Chương 1862: Thảo đình họa trúc (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Lúc rời đi, Mộ Vân cũng không quên nhắn nhủ cùng hai huynh đệ La gia. Nàng nói có việc phải ra ngoài một chuyến, mời hai vị sư huynh cứ ở lại uống rượu, không ngại xem chừng động phủ cho nàng một chút. Trong lúc hai người còn chưa hiểu được, nữ tử này đã nhẹ nhàng rời xa.
Có Tiếu Quyền Tử dẫn đường, giới thiệu một ít địa điểm xinh đẹp ở nhiều nơi khác nhau, nhàn nhã như lên núi ngắm cảnh.
Mười vạn dặm đối với thần thức chỉ là một cái chớp mắt, mà trong động phủ kết giới tự có cấm chế ngăn cản, nhiều nơi chỉ cần đến gần đã thấy toàn cảnh, Thính Vũ Tiểu Trúc đối với Lâm Nhất mà nói là một nơi chưa biết tới.
Một canh giờ sau, ba người đi tới một nơi yên tĩnh trong sơn cốc. Chỉ thấy Thanh sơn nơi xa mờ mịt, hồ ao sâu thẳm, còn có thác nước rơi xuống. Bọt nước trắng xóa bỗng nhiên nở nộ, lại đột ngột biến mất trong xanh um tươi tốt vô tận. Ngay phía trước có một dòng suối lớn với những sườn trúc xanh biếc, được bao quanh bởi sương mù mờ ảo. Cách xa hàng trăm trượng, nguyên khí nồng động, mây khói mờ nhạt, còn có mưa bụi tung bay bên trong, khiến vùng thiên địa này thêm mát mẻ bí ẩn đến kỳ lạ.
Khi Tiếu Quyền Tử ra hiệu, ba người chậm rãi ngừng lại, trước dòng suối trăm trượng hạ thân hình xuống, ngẩng đầu nhìn quanh. Được biết, bên trong rừng trúc có mưa bụi này có một viện lạc vắng vẻ, chính là Thính Vũ Tiểu Trúc, mà thần thức lại nhìn khó thấy được tình hình bên trong.
Đồng thời lúc này trong rừng trức bay ra một trung niên Luyện Hư sơ kỳ. Y vội vàng đến gần chắp tay hành lễ cùng Tiếu Quyền Tử.
Đệ tử trông coi nơi này có năm người, Tiếu Quyền Tử là trưởng bối duy nhất trong đó. Gã uy nghiêm gật đầu, lập tức truyền âm hỏi vài câu, đối phương không nói lời nào, mặt mũi lại tràn đầy thần sắc bất đắc dĩ, quay người ẩn vào trong rừng trúc không thấy tăm tích.
Tiếu Quyền Tử nhất thời mất hết khí thế, lại cố gắng tinh thần đi về phía trước mấy bước, chỉ tay nói:
- Mưa trúc kia có được do hấp thu nguyên khí thiên địa mà sinh ra, cũng là vật phi phàm. Nó um tùm tự hình thành trận thế, tuy không có uy thế vây giết nhưng gây trở ngại với thần thức, cũng có mưa gió ảo cảnh, vô cùng huyền diệu. Cứ theo đường này mà đi, có thể đến được cấm địa.
Lâm Nhất nghe Tiếu Quyền Tử nói chuyện, không quên lưu ý tình hình xa gần. Bốn phía nhuộm một màu xanh ngắt, dưới chân cũng hiện ra một tầng cỏ xanh ôn nhuận. Đặc biệt mưa bụi Vũ Trúc mông lung kia, cùng gió mát xông tới mặt khiến người ta cảm thấy thần khí sảng khoái, chẳng khác gì Tiên cảnh.
Tiếu Quyền Tử vừa đi vừa nói:
- Động phủ thiên địa này không phải là đại phúc duyên của con cháu La gia. Đợi một thời gian sau, ta cũng có thể như các ngươi, có thể ngắm cảnh du ngoạn, cũng có thể chọn đất tu luyện…
Gã đưa tay ra hiệu, vừa nói chuyện cùng hai người phía sau, lại tiếp tục đi về phía trước. Xa xa trên ngọn núi, xen vào mấy gian động phủ, rừng trúc bốn phía mơ hồ thấy được thân ảnh tu sĩ.
