Chương 2252: Thiên kiếp đến rồi (1)
Duệ Quang
22/01/2023
Lâm Nhất thi pháp trong phút chốc, thiên địa thất sắc, nhật nguyện tinh thần vô tung, bên trong ngàn dặm lập tức lâm vào một vùng tăm tối, đồng thời sát cơ nồng đậm tràn ngập bốn phương, giống như càn khôn điên đảo mà vạn vật tịch diệt.
- Ầm...
Cửu Huyền hãy còn kinh ngạc, trong nháy mắt đã bị hắc ám thôn phệ, lập tức một tiếng vang nặng nề, không ngờ là tứ chi vỡ nát, không thấy chút huyết quang nào, trong chớp mắt hóa vào hư vô. Ngay sau đó lại là tiếng nổ oành đùng liên tiếp, phàm là tịch diệt có thể đạt được, vô luận là Cửu Mục tu sĩ, khôi lỗi hay là mấy ngọn núi, tất cả đều tan rã hầu như không còn, giống hệt trời sập đất nứt vừa tựa như hỗn độn hàng lâm.
Song phương giao chiến vội vàng tránh né, bóng người tán loạn, đều bị thất kinh. Thiên Lang Diệp Mậu nắm lấy Tiên Nô xoay người liền chạy, thanh long trên trời dứt khoát quay đầu trốn vào tinh không, chỉ để lại một tiếng keng minh cực kỳ phấn chấn đang ung dung vang vọng...
Chốc lát sau, hết thảy dường như an tĩnh lại. Lâm Nhất vì mới đi phía trước bên trong ngàn dặm, vẫn cứ tĩnh mịch trầm trầm. Chốc lát, một tiếng sấm sét nổ vang, từng mảnh cấm chế rạn nứt, sắc trời sáng chói chợt tiết, một mực vì bóng tối bao trùm huyền thần tiên cảnh dần dần lộ ra hình dáng. Chỉ thấy tử thi khắp nơi, ngọn núi sụp đổ, một mảnh hỗn độn ngay trước mắt...
Ngọc Thắng và Hạo Độ đã thu tay lại, nhìn nhau không nói nên lời, cảm khái không thôi. Trận đại chiến ngày hôm nay gọi là trầm bổng chập trùng mà kinh tâm động phách! Giây lát sau sắc trời bỗng nhiên ảm đạm xuống, vì sao thế? Hai người có điều phát hiện, ngẩng đầu nhìn lại đều kinh ngạc. Chẳng biết từ lúc nào, trong tinh không đỉnh đầu xuất hiện một đám mây to lớn, cũng có Lôi phạt chi lực vô thượng vận sức chờ phát động khiến người ta thấy mà khiếp sợ! thiên kiếp?
Lâm Nhất hãy còn ngạo nghễ lăng không, vẫn còn dư âm uy thế Động Thiên cảnh giới...
Ngọc Thắng và Hạo Độ đột nhiên tỉnh ngộ, một người vội vàng nói to lên:
- Lâm huynh đệ! Mau mau tán đi pháp lực tu vi mà hia chúng ta cấp cho ngươi, nếu không khó địch nổi thiên kiếp...
Một người xoay người xông về xa xa, phất tay nói:
- Quyết không lưu giữ dư hoạn, quét sạch tàn quân.
Lâm Nhất thu hồi ánh mắt từ chỗ Cửu Huyền bỏ mình, thần sắc có vẻ nghi ngờ nhưng hắn không có thời gian quan tâm nhiều, lập tức ngẩng đầu thoáng nhìn. Trên cao không vạn trượng, kiếp vân đang hội tụ đến phạm vi trăm dặm chung quanh, thiên uy đáng sợ ép ở bên trên! Hắn ngược lại nội thị tự thân, không kìm nổi khóe miệng co quắp nhích động, thần sắc hơi khổ sở.
Vào lúc thi triển thần thông diệt đi Cửu Huyền, Ngọc Thắng và Hạo Độ mới bằng lòng thu tay lại. Hai người pháp lực mạnh mẽ tu vi vẫn tràn ngập trong cơ thể của mình, tứ chi bách hài cùng với lục phủ ngũ tạng vẫn còn cảm giác đau âm ỷ.
Lâm Nhất chuyển hướng nhìn bốn phương, xúc động không khỏi nói ra:
- Bất quá là một trận thiên kiếp mà thôi! Ngày hôm nay cùng nhau vượt qua, ngược lại tiết kiệm được ngày sau phiền toái.
