảo vệ a...
- Ừm! Đây chính là chuyện thường tình của con người...
- Làm việc như thế nào, vẫn xin Vũ Tử ra lệnh...
Hoàng bà bà mới đi, bảy nhà của giới ngoại liền nổi lên phân tranh. Vũ Tử hơi lộ ra kinh ngạc, lập tức tự có cảm ngộ. Ánh mắt nàng lướt về phía mọi người, trên gương mặt tựa như băng tuyết nhẹ nhàng tràn ra lúm đồng tiền nhợt nhạt, tiếng như uyển chuyển, lên tiếng nói ra:
- Vũ Tử cũng không có chủ trương, xin các nhà tuỳ cơ ứng biến!
Nàng ta quay đầu chào một cái với La Thanh Tử bên cạnh, xoay người một mình bay đi phía trước. Chẳng qua trong nháy mắt, một chút thân ảnh màu trắng bay xuống dưới Thăng Tiên đài ngoài mười mấy dặm một mình lượn lờ mà đứng, giống hệt Tuyết Liên tĩnh phóng, vừa tựa như sương sớm mới nổi lên...
La Thanh Tử có chút đột nhiên không kịp đề phòng. Nữ tử kia xưa nay nhu tĩnh ôn thuận há là không có chủ trương? Rất có chủ trương đấy chứ! Cái gì gọi là tuỳ cơ ứng biến? Nàng ta rõ ràng là thay mặt Cửu Mục Tiên vực, đi theo giám thị nhất cử nhất động của giới ngoại.
Phàm tục có câu, nữ nhi hướng ngoại. Hơn nữa chớ nói đó chỉ là một người nghĩa nữ...
La Thanh Tử tay vuốt râu dài, ánh mắt sâu sắc hơi nhoáng lên một cái, trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười ấm áp, lẩm bẩm:
- Nha đầu kia e sợ cho lão phụ của nó rơi vào thế khó xử, bấy giờ mới tránh hiềm khích như thế, quả thật hiếu tâm thật đáng khen! Cũng được thôi...
Sau khi ông ta cảm khái một câu, ngược lại nhìn về phía sáu vị đồng đạo bên ngoài hai, ba mươi trượng, nói ra:
- Tiên cảnh đã khai mở, chúng ta không ngại cứ hành sự theo lệ cũ năm trước...
Lôi Vân Tử lúc này trái lại thống khoái, lớn tiếng phụ họa nói:
- Nếu như lời nói của lão hữu, nhìn xem hôm nay có mấy người thăng tiên, ha ha!
Lời nói của ông ta vừa rơi xuống, liền cùng sáu người khác cách mặt đất bay đi tới ngọc thạch bài phường phía trước.
La Thanh Tử đã lơ lửng trên không dựng lên, giương giọng phân phó với bốn phía của sườn núi nói:
- Người có tu vi Tiên nhân, tự mình bước chân vào Tử Vi. Đệ tử còn lại, từng người đi về trước. Thăng tiên sắp tới...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.