Hai tay Lâm Nhất chắp sau lưng, chậm rãi tiến lên, Mộ Vân đi theo bên cạnh, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt. Ánh mắt nàng rạng rỡ, có vui vẻ, có chờ mong, có có một tia bất an…
Không bao lâu sau, ba người đến bên ngoài rừng trúc, một con đường đá hẹp, chôn vùi bên trong biển.
Bất chợt Tiếu Quyền Tử ngừng lại bước chân, vuốt mấy sợi râu, thờ ơ hỏi:
- Từ đây đi về phía trước cứ theo đường này mà đi, có thể lăng không vượt qua, không biết hai vị chọn thế nào?
Ánh mắt Mộ Vân nhìn người bên cạnh, mỉm cười lắc đầu. Nàng cực kỳ cơ trí, dường như không có chủ trương. Có lẽ, nữ tử yếu đuối một chút mới có thể nhận được sự chăm sóc, có chỗ dựa vào.
Lâm Nhất còn tưởng chỉ có một con đường đá có thể vào, không ngờ bên ngoài cấm địa cũng không có cấm chế. Hắn có chút ngoài ý muốn dò xét Tiếu Quyền Tử một chút:
- Hai người chúng ta mới đến đương nhiên ngươi nên dẫn đường, sao có thể hành động tùy tiện được.
Tiếu Quyền Tử xấu hổ cười một tiếng:
- Ha ha, chỉ thuận miệng hỏi một chút, hãy theo ta.
Ông ta nhún vai, quay người chui vào trong rừng trúc.
Con đường đá này không lớn, chỉ chứa chấp được một người, Lâm Nhất không khiêm nhường, nhấc chân đi về phía trước, Mộ Vân bước kế tiếp mà đi.
Trong giây phút bước vào trong rừng trúc, tiếng gió như sóng, mây mù kéo ngang. Lâm Nhất không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng thôi động pháp lực che trên dưới trái phải. Mưa rào dánh tới, sóng biển cuồn cuộn, khắp nơi mờ mịt không nhìn thấy rõ. Hắn tập trung ý chí, huyễn đồng trong mắt lấp lóe, nhìn thấy Tiếu Quyền Tử chân bước nhẹ nhàng, từng bước tiến về phía trước. Còn Mộ Vân phía sau bối rối đứng nguyên tại chỗ, dáng vẻ mảnh mai bất lực.
Lâm Nhất nhíu mày, ngừng lại. Hắn chậm rãi thu hồi pháp lực quanh thân, chậm rãi nâng cánh tay mở ra chưởng lực. Nước mưa chiếu nghiêng xuống, mát lạnh thấu da thịt. Từng tiếng gió rít vào tai, khói bụi mê mắt, khiến người trong hoảng hốt khó mà kiềm chế được. Mà tay áo cùng tóc dài của hắn nhẹ nhàng tung bay, trên dưới quanh người không thấy chút ẩm ướt.
Tất cả mọi thứ bất quá chỉ là huyễn cảnh, nhưng nhìn chân thực đến thế! Thiên địa có đủ các loại biến hóa đều không rời bỏ phương pháp Âm Dương Ngũ Hành, nơi đây huyền diệu có thể thấy được chút ít.
Lâm Nhất hơi suy tư, lại vung tay áo qua, một đạo pháp lực thoáng chốc đuổi đi mưa gió bốn phía, lập tức Mộ Vân từ trong bối rối giật mình tỉnh lại, vẻ mặt e lệ mê người. Nàng nhìn người phía trước hai bước, gật đầu nói tiếng cảm ơn, nhưng phía trước là bóng lưng.
Mộ Vân, dung mạo như thiên tiên lại thông tuệ khác thường, khiến người ta không có ác cảm. Lâm Nhất lại không muốn gặp gỡ nàng quá nhiều, cũng không có ý nghĩ quan hệ nam nữ. Cùng nhau đến nơi này, có quá nhiều thị phi ân oán, sớm khiến lòng người mệt mỏi quá độ. Nhìn thấy nữ tử này bất lực, hắn vẫn không nhịn được giúp một lần, bản tính như thế vẫn không thay đổi được, cho dù có gặp thiệt thòi.
