Chương 2129: Thiên hạ duy nhất (2)
Duệ Quang
22/01/2023
- Sư phụ...
Hiện trường lần nữa vang lên một tiếng sư phụ, lại đến từ Tiên Nô sắc mặt đỏ bừng tránh ở một bên. Kêu xong tiếng sư phụ, nàng e thẹn nhìn chăm chăm Lâm Nhất, hai mắt lấp lánh, không chịu nói tiếp nửa lời. Rất dễ nhận thấy, nữ tử này chỉ nghĩ ngẩn ở bên người sư phụ tiếp tục làm đệ tử, làm sao chịu đi thu người khác làm đồ đệ, còn là liên tiếp năm người...
Lâm Nhất nhìn bộ dạng Tiên Nô, không cho là đúng nói:
- Tạm thời ký danh mà thôi, ngày sau lại tìm hiền sư thay cho năm người bọn hắn!
Vô ý phân bua, hắn lại hướng huynh đệ Đồng gia nơi không xa phân phó nói:
- Khâm liệm Bách An, nửa ngày sau khải trình phản hồi Thiên Môn sơn...
Lời còn chưa dứt, hắn lại quay sang Bách Lý Xuyên hỏi:
- Xuất Vân Tử kia đi đâu rồi...
...
Sóng gió ở Nguyệt Tuyền cốc dần qua, Long Khư lại chính đang cuộn lên từng hồi sóng cả.
Trên Long Đàm, Long Tôn Lâm Nhất ngạo nghễ giữa trời. Hắn vẫn một tay xách Thương Quý, một tay cầm ngọc bài. Kim bào tóc vàng, tướng mạo thần dị, giống như thiên thần tái thế uy phong lẫm lẫm!
Cách Long Đàm trăm trượng, trừ trưởng lão chín tộc ra, lúc này còn nhiều thêm gần trăm tên tu sĩ. Chúng nhân vây quanh bốn phía, thần sắc ai nấy đều mờ mịt. Sớm ngày mong mỏi Thần Long giáng thế, nay đột nhiên nhìn thấy kia bóng người giáp vàng như người trời kia, lại như thật như huyễn, khiến người mờ mịt không biết làm sao!
- Ngươi hỏng quy củ cửu tộc ta, không xứng trở thành chí tôn Long Tộc. Còn không thả Thương Quý, giao ra Thanh Long lệnh, chờ đợi phát lạc...
Tiếng kêu gào của Qua Y vang khắp hạp cốc. Viêm Liệt trước nay luôn duy hộ Lâm Nhất thì giờ không thấy lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát bóng người giữa không trung. Đám người Xích Hạ trưởng lão cũng không hiển hiện ra thần sắc phấn chấn, ngược lại sửng sờ ngây ra đó, ngập ngừng bất định.
Ánh mắt Lâm Nhất lướt qua bốn phía, thoáng dừng lại một lúc trên thân một hán tử trung niên trong đám đông. Đối phương sờ lên hàng râu dưới cằm, khẽ gật đầu tỏ ý. Hắn bèn quay sang Qua Y, cười lạnh một tiếng, nói:
- Ta sẽ không tha Thương Quý, càng vô ý trở thành chí tôn Long Tộc. Còn về Thanh Long lệnh...
Hắn nhìn ngọc bài trong tay, không cho là đúng nói:
- Vật này rất hiếm có, dung ta ngày sau phụng trả...
Qua Y thịnh nộ không thôi, thừa cơ xông lên chúng nhân kêu nói:
- Các vị trưởng lão tận mắt nhìn thấy rồi đấy, hắn căn bản không để Thần Long chín tộc ta vào mắt...
Nói rồi đột nhiên chuyển hướng Lâm Nhất, quát lớn:
- Ngươi vũ nhục chí tôn Long Tộc ta, nói rõ muốn là địch với chín tộc. Ta nói thật vậy, hôm nay ngươi trừ thả người giao lệnh bài ra, còn phải phụng trả Long Huyết đã cưỡng chiếm. Bằng không, ngươi khó mà đi ra Long Khư nửa bước...
Lời tới chỗ này, hắn vung tay hét lớn:
- Cùng ta bố xuống Cửu Long Tỏa Thiên đại trận...
Một tiếng hạ lệnh, hơn trăm người tại trường có gần nửa số bay hướng bốn phía hạp cốc, số còn lại thì nhìn hướng các trưởng lão khác. Qua Y vội la lên:
- Chuyện can hệ đến sinh tử tồn vong Long Tộc, các vị không được ngập ngừng...