Tu vi trong cơ thể không phải là của mình, mà thiên kiếp lại không thể giả được. Đã từng chịu một loạt luồng sét đánh ở Tiên Đài đài trong Tử Vi tiên cảnh, hắn giờ không còn sợ hãi đối với thiên kiếp. Giờ này khắc này cơ duyên khó gặp gỡ, há có thể bỏ lỡ...
Ngọc Thắng liên tục xua tay, chuyển đến trước người Lâm Nhất khuyên can:
- Lão đệ! Đây chính là động thiên cửu cửu thiên kiếp, mười không độ một, hung hiểm vô cùng...
Ngụ ý của hắn là trong mười người có thể có một người vượt qua được động thiên thiên kiếp cũng không tệ rồi. Mà ngươi mượn tu vi của người khác đưa tới thiên kiếp, quả thực không khác gì muốn chết a!
Cùng lúc đó, kiếp vân trên trời vùng vẫy, lôi quang điện hỏa mơ hồ hiện ra, một đạo uy thế không rõ chậm rãi hạ xuống, bao phủ Ngọc Thắng và Lâm Nhất vào trong đó. Hắn không thể tin được, kinh ngạc nói:
- Sao thiên kiếp lại đến cực nhanh như thế...?
Lâm Nhất vén vạt áo lên, ngồi xếp bằng huyền không, quay sang Ngọc Thắng mặt mày đang lo lắng, nói ra:
- Lâm mỗ tâm ý đã quyết! Thỉnh cầu tiên sinh đi đến trợ giúp mọi người một tay! Còn nữa... chớ quên để lại tung tích của Thánh Nữ...
- Lão đệ! Ngàn vạn không được ráng chống đỡ, bảo trọng...
Ngọc Thắng biết rằng nhiều lời cũng vô ích, không đi nữa cũng đã muộn, đành phải gật đầu tỏ ý, xoay người vội vã rời đi.
Lâm Nhất thần sắc trầm tĩnh, phất tay áo một chiêu ở phía dưới sơn cốc. Một đạo hào quang bích thúy cùng một cái càn khôn giới tử đột nhiên bay tới, giây lát sau vào tay không thấy. Hắn ngồi nghiêm kết ấn, hai mắt hơi khép, thờ ơ đối với thiên kiếp sắp trút xuống.
Khoảnh khắc Cửu Huyền bỏ mình kia, tiếp đó không thấy bóng dáng của Thánh Nữ. Phía bên Cửu Mục hoàn toàn không có ý chí chiến đấu, chạy tứ tán khắp mọi nơi. Cũng may có Hạo Độ kịp thời nhắc nhở, còn có nhóm cao thủ Lôi Vân Tử đã phòng bị trước, hơn một ngàn người thoáng chốc vây lại, bẻ gãy nghiền nát, trong nháy mắt mấy chục tu sĩ đối phương đã diệt sát hơn phân nửa. Số còn lại cùng với khôi lỗi cũng trốn không thoát, từng người một thúc thủ chịu trói. Cũng không lâu lắm, tình hình trên trời lại thay đổi...
Ngoài trăm dặm, mọi người im lặng chờ ngắm nhìn.
Tuy rằng thanh long có nhân tính ngây thơ nhưng cực kỳ linh động, đã từ trên trời bay lộn quay về, kéo dài long thân trăm trượng hoành giữa không trung. Bên cạnh hắn là Tiên Nô và huynh đệ Thiên Lang đứng vững vàng, Hổ Đầu, còn có Long Khư cùng với tu sĩ các nhà giới ngoại.
Hổ Đầu thấy thanh long và nhà mình thân cận, rất là thoải mái, rồi lại khinh thường lắc đầu lẩm bẩm:
- Không có nhân dạng! So với chúng ta năm đó kém thật xa rồi...
Hắn chưa dứt lời, hô… một đạo long hỏa thoáng phun ra. Hắn vội vàng lắc mình tránh né, trừng mắt cả giận nói:
- Muốn ăn đòn hay sao...?
Đối phương long thân uốn lượn, giương nanh múa vuốt, không hề không chịu yếu thế!
Thấy thế, mấy vị yêu vượng Yêu vực xông tới, Viêm Liệt, Ba cam Long Khư còn lại lắc mình ngăn trở. Mắt thấy song phương liền muốn tranh chấp, âm thanh của một nữ tử vang lên thật đúng lúc:
- Gia sư độ kiếp trước mắt, không được ồn ào.
