Chương 2218: Thành dã bại dã (1)
Duệ Quang
22/01/2023
Huyền Chân tháp ảnh đột phát biến hóa, quỷ dị không hiểu.
Trăm trượng giữa không trung, sát khí xoay chung quanh ba bức họa diện gạt ra hình quạt.
Hai bức họa diện đầu lớn hơn trượng, nhìn như một đen một trắng, kì thực bên trong trắng có đen, trong tối có sáng, mơ hồ đối ứng lẫn nhau, nhưng Càn Khôn có khác biệt.
Họa diện sau cùng lớn ba trượng, tinh vân dày đặc, cực quang trùng điệp, phảng phất như tinh đồ, nhưng xa lạ hơn mà vô cùng mênh mông.
Thay vì nói là ba bức họa diện, đúng hơn phải nói đó là ba chỗ huyễn cảnh sâu cạn có bố cục, xa gần phân minh. Hai cái trước càng hơn, trong đó gồm có nhật nguyệt tinh thần, có mưa gió lôi điện, có hàn sương ấm lạnh; còn có núi sông hải hà, có hoang mạc băng nguyên, có vạn vật cạnh trời.
Lâm Nhất ngẩng đầu ngóng nhìn với vẻ thản nhiên xuất thần. Không biết tự khi nào, huyễn cảnh hư thật lần lượt nhậo sâu vào trong thức hải. Trong lúc nhất thời, hắn phảng phất ngây dại. Long phạm từng có di ngôn, với tiên đạo chính thống « Thái Tố kinh , và Thiên Ma cửu ấn là hai thức cường đại nhất truyền cho hậu nhân.
Cùng lúc đó, xa xa mọi người đang kinh ngạc, bỗng nhiên chợt tỉnh. Ba bức họa diện thần dị ấy tất nhiên huyền cơ nhiều hơn. Thời khắc khó lường, tu nhớ kỹ, tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không trở lại a!
Giờ khắc này, bất kể là La Thanh Tử, Hoa Quyền Tử, Lôi Vân Tử, tỷ đệ Hiên Tử hay là Lôi Thiên, Bình Thuyên, xa xa bên ngoài sân tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng lấy ra một quả ngọc giản trống không, chỉ muốn thác ấn ba bức họa diện ấy xuống.
Nhưng chỉ trong giây lát, mọi người đưa mắt nhìn nhau, từng người một kinh ngạc tại chỗ. Ba bức họa diện chỉ lóe lên một cái ngắn ngủi trong thần thức, lập tức biến mất không tung tích. Một lần nữa ngưng thần nhìn lại, tình hình vẫn như cũ, không hề thác ấn một chút tàn ảnh nào.
Lôi Vân Tử và đám người Hiên Tử lắc đầu than thở, rơi vào đường đành phải bỏ qua, cũng không quên chăm chú nhìn tình cảnh ở xa xa.
Bên ngoài mấy trăm trượng, bên phía La gia cũng đang kinh ngạc không dứt.
La Khôn Tử ngơ ngác thất thanh nói:
- Tại sao như thế? Chẳng lẽ, chẳng lẽ Tiên đế truyền thừa thực sự có định số.
Hắn nhìn ngọc giản vẫn trống không trong tay, bỗng nhiên sinh lòng lo âu, quay đầu hỏi:
- Gia chủ! Không ngại nghĩ lại.
La Thanh Tử một tay khoát trên lưng, một tay nắm lấy ngọc giản, vẻ mặt âm trầm như muốn chảy ra nước. Hắn vẫn yên lặng quan sát bóng người đó bên trong thung lũng, trong hai mắt hàn quang chớp động. Khi nghe tiếng La Khôn Tử truyền đến bên tai, hai hàng lông mi của hắn nhích động, thần sắc dường như có chần chờ, rồi lại âm thầm hừ lạnh một tiếng, lập tức “bùng”… một tiếng giòn vang, ngọc giản trong tay đã vỡ vụn.
Thấy thế, La Khôn Tử cảm thấy trong lòng căng thẳng.