Lấy uy vọng của hắn còn khó mà sai khiến toàn chín tộc. Với tình thế bây giờ, chỉ có cầu được trưởng lão chín tộc hưởng ứng mới có thể thừa thế mà làm. Nếu cứ tiếp tục dây dưa, khó miễn đêm dài lắm mộng.
Lâm Nhất bễ nghễ tứ bề, căn bản không quan tâm tới lời Qua Y hay đại trận mà đối phương bày ra. Hắn thu lại ngọc bài, thuận thế nắm lấy một đoàn ánh sáng, nhìn cũng không nhìn tiện tay khảm vào mi tâm Thương Quý. Đối phương kinh hoảng không thôi, tuyệt vọng nói:
- Ngươi khóa thần hồn ta, ngươi muốn làm gì...
Lâm Nhất nhếch môi, thịnh khí lăng người nói:
- Giao ra cách ngươi hóa rồng, ngoan ngoãn để ta nô dịch vạn năm thì có thể giữ được một mạng. Nếu bằng không, ta liền khiến ngươi thần hồn tiêu tán, sau đó tìm tới Thần Thương cốc một mồi lửa đốt sạch sẽ...
Một mồi lửa đốt sạch Thần Thương cốc, chẳng phải liên lụy đến sư phụ?
Thương Quý sợ đến sắc mặt đại biến, kinh khủng hơn cả thần hồn bị chế trụ. Nhưng hắn lại không dám nói rõ, cường hành tranh biện nói:
- Ta sao có cách hóa rồng...
- Ha ha!
Lâm Nhất lại cười lạnh một tiếng, nói:
- Từng nhớ được từng có người khoe khoang, “thứ ngươi tu luyện chính là cách hóa rồng của Thần Thương cốc ta. Chính nhờ nó mà ta luyện hóa long hình, cũng chính nhờ nó mà ta nhặt về được tính mạng”, sao vậy? Quý nhân hay quên a...
Thương Quý tâm đầu trầm xuống, lúc này mới nhớ tới tình cảnh khi lần đầu tiên gặp mặt đối phương. Đương thời cho là đang nắm phần thắng, ai ngờ đến sau tình hình nghịch chuyển. Câu nói kia đúng là từ miệng mình mà ra, lại bị người có tâm nhớ kỹ đến nay...
Đồng thời với đó, phía dưới có người cất tiếng, nói:
- Lâm Nhất! Ta là Xích Hạ, một trong các trưởng lão chín tộc...
Lâm Nhất ném xuống Thương Quý, lành lạnh cáo giới nói:
- Trong vòng trăm trượng mà không bóng dáng ngươi, hoặc là dám sinh phản kháng, hừ hừ...
Thương Quý hoảng hốt lùi ra sau, trên khuôn mặt xấu xí chất đầy vẻ đau khổ bi thương. Tuy đã thầm thử giãy thoát, song cấm chế thần hồn kia quá quái dị khó lường căn bản không cách nào phá giải! Hắn chỉ biết trơ mắt nhìn Qua Y ở đằng xa, nhất thời có khổ không nói ra được, lại cũng không dám có chút nào vọng động.
Lâm Nhất vung tay áo xoay người, chầm chậm ẩn đi ánh sáng vàng trên người, hóa thành bộ dạng tầm thường ngày trước. Trong cấm hồn hắn thi triển không chỉ bỏ thêm Ngũ Hành cấm pháp, còn có cả thủ pháp Thiên La cấm , sớm đã không còn là pháp môn tầm thường năm xưa. Tiên vực tuy lớn, nhưng người có thể phá giải được nó, chỉ sợ lác đác không mấy. Cho nên, hắn căn bản không sợ Thương Quý lén lút giở trò.
Xích Hạ nói tiếp:
- Nếu ngươi đã vô ý với vị trí Chí Tôn, đáng lý nên giao ra Long Huyết và Thanh Long lệnh, đây là điều nên làm! Đặc biệt là Thanh Long lệnh, đó là chí bảo duy nhất trong thiên hạ, không thể khinh thường...
Hắn nhìn sang hai bên, chúng nhân dồn dập phụ họa, ngay cả Viêm Liệt cũng lặng lẽ gật gật đầu.
- Ha ha! Hay cho câu duy nhất trong thiên hạ...
Lâm Nhất nhướng mày lên, lật tay một cái. Khối Thanh Long lênh mới rồi đi mà quay lại, trong tay càng nhiều thêm ba khối ngọc bài tương tự...
