Chương 2042: Thời tiết thay đổi (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Ở đáy Tẩy Tiên trì, xuất hiện một hố sâu như khe đá, bên trong có mây sương mịt mù tản ra. Còn có từng sợi thái sơ chi khí ung dung tràn ngập. Chung quanh, thì hơn ba trăm yêu tu đứng thành lớp lớp vòng vây, từng kẻ lộ ra vẻ thèm thuồng điên dại. Ai cũng lo sợ sẽ bỏ lỡ cơ duyên cuối cùng để rèn luyện tiên thể. Lúc này, ở bên ngoài, có chừng hơn mười người khác đang đứng canh gác, dáng vẻ hung ác dữ tợn vô cùng.
Đứng đó là một bầy Mãnh Hổ, cách đó không xa là một bầy sói đói. Nếu như có người nào dám can đản bước lại gần, hơn ba trăm gia hỏa thô bạo hung tàn này nhất định sẽ há rộng mồm, điều động răng nanh đến đánh hội đồng.
Trên một đỉnh núi bên cạnh Tẩy Tiên trì, một đám tu sĩ khác cũng tụ tập lại. Đứng trong đám người sau một hồi lẳng lặng quan sát, Lôi Thiên có chút bất đắc dĩ lắc đầu, quay đầu nhìn về hướng khác.
Ngoại trừ người của Lôi gia và Bình gia ra thì tu sĩ của tất cả các nhà khác đều nhao nhao rời đi. Hiển nhiên là không một ai tình nguyện phát sinh ẩu đả với Yêu tộc. Sự hung tàn của đối phương không phải là thứ đáng sợ, đáng sợ nhất chính là lòng can đảm của đám tu sĩ Ngoại giới! Nếu như có thêm mấy nhân vật như Lâm Nhất thì còn ai dám đến đây càn rỡ chứ.
Gã đã từng nghe phụ thân của mình nhắc đến, nghe nói, Yêu Vực thần bí trong truyền thuyết cũng không hề lui tới Tiên vực. Nhưng tình cảnh trước mắt lại khác một trời một vực. Chẳng biết là có vị cao nhân nào từng nghĩ đến không, biến khéo thành vụng sẽ thành đuôi to khó vẫy...
Lâm Nhất đã không còn là một tên tiểu bối phải nén giận nữa rồi. Hắn lấy sức một mình, đơn độc chống lại mấy trăm Yêu tu. Hơn nữa còn gió cuốn mấy tan, đại khai sát giới một hơi tiêu diệt hơn hai mươi kẻ địch rồi nghênh ngang rời đi, khiến cho gã cũng thua chị kém em! Nhớ đến năm đó, gã cũng đâu từng biết sợ ai...
Nhưng mà, Vũ tiên tử đã biết rõ kẻ nọ là một tên háo sắc, tại sao còn nôn nóng đuổi theo như vậy? Không có họa trục trong tay, tiên tử biết phải làm thế nào...
- Bái kiến Lôi thiếu chủ!
Bên phía La gia, có không dưới trăm tu sĩ Độ kiếp thành tiên. Tất cả đều đã tiến đến khu vực Táng Tinh. Còn lại hơn hai mươi người thì đều vội vã quay về chỗ này.
Nghe tiếng, ánh mắt của Lôi Thiên lập tức dừng lại trên thân một lão giả. Chợt gã mỉm cười nói:
- Thương Linh Tử ngươi đã được như nguyện rồi hả?
Đối phương là một người râu bạc bồng bềnh, nhưng gương mặt lại non choẹt như trẻ mới sinh, rõ ràng là đức hạnh của một lão thần tiên. Nhưng rồi, dáng vẻ của lão lại có chút lúng túng, không tự chủ mà lùi lại phía sau một bước, ấp úng trả lời:
- Nhận được sự ưu ái của chư vị tiền bối Lôi gia... Nên mới có chỗ may mắn này, ha ha...