Một long một hổ này thật muốn nháo đằng a, không ai dám can thiệp vào! Người lên tiếng là một vị nữ tử tu vi Hợp Thể, ngọc diện hàn sương, không giận mà oai. Sau lưng nàng còn có hai vị nam nhân cường tráng dữ tợn đứng đấy, nhăn mặt hít hà nắm chặc quyền đầu, hồn nhiên không thèm để tâm tới mọi người ở đây!
Nhưng một câu nhắc nhở nhè nhẹ ấy, Hổ Đầu thô lỗ vui một chút, thanh long thì lặng lẽ rút lui. Mấy vị yêu vương và Long Khư tu sĩ mặc dù không rõ ràng cho lắm nhưng vẫn lui ra phía sau. Nữ tử kia tu vi tuy thấp, thân phận lại có khác biệt. Nàng ta là người nào? Nghe nói là đệ tử đích truyền của Lâm Nhất...
Trước mặt mọi người, Tiên Nô băng thanh lãnh diễm. Thời khắc này, nàng ta lòng có điều lo lắng, không để ý tới tình hình chung quanh nữa, mà hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước...
Ngoài mấy trăm trượng, Ngọc Thắng và Hạo Độ đứng sóng vai. Cách bọn họ không xa, Liễu Đạo, Liễu Phàm và Hiên Tử cùng đám người Mạch Khâu còn bao quanh một đám nhân ảnh khác. Trong đó khoảng 20 tu sĩ đều có thần sắc suy sút; mấy chục khôi lỗi còn lại không có ai điều khiển, ai ai cũng giống như tượng gỗ, không còn khí thế.
Ngọc Thắng quay đầu nhìn thoáng qua thanh long, rồi nhìn về phía trước, vuốt râu thở dài:
- Lúc Lâm lão đệ thực chạy! Đây chính là chín chín tám mươi mốt đạo lôi kiếp a...
Hạo Độ gật gật đầu, bất đắc dĩ nói ra:
- Thiên kiếp cực nhanh, ngoài dự đoán của mọi người a! Có thiên uy kiềm chế, cho dù có lòng tránh né, nhưng chần chờ e sợ thì đã chậm...
Ngọc Thắng tiếp đó nói:
- Lâm lão đệ cố ý như thế hơn nữa lâm nguy không sợ, có thể nhân họa đắc phúc...
Hạo Độ phụ họa nói:
- Ầm...
Cửu Huyền hãy còn kinh ngạc, trong nháy mắt đã bị hắc ám thôn phệ, lập tức một tiếng vang nặng nề, không ngờ là tứ chi vỡ nát, không thấy chút huyết quang nào, trong chớp mắt hóa vào hư vô. Ngay sau đó lại là tiếng nổ oành đùng liên tiếp, phàm là tịch diệt có thể đạt được, vô luận là Cửu Mục tu sĩ, khôi lỗi hay là mấy ngọn núi, tất cả đều tan rã hầu như không còn, giống hệt trời sập đất nứt vừa tựa như hỗn độn hàng lâm.
Song phương giao chiến vội vàng tránh né, bóng người tán loạn, đều bị thất kinh. Thiên Lang Diệp Mậu nắm lấy Tiên Nô xoay người liền chạy, thanh long trên trời dứt khoát quay đầu trốn vào tinh không, chỉ để lại một tiếng keng minh cực kỳ phấn chấn đang ung dung vang vọng...
Chốc lát sau, hết thảy dường như an tĩnh lại. Lâm Nhất vì mới đi phía trước bên trong ngàn dặm, vẫn cứ tĩnh mịch trầm trầm. Chốc lát, một tiếng sấm sét nổ vang, từng mảnh cấm chế rạn nứt, sắc trời sáng chói chợt tiết, một mực vì bóng tối bao trùm huyền thần tiên cảnh dần dần lộ ra hình dáng. Chỉ thấy tử thi khắp nơi, ngọn núi sụp đổ, một mảnh hỗn độn ngay trước mắt...
Ngọc Thắng và Hạo Độ đã thu tay lại, nhìn nhau không nói nên lời, cảm khái không thôi. Trận đại chiến ngày hôm nay gọi là trầm bổng chập trùng mà kinh tâm động phách! Giây lát sau sắc trời bỗng nhiên ảm đạm xuống, vì sao thế? Hai người có điều phát hiện, ngẩng đầu nhìn lại đều kinh ngạc. Chẳng biết từ lúc nào, trong tinh không đỉnh đầu xuất hiện một đám mây to lớn, cũng có Lôi phạt chi lực vô thượng vận sức chờ phát động khiến người ta thấy mà khiếp sợ! thiên kiếp?
