Chương 2027: Thiên kiếp có mắt (2)
Duệ Quang
25/08/2022
Lâm Nhất trừng mắt một cái hung hăng về phía một người trên Thăng Tiên Đài nơi xa xa, hắn không kịp nhiều tính toán, đột nhiên bước đi như bay về phía trước.
Người trên Thăng Tiên Đài chính là La Khôn Tử của La gia, trong thần sắc hơi có vẻ kinh ngạc. Ông ta quay đầu lại liếc nhìn La Thanh Tử bên cạnh, không biết đang ám chỉ cái gì...
Thấy Lâm Nhất không việc gì cũng đột nhiên tăng nhanh, đám người Dư Hằng Tử không dám chầm trễ, thuận theo cùng xông về phía trước.
Thiên kiếp gầm thét, Lôi Hỏa như bộc. Một thanh Thiên Ma Cự Phủ cứng rắn thẳng thừng từ đó phá vỡ một đường khe hở, trong tuyệt cảnh đánh ra một con đường thăng tiên!
Thời khắc đảo mắt, ba mươi dặm Luyện Ngục đã lội qua một nửa. Không cần một lát, một nhóm sáu người có thể đến Thăng Tiên Đài. Mà đúng lúc này, uy thế của Thiên kiếp chợt nguy kịch thêm, Thiên Ma Cự Phủ theo một trận run rẩy, làm cho Lâm Nhất không thể không thả chậm thế đi, năm người kia lại thần sắc hoảng sợ mà thấp thỏm lo âu.
Tuy có Cự Phủ cản trở, thiên uy hiển hách kia càng thêm cường thịnh. Nếu nói là trở ngại trước đó giống như Thiên kiếp của tiên nhân sơ kỳ, đi tới nửa đường gặp phải, quả nhiên là Lôi phạt chi lực của Thiên Tiên, Kim Tiên thậm chí còn hung mãnh hơn.
Lâm Nhất tiếp tục dùng pháp lực không ngừng gia trì Thiên Ma Cự Phủ, trong đầu lại âm thầm kêu khổ. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ chưa đến Thăng Tiên Đài, đã tiêu hao hết tu vi của ma tu. Mà trước đó sớm có điều lưu ý, thời điểm tu sĩ của ngoại giới Độ Kiếp cũng không dị trạng, vì cái gì đến phiên bản thân mình liền nhiều thêm chuyện xấu? Là do có sáu người đồng hành sao? Có phải nguyên nhân ba tôn nhất thể...
Lúc này trên Thăng Tiên Đài, đám người Lôi Vân Tử đồng dạng trố mắt không hiểu.
Đã từng quen thuộc Thiên kiếp giống như mưa rào tầm tã vậy, chỉ bao phủ một phương thiên địa cũng như chặn con đường thăng tiên. Giờ này lôi quang trong ba mươi dặm không ngờ lại dần dần tụ tới một chỗ, dường như tự dưng nhấc lên một đoàn Liệt Hỏa cuồng phong, chỉ vì cùng Cự Phủ màu đen quỷ dị kia quyết tranh hơn thua. Mà sáu đạo bóng người dưới Cự Phủ, phảng phất đưa thân vào dưới đáy nồi, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị đốt diệt hầu như không còn mà hóa thành hư không.
- Tiểu nhân chết tiệt, không biết Thiên kiếp có mắt...
La Hận Tử hận hận mắng một câu, trong sắc mặt âm trầm lộ ra khoái ý không hiểu. Bà ta mới vừa ra tay không ngờ chưa được toàn công, tự giác thể diện khó coi cũng vì đó mà canh cánh trong lòng. Không nghĩ tới dị biến đột nhiên phát sinh, hẳn là ông trời đang giúp đỡ trừng trị tiểu nhân, chẳng lẽ không phải Thiên kiếp có mắt sao!
Nữ tử này đã sớm xem Lâm Nhất là kẻ thù sống còn. Đối phương cải trang thân phận lẫn vào kết giới sau núi La gia, lại đoạt đi tranh cuốn, cũng như đả thương bản thân mình, đều là đại tội không thể tha thứ nhẹ nhàng được. Bà ta chỉ còn chờ tiểu tử kia rơi xuống kết quả thi hài vô tồn, bằng không làm thế mà có thể tiêu mất mối hận trong lòng.
La Khôn Tử âm thầm ra tay đồng dạng không thể ngăn Lâm Nhất, cũng không tính toán chi li giống như La Hận Tử. Lão ta cùng với La Thanh Tử bên cạnh yên lặng thay đổi ánh mắt, thần tình hai bên trở nên ngưng trọng rất nhiều, từng người tâm tư không nói tự hiểu...