Sau khi Lâm Nhất khám phá rừng trúc kỳ quặc, dưới chân đột nhiên tăng nhanh, phía trước đã không còn thấy bóng dáng Tiếu Quyền Tử, khiến trong lòng hắn ngầm sợ hãi. Hắn không sợ tên kia sinh lòng xấu xa, chỉ sợ nơi này xảy ra biến cố. Mà trong chốc lát, không biết từ lúc nào đi chậm lại, trên mặt hắn có chút mê ly.
Bốn phía huyên náo nơi này bỗng nhiên biến đổi, chỉ còn lại một làn mưa bụi mờ mịt, có đào hồng tháng ba chờ nở, có xuân ý nồng đậm kiều diễm vô biên, còn có tiếng thì thầm của chim yến dần tiêu tan, giống như mộng cảnh một đi không trở lại. Nhanh chóng đi về phía trước, biển trúc vô biên vô tận hóa cuồn cuộn, có sóng to gió lớn, có bích ba chập chùng, càng có mây trên bầu trời trôi nổi.
Lâm Nhất biết rõ lâm vào huyễn cảnh, lại phóng túng để lòng minh phiêu đãng.
Một trận gió mưa ngừng lại, có non sông tươi đẹp, có tà dương chiếu rọi, còn có con thuyền lênh đênh trên nước.
Mộ Vân yên lặng đi phía sau Lâm Nhất, trong đôi mắt đẹp có chút yên lặng, nàng không vì gió mưa mà lay động, nhưng vì bóng lưng ngang nhiên kia mà ảm đạm thất thần. Trong giây lát không nhịn được khẽ than, ánh mắt thăm thẳm nhìn phương xa, trong thần sắc hiện lên mấy phần cô đơn. Nàng có thể nhìn thấu biển trúc, có thể nhìn thấu mê chướng trùng điệp, có thể nhìn thấu từ trước đến nay duy chỉ không nhìn thấu trái tim nam nhân này.
Không biết đi qua bao lâu, tiếng mưa gió vẫn rơi như trước, trước mắt lại rộng mở trong sáng. Lâm Nhất vẫn trầm mê trong ảo cảnh, chợt thấy nguy cơ giáng xuống, sắc mặt biến đổi, bỗng nhiên nhảy lên. Cũng lúc đó, một đạo pháp lực mạnh mẽ đột nhiên đánh tới, căn bản không thể tránh né. Hắn mới tránh mặt đất hơn mười trượng, quanh thân đã bị mạnh mẽ trói buộc, khí thế bị ép ngừng lại, lập tức hung hăng bị kéo trở lại mặt đất. Ngay sau đó có người cười nói:
- Ha ha, đây là Thính Vũ Tiểu Trúc của Tiên Tử, sao lại để một tên tiểu bối đến dòm ngó, ủa? Mộ Vân cô nương…
Bịch một tiếng, Lâm Nhất bị quẳng xuống đất, giẫy một chút nhưng tốn công vô ích, đành chật vật ngóc đầu nhìn bốn phía. Nhìn thấy tình hình này, khiến hắn không nhịn được phun bãi nước miếng, hai mắt lửa giận lấp lóe.
Đây cũng là nơi cao nhất khe núi, rừng trúc chi chít vờn quanh. Trong đó, mảnh đất trống phạm vi mấy trăm trượng, bốn phía vây quanh một hàng rào tường thấp. Trong sân đơn sơ này, có hai gian nhà cỏ cùng một cái thảo đình, đều được bao phủ bởi một tầng sương mù nhàn nhạt, bên trong khó nhìn rõ được điều gì, biểu lộ khá tĩnh mịch mà thần bí. Cách trước cửa viện lạc mấy trượng, phía trên khối đá vuông, một nam tử mặc áo bào trắng, tuấn lãng bất phàm, thần sắc kiêu căng, đúng là vị cao nhân tiền bối Phạm Thiên Thái Huyền cảnh, nói cách khác đó là một vị Tiên nhân, ở phía trước cách đó không xa, Tiếu Quyền Tử cũng nằm trên mặt đất, trên mặt mang theo nụ cười nịnh nọt, giống như đối với việc bị ngược đãi sớm đã thành quen.
- Bái kiến Lôi tiền bối.
Mộ Vân thấy rõ người nói chuyện, chậm rãi đi đến gần khom người thi lễ. Người trước mặt chính là Thiên Cương Lôi gia Lôi Thiên, vậy mà gánh vác trọng trách thủ hộ Thính Vũ Tiểu Trúc. Nàng sớm nghe Tiếu Quyền Tử nói đến chuyện này, cũng không quá kinh ngạc, ngược lại thong dong tự nhiên, giống hệt người bên trong tửu quán tại La gia trấn.