Tên Thương Linh Tử này báo cáo toàn bộ những chuyện liên quan đến Lâm Nhất, xem như đã lập được công không nhỏ. Mà Lôi gia lại càng không phải là kiểu thay đổi thất thường, giúp lão độ kiếp chỉ là bơi vì lời hứa lúc trước mà thôi. Lôi Thiên gật nhẹ đầu, cũng không có ý định nói thêm gì. Trái lại thì gã lại nhìn về phía Bình Thuyên và một đám tu sĩ Bình gia cách đó không xa. Người trước mắt lại tiếp tục nịnh nọt nói:
- Lôi gia so sánh với La gia vẫn còn có chút chưa đủ, nhưng mà bốn, năm mươi cao thủ Tiên Nhân đủ để uy chấn một phương rồi, ha ha...
Bên phía Lôi gia, có đến năm sáu mươi người độ kiếp thành tiên, chiếm hết tám phần, còn lại hơn mười người, chỉ cần an tâm tu luyện thì ngay sau muốn tăng lên tu vi cũng không khó. Mà tình hình của Bình gia thì cũng tương tự, nếu như hai nhà liên thủ lại với nhau thì cũng không sợ La gia ngày một cường đại! Nhưng mà, chuyện này thì có liên quan gì đến đám tu sĩ Giới Nội?
Lôi Thiên liếc mắt nhìn Thương Linh Tử, cũng không thèm cười nhạt một tiếng, lập tức quay sang gọi Thương Bình đang cách gã chừng mười trượng:
- Mà này... Bình muội muội!
Nói nửa câu, gã lại bày ra vẻ lúng túng mà ho nhẹ một tiếng. Đối phương không phải tám nghìn thì cũng đã một vạn tuổi rồi, nhưng lại vẫn giống như một tiểu cô nương non nớt. Ừm, Tiên giả, luôn luôn xinh đẹp, trẻ trung như vậy.
Bình Thuyên thân là trưởng bối, nên không thể không đi căn dặn các đệ tử vừa mới tu thành tiên thể một phen, đồng thời cũng âm thầm hỏi han tin tức. Nghe thấy có người gọi, nàng nhanh nhẹn bước ra khỏi đám người, xinh đẹp cười nói:
- Lôi huynh, có gì phân phó...
- Phân phó thì không dám! Ha ha! Ở lại nơi này lâu cũng vô ích, tiếp theo nên đi về phía nào đây?
Lôi Thiên gạt chòm râu trên môi, lộ ra dáng vẻ tiêu sái mà thong dong.
Bình Thuyên dò xét Lôi Thiên một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ ra ý tán thưởng, đáp:
- Khu vực Táng Tinh là một nơi phải đến, đường đến đó có chút khó đi, sớm lên đường không thì muộn mất, ta sẽ nghe theo chỉ dẫn của Lôi huynh...
Nói xong nàng lại khoát tay, quay đầu về phía đám đệ tử nhà mình truyền lệnh:
- Thành tiên giả còn thiếu rèn luyện, nên tiếp tục theo ta tiến về phía trước. Những đệ tử còn lại thì quay về sơn môn, tự hành bế quan...
Lôi Thiên cũng phân phó đệ tử nhà mình tương tự, lúc đang định cất bước rời đi thì chợt nghe thấy lời tán dương từ tận đáy lòng của Bình Thuyên:
- Lôi huynh! Ngơi tướng mạo tuấn lãng, tài tình không tầm thường, hành động lại lão luyện...
- Ha ha! Muội muội quá lời rồi...
Không đợi đối phương nói hết câu, Lôi Thiên đã bật cười thành tiếng. Gã rất khiêm tốn xua xua tay, hơn nữa còn giả bộ run sợ nhìn Tẩy Tiên trì Yêu khí ngút trời dưới chân. Tâm tư của cao nhân có lẽ khó mà đo lường được, nhưng làm sao có thể giấu giếm được pháp nhãn của Lôi mỗi...
- Lôi huynh khiêm tốn rồi! – Bình Thuyên lại nói tiếp – Ngươi rất có vài phần phong thái của Lâm Nhất đấy...
“...”
....
Tinh thuyền cô độc phi hành.
Phía trước chính là đường về nhà. Ở giữa không trong tối om mênh mông bát ngát, vô số ánh sao cơ đơn lạnh lẽo lấp lánh, lập lòe.
Sau lưng, từng trận nổ vang rốt cuộc cũng dần dần im bặt, chỉ còn lại một vòng Tinh vân như có như không, dần dần rời xa.
