Chương 2104: Thời gian như nước (1)
Duệ Quang
22/01/2023
Trên khe núi nước chảy vờn quanh, trước năm ba gian nhà cỏ có một chiếc bàn đá, có bốn người ngồi quanh đó, tiếng nói chuyện rôm rả không ngừng.
Nơi xa rừng trúc dậy sóng, hoa cỏ phất phơ. Trong gió mát, hương thơm nhàn nhạt!
- Lúc đó tình hình khó lường, ta và sư đệ không thích hợp hiện thân, bèn ở trong tối quan vọng. Sau khi Lâm Nhất được ba vị cao thủ cứu đi, hai ta lại du lịch các nơi trong Tiên vực vài năm...
Người nói chuyện là một nữ tử dung mạo tú mỹ. Ngồi sóng vai cùng nàng là một nam tử râu đen tướng mạo đôn hậu.
Một nam một nữ này chính là hai chị em từng đến Tử Vi tiên cảnh, Hiên Tử và Mạch Khâu. Đối diện bàn đá không xa là hai vị lão giả, phân biệt là sư phụ của hai người, Hạo Độ và Ngọc Thắng.
Nghe sư tỷ Hiên Tử lần nữa nhắc đến Tử Vi tiên cảnh, Mạch Khâu không khỏi tâm thần khẽ rung, từ đáy lòng khen:
- Lâm Nhất tu vị chẳng qua Thiên Tiên, lại yêu, ma, tiên tam tu nhất thể, thân hãm trùng vây mà không chút đổi sắc, huyết chiến không lùi cùng mấy trăm cao thủ Tiên Quân, Kim Tiên, quả thực khí thế ngút trời...
- Đúng vậy a! Qua trận chiến Tử Vi tiên cảnh, Lâm Nhất uy danh viễn dương! Hắn tu vị tầm thường, lại có hành động kinh thiên, đúng là ngoài ý liệu...
Hiên Tử phụ họa một câu, nói tiếp:
- Hiện nay, các gia đều đang tìm tung tích hắn và Huyền Chân tiên cảnh, giới ngoại đã hỗn loạn bất kham...
Hai chị em du lịch bên ngoài gần mười năm, sau khi quay về, tự nhiên phải bẩm báo một phen những điều mắt thấy tai nghe. Nghe từng vị đệ tử tự thuật, hai vị lão giả như có điều suy tư.
Khoảnh khắc sau, Hạo Độ khẽ cười, vươn ra ba ngón tay với người bên cạnh, nói:
- Hai tiểu bối ra ngoài du lịch, thu hoạch không cạn a! Theo ta thấy, tóm lược có ba ý: Tử Vi chi chủ, truyền thừa và Tam Hoàng kinh . Lão hữu thấy thế nào?
Ngọc Thắng vuốt râu trầm ngâm, thần thái ôn hòa không gấp không chậm nói:
- Ta cũng hơi có cảm ngộ, không ngại chia sẻ cùng lão hữu...
Hắn nhìn ba ngón tay Hạo Độ, ngậm cười nói:
- Kim bào chi nhân, cảm tử chi dũng, hộ chủ chi nghĩa, Thần Long nhất tộc...
- Lão hữu quả nhiên đoán được người đó là hắn, chỉ đáng tiếc...
Hạo Độ thu lại ngón tay, tay áo phất nhẹ, ánh mắt nhìn ra xa xăm.
- Ngươi cũng nhận định hắn là người đó...
Ngọc Thắng nhàn nhạt đáp một câu, cũng quay mặt nhìn quần sơn nơi xa, cảm khái nói:
- Vốn định ngồi trong núi ngắm cảnh, nhưng sao mây mù bốn phía! Mong sấm chớp vang rền, Càn Khôn biến chuyển, ngày tháng đổi mới, vạn vật sinh sôi...
Lòng có linh tê một điểm liền thông, lời nói chỉ cần ba phần liền đã hiểu. Hạo Độ có vẻ yên tâm hẳn, cười nói:
- Ha ha! Phong động, lôi động, không bằng tâm động!
Ngọc Thắng vẫn nhìn xa xăm, lại trịnh trọng gật gật đầu.
Trong lời hai vị trưởng bối đều là huyền cơ, khiến người mờ mịt. Hiên Tử và Mạch Khâu ngơ ngác nhìn nhau, Hạo Độ lên tiếng phân phó nói:
- Hai ngươi mang theo đệ tử chăm chỉ tu luyện, nhớ lưu ý động tĩnh Huyền Chân tiên cảnh và Cửu Mục, đợi ngày chân long hiện giữa trời...
...
Trăm năm sau ngày Tử Vi tiên cảnh quan bế.
Sâu trong tinh không hoang vu, có hai vị nam tử tướng mạo tuổi trẻ đang kết bạn đi tới. Một vi trong đó áo trắng phất phới, tuấn lãng bất phàm, chính là thiếu chủ Thiên Cương Lôi gia Lôi Thiên; một vị khác dáng người trung đẳng, áo vải giản dị, thần thái tự nhiên, là thiếu chủ Thiên Khôi tiên vực Ti Không Nghiệp.