Lâm Nhất hãy còn ngạo nghễ lăng không, vẫn còn dư âm uy thế Động Thiên cảnh giới...
Ngọc Thắng và Hạo Độ đột nhiên tỉnh ngộ, một người vội vàng nói to lên:
- Lâm huynh đệ! Mau mau tán đi pháp lực tu vi mà hia chúng ta cấp cho ngươi, nếu không khó địch nổi thiên kiếp...
Một người xoay người xông về xa xa, phất tay nói:
- Quyết không lưu giữ dư hoạn, quét sạch tàn quân.
Lâm Nhất thu hồi ánh mắt từ chỗ Cửu Huyền bỏ mình, thần sắc có vẻ nghi ngờ nhưng hắn không có thời gian quan tâm nhiều, lập tức ngẩng đầu thoáng nhìn. Trên cao không vạn trượng, kiếp vân đang hội tụ đến phạm vi trăm dặm chung quanh, thiên uy đáng sợ ép ở bên trên! Hắn ngược lại nội thị tự thân, không kìm nổi khóe miệng co quắp nhích động, thần sắc hơi khổ sở.
Vào lúc thi triển thần thông diệt đi Cửu Huyền, Ngọc Thắng và Hạo Độ mới bằng lòng thu tay lại. Hai người pháp lực mạnh mẽ tu vi vẫn tràn ngập trong cơ thể của mình, tứ chi bách hài cùng với lục phủ ngũ tạng vẫn còn cảm giác đau âm ỷ.
Lâm Nhất chuyển hướng nhìn bốn phương, xúc động không khỏi nói ra:
- Bất quá là một trận thiên kiếp mà thôi! Ngày hôm nay cùng nhau vượt qua, ngược lại tiết kiệm được ngày sau phiền toái.
Tu vi trong cơ thể không phải là của mình, mà thiên kiếp lại không thể giả được. Đã từng chịu một loạt luồng sét đánh ở Tiên Đài đài trong Tử Vi tiên cảnh, hắn giờ không còn sợ hãi đối với thiên kiếp. Giờ này khắc này cơ duyên khó gặp gỡ, há có thể bỏ lỡ...
Ngọc Thắng liên tục xua tay, chuyển đến trước người Lâm Nhất khuyên can:
- Lão đệ! Đây chính là động thiên cửu cửu thiên kiếp, mười không độ một, hung hiểm vô cùng...
Ngụ ý của hắn là trong mười người có thể có một người vượt qua được động thiên thiên kiếp cũng không tệ rồi. Mà ngươi mượn tu vi của người khác đưa tới thiên kiếp, quả thực không khác gì muốn chết a!
Cùng lúc đó, kiếp vân trên trời vùng vẫy, lôi quang điện hỏa mơ hồ hiện ra, một đạo uy thế không rõ chậm rãi hạ xuống, bao phủ Ngọc Thắng và Lâm Nhất vào trong đó. Hắn không thể tin được, kinh ngạc nói:
- Sao thiên kiếp lại đến cực nhanh như thế...?
Lâm Nhất vén vạt áo lên, ngồi xếp bằng huyền không, quay sang Ngọc Thắng mặt mày đang lo lắng, nói ra:
- Lâm mỗ tâm ý đã quyết! Thỉnh cầu tiên sinh đi đến trợ giúp mọi người một tay! Còn nữa... chớ quên để lại tung tích của Thánh Nữ...
- Lão đệ! Ngàn vạn không được ráng chống đỡ, bảo trọng...
Ngọc Thắng biết rằng nhiều lời cũng vô ích, không đi nữa cũng đã muộn, đành phải gật đầu tỏ ý, xoay người vội vã rời đi.
Lâm Nhất thần sắc trầm tĩnh, phất tay áo một chiêu ở phía dưới sơn cốc. Một đạo hào quang bích thúy cùng một cái càn khôn giới tử đột nhiên bay tới, giây lát sau vào tay không thấy. Hắn ngồi nghiêm kết ấn, hai mắt hơi khép, thờ ơ đối với thiên kiếp sắp trút xuống.