La Thanh Tử cũng không nhìn La Khôn Tử, bỗng nhiên nói ra:
- Thánh hiền hồ, yêu nghiệt hồ, thành cũng đánh bại đấy! Hiền giả dùng thân tế thế, chẳng lẽ không phải thiên hạ rộng lớn ư?
La Khôn Tử lo được lo mất một hồi, không khỏi thầm thở dài một tiếng.
La Thanh Tử vung tay áo, những mảnh ngọc yên lặng bay xuống.
Cùng lúc đó, trong sơn cốc dị biến lại bắt đầu.
Trên hố đá, sát khí xoay chung quanh bên trong họa ảnh huyễn tượng giằng co một lát, ầm… một tiếng liền tan rã, tiêu tán. Sương mù đen đặc vẫn cứ phiên trào không nghỉ, mà Huyền Chân tháp đã không còn dấu vết tìm kiếm.
Vừa lúc đó, giữa đám đá vụn tại bốn phía trong sơn cốc đột nhiên có vài tiếng nổ vang, lập tức từ dưới đất có bốn bóng đen nhảy lên. Ngay sau đó là pháp trận hào quang loé lên, lần lượt tuôn ra mười, hai mươi thân ảnh của đệ tử La gia, trong đó La Hận Tử áo đen tóc trắng càng nổi bật.
Lâm Nhất hãy còn trầm tẩm trong huyễn tượng tinh thần nhật nguyệt, bỗng nhiên thức tỉnh. Bốn bóng người đột ngột xuất hiện ấy nhanh như chớp nháy, trong nháy mắt đã ngăn chặn đường lui chung quanh hắn.
La Hận Tử còn dẫn thủ hạ đệ tử lui sang một bên, vẻ mặt có chút bất ngờ mà vui mừng. Dưới sơn cốc sớm đã bày ra truyền tống pháp trận cực kỳ bí ẩn, chỉ vì khẩn yếu vào đúng lúc quan trọng như thế này mà phải đưa ra nhân thủ cuối cùng.
Ngoài trăm dặm giữa không trung, Lôi Vân Tử bừng tỉnh đại ngộ, cả giận nói:
- La Thanh Tử! Ngươi là tên tiểu nhân.
Tu sĩ ba nhà phía sau hắn chợt tản ra, dĩ nhiên là bày tư thế động thủ.
Hiên Tử sắc mặt trắng bệch, Mạch Khâu thì mặt mũi đỏ bừng. Không cần suy nghĩ nhiều nữa, bị lừa rồi!
Lâm Nhất một mình thân hãm trùng vây, dữ nhiều lành ít!
Lần này không cần phân phó, Mạch Khâu bản nhân cùng hơn mười vị cao thủ môn hạ, tất cả đều quang mang trên dưới lập lòe, tế ra đế vương khải và lôi thiên chùy, từng người một thần võ bất phàm mà sát khí lẫm lẫm. Hiên Tử và các sư đệ sư muội đồng môn triệu ra pháp bảo, chỉ đợi động thủ chém giết!
La Thanh Tử dường như sớm đoán được, phất ống tay áo một cái.
Hơn 200 tu sĩ lập tức từ đàng xa bay tới gần, trong nháy mắt đã bày ra một trận thế sâm nghiêm giữa không trung. La Hận Tử mới hiện thân dẫn người vội vã chạy đến, cũng không để ý tới ai, chỉ để ý tới La Khôn Tử vội vàng hô:
- Tiểu tặc kia quả nhiên thừa cơ tới cửa trả thù, may mà La gia ta lo trước khỏi họa, e sợ cho chỗ này sinh biến, bấy giờ mới chuyên tới để chuyển cáo một tiếng, cũng may là chưa muộn, chỉ tiếc cho nha đầu Vũ Tử kia.
Nàng ta ánh mắt liếc qua La Thanh Tử, trên nét mặt đầy tự đắc và có ý tranh công.