Gia chủ của những nhà khác đa số đang nhìn náo nhiệt, nhất thời còn náo loạn không rõ nguyên nhân của trạng huống.
Bình Thuyên nhìn Thiên kiếp đột biến kia, dưới sự kinh ngạc không kìm nổi kêu lên thất thanh lẩm bẩm:
- Tu vi của Lâm Nhất đó cường đại, có thể so sánh với tiên nhân của Phạm Thiên cảnh giới. Hắn giờ này mang theo đồng đạo của trong giới Độ Kiếp, mặc dù lực không đủ lại hào khí hơn người...
Lời còn chưa dứt, nàng ta chậc lưỡi lại thở dài:
- Có câu kỳ nhân sẽ có kỳ tướng, cho nên động tĩnh của độ kiếp cũng không phải tầm thường...
Nữ tử này người nói vô tâm, người bên cạnh nghe hữu ý.
Lôi Vân Tử, Lôi Thiên và La Thanh Tử, La Khôn Tử đều là trong lòng vừa động. Hai cha con của Lôi gia nhìn nhau, ngược lại nhìn chăm chú vào phía trước. Thần sắc của một đôi lão huynh đệ La gia càng âm trầm...
Vũ Tử lại cảm thấy có chút khó tin đối với người nào đó. Một phen cử động là mạo thất lỗ mãng, hay là không biết tự lượng sức mình? Bất quá, hắn trái lại cùng đồ háo sắc lúc trước tưởng như hai người! Mà Thiên kiếp vì cái gì khác thường?
Vũ Tử nghĩ đến đây, nàng giương mắt nhìn lên bầu trời. Đầu cuối của hư vô kia, đã từng là một đường ánh sáng hãy còn sáng tối chập chờn, Kiếp lôi đổ trút xuống lại càng thêm mãnh liệt, cũng dần dần tụ họp tại một chỗ. Chợt vừa thấy, đó tựa như một cơn cuồng phong đất bằng phẳng nổi lên, vừa tựa như Cự Long Kình Thiên mà thần dị phi phàm...
Cùng lúc đó, Thiên Ma Cự Phủ bên trong lôi quang dường như đã không chịu nổi gánh nặng, chợt trầm xuống một trượng cũng kịch liệt rung chuyển không ngừng. Lâm Nhất vội vàng gia trì pháp lực trong ma tu, bước chân đi về trước lại nặng nề rất nhiều. Mà Thiên kiếp càng thêm hung mãnh, khiến cho hắn nhất thời cảm thấy quẫn bách. Chẳng lẽ là Thiên kiếp của Phạm Thiên tứ cảnh đều đập tới? Đây không phải là muốn mạng người sao!
Lại đi hơn mười trượng, Lâm Nhất bị ép buộc ngừng lại. Mặc cho Thiên Ma ấn chống giữ, tu vi của ma tu sớm đã tổn hao hơn phân nửa. Mà Thiên kiếp giống như hồng phong chợt giảm xuống, chỉ sợ kế tiếp sẽ càng thêm hung mãnh. Cách Thăng Tiên Đài còn xa hơn mười dặm, nhìn như một đoạn đường ngắn ngủi, cũng không dễ đi! Mới đầu quá mức đương nhiên, trước mắt xem như nếm được vị đắng không biết tự lượng sức mình...
Gặp tình hình này, năm người đi theo rất hoảng loạn, từng người một sớm mất đi sự phấn chấn lúc trước, ngược lại thì chạy tới một loạt bất đắc dĩ và bi ai. Mắt thấy Cự Phủ kia lung lay sắp đổ, biết rõ Lâm Nhất mệt mỏi ứng phó, lại không người nào có thể xuất thủ tương trợ. Chẳng lẽ lần này lại không thể thành công...
Dư Hằng Tử và bốn người khác đưa mắt nhìn nhau, trù trừ một lát, cắn răng một cái chuyển hướng về phía Lâm Nhất nhíu hai hàng lông mày nói to lên:
- Lâm lão đệ! Nếu không có chúng ta liên lụy, một mình ngươi Độ Kiếp không khó...
Lâm Nhất đang khổ sở tìm đối sách, nghe tiếng kinh ngạc nói:
- Huynh trưởng ý gì?
Dư Hằng Tử chưa lên tiếng, sắc mặt đột biến, vội vàng hô to:
- Cẩn thận...
Hắn vào lúc này cùng mọi người đều thấy rõ ràng, đó là một đạo kiếm mang ác liệt, mang theo uy thế cường đại của tiên nhân tu vi xuyên thấu thẳng từng tầng một lôi quang mà đến, giữa bất chợt đã đến trước người của Lâm Nhất...