Hiện trường lần nữa vang lên một tiếng sư phụ, lại đến từ Tiên Nô sắc mặt đỏ bừng tránh ở một bên. Kêu xong tiếng sư phụ, nàng e thẹn nhìn chăm chăm Lâm Nhất, hai mắt lấp lánh, không chịu nói tiếp nửa lời. Rất dễ nhận thấy, nữ tử này chỉ nghĩ ngẩn ở bên người sư phụ tiếp tục làm đệ tử, làm sao chịu đi thu người khác làm đồ đệ, còn là liên tiếp năm người...
Lâm Nhất nhìn bộ dạng Tiên Nô, không cho là đúng nói:
- Tạm thời ký danh mà thôi, ngày sau lại tìm hiền sư thay cho năm người bọn hắn!
Vô ý phân bua, hắn lại hướng huynh đệ Đồng gia nơi không xa phân phó nói:
- Khâm liệm Bách An, nửa ngày sau khải trình phản hồi Thiên Môn sơn...
Lời còn chưa dứt, hắn lại quay sang Bách Lý Xuyên hỏi:
- Xuất Vân Tử kia đi đâu rồi...
...
Sóng gió ở Nguyệt Tuyền cốc dần qua, Long Khư lại chính đang cuộn lên từng hồi sóng cả.
Trên Long Đàm, Long Tôn Lâm Nhất ngạo nghễ giữa trời. Hắn vẫn một tay xách Thương Quý, một tay cầm ngọc bài. Kim bào tóc vàng, tướng mạo thần dị, giống như thiên thần tái thế uy phong lẫm lẫm!
Cách Long Đàm trăm trượng, trừ trưởng lão chín tộc ra, lúc này còn nhiều thêm gần trăm tên tu sĩ. Chúng nhân vây quanh bốn phía, thần sắc ai nấy đều mờ mịt. Sớm ngày mong mỏi Thần Long giáng thế, nay đột nhiên nhìn thấy kia bóng người giáp vàng như người trời kia, lại như thật như huyễn, khiến người mờ mịt không biết làm sao!
- Ngươi hỏng quy củ cửu tộc ta, không xứng trở thành chí tôn Long Tộc. Còn không thả Thương Quý, giao ra Thanh Long lệnh, chờ đợi phát lạc...
Tiếng kêu gào của Qua Y vang khắp hạp cốc. Viêm Liệt trước nay luôn duy hộ Lâm Nhất thì giờ không thấy lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát bóng người giữa không trung. Đám người Xích Hạ trưởng lão cũng không hiển hiện ra thần sắc phấn chấn, ngược lại sửng sờ ngây ra đó, ngập ngừng bất định.
Ánh mắt Lâm Nhất lướt qua bốn phía, thoáng dừng lại một lúc trên thân một hán tử trung niên trong đám đông. Đối phương sờ lên hàng râu dưới cằm, khẽ gật đầu tỏ ý. Hắn bèn quay sang Qua Y, cười lạnh một tiếng, nói:
- Ta sẽ không tha Thương Quý, càng vô ý trở thành chí tôn Long Tộc. Còn về Thanh Long lệnh...
Hắn nhìn ngọc bài trong tay, không cho là đúng nói:
- Vật này rất hiếm có, dung ta ngày sau phụng trả...
Qua Y thịnh nộ không thôi, thừa cơ xông lên chúng nhân kêu nói:
- Các vị trưởng lão tận mắt nhìn thấy rồi đấy, hắn căn bản không để Thần Long chín tộc ta vào mắt...
Nói rồi đột nhiên chuyển hướng Lâm Nhất, quát lớn:
- Ngươi vũ nhục chí tôn Long Tộc ta, nói rõ muốn là địch với chín tộc. Ta nói thật vậy, hôm nay ngươi trừ thả người giao lệnh bài ra, còn phải phụng trả Long Huyết đã cưỡng chiếm. Bằng không, ngươi khó mà đi ra Long Khư nửa bước...
Lời tới chỗ này, hắn vung tay hét lớn:
- Cùng ta bố xuống Cửu Long Tỏa Thiên đại trận...
Một tiếng hạ lệnh, hơn trăm người tại trường có gần nửa số bay hướng bốn phía hạp cốc, số còn lại thì nhìn hướng các trưởng lão khác. Qua Y vội la lên:
- Chuyện can hệ đến sinh tử tồn vong Long Tộc, các vị không được ngập ngừng...