Có Tiếu Quyền Tử dẫn đường, giới thiệu một ít địa điểm xinh đẹp ở nhiều nơi khác nhau, nhàn nhã như lên núi ngắm cảnh.
Mười vạn dặm đối với thần thức chỉ là một cái chớp mắt, mà trong động phủ kết giới tự có cấm chế ngăn cản, nhiều nơi chỉ cần đến gần đã thấy toàn cảnh, Thính Vũ Tiểu Trúc đối với Lâm Nhất mà nói là một nơi chưa biết tới.
Một canh giờ sau, ba người đi tới một nơi yên tĩnh trong sơn cốc. Chỉ thấy Thanh sơn nơi xa mờ mịt, hồ ao sâu thẳm, còn có thác nước rơi xuống. Bọt nước trắng xóa bỗng nhiên nở nộ, lại đột ngột biến mất trong xanh um tươi tốt vô tận. Ngay phía trước có một dòng suối lớn với những sườn trúc xanh biếc, được bao quanh bởi sương mù mờ ảo. Cách xa hàng trăm trượng, nguyên khí nồng động, mây khói mờ nhạt, còn có mưa bụi tung bay bên trong, khiến vùng thiên địa này thêm mát mẻ bí ẩn đến kỳ lạ.
Khi Tiếu Quyền Tử ra hiệu, ba người chậm rãi ngừng lại, trước dòng suối trăm trượng hạ thân hình xuống, ngẩng đầu nhìn quanh. Được biết, bên trong rừng trúc có mưa bụi này có một viện lạc vắng vẻ, chính là Thính Vũ Tiểu Trúc, mà thần thức lại nhìn khó thấy được tình hình bên trong.
Đồng thời lúc này trong rừng trức bay ra một trung niên Luyện Hư sơ kỳ. Y vội vàng đến gần chắp tay hành lễ cùng Tiếu Quyền Tử.
Đệ tử trông coi nơi này có năm người, Tiếu Quyền Tử là trưởng bối duy nhất trong đó. Gã uy nghiêm gật đầu, lập tức truyền âm hỏi vài câu, đối phương không nói lời nào, mặt mũi lại tràn đầy thần sắc bất đắc dĩ, quay người ẩn vào trong rừng trúc không thấy tăm tích.
Tiếu Quyền Tử nhất thời mất hết khí thế, lại cố gắng tinh thần đi về phía trước mấy bước, chỉ tay nói:
- Mưa trúc kia có được do hấp thu nguyên khí thiên địa mà sinh ra, cũng là vật phi phàm. Nó um tùm tự hình thành trận thế, tuy không có uy thế vây giết nhưng gây trở ngại với thần thức, cũng có mưa gió ảo cảnh, vô cùng huyền diệu. Cứ theo đường này mà đi, có thể đến được cấm địa.
Lâm Nhất nghe Tiếu Quyền Tử nói chuyện, không quên lưu ý tình hình xa gần. Bốn phía nhuộm một màu xanh ngắt, dưới chân cũng hiện ra một tầng cỏ xanh ôn nhuận. Đặc biệt mưa bụi Vũ Trúc mông lung kia, cùng gió mát xông tới mặt khiến người ta cảm thấy thần khí sảng khoái, chẳng khác gì Tiên cảnh.
Tiếu Quyền Tử vừa đi vừa nói:
- Động phủ thiên địa này không phải là đại phúc duyên của con cháu La gia. Đợi một thời gian sau, ta cũng có thể như các ngươi, có thể ngắm cảnh du ngoạn, cũng có thể chọn đất tu luyện…
Gã đưa tay ra hiệu, vừa nói chuyện cùng hai người phía sau, lại tiếp tục đi về phía trước. Xa xa trên ngọn núi, xen vào mấy gian động phủ, rừng trúc bốn phía mơ hồ thấy được thân ảnh tu sĩ.
Hai tay Lâm Nhất chắp sau lưng, chậm rãi tiến lên, Mộ Vân đi theo bên cạnh, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt. Ánh mắt nàng rạng rỡ, có vui vẻ, có chờ mong, có có một tia bất an…
Không bao lâu sau, ba người đến bên ngoài rừng trúc, một con đường đá hẹp, chôn vùi bên trong biển.