Ở trong Tinh thuyền, một đám tu sĩ ngồi quây lại, chính là đám người Dư Hằng Tử đang lên đường hồi phủ. Lúc đến, bọn hắn có hai mươi ba người, mà hiện tại chỉ còn lại mười ba. Ngoài trừ tám vị đệ tử Luyện hư đã gặp nạn ra thì còn có Thương Linh Tử và Lâm Nhất đã ở lại Tử Vi tiên cảnh.
Lần này, Lâm Nhất và Thương Linh Tử dễ dàng thành tiên, có thể nói là cơ duyên không hề nhỏ. Chỉ khác nhau là ở chỗ, một người thì bị phỉ nhổ, một người lại làm ngời ta kính nể vô cùng. Đơn giản là bởi vì, bản tính của hai người hắn là khác nhau, hơn nữa hành động, tính toán cũng hoàn toàn khác biệt. Hai người bọn hắn, một người thì trực diện đối mặt với một trận sinh tử trước nay chưa từng có, một kẻ thì vì muốn đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, chẳng lẽ không phải là cả hai đều cực kỳ cố chấp sao? Còn không phải là trăm sông đều đổ về một biển? Có thể thấy được, dưới thiên đạo, không thể bàn luận ai đúng ai sai. Chỗ khác biết duy nhất chính là, chọn cách đi như thế nào...
“Khói lửa cuồn cuộn, nháy mắt nở hoa, lúc đi vội vàng, quay đầu đã nghìn năm...”
Trong quá trình di chuyển, Tử Vi tiên cảnh cũng dần dần biến mất. Đứng trong Tinh thuyền, tất cả mọi người vẫn đang cúi đầu nhìn đường đi, từng người một đều chợt thấy hụt hẫng. Chỉ có khi truy đuổi một việc khó khăn mới có thể cảm nhận được sự không cam lòng và bất đắc dĩ lúc buông tay. Vòng Tinh Vân kia dù cho đã dần dần biến mất, thế nhưng, tất cả mọi người ở đây đều khó mà quên được sự huy hoàng của nó. Ngày sau khi một lần nữa trở lại tìm kiếm, chớp mắt một cái, đã qua được nghìn năm...
Sau khi cảm khái một tiếng, Dư Hằng Tử mới chậm rãi quay người lại, đặt mông ngồi xuống, mở miệng trấn an mọi người:
Đứng đó là một bầy Mãnh Hổ, cách đó không xa là một bầy sói đói. Nếu như có người nào dám can đản bước lại gần, hơn ba trăm gia hỏa thô bạo hung tàn này nhất định sẽ há rộng mồm, điều động răng nanh đến đánh hội đồng.
Trên một đỉnh núi bên cạnh Tẩy Tiên trì, một đám tu sĩ khác cũng tụ tập lại. Đứng trong đám người sau một hồi lẳng lặng quan sát, Lôi Thiên có chút bất đắc dĩ lắc đầu, quay đầu nhìn về hướng khác.
Ngoại trừ người của Lôi gia và Bình gia ra thì tu sĩ của tất cả các nhà khác đều nhao nhao rời đi. Hiển nhiên là không một ai tình nguyện phát sinh ẩu đả với Yêu tộc. Sự hung tàn của đối phương không phải là thứ đáng sợ, đáng sợ nhất chính là lòng can đảm của đám tu sĩ Ngoại giới! Nếu như có thêm mấy nhân vật như Lâm Nhất thì còn ai dám đến đây càn rỡ chứ.
Gã đã từng nghe phụ thân của mình nhắc đến, nghe nói, Yêu Vực thần bí trong truyền thuyết cũng không hề lui tới Tiên vực. Nhưng tình cảnh trước mắt lại khác một trời một vực. Chẳng biết là có vị cao nhân nào từng nghĩ đến không, biến khéo thành vụng sẽ thành đuôi to khó vẫy...