La Thanh Tử đối với La Hận Tử coi như không thấy, xoay người cười lạnh cùng Lôi Vân Tử nổi giận phừng phừng, nói ra:
Trăm trượng giữa không trung, sát khí xoay chung quanh ba bức họa diện gạt ra hình quạt.
Hai bức họa diện đầu lớn hơn trượng, nhìn như một đen một trắng, kì thực bên trong trắng có đen, trong tối có sáng, mơ hồ đối ứng lẫn nhau, nhưng Càn Khôn có khác biệt.
Họa diện sau cùng lớn ba trượng, tinh vân dày đặc, cực quang trùng điệp, phảng phất như tinh đồ, nhưng xa lạ hơn mà vô cùng mênh mông.
Thay vì nói là ba bức họa diện, đúng hơn phải nói đó là ba chỗ huyễn cảnh sâu cạn có bố cục, xa gần phân minh. Hai cái trước càng hơn, trong đó gồm có nhật nguyệt tinh thần, có mưa gió lôi điện, có hàn sương ấm lạnh; còn có núi sông hải hà, có hoang mạc băng nguyên, có vạn vật cạnh trời.
Lâm Nhất ngẩng đầu ngóng nhìn với vẻ thản nhiên xuất thần. Không biết tự khi nào, huyễn cảnh hư thật lần lượt nhậo sâu vào trong thức hải. Trong lúc nhất thời, hắn phảng phất ngây dại. Long phạm từng có di ngôn, với tiên đạo chính thống « Thái Tố kinh , và Thiên Ma cửu ấn là hai thức cường đại nhất truyền cho hậu nhân.
Cùng lúc đó, xa xa mọi người đang kinh ngạc, bỗng nhiên chợt tỉnh. Ba bức họa diện thần dị ấy tất nhiên huyền cơ nhiều hơn. Thời khắc khó lường, tu nhớ kỹ, tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không trở lại a!
Giờ khắc này, bất kể là La Thanh Tử, Hoa Quyền Tử, Lôi Vân Tử, tỷ đệ Hiên Tử hay là Lôi Thiên, Bình Thuyên, xa xa bên ngoài sân tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng lấy ra một quả ngọc giản trống không, chỉ muốn thác ấn ba bức họa diện ấy xuống.
Nhưng chỉ trong giây lát, mọi người đưa mắt nhìn nhau, từng người một kinh ngạc tại chỗ. Ba bức họa diện chỉ lóe lên một cái ngắn ngủi trong thần thức, lập tức biến mất không tung tích. Một lần nữa ngưng thần nhìn lại, tình hình vẫn như cũ, không hề thác ấn một chút tàn ảnh nào.
Lôi Vân Tử và đám người Hiên Tử lắc đầu than thở, rơi vào đường đành phải bỏ qua, cũng không quên chăm chú nhìn tình cảnh ở xa xa.
Bên ngoài mấy trăm trượng, bên phía La gia cũng đang kinh ngạc không dứt.
La Khôn Tử ngơ ngác thất thanh nói:
- Tại sao như thế? Chẳng lẽ, chẳng lẽ Tiên đế truyền thừa thực sự có định số.
Hắn nhìn ngọc giản vẫn trống không trong tay, bỗng nhiên sinh lòng lo âu, quay đầu hỏi:
- Gia chủ! Không ngại nghĩ lại.
La Thanh Tử một tay khoát trên lưng, một tay nắm lấy ngọc giản, vẻ mặt âm trầm như muốn chảy ra nước. Hắn vẫn yên lặng quan sát bóng người đó bên trong thung lũng, trong hai mắt hàn quang chớp động. Khi nghe tiếng La Khôn Tử truyền đến bên tai, hai hàng lông mi của hắn nhích động, thần sắc dường như có chần chờ, rồi lại âm thầm hừ lạnh một tiếng, lập tức “bùng”… một tiếng giòn vang, ngọc giản trong tay đã vỡ vụn.
Thấy thế, La Khôn Tử cảm thấy trong lòng căng thẳng.
