Chương 2267: Tiên vực chí tôn (2)
Duệ Quang
22/01/2023
Hắn không cần suy nghĩ khoát tay lại nói:
- Trách ta chưa từng thông báo cho hai vị tiên sinh, thỉnh cầu chuyển cáo một tiếng. Bọn ngươi tức khắc quay lại, không được sai lầm.
Hiên Tử và Mạch Khâu đứng bất động, đều thần sắc chần chờ.
Lâm Nhất sầm mặt lại, lạnh lùng nói:
- Đã nói Cửu Mục bị Lâm mỗ chiếm được, đi trở về bẩm báo như thật.
Thấy hắn tức giận, Hiên Tử và Mạch Khâu không dám không vâng lời, đành cúi đầu xưng phải, lập tức dẫn mọi người xoay người quay trở về.
Trong tinh không, Lâm Nhất vẫn im lặng. Chỉ chốc lát sau, hắn có chút lo lắng vung tay áo, bay nhanh thẳng tới chỗ chói mắt trong không trung. Tiên vực đã không liên quan đến mình, chỉ mong đám người Ngọc Thắng, Hạo Độ tự giải quyết cho tốt.
. .
Khi cửu dương chước nhật lần nữa biến thành một vùng biển lửa liệt diễm, cửa động màu đen năm sáu trượng ấy dần dần kéo đến ngoài nghìn trượng. Nó co bóp hấp động, giống như một cái miệng rộng sâu thẳm khó lường làm người ta chùn bước!
Giờ này khắc này, Lâm Nhất chậm rãi dừng, không kìm nổi xoay người lại. Hắn tản ra thần thức kiệt lực nhìn lại, lần lượt thu hết vào mắt thiên địa kết giới và Tiên vực.
Một nơi cực xa, loáng thoáng có núi sông, biển rộng quen thuộc.
Lâm Nhất thoáng nhìn sâu đậm, trong thần sắc buồn bã mất mát. Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, chợt xoay người.
Ngàn năm đã qua, khoảnh khắc xoay người liền hóa thành một chút thương tang rơi vào đáy lòng. Hắn phảng phất cô đơn không tiếng động, rồi lại áy náy nhảy lên!
Lâm Nhất ngực phập phồng, lặng lẽ than dài. Nhiều lần, hắn bỗng nhiên mở hai mắt ra, đã long giáp khắp cả người, trên dưới quang mang chớp động. Hắn lăng không đạp đi, thân hình tung bay đâm đầu thẳng vào động khẩu xanh đen. Lập tức một trận liệt diễm phun tung toé, bóng người vô tung.
. .
Ngày hôm đó sau giờ ngọ, trên đỉnh núi hoang vắng đã lâu đột nhiên lóe lên một vệt sáng.
Sau một lát, một đống đá vụn xuất hiện hơn hai đạo nhân ảnh. Một vị là nam nhân trung niên râu đen, lông mày sậm mắt sâu, trên nét mặt mệt mỏi mơ hồ lộ ra thần sắc hốt hoảng và phấn chấn. Một vị khác là nữ tử xinh đẹp mặc váy dài xanh lơ, mày như tân nguyệt, dung mạo xinh đẹp thanh tú, thần sắc cũng có chút mệt mỏi nhưng sợ hãi.
Trước mắt sơn cốc rộng 3 đến 5 dặm, dài mấy chục dặm, hai bên đều là núi cao, bốn phía trải rộng ngọc thạch màu xám xịt, hơn nữa nguyên khí và linh khí dày đặc, cũng có một tầng cấm chế cường đại phủ kín đường đi bầu trời. Tinh thần trước đây nhìn thấy rõ ràng bây giờ không biết tung tích đâu. Vị trí không biết tung tích này là phương nào?
- Chẳng lