Chương 2266: Tiên vực chí tôn (1)
Duệ Quang
22/01/2023
..
Đây là tòa hắc thạch sơn năm đó bên trong Ma giới, giờ này đã thành ngọn núi khổng lồ với thế chống trời. Mà cửa động phía dưới vẫn còn, mơ hồ có thể phân biệt ra mấy phần tình cảnh ngày xưa. Nghỉ chân ở đây sẽ không khỏi nhớ lại ấy ảm đạm và làm người ta sợ thuật ngọn đèn dầu, một chút, hai giờ, ba điểm.
Lâm Nhất khoát tay ra phía sau lưng, Tiên Nô, Hổ Đầu và Lão Long ngừng lại. Một mình hắn bước tới phía trước, từ từ xuyên qua cửa động, đi tới một cái huyệt động vài trăm trượng. Mấy chục vị tu sĩ đang tĩnh tọa, dưới sự dẫn dắt của Liễu Đạo và Liễu Phàm vội vàng đứng dậy lễ ra mắt. Hắn nhẹ nhàng gật gật đầu tỏ ý, tiếp tục đi tới trước.
Một góc sâu trong hang động, một nơi hơn trượng bao phủ bởi hào quang năm màu. Trong đó đặt một tầng thần thạch thật dày, cũng có cấm pháp thủ hộ bốn phía.
Lâm Nhất đi thẳng tới chỗ này, chậm rãi dừng lại.
Ngoài ba trượng cấm pháp hơi hơi chớp động, mơ hồ nổi lên bóng dáng của một thư sinh. Hắn ngồi xếp bằng, hồn thể hư nhược nhưng trong thần sắc lại lộ ra nụ cười trấn an. Nhìn mặt mũi ngũ quan xem ra rõ ràng chính là dáng điệu của Ngô Dung!
Nhìn nhau một lát, Ngô Dung cất tiếng:
- Nếu không có ngươi kịp thời xuất thủ, cũng có hồn trạc thu tàn hồn ta, chỉ sợ...
Hắn khẽ lắc đầu, lại nói:
- Ngươi có lòng.
Hắn là một người cố chấp, cao ngạo và khoái ý ân cừu, mặc dù lời lẽ ít ỏi nhưng hết thảy đều không nói nên lời.
Lâm Nhất nhếch nhếch miệng, nhẹ giọng nói ra:
- Nhấc tay làm chút chuyện thôi, không cần nói đến! Tình hình tiên sinh còn khá tốt, đợi một thời gian không khó để trọng tố nhục thân.
Dường như Ngô Dung không thèm để ý đến tình trạng hiện tại tự thân, lên tiếng hỏi:
- Ngươi muốn đi Hồng Hoang?
Lâm Nhất gật gật đầu, thần sắc trầm tĩnh.
Ngô Dung im lặng một lát, bóng người hư huyễn lắc lư, nói ra:
- Động tĩnh trong kết giới ta đã có điều phát giác. Chỗ này ngày sau không khó trở thành tiên cảnh, ngươi công lao rất lớn.
Hắn dừng lại một chút, hỏi:
- Nếu như tìm tới tiên cảnh năm đó tan rã thất lạc, cũng lần lượt dọn tới toàn bộ, chẳng phải là tốt hơn hay sao?
Bảy nơi tiên cảnh viễn cổ thất lạc, theo thứ tự là Huyền Thiên, Hậu Thổ, Câu Trần, Hạo Thiên, Tử Vi, Huyền Chân, Huyền Thần. Trong đó Huyền Thiên và Hậu Thổ, vì ở chỗ xa xôi mà bảo tồn hoàn hảo nhất. Những nơi khác hoặc là đã không còn từ trước, hoặc là đã hư hại hầu như không còn.
Có liên quan tới lời đề nghị của Ngô Dung, không phải là Lâm Nhất chưa nghĩ qua. Mà lúc con đường Huyền Thiên tháp Đại Hạ Huyền Thiên môn, đối mặt với đám tu sĩ cố chấp kia, lúc này hắn liền bỏ đi ý niệm này!
Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, trầm ngâm nói ra:
- Bảy chỗ tiên cảnh ta đều lần lượt đi qua. Nếu vận chuyển toàn bộ đến cũng dễ dàng, lại đoạn tuyệt niệm tưởng.