Bất chợt Tiếu Quyền Tử ngừng lại bước chân, vuốt mấy sợi râu, thờ ơ hỏi:
- Từ đây đi về phía trước cứ theo đường này mà đi, có thể lăng không vượt qua, không biết hai vị chọn thế nào?
Ánh mắt Mộ Vân nhìn người bên cạnh, mỉm cười lắc đầu. Nàng cực kỳ cơ trí, dường như không có chủ trương. Có lẽ, nữ tử yếu đuối một chút mới có thể nhận được sự chăm sóc, có chỗ dựa vào.
Lâm Nhất còn tưởng chỉ có một con đường đá có thể vào, không ngờ bên ngoài cấm địa cũng không có cấm chế. Hắn có chút ngoài ý muốn dò xét Tiếu Quyền Tử một chút:
- Hai người chúng ta mới đến đương nhiên ngươi nên dẫn đường, sao có thể hành động tùy tiện được.
Tiếu Quyền Tử xấu hổ cười một tiếng:
- Ha ha, chỉ thuận miệng hỏi một chút, hãy theo ta.
Ông ta nhún vai, quay người chui vào trong rừng trúc.
Con đường đá này không lớn, chỉ chứa chấp được một người, Lâm Nhất không khiêm nhường, nhấc chân đi về phía trước, Mộ Vân bước kế tiếp mà đi.
Trong giây phút bước vào trong rừng trúc, tiếng gió như sóng, mây mù kéo ngang. Lâm Nhất không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng thôi động pháp lực che trên dưới trái phải. Mưa rào dánh tới, sóng biển cuồn cuộn, khắp nơi mờ mịt không nhìn thấy rõ. Hắn tập trung ý chí, huyễn đồng trong mắt lấp lóe, nhìn thấy Tiếu Quyền Tử chân bước nhẹ nhàng, từng bước tiến về phía trước. Còn Mộ Vân phía sau bối rối đứng nguyên tại chỗ, dáng vẻ mảnh mai bất lực.
Lâm Nhất nhíu mày, ngừng lại. Hắn chậm rãi thu hồi pháp lực quanh thân, chậm rãi nâng cánh tay mở ra chưởng lực. Nước mưa chiếu nghiêng xuống, mát lạnh thấu da thịt. Từng tiếng gió rít vào tai, khói bụi mê mắt, khiến người trong hoảng hốt khó mà kiềm chế được. Mà tay áo cùng tóc dài của hắn nhẹ nhàng tung bay, trên dưới quanh người không thấy chút ẩm ướt.
Tất cả mọi thứ bất quá chỉ là huyễn cảnh, nhưng nhìn chân thực đến thế! Thiên địa có đủ các loại biến hóa đều không rời bỏ phương pháp Âm Dương Ngũ Hành, nơi đây huyền diệu có thể thấy được chút ít.
Lâm Nhất hơi suy tư, lại vung tay áo qua, một đạo pháp lực thoáng chốc đuổi đi mưa gió bốn phía, lập tức Mộ Vân từ trong bối rối giật mình tỉnh lại, vẻ mặt e lệ mê người. Nàng nhìn người phía trước hai bước, gật đầu nói tiếng cảm ơn, nhưng phía trước là bóng lưng.
Mộ Vân, dung mạo như thiên tiên lại thông tuệ khác thường, khiến người ta không có ác cảm. Lâm Nhất lại không muốn gặp gỡ nàng quá nhiều, cũng không có ý nghĩ quan hệ nam nữ. Cùng nhau đến nơi này, có quá nhiều thị phi ân oán, sớm khiến lòng người mệt mỏi quá độ. Nhìn thấy nữ tử này bất lực, hắn vẫn không nhịn được giúp một lần, bản tính như thế vẫn không thay đổi được, cho dù có gặp thiệt thòi.
Sau khi Lâm Nhất khám phá rừng trúc kỳ quặc, dưới chân đột nhiên tăng nhanh, phía trước đã không còn thấy bóng dáng Tiếu Quyền Tử, khiến trong lòng hắn ngầm sợ hãi. Hắn không sợ tên kia sinh lòng xấu xa, chỉ sợ nơi này xảy ra biến cố. Mà trong chốc lát, không biết từ lúc nào đi chậm lại, trên mặt hắn có chút mê ly.