Hai người vừa đi đến đây liền dần dần chậm lại.
Bốn phía rải rác từng khối đá vụn, lớn nhỏ không đều sắc bén lởm chởm. Dưới ánh mặt trời ảm đạm, trước mắt toàn là cảnh tượng lạnh giá cô quạnh. Chợt nhìn mang đến cho người cảm giác như đang hãm sâu Hỗn Độn!
- Trăm năm qua, tu vị Tư Không tinh tiến không ít...
Chắc bởi trên đường tĩnh mịch, hoặc là tâm tư trầm muộn, Lôi Thiên mắt nhìn Ti Không Nghiệp cách đó ba trượng, không lời tìm lời tới một câu. Đối phương khẽ cười nói:
- Lôi huynh cần gì phải tự coi nhẹ mình! Ta chẳng qua mới thành tựu Tiên Nhân hậu kỳ, trong khi ngươi đã là Tiên Nhân hậu kỳ viên mãn...
Lôi Thiên khoát khoát tay, phân bua nói:
- Ta không hề có ý giễu cợt, chỉ là... Chỉ là... Ai!
Hắn khẽ thở dài một tiếng, muốn nói lại thôi. Từ sau chuyến đi Tử Vi tiên cảnh, hết thảy đều không còn như trước. Tự phụ không còn, bàng hoàng nhiều thêm; thanh tịnh không còn, phiền muộn nhiều thêm. Hiện nay tiên vực hỗn loạn, càng thêm khó mà an tâm tu luyện. Tuy có tu vị Tiên Nhân hậu kỳ viên mãn, nhưng vẫn không khiến người phấn chấn lên được. Rốt cục là vì sao...
Hai người tiếp tục đi tới, Ti Không Nghiệp hỏi:
- Nghe nói ngươi và Lâm Nhất kia rất có giao tình, chẳng lẽ đang lo lắng cho an nguy của hắn?
- Ngươi và Lâm Nhất cũng từng có duyên gặp mặt, nhưng thế thì sao...
Lôi Thiên lắc lắc đầu không cho là đúng, nói:
- Ta và hắn chỉ đánh qua vài lần giao đạo thôi, chưa nói tới giao tình. Còn về an nguy của hắn, nơi nào còn cần ta nhiều chuyện...
Nhiều năm như vậy tới nay, hướng đi của Lâm Nhất khiên động hết thảy Tiên vực ngoại giới. Vô luận La gia hay Lôi gia đều đang không ngừng tìm kiếm, lại một mực không chút thu hoạch. Ba tên Long Tộc kia tới vô ảnh đi vô tung, khiến hết thảy càng thêm khó mà suy đoán!
Nơi xa rừng trúc dậy sóng, hoa cỏ phất phơ. Trong gió mát, hương thơm nhàn nhạt!
- Lúc đó tình hình khó lường, ta và sư đệ không thích hợp hiện thân, bèn ở trong tối quan vọng. Sau khi Lâm Nhất được ba vị cao thủ cứu đi, hai ta lại du lịch các nơi trong Tiên vực vài năm...
Người nói chuyện là một nữ tử dung mạo tú mỹ. Ngồi sóng vai cùng nàng là một nam tử râu đen tướng mạo đôn hậu.
Một nam một nữ này chính là hai chị em từng đến Tử Vi tiên cảnh, Hiên Tử và Mạch Khâu. Đối diện bàn đá không xa là hai vị lão giả, phân biệt là sư phụ của hai người, Hạo Độ và Ngọc Thắng.
Nghe sư tỷ Hiên Tử lần nữa nhắc đến Tử Vi tiên cảnh, Mạch Khâu không khỏi tâm thần khẽ rung, từ đáy lòng khen:
- Lâm Nhất tu vị chẳng qua Thiên Tiên, lại yêu, ma, tiên tam tu nhất thể, thân hãm trùng vây mà không chút đổi sắc, huyết chiến không lùi cùng mấy trăm cao thủ Tiên Quân, Kim Tiên, quả thực khí thế ngút trời...
- Đúng vậy a! Qua trận chiến Tử Vi tiên cảnh, Lâm Nhất uy danh viễn dương! Hắn tu vị tầm thường, lại có hành động kinh thiên, đúng là ngoài ý liệu...
Hiên Tử phụ họa một câu, nói tiếp:
- Hiện nay, các gia đều đang tìm tung tích hắn và Huyền Chân tiên cảnh, giới ngoại đã hỗn loạn bất kham...
Hai chị em du lịch bên ngoài gần mười năm, sau khi quay về, tự nhiên phải bẩm báo một phen những điều mắt thấy tai nghe. Nghe từng vị đệ tử tự thuật, hai vị lão giả như có điều suy tư.
Khoảnh khắc sau, Hạo Độ khẽ cười, vươn ra ba ngón tay với người bên cạnh, nói:
- Hai tiểu bối ra ngoài du lịch, thu hoạch không cạn a! Theo ta thấy, tóm lược có ba ý: Tử Vi chi chủ, truyền thừa và Tam Hoàng kinh . Lão hữu thấy thế nào?