Lấy uy vọng của hắn còn khó mà sai khiến toàn chín tộc. Với tình thế bây giờ, chỉ có cầu được trưởng lão chín tộc hưởng ứng mới có thể thừa thế mà làm. Nếu cứ tiếp tục dây dưa, khó miễn đêm dài lắm mộng.
Lâm Nhất bễ nghễ tứ bề, căn bản không quan tâm tới lời Qua Y hay đại trận mà đối phương bày ra. Hắn thu lại ngọc bài, thuận thế nắm lấy một đoàn ánh sáng, nhìn cũng không nhìn tiện tay khảm vào mi tâm Thương Quý. Đối phương kinh hoảng không thôi, tuyệt vọng nói:
- Ngươi khóa thần hồn ta, ngươi muốn làm gì...
Lâm Nhất nhếch môi, thịnh khí lăng người nói:
- Giao ra cách ngươi hóa rồng, ngoan ngoãn để ta nô dịch vạn năm thì có thể giữ được một mạng. Nếu bằng không, ta liền khiến ngươi thần hồn tiêu tán, sau đó tìm tới Thần Thương cốc một mồi lửa đốt sạch sẽ...
Một mồi lửa đốt sạch Thần Thương cốc, chẳng phải liên lụy đến sư phụ?
Thương Quý sợ đến sắc mặt đại biến, kinh khủng hơn cả thần hồn bị chế trụ. Nhưng hắn lại không dám nói rõ, cường hành tranh biện nói:
- Ta sao có cách hóa rồng...
- Ha ha!
Lâm Nhất lại cười lạnh một tiếng, nói:
- Từng nhớ được từng có người khoe khoang, “thứ ngươi tu luyện chính là cách hóa rồng của Thần Thương cốc ta. Chính nhờ nó mà ta luyện hóa long hình, cũng chính nhờ nó mà ta nhặt về được tính mạng”, sao vậy? Quý nhân hay quên a...
Thương Quý tâm đầu trầm xuống, lúc này mới nhớ tới tình cảnh khi lần đầu tiên gặp mặt đối phương. Đương thời cho là đang nắm phần thắng, ai ngờ đến sau tình hình nghịch chuyển. Câu nói kia đúng là từ miệng mình mà ra, lại bị người có tâm nhớ kỹ đến nay...
Đồng thời với đó, phía dưới có người cất tiếng, nói:
- Lâm Nhất! Ta là Xích Hạ, một trong các trưởng lão chín tộc...
Lâm Nhất ném xuống Thương Quý, lành lạnh cáo giới nói:
- Trong vòng trăm trượng mà không bóng dáng ngươi, hoặc là dám sinh phản kháng, hừ hừ...
Thương Quý hoảng hốt lùi ra sau, trên khuôn mặt xấu xí chất đầy vẻ đau khổ bi thương. Tuy đã thầm thử giãy thoát, song cấm chế thần hồn kia quá quái dị khó lường căn bản không cách nào phá giải! Hắn chỉ biết trơ mắt nhìn Qua Y ở đằng xa, nhất thời có khổ không nói ra được, lại cũng không dám có chút nào vọng động.
Lâm Nhất vung tay áo xoay người, chầm chậm ẩn đi ánh sáng vàng trên người, hóa thành bộ dạng tầm thường ngày trước. Trong cấm hồn hắn thi triển không chỉ bỏ thêm Ngũ Hành cấm pháp, còn có cả thủ pháp Thiên La cấm , sớm đã không còn là pháp môn tầm thường năm xưa. Tiên vực tuy lớn, nhưng người có thể phá giải được nó, chỉ sợ lác đác không mấy. Cho nên, hắn căn bản không sợ Thương Quý lén lút giở trò.
Xích Hạ nói tiếp:
- Nếu ngươi đã vô ý với vị trí Chí Tôn, đáng lý nên giao ra Long Huyết và Thanh Long lệnh, đây là điều nên làm! Đặc biệt là Thanh Long lệnh, đó là chí bảo duy nhất trong thiên hạ, không thể khinh thường...
Hắn nhìn sang hai bên, chúng nhân dồn dập phụ họa, ngay cả Viêm Liệt cũng lặng lẽ gật gật đầu.
- Ha ha! Hay cho câu duy nhất trong thiên hạ...
Lâm Nhất nhướng mày lên, lật tay một cái. Khối Thanh Long lênh mới rồi đi mà quay lại, trong tay càng nhiều thêm ba khối ngọc bài tương tự...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.