Lâm Nhất đã không còn là một tên tiểu bối phải nén giận nữa rồi. Hắn lấy sức một mình, đơn độc chống lại mấy trăm Yêu tu. Hơn nữa còn gió cuốn mấy tan, đại khai sát giới một hơi tiêu diệt hơn hai mươi kẻ địch rồi nghênh ngang rời đi, khiến cho gã cũng thua chị kém em! Nhớ đến năm đó, gã cũng đâu từng biết sợ ai...
Nhưng mà, Vũ tiên tử đã biết rõ kẻ nọ là một tên háo sắc, tại sao còn nôn nóng đuổi theo như vậy? Không có họa trục trong tay, tiên tử biết phải làm thế nào...
- Bái kiến Lôi thiếu chủ!
Bên phía La gia, có không dưới trăm tu sĩ Độ kiếp thành tiên. Tất cả đều đã tiến đến khu vực Táng Tinh. Còn lại hơn hai mươi người thì đều vội vã quay về chỗ này.
Nghe tiếng, ánh mắt của Lôi Thiên lập tức dừng lại trên thân một lão giả. Chợt gã mỉm cười nói:
- Thương Linh Tử ngươi đã được như nguyện rồi hả?
Đối phương là một người râu bạc bồng bềnh, nhưng gương mặt lại non choẹt như trẻ mới sinh, rõ ràng là đức hạnh của một lão thần tiên. Nhưng rồi, dáng vẻ của lão lại có chút lúng túng, không tự chủ mà lùi lại phía sau một bước, ấp úng trả lời:
- Nhận được sự ưu ái của chư vị tiền bối Lôi gia... Nên mới có chỗ may mắn này, ha ha...
Tên Thương Linh Tử này báo cáo toàn bộ những chuyện liên quan đến Lâm Nhất, xem như đã lập được công không nhỏ. Mà Lôi gia lại càng không phải là kiểu thay đổi thất thường, giúp lão độ kiếp chỉ là bơi vì lời hứa lúc trước mà thôi. Lôi Thiên gật nhẹ đầu, cũng không có ý định nói thêm gì. Trái lại thì gã lại nhìn về phía Bình Thuyên và một đám tu sĩ Bình gia cách đó không xa. Người trước mắt lại tiếp tục nịnh nọt nói:
- Lôi gia so sánh với La gia vẫn còn có chút chưa đủ, nhưng mà bốn, năm mươi cao thủ Tiên Nhân đủ để uy chấn một phương rồi, ha ha...
Bên phía Lôi gia, có đến năm sáu mươi người độ kiếp thành tiên, chiếm hết tám phần, còn lại hơn mười người, chỉ cần an tâm tu luyện thì ngay sau muốn tăng lên tu vi cũng không khó. Mà tình hình của Bình gia thì cũng tương tự, nếu như hai nhà liên thủ lại với nhau thì cũng không sợ La gia ngày một cường đại! Nhưng mà, chuyện này thì có liên quan gì đến đám tu sĩ Giới Nội?
Lôi Thiên liếc mắt nhìn Thương Linh Tử, cũng không thèm cười nhạt một tiếng, lập tức quay sang gọi Thương Bình đang cách gã chừng mười trượng:
- Mà này... Bình muội muội!
Nói nửa câu, gã lại bày ra vẻ lúng túng mà ho nhẹ một tiếng. Đối phương không phải tám nghìn thì cũng đã một vạn tuổi rồi, nhưng lại vẫn giống như một tiểu cô nương non nớt. Ừm, Tiên giả, luôn luôn xinh đẹp, trẻ trung như vậy.
Bình Thuyên thân là trưởng bối, nên không thể không đi căn dặn các đệ tử vừa mới tu thành tiên thể một phen, đồng thời cũng âm thầm hỏi han tin tức. Nghe thấy có người gọi, nàng nhanh nhẹn bước ra khỏi đám người, xinh đẹp cười nói:
- Lôi huynh, có gì phân phó...
- Phân phó thì không dám! Ha ha! Ở lại nơi này lâu cũng vô ích, tiếp theo nên đi về phía nào đây?
Lôi Thiên gạt chòm râu trên môi, lộ ra dáng vẻ tiêu sái mà thong dong.
Bình Thuyên dò xét Lôi Thiên một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ ra ý tán thưởng, đáp:
- Khu vực Táng Tinh là một nơi phải đến, đường đến đó có chút khó đi, sớm lên đường không thì muộn mất, ta sẽ nghe theo chỉ dẫn của Lôi huynh...