La Thanh Tử cũng không nhìn La Khôn Tử, bỗng nhiên nói ra:
- Thánh hiền hồ, yêu nghiệt hồ, thành cũng đánh bại đấy! Hiền giả dùng thân tế thế, chẳng lẽ không phải thiên hạ rộng lớn ư?
La Khôn Tử lo được lo mất một hồi, không khỏi thầm thở dài một tiếng.
La Thanh Tử vung tay áo, những mảnh ngọc yên lặng bay xuống.
Cùng lúc đó, trong sơn cốc dị biến lại bắt đầu.
Trên hố đá, sát khí xoay chung quanh bên trong họa ảnh huyễn tượng giằng co một lát, ầm… một tiếng liền tan rã, tiêu tán. Sương mù đen đặc vẫn cứ phiên trào không nghỉ, mà Huyền Chân tháp đã không còn dấu vết tìm kiếm.
Vừa lúc đó, giữa đám đá vụn tại bốn phía trong sơn cốc đột nhiên có vài tiếng nổ vang, lập tức từ dưới đất có bốn bóng đen nhảy lên. Ngay sau đó là pháp trận hào quang loé lên, lần lượt tuôn ra mười, hai mươi thân ảnh của đệ tử La gia, trong đó La Hận Tử áo đen tóc trắng càng nổi bật.
Lâm Nhất hãy còn trầm tẩm trong huyễn tượng tinh thần nhật nguyệt, bỗng nhiên thức tỉnh. Bốn bóng người đột ngột xuất hiện ấy nhanh như chớp nháy, trong nháy mắt đã ngăn chặn đường lui chung quanh hắn.
La Hận Tử còn dẫn thủ hạ đệ tử lui sang một bên, vẻ mặt có chút bất ngờ mà vui mừng. Dưới sơn cốc sớm đã bày ra truyền tống pháp trận cực kỳ bí ẩn, chỉ vì khẩn yếu vào đúng lúc quan trọng như thế này mà phải đưa ra nhân thủ cuối cùng.
Ngoài trăm dặm giữa không trung, Lôi Vân Tử bừng tỉnh đại ngộ, cả giận nói:
- La Thanh Tử! Ngươi là tên tiểu nhân.
Tu sĩ ba nhà phía sau hắn chợt tản ra, dĩ nhiên là bày tư thế động thủ.
Hiên Tử sắc mặt trắng bệch, Mạch Khâu thì mặt mũi đỏ bừng. Không cần suy nghĩ nhiều nữa, bị lừa rồi!
Lâm Nhất một mình thân hãm trùng vây, dữ nhiều lành ít!
Lần này không cần phân phó, Mạch Khâu bản nhân cùng hơn mười vị cao thủ môn hạ, tất cả đều quang mang trên dưới lập lòe, tế ra đế vương khải và lôi thiên chùy, từng người một thần võ bất phàm mà sát khí lẫm lẫm. Hiên Tử và các sư đệ sư muội đồng môn triệu ra pháp bảo, chỉ đợi động thủ chém giết!
La Thanh Tử dường như sớm đoán được, phất ống tay áo một cái.
Hơn 200 tu sĩ lập tức từ đàng xa bay tới gần, trong nháy mắt đã bày ra một trận thế sâm nghiêm giữa không trung. La Hận Tử mới hiện thân dẫn người vội vã chạy đến, cũng không để ý tới ai, chỉ để ý tới La Khôn Tử vội vàng hô:
- Tiểu tặc kia quả nhiên thừa cơ tới cửa trả thù, may mà La gia ta lo trước khỏi họa, e sợ cho chỗ này sinh biến, bấy giờ mới chuyên tới để chuyển cáo một tiếng, cũng may là chưa muộn, chỉ tiếc cho nha đầu Vũ Tử kia.
Nàng ta ánh mắt liếc qua La Thanh Tử, trên nét mặt đầy tự đắc và có ý tranh công.
La Thanh Tử đối với La Hận Tử coi như không thấy, xoay người cười lạnh cùng Lôi Vân Tử nổi giận phừng phừng, nói ra:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.