Hắn than dài, ý vị thâm trường tiếp đó nói:
- Không ngại mở ra nhất tuyến môn phùng, để lại một ngọn đèn cho người có chí, có duyên.
Để lại một ngọn đèn? Ngô Dung như có điều suy nghĩ.
Lâm Nhất nhíu mày lại, lại nói:
- Phương kết giới này ngày sau như thế nào không ai biết được. Chỉ mong tự tay tạo ra tiên cảnh, sẽ làm mỗi một vị tham dự càng thêm quý trọng.
Hắn nói ở đây, lật bàn tay lấy ra một càn khôn giới tử, nhẹ nhàng ném tới trước pháp trận, tỏ ý:
- Đây chính là vật lúc ngươi gặp nạn bỏ quên, vật quy nguyên chủ.
Nói xong, Hắn lui về phía sau hai bước liền muốn cáo từ rời đi.
- Chậm đã.
Ngô Dung nâng hư huyễn ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái, càn khôn giới tử trên đất lóe lên một vệt sáng. Cách đó không xa lập tức xuất hiện bốn vị Hoa nô khôi lỗi, ai cũng nhắm nghiền hai mắt mà sát khí quấn thân. Ngoài ra, còn có một viên ngọc giản ung dung bay lên. Hắn lên tiếng:
- Bốn cỗ Tiên Quân hậu kỳ khôi lỗi này, cùng với pháp môn luyện chế tương quan, chính là ta từ chỗ Hoàng bà bà mạnh tác mà đến. thời khắc ly biệt dùng tráng hành sắc.
Năm đó sau khi nhiều thủ hạ của Ngô Dung trọng tố nhục thân, hãy còn còn dư lại mấy chục cỗ di hài tiên nhân, đã bị Lâm Nhất mang đi toàn bộ. Giờ này đã có phương pháp luyện chế khôi lỗi, thật có thể dùng cho đúng tác dụng!
Lâm Nhất không khách sáo, phất tay áo nhất quyển, thu khôi lỗi và ngọc giản về trong túi. Hắn chắp tay rất tùy ý nói ra:
- Tiên sinh! Xin từ biệt từ đây.
Ngô Dung cũng giơ tay lên, hơi xúc động nói:
- Lâm huynh đệ! Nguyện ngày sau gặp lại.
Lâm Nhất không nói nữa, nhoẻn miệng cười, khép hai tay áo xoay người sải bước mà đi.
Ngô Dung nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, bóng dáng từ từ tán đi.
Lâm Nhất đến sơn động, Tiên Nô, Lão Long và Hổ Đầu vẫn còn lẳng lặng chờ đợi. Đối phương thấy hắn hiện thân vội vàng vọt đến một bên.
Không bao lâu liền đi tới một ngọn núi. Lâm Nhất dừng bước lại, đưa mắt nhìn bốn phía. Chốc lát, hắn lẩm bẩm bằng thần sắc cảm khái:
- Chuyến đi Hồng Hoang thực cát hung khó liệu a! Từ nay về sau hoặc có thể là không ngày về.
Hắn nhìn chung quanh, khóe miệng mỉm cười, dò hỏi:
- Ba người ngươi có thể nói là chủ ý quyết định? Quyết tâm phải theo Lâm mỗ sao.
Hổ Đầu trừng hai mắt một cái, có chút không khoái nói ra:
- Lão đại! Ý ngươi đây là gì? Hừ!
Lão Long cũng học theo, cánh tay run lên, hừ một tiếng rất là uy vũ.
Tiên Nô nhếch khóe miệng lên, trán buông xuống, tự nhiên tiến lên một bước, thiết tha kéo lấy ống tay áo của sư phụ, không chịu buông tay.
Trong ánh mắt của Lâm Nhất lóe lên một chút nồng ấm, cười nói sang sảng:
- Ha ha! Bọn ngươi độn pháp tạm được, không ngại nhập vào long quyển đi theo.
Hắn nâng tay trái lên, cổ tay hiện ra một vòng thạch.
Hổ Đầu có kiến thức, kéo Lão Long gương mặt còn chưa biết gì biến mất khỏi nguyên chỗ đó.
Tiên Nô thở một hơi dài nhẹ nhõm, mới chịu động tác, đã thấy một cái càn khôn giới tử đưa tới trước mắt, cùng theo có tiếng vang lên:
- Cho ngươi một ngàn thần thạch, sớm ngày tu tới Phạm Thiên cảnh giới cho vi sư.
Nàng ta đưa tay nhận lấy giới tử, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn cười giòn tan, lắc mình trốn vào trong long quyển.
Lâm Nhất lần nữa đưa mắt nhìn bốn phía, thần sắc không hiểu lắc lắc đầu. Chốc lát, hắn bay vút lên trời, trong giây lát đã xuyên qua kết giới vội vã đi.
Dưới cây liễu nơi khe núi ấy, mọi người đều đang bận rộn thể ngộ kinh văn trên tấm bia đá, hoặc là trù tính tương lai.
. .
Sau một canh giờ, Lâm Nhất đến sâu trong tinh không. Hắn thoáng phân biệt phương hướng rồi mới tiếp tục bay đi, nhưng thế đi chợt ngừng mà thần sắc tò mò. Một đám người từ đàng xa bay tới, không ngờ lại là Ngọc Thủ tu si với Hiên Tử và Mạch Khâu dẫn đầu.
Trên đường gặp nhau, Hiên Tử và Mạch Khâu đồng môn tiến lên đón, miệng nói bái kiến Lâm tôn! Mọi người đi theo được mấy trăm người, không chỉ có Phạm Thiên cảnh cao thủ, còn có rất nhiều nam nữ tiểu bối Hợp Thể, Luyện Hư.
Lâm Nhất tò mò nhìn hai người ở bên ngoài mười trượng, hỏi:
- Bọn ngươi đi nơi nào?
Hiên Tử trả lời:
- Tỷ đệ ta phụng mệnh dẫn người dịch chuyển Cửu Mục! Rất nhiều tử đệ tộc nhân đi theo.
Mạch Khâu đáp theo:
- Cửu Mục mạnh hơn Ngọc Thủ rất nhiều, để đó không dùng thật đáng tiếc.
Ta còn chưa đi sao, Tiên vực liền bắt đầu đoạt địa bàn rồi sao? Lâm Nhất khẽ nhíu mày, nói ra:
- Ta hứa cấp Cửu Mục cho Long Khư, cử động lần này tất yếu thêm phân tranh nữa.
Đây là tòa hắc thạch sơn năm đó bên trong Ma giới, giờ này đã thành ngọn núi khổng lồ với thế chống trời. Mà cửa động phía dưới vẫn còn, mơ hồ có thể phân biệt ra mấy phần tình cảnh ngày xưa. Nghỉ chân ở đây sẽ không khỏi nhớ lại ấy ảm đạm và làm người ta sợ thuật ngọn đèn dầu, một chút, hai giờ, ba điểm.
Lâm Nhất khoát tay ra phía sau lưng, Tiên Nô, Hổ Đầu và Lão Long ngừng lại. Một mình hắn bước tới phía trước, từ từ xuyên qua cửa động, đi tới một cái huyệt động vài trăm trượng. Mấy chục vị tu sĩ đang tĩnh tọa, dưới sự dẫn dắt của Liễu Đạo và Liễu Phàm vội vàng đứng dậy lễ ra mắt. Hắn nhẹ nhàng gật gật đầu tỏ ý, tiếp tục đi tới trước.
Một góc sâu trong hang động, một nơi hơn trượng bao phủ bởi hào quang năm màu. Trong đó đặt một tầng thần thạch thật dày, cũng có cấm pháp thủ hộ bốn phía.
Lâm Nhất đi thẳng tới chỗ này, chậm rãi dừng lại.
Ngoài ba trượng cấm pháp hơi hơi chớp động, mơ hồ nổi lên bóng dáng của một thư sinh. Hắn ngồi xếp bằng, hồn thể hư nhược nhưng trong thần sắc lại lộ ra nụ cười trấn an. Nhìn mặt mũi ngũ quan xem ra rõ ràng chính là dáng điệu của Ngô Dung!
Nhìn nhau một lát, Ngô Dung cất tiếng:
- Nếu không có ngươi kịp thời xuất thủ, cũng có hồn trạc thu tàn hồn ta, chỉ sợ...
Hắn khẽ lắc đầu, lại nói:
- Ngươi có lòng.
Hắn là một người cố chấp, cao ngạo và khoái ý ân cừu, mặc dù lời lẽ ít ỏi nhưng hết thảy đều không nói nên lời.
Lâm Nhất nhếch nhếch miệng, nhẹ giọng nói ra:
- Nhấc tay làm chút chuyện thôi, không cần nói đến! Tình hình tiên sinh còn khá tốt, đợi một thời gian không khó để trọng tố nhục thân.
Dường như Ngô Dung không thèm để ý đến tình trạng hiện tại tự thân, lên tiếng hỏi:
- Ngươi muốn đi Hồng Hoang?
Lâm Nhất gật gật đầu, thần sắc trầm tĩnh.
Ngô Dung im lặng một lát, bóng người hư huyễn lắc lư, nói ra:
- Động tĩnh trong kết giới ta đã có điều phát giác. Chỗ này ngày sau không khó trở thành tiên cảnh, ngươi công lao rất lớn.
Hắn dừng lại một chút, hỏi:
- Nếu như tìm tới tiên cảnh năm đó tan rã thất lạc, cũng lần lượt dọn tới toàn bộ, chẳng phải là tốt hơn hay sao?
Bảy nơi tiên cảnh viễn cổ thất lạc, theo thứ tự là Huyền Thiên, Hậu Thổ, Câu Trần, Hạo Thiên, Tử Vi, Huyền Chân, Huyền Thần. Trong đó Huyền Thiên và Hậu Thổ, vì ở chỗ xa xôi mà bảo tồn hoàn hảo nhất. Những nơi khác hoặc là đã không còn từ trước, hoặc là đã hư hại hầu như không còn.
Có liên quan tới lời đề nghị của Ngô Dung, không phải là Lâm Nhất chưa nghĩ qua. Mà lúc con đường Huyền Thiên tháp Đại Hạ Huyền Thiên môn, đối mặt với đám tu sĩ cố chấp kia, lúc này hắn liền bỏ đi ý niệm này!
Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, trầm ngâm nói ra:
- Bảy chỗ tiên cảnh ta đều lần lượt đi qua. Nếu vận chuyển toàn bộ đến cũng dễ dàng, lại đoạn tuyệt niệm tưởng.
Hắn than dài, ý vị thâm trường tiếp đó nói:
- Không ngại mở ra nhất tuyến môn phùng, để lại một ngọn đèn cho người có chí, có duyên.
Để lại một ngọn đèn? Ngô Dung như có điều suy nghĩ.
Lâm Nhất nhíu mày lại, lại nói:
- Phương kết giới này ngày sau như thế nào không ai biết được. Chỉ mong tự tay tạo ra tiên cảnh, sẽ làm mỗi một vị tham dự càng thêm quý trọng.
Hắn nói ở đây, lật bàn tay lấy ra một càn khôn giới tử, nhẹ nhàng ném tới trước pháp trận, tỏ ý:
- Đây chính là vật lúc ngươi gặp nạn bỏ quên, vật quy nguyên chủ.
Nói xong, Hắn lui về phía sau hai bước liền muốn cáo từ rời đi.
- Chậm đã.
Ngô Dung nâng hư huyễn ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái, càn khôn giới tử trên đất lóe lên một vệt sáng. Cách đó không xa lập tức xuất hiện bốn vị Hoa nô khôi lỗi, ai cũng nhắm nghiền hai mắt mà sát khí quấn thân. Ngoài ra, còn có một viên ngọc giản ung dung bay lên. Hắn lên tiếng:
- Bốn cỗ Tiên Quân hậu kỳ khôi lỗi này, cùng với pháp môn luyện chế tương quan, chính là ta từ chỗ Hoàng bà bà mạnh tác mà đến. thời khắc ly biệt dùng tráng hành sắc.
Năm đó sau khi nhiều thủ hạ của Ngô Dung trọng tố nhục thân, hãy còn còn dư lại mấy chục cỗ di hài tiên nhân, đã bị Lâm Nhất mang đi toàn bộ. Giờ này đã có phương pháp luyện chế khôi lỗi, thật có thể dùng cho đúng tác dụng!
Lâm Nhất không khách sáo, phất tay áo nhất quyển, thu khôi lỗi và ngọc giản về trong túi. Hắn chắp tay rất tùy ý nói ra:
- Tiên sinh! Xin từ biệt từ đây.
Ngô Dung cũng giơ tay lên, hơi xúc động nói:
- Lâm huynh đệ! Nguyện ngày sau gặp lại.
Lâm Nhất không nói nữa, nhoẻn miệng cười, khép hai tay áo xoay người sải bước mà đi.
Ngô Dung nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, bóng dáng từ từ tán đi.
Lâm Nhất đến sơn động, Tiên Nô, Lão Long và Hổ Đầu vẫn còn lẳng lặng chờ đợi. Đối phương thấy hắn hiện thân vội vàng vọt đến một bên.
Không bao lâu liền đi tới một ngọn núi. Lâm Nhất dừng bước lại, đưa mắt nhìn bốn phía. Chốc lát, hắn lẩm bẩm bằng thần sắc cảm khái:
- Chuyến đi Hồng Hoang thực cát hung khó liệu a! Từ nay về sau hoặc có thể là không ngày về.
Hắn nhìn chung quanh, khóe miệng mỉm cười, dò hỏi:
- Ba người ngươi có thể nói là chủ ý quyết định? Quyết tâm phải theo Lâm mỗ sao.
Hổ Đầu trừng hai mắt một cái, có chút không khoái nói ra:
- Lão đại! Ý ngươi đây là gì? Hừ!
Lão Long cũng học theo, cánh tay run lên, hừ một tiếng rất là uy vũ.
Tiên Nô nhếch khóe miệng lên, trán buông xuống, tự nhiên tiến lên một bước, thiết tha kéo lấy ống tay áo của sư phụ, không chịu buông tay.
Trong ánh mắt của Lâm Nhất lóe lên một chút nồng ấm, cười nói sang sảng:
- Ha ha! Bọn ngươi độn pháp tạm được, không ngại nhập vào long quyển đi theo.
Hắn nâng tay trái lên, cổ tay hiện ra một vòng thạch.
Hổ Đầu có kiến thức, kéo Lão Long gương mặt còn chưa biết gì biến mất khỏi nguyên chỗ đó.
Tiên Nô thở một hơi dài nhẹ nhõm, mới chịu động tác, đã thấy một cái càn khôn giới tử đưa tới trước mắt, cùng theo có tiếng vang lên:
- Cho ngươi một ngàn thần thạch, sớm ngày tu tới Phạm Thiên cảnh giới cho vi sư.
Nàng ta đưa tay nhận lấy giới tử, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn cười giòn tan, lắc mình trốn vào trong long quyển.
Lâm Nhất lần nữa đưa mắt nhìn bốn phía, thần sắc không hiểu lắc lắc đầu. Chốc lát, hắn bay vút lên trời, trong giây lát đã xuyên qua kết giới vội vã đi.
Dưới cây liễu nơi khe núi ấy, mọi người đều đang bận rộn thể ngộ kinh văn trên tấm bia đá, hoặc là trù tính tương lai.
. .
Sau một canh giờ, Lâm Nhất đến sâu trong tinh không. Hắn thoáng phân biệt phương hướng rồi mới tiếp tục bay đi, nhưng thế đi chợt ngừng mà thần sắc tò mò. Một đám người từ đàng xa bay tới, không ngờ lại là Ngọc Thủ tu si với Hiên Tử và Mạch Khâu dẫn đầu.
Trên đường gặp nhau, Hiên Tử và Mạch Khâu đồng môn tiến lên đón, miệng nói bái kiến Lâm tôn! Mọi người đi theo được mấy trăm người, không chỉ có Phạm Thiên cảnh cao thủ, còn có rất nhiều nam nữ tiểu bối Hợp Thể, Luyện Hư.
Lâm Nhất tò mò nhìn hai người ở bên ngoài mười trượng, hỏi:
- Bọn ngươi đi nơi nào?
Hiên Tử trả lời:
- Tỷ đệ ta phụng mệnh dẫn người dịch chuyển Cửu Mục! Rất nhiều tử đệ tộc nhân đi theo.
Mạch Khâu đáp theo:
- Cửu Mục mạnh hơn Ngọc Thủ rất nhiều, để đó không dùng thật đáng tiếc.
Ta còn chưa đi sao, Tiên vực liền bắt đầu đoạt địa bàn rồi sao? Lâm Nhất khẽ nhíu mày, nói ra:
- Ta hứa cấp Cửu Mục cho Long Khư, cử động lần này tất yếu thêm phân tranh nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.