Nói xong nàng lại khoát tay, quay đầu về phía đám đệ tử nhà mình truyền lệnh:
- Thành tiên giả còn thiếu rèn luyện, nên tiếp tục theo ta tiến về phía trước. Những đệ tử còn lại thì quay về sơn môn, tự hành bế quan...
Lôi Thiên cũng phân phó đệ tử nhà mình tương tự, lúc đang định cất bước rời đi thì chợt nghe thấy lời tán dương từ tận đáy lòng của Bình Thuyên:
- Lôi huynh! Ngơi tướng mạo tuấn lãng, tài tình không tầm thường, hành động lại lão luyện...
- Ha ha! Muội muội quá lời rồi...
Không đợi đối phương nói hết câu, Lôi Thiên đã bật cười thành tiếng. Gã rất khiêm tốn xua xua tay, hơn nữa còn giả bộ run sợ nhìn Tẩy Tiên trì Yêu khí ngút trời dưới chân. Tâm tư của cao nhân có lẽ khó mà đo lường được, nhưng làm sao có thể giấu giếm được pháp nhãn của Lôi mỗi...
- Lôi huynh khiêm tốn rồi! – Bình Thuyên lại nói tiếp – Ngươi rất có vài phần phong thái của Lâm Nhất đấy...
“...”
....
Tinh thuyền cô độc phi hành.
Phía trước chính là đường về nhà. Ở giữa không trong tối om mênh mông bát ngát, vô số ánh sao cơ đơn lạnh lẽo lấp lánh, lập lòe.
Sau lưng, từng trận nổ vang rốt cuộc cũng dần dần im bặt, chỉ còn lại một vòng Tinh vân như có như không, dần dần rời xa.
Ở trong Tinh thuyền, một đám tu sĩ ngồi quây lại, chính là đám người Dư Hằng Tử đang lên đường hồi phủ. Lúc đến, bọn hắn có hai mươi ba người, mà hiện tại chỉ còn lại mười ba. Ngoài trừ tám vị đệ tử Luyện hư đã gặp nạn ra thì còn có Thương Linh Tử và Lâm Nhất đã ở lại Tử Vi tiên cảnh.
Lần này, Lâm Nhất và Thương Linh Tử dễ dàng thành tiên, có thể nói là cơ duyên không hề nhỏ. Chỉ khác nhau là ở chỗ, một người thì bị phỉ nhổ, một người lại làm ngời ta kính nể vô cùng. Đơn giản là bởi vì, bản tính của hai người hắn là khác nhau, hơn nữa hành động, tính toán cũng hoàn toàn khác biệt. Hai người bọn hắn, một người thì trực diện đối mặt với một trận sinh tử trước nay chưa từng có, một kẻ thì vì muốn đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, chẳng lẽ không phải là cả hai đều cực kỳ cố chấp sao? Còn không phải là trăm sông đều đổ về một biển? Có thể thấy được, dưới thiên đạo, không thể bàn luận ai đúng ai sai. Chỗ khác biết duy nhất chính là, chọn cách đi như thế nào...
“Khói lửa cuồn cuộn, nháy mắt nở hoa, lúc đi vội vàng, quay đầu đã nghìn năm...”
Trong quá trình di chuyển, Tử Vi tiên cảnh cũng dần dần biến mất. Đứng trong Tinh thuyền, tất cả mọi người vẫn đang cúi đầu nhìn đường đi, từng người một đều chợt thấy hụt hẫng. Chỉ có khi truy đuổi một việc khó khăn mới có thể cảm nhận được sự không cam lòng và bất đắc dĩ lúc buông tay. Vòng Tinh Vân kia dù cho đã dần dần biến mất, thế nhưng, tất cả mọi người ở đây đều khó mà quên được sự huy hoàng của nó. Ngày sau khi một lần nữa trở lại tìm kiếm, chớp mắt một cái, đã qua được nghìn năm...
Sau khi cảm khái một tiếng, Dư Hằng Tử mới chậm rãi quay người lại, đặt mông ngồi xuống, mở miệng trấn an mọi người:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.