Người trên Thăng Tiên Đài chính là La Khôn Tử của La gia, trong thần sắc hơi có vẻ kinh ngạc. Ông ta quay đầu lại liếc nhìn La Thanh Tử bên cạnh, không biết đang ám chỉ cái gì...
Thấy Lâm Nhất không việc gì cũng đột nhiên tăng nhanh, đám người Dư Hằng Tử không dám chầm trễ, thuận theo cùng xông về phía trước.
Thiên kiếp gầm thét, Lôi Hỏa như bộc. Một thanh Thiên Ma Cự Phủ cứng rắn thẳng thừng từ đó phá vỡ một đường khe hở, trong tuyệt cảnh đánh ra một con đường thăng tiên!
Thời khắc đảo mắt, ba mươi dặm Luyện Ngục đã lội qua một nửa. Không cần một lát, một nhóm sáu người có thể đến Thăng Tiên Đài. Mà đúng lúc này, uy thế của Thiên kiếp chợt nguy kịch thêm, Thiên Ma Cự Phủ theo một trận run rẩy, làm cho Lâm Nhất không thể không thả chậm thế đi, năm người kia lại thần sắc hoảng sợ mà thấp thỏm lo âu.
Tuy có Cự Phủ cản trở, thiên uy hiển hách kia càng thêm cường thịnh. Nếu nói là trở ngại trước đó giống như Thiên kiếp của tiên nhân sơ kỳ, đi tới nửa đường gặp phải, quả nhiên là Lôi phạt chi lực của Thiên Tiên, Kim Tiên thậm chí còn hung mãnh hơn.
Lâm Nhất tiếp tục dùng pháp lực không ngừng gia trì Thiên Ma Cự Phủ, trong đầu lại âm thầm kêu khổ. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ chưa đến Thăng Tiên Đài, đã tiêu hao hết tu vi của ma tu. Mà trước đó sớm có điều lưu ý, thời điểm tu sĩ của ngoại giới Độ Kiếp cũng không dị trạng, vì cái gì đến phiên bản thân mình liền nhiều thêm chuyện xấu? Là do có sáu người đồng hành sao? Có phải nguyên nhân ba tôn nhất thể...
Lúc này trên Thăng Tiên Đài, đám người Lôi Vân Tử đồng dạng trố mắt không hiểu.
Đã từng quen thuộc Thiên kiếp giống như mưa rào tầm tã vậy, chỉ bao phủ một phương thiên địa cũng như chặn con đường thăng tiên. Giờ này lôi quang trong ba mươi dặm không ngờ lại dần dần tụ tới một chỗ, dường như tự dưng nhấc lên một đoàn Liệt Hỏa cuồng phong, chỉ vì cùng Cự Phủ màu đen quỷ dị kia quyết tranh hơn thua. Mà sáu đạo bóng người dưới Cự Phủ, phảng phất đưa thân vào dưới đáy nồi, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị đốt diệt hầu như không còn mà hóa thành hư không.
- Tiểu nhân chết tiệt, không biết Thiên kiếp có mắt...
La Hận Tử hận hận mắng một câu, trong sắc mặt âm trầm lộ ra khoái ý không hiểu. Bà ta mới vừa ra tay không ngờ chưa được toàn công, tự giác thể diện khó coi cũng vì đó mà canh cánh trong lòng. Không nghĩ tới dị biến đột nhiên phát sinh, hẳn là ông trời đang giúp đỡ trừng trị tiểu nhân, chẳng lẽ không phải Thiên kiếp có mắt sao!
Nữ tử này đã sớm xem Lâm Nhất là kẻ thù sống còn. Đối phương cải trang thân phận lẫn vào kết giới sau núi La gia, lại đoạt đi tranh cuốn, cũng như đả thương bản thân mình, đều là đại tội không thể tha thứ nhẹ nhàng được. Bà ta chỉ còn chờ tiểu tử kia rơi xuống kết quả thi hài vô tồn, bằng không làm thế mà có thể tiêu mất mối hận trong lòng.
La Khôn Tử âm thầm ra tay đồng dạng không thể ngăn Lâm Nhất, cũng không tính toán chi li giống như La Hận Tử. Lão ta cùng với La Thanh Tử bên cạnh yên lặng thay đổi ánh mắt, thần tình hai bên trở nên ngưng trọng rất nhiều, từng người tâm tư không nói tự hiểu...