Khoảnh khắc Cửu Huyền bỏ mình kia, tiếp đó không thấy bóng dáng của Thánh Nữ. Phía bên Cửu Mục hoàn toàn không có ý chí chiến đấu, chạy tứ tán khắp mọi nơi. Cũng may có Hạo Độ kịp thời nhắc nhở, còn có nhóm cao thủ Lôi Vân Tử đã phòng bị trước, hơn một ngàn người thoáng chốc vây lại, bẻ gãy nghiền nát, trong nháy mắt mấy chục tu sĩ đối phương đã diệt sát hơn phân nửa. Số còn lại cùng với khôi lỗi cũng trốn không thoát, từng người một thúc thủ chịu trói. Cũng không lâu lắm, tình hình trên trời lại thay đổi...
Ngoài trăm dặm, mọi người im lặng chờ ngắm nhìn.
Tuy rằng thanh long có nhân tính ngây thơ nhưng cực kỳ linh động, đã từ trên trời bay lộn quay về, kéo dài long thân trăm trượng hoành giữa không trung. Bên cạnh hắn là Tiên Nô và huynh đệ Thiên Lang đứng vững vàng, Hổ Đầu, còn có Long Khư cùng với tu sĩ các nhà giới ngoại.
Hổ Đầu thấy thanh long và nhà mình thân cận, rất là thoải mái, rồi lại khinh thường lắc đầu lẩm bẩm:
- Không có nhân dạng! So với chúng ta năm đó kém thật xa rồi...
Hắn chưa dứt lời, hô… một đạo long hỏa thoáng phun ra. Hắn vội vàng lắc mình tránh né, trừng mắt cả giận nói:
- Muốn ăn đòn hay sao...?
Đối phương long thân uốn lượn, giương nanh múa vuốt, không hề không chịu yếu thế!
Thấy thế, mấy vị yêu vượng Yêu vực xông tới, Viêm Liệt, Ba cam Long Khư còn lại lắc mình ngăn trở. Mắt thấy song phương liền muốn tranh chấp, âm thanh của một nữ tử vang lên thật đúng lúc:
- Gia sư độ kiếp trước mắt, không được ồn ào.
Một long một hổ này thật muốn nháo đằng a, không ai dám can thiệp vào! Người lên tiếng là một vị nữ tử tu vi Hợp Thể, ngọc diện hàn sương, không giận mà oai. Sau lưng nàng còn có hai vị nam nhân cường tráng dữ tợn đứng đấy, nhăn mặt hít hà nắm chặc quyền đầu, hồn nhiên không thèm để tâm tới mọi người ở đây!
Nhưng một câu nhắc nhở nhè nhẹ ấy, Hổ Đầu thô lỗ vui một chút, thanh long thì lặng lẽ rút lui. Mấy vị yêu vương và Long Khư tu sĩ mặc dù không rõ ràng cho lắm nhưng vẫn lui ra phía sau. Nữ tử kia tu vi tuy thấp, thân phận lại có khác biệt. Nàng ta là người nào? Nghe nói là đệ tử đích truyền của Lâm Nhất...
Trước mặt mọi người, Tiên Nô băng thanh lãnh diễm. Thời khắc này, nàng ta lòng có điều lo lắng, không để ý tới tình hình chung quanh nữa, mà hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước...
Ngoài mấy trăm trượng, Ngọc Thắng và Hạo Độ đứng sóng vai. Cách bọn họ không xa, Liễu Đạo, Liễu Phàm và Hiên Tử cùng đám người Mạch Khâu còn bao quanh một đám nhân ảnh khác. Trong đó khoảng 20 tu sĩ đều có thần sắc suy sút; mấy chục khôi lỗi còn lại không có ai điều khiển, ai ai cũng giống như tượng gỗ, không còn khí thế.
Ngọc Thắng quay đầu nhìn thoáng qua thanh long, rồi nhìn về phía trước, vuốt râu thở dài:
- Lúc Lâm lão đệ thực chạy! Đây chính là chín chín tám mươi mốt đạo lôi kiếp a...
Hạo Độ gật gật đầu, bất đắc dĩ nói ra:
- Thiên kiếp cực nhanh, ngoài dự đoán của mọi người a! Có thiên uy kiềm chế, cho dù có lòng tránh né, nhưng chần chờ e sợ thì đã chậm...
Ngọc Thắng tiếp đó nói:
- Lâm lão đệ cố ý như thế hơn nữa lâm nguy không sợ, có thể nhân họa đắc phúc...
Hạo Độ phụ họa nói:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.