Ngọc Thắng vuốt râu trầm ngâm, thần thái ôn hòa không gấp không chậm nói:
- Ta cũng hơi có cảm ngộ, không ngại chia sẻ cùng lão hữu...
Hắn nhìn ba ngón tay Hạo Độ, ngậm cười nói:
- Kim bào chi nhân, cảm tử chi dũng, hộ chủ chi nghĩa, Thần Long nhất tộc...
- Lão hữu quả nhiên đoán được người đó là hắn, chỉ đáng tiếc...
Hạo Độ thu lại ngón tay, tay áo phất nhẹ, ánh mắt nhìn ra xa xăm.
- Ngươi cũng nhận định hắn là người đó...
Ngọc Thắng nhàn nhạt đáp một câu, cũng quay mặt nhìn quần sơn nơi xa, cảm khái nói:
- Vốn định ngồi trong núi ngắm cảnh, nhưng sao mây mù bốn phía! Mong sấm chớp vang rền, Càn Khôn biến chuyển, ngày tháng đổi mới, vạn vật sinh sôi...
Lòng có linh tê một điểm liền thông, lời nói chỉ cần ba phần liền đã hiểu. Hạo Độ có vẻ yên tâm hẳn, cười nói:
- Ha ha! Phong động, lôi động, không bằng tâm động!
Ngọc Thắng vẫn nhìn xa xăm, lại trịnh trọng gật gật đầu.
Trong lời hai vị trưởng bối đều là huyền cơ, khiến người mờ mịt. Hiên Tử và Mạch Khâu ngơ ngác nhìn nhau, Hạo Độ lên tiếng phân phó nói:
- Hai ngươi mang theo đệ tử chăm chỉ tu luyện, nhớ lưu ý động tĩnh Huyền Chân tiên cảnh và Cửu Mục, đợi ngày chân long hiện giữa trời...
...
Trăm năm sau ngày Tử Vi tiên cảnh quan bế.
Sâu trong tinh không hoang vu, có hai vị nam tử tướng mạo tuổi trẻ đang kết bạn đi tới. Một vi trong đó áo trắng phất phới, tuấn lãng bất phàm, chính là thiếu chủ Thiên Cương Lôi gia Lôi Thiên; một vị khác dáng người trung đẳng, áo vải giản dị, thần thái tự nhiên, là thiếu chủ Thiên Khôi tiên vực Ti Không Nghiệp.
Hai người vừa đi đến đây liền dần dần chậm lại.
Bốn phía rải rác từng khối đá vụn, lớn nhỏ không đều sắc bén lởm chởm. Dưới ánh mặt trời ảm đạm, trước mắt toàn là cảnh tượng lạnh giá cô quạnh. Chợt nhìn mang đến cho người cảm giác như đang hãm sâu Hỗn Độn!
- Trăm năm qua, tu vị Tư Không tinh tiến không ít...
Chắc bởi trên đường tĩnh mịch, hoặc là tâm tư trầm muộn, Lôi Thiên mắt nhìn Ti Không Nghiệp cách đó ba trượng, không lời tìm lời tới một câu. Đối phương khẽ cười nói:
- Lôi huynh cần gì phải tự coi nhẹ mình! Ta chẳng qua mới thành tựu Tiên Nhân hậu kỳ, trong khi ngươi đã là Tiên Nhân hậu kỳ viên mãn...
Lôi Thiên khoát khoát tay, phân bua nói:
- Ta không hề có ý giễu cợt, chỉ là... Chỉ là... Ai!
Hắn khẽ thở dài một tiếng, muốn nói lại thôi. Từ sau chuyến đi Tử Vi tiên cảnh, hết thảy đều không còn như trước. Tự phụ không còn, bàng hoàng nhiều thêm; thanh tịnh không còn, phiền muộn nhiều thêm. Hiện nay tiên vực hỗn loạn, càng thêm khó mà an tâm tu luyện. Tuy có tu vị Tiên Nhân hậu kỳ viên mãn, nhưng vẫn không khiến người phấn chấn lên được. Rốt cục là vì sao...
Hai người tiếp tục đi tới, Ti Không Nghiệp hỏi:
- Nghe nói ngươi và Lâm Nhất kia rất có giao tình, chẳng lẽ đang lo lắng cho an nguy của hắn?
- Ngươi và Lâm Nhất cũng từng có duyên gặp mặt, nhưng thế thì sao...
Lôi Thiên lắc lắc đầu không cho là đúng, nói:
- Ta và hắn chỉ đánh qua vài lần giao đạo thôi, chưa nói tới giao tình. Còn về an nguy của hắn, nơi nào còn cần ta nhiều chuyện...
Nhiều năm như vậy tới nay, hướng đi của Lâm Nhất khiên động hết thảy Tiên vực ngoại giới. Vô luận La gia hay Lôi gia đều đang không ngừng tìm kiếm, lại một mực không chút thu hoạch. Ba tên Long Tộc kia tới vô ảnh đi vô tung, khiến hết thảy càng thêm khó mà suy đoán!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.