Bốn phía huyên náo nơi này bỗng nhiên biến đổi, chỉ còn lại một làn mưa bụi mờ mịt, có đào hồng tháng ba chờ nở, có xuân ý nồng đậm kiều diễm vô biên, còn có tiếng thì thầm của chim yến dần tiêu tan, giống như mộng cảnh một đi không trở lại. Nhanh chóng đi về phía trước, biển trúc vô biên vô tận hóa cuồn cuộn, có sóng to gió lớn, có bích ba chập chùng, càng có mây trên bầu trời trôi nổi.
Lâm Nhất biết rõ lâm vào huyễn cảnh, lại phóng túng để lòng minh phiêu đãng.
Một trận gió mưa ngừng lại, có non sông tươi đẹp, có tà dương chiếu rọi, còn có con thuyền lênh đênh trên nước.
Mộ Vân yên lặng đi phía sau Lâm Nhất, trong đôi mắt đẹp có chút yên lặng, nàng không vì gió mưa mà lay động, nhưng vì bóng lưng ngang nhiên kia mà ảm đạm thất thần. Trong giây lát không nhịn được khẽ than, ánh mắt thăm thẳm nhìn phương xa, trong thần sắc hiện lên mấy phần cô đơn. Nàng có thể nhìn thấu biển trúc, có thể nhìn thấu mê chướng trùng điệp, có thể nhìn thấu từ trước đến nay duy chỉ không nhìn thấu trái tim nam nhân này.
Không biết đi qua bao lâu, tiếng mưa gió vẫn rơi như trước, trước mắt lại rộng mở trong sáng. Lâm Nhất vẫn trầm mê trong ảo cảnh, chợt thấy nguy cơ giáng xuống, sắc mặt biến đổi, bỗng nhiên nhảy lên. Cũng lúc đó, một đạo pháp lực mạnh mẽ đột nhiên đánh tới, căn bản không thể tránh né. Hắn mới tránh mặt đất hơn mười trượng, quanh thân đã bị mạnh mẽ trói buộc, khí thế bị ép ngừng lại, lập tức hung hăng bị kéo trở lại mặt đất. Ngay sau đó có người cười nói:
- Ha ha, đây là Thính Vũ Tiểu Trúc của Tiên Tử, sao lại để một tên tiểu bối đến dòm ngó, ủa? Mộ Vân cô nương…
Bịch một tiếng, Lâm Nhất bị quẳng xuống đất, giẫy một chút nhưng tốn công vô ích, đành chật vật ngóc đầu nhìn bốn phía. Nhìn thấy tình hình này, khiến hắn không nhịn được phun bãi nước miếng, hai mắt lửa giận lấp lóe.
Đây cũng là nơi cao nhất khe núi, rừng trúc chi chít vờn quanh. Trong đó, mảnh đất trống phạm vi mấy trăm trượng, bốn phía vây quanh một hàng rào tường thấp. Trong sân đơn sơ này, có hai gian nhà cỏ cùng một cái thảo đình, đều được bao phủ bởi một tầng sương mù nhàn nhạt, bên trong khó nhìn rõ được điều gì, biểu lộ khá tĩnh mịch mà thần bí. Cách trước cửa viện lạc mấy trượng, phía trên khối đá vuông, một nam tử mặc áo bào trắng, tuấn lãng bất phàm, thần sắc kiêu căng, đúng là vị cao nhân tiền bối Phạm Thiên Thái Huyền cảnh, nói cách khác đó là một vị Tiên nhân, ở phía trước cách đó không xa, Tiếu Quyền Tử cũng nằm trên mặt đất, trên mặt mang theo nụ cười nịnh nọt, giống như đối với việc bị ngược đãi sớm đã thành quen.
- Bái kiến Lôi tiền bối.
Mộ Vân thấy rõ người nói chuyện, chậm rãi đi đến gần khom người thi lễ. Người trước mặt chính là Thiên Cương Lôi gia Lôi Thiên, vậy mà gánh vác trọng trách thủ hộ Thính Vũ Tiểu Trúc. Nàng sớm nghe Tiếu Quyền Tử nói đến chuyện này, cũng không quá kinh ngạc, ngược lại thong dong tự nhiên, giống hệt người bên trong tửu quán tại La gia trấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.