Gia chủ của những nhà khác đa số đang nhìn náo nhiệt, nhất thời còn náo loạn không rõ nguyên nhân của trạng huống.
Bình Thuyên nhìn Thiên kiếp đột biến kia, dưới sự kinh ngạc không kìm nổi kêu lên thất thanh lẩm bẩm:
- Tu vi của Lâm Nhất đó cường đại, có thể so sánh với tiên nhân của Phạm Thiên cảnh giới. Hắn giờ này mang theo đồng đạo của trong giới Độ Kiếp, mặc dù lực không đủ lại hào khí hơn người...
Lời còn chưa dứt, nàng ta chậc lưỡi lại thở dài:
- Có câu kỳ nhân sẽ có kỳ tướng, cho nên động tĩnh của độ kiếp cũng không phải tầm thường...
Nữ tử này người nói vô tâm, người bên cạnh nghe hữu ý.
Lôi Vân Tử, Lôi Thiên và La Thanh Tử, La Khôn Tử đều là trong lòng vừa động. Hai cha con của Lôi gia nhìn nhau, ngược lại nhìn chăm chú vào phía trước. Thần sắc của một đôi lão huynh đệ La gia càng âm trầm...
Vũ Tử lại cảm thấy có chút khó tin đối với người nào đó. Một phen cử động là mạo thất lỗ mãng, hay là không biết tự lượng sức mình? Bất quá, hắn trái lại cùng đồ háo sắc lúc trước tưởng như hai người! Mà Thiên kiếp vì cái gì khác thường?
Vũ Tử nghĩ đến đây, nàng giương mắt nhìn lên bầu trời. Đầu cuối của hư vô kia, đã từng là một đường ánh sáng hãy còn sáng tối chập chờn, Kiếp lôi đổ trút xuống lại càng thêm mãnh liệt, cũng dần dần tụ họp tại một chỗ. Chợt vừa thấy, đó tựa như một cơn cuồng phong đất bằng phẳng nổi lên, vừa tựa như Cự Long Kình Thiên mà thần dị phi phàm...
Cùng lúc đó, Thiên Ma Cự Phủ bên trong lôi quang dường như đã không chịu nổi gánh nặng, chợt trầm xuống một trượng cũng kịch liệt rung chuyển không ngừng. Lâm Nhất vội vàng gia trì pháp lực trong ma tu, bước chân đi về trước lại nặng nề rất nhiều. Mà Thiên kiếp càng thêm hung mãnh, khiến cho hắn nhất thời cảm thấy quẫn bách. Chẳng lẽ là Thiên kiếp của Phạm Thiên tứ cảnh đều đập tới? Đây không phải là muốn mạng người sao!
Lại đi hơn mười trượng, Lâm Nhất bị ép buộc ngừng lại. Mặc cho Thiên Ma ấn chống giữ, tu vi của ma tu sớm đã tổn hao hơn phân nửa. Mà Thiên kiếp giống như hồng phong chợt giảm xuống, chỉ sợ kế tiếp sẽ càng thêm hung mãnh. Cách Thăng Tiên Đài còn xa hơn mười dặm, nhìn như một đoạn đường ngắn ngủi, cũng không dễ đi! Mới đầu quá mức đương nhiên, trước mắt xem như nếm được vị đắng không biết tự lượng sức mình...
Gặp tình hình này, năm người đi theo rất hoảng loạn, từng người một sớm mất đi sự phấn chấn lúc trước, ngược lại thì chạy tới một loạt bất đắc dĩ và bi ai. Mắt thấy Cự Phủ kia lung lay sắp đổ, biết rõ Lâm Nhất mệt mỏi ứng phó, lại không người nào có thể xuất thủ tương trợ. Chẳng lẽ lần này lại không thể thành công...
Dư Hằng Tử và bốn người khác đưa mắt nhìn nhau, trù trừ một lát, cắn răng một cái chuyển hướng về phía Lâm Nhất nhíu hai hàng lông mày nói to lên:
- Lâm lão đệ! Nếu không có chúng ta liên lụy, một mình ngươi Độ Kiếp không khó...
Lâm Nhất đang khổ sở tìm đối sách, nghe tiếng kinh ngạc nói:
- Huynh trưởng ý gì?
Dư Hằng Tử chưa lên tiếng, sắc mặt đột biến, vội vàng hô to:
- Cẩn thận...
Hắn vào lúc này cùng mọi người đều thấy rõ ràng, đó là một đạo kiếm mang ác liệt, mang theo uy thế cường đại của tiên nhân tu vi xuyên thấu thẳng từng tầng một lôi quang mà đến, giữa bất chợt đã đến trước người của Lâm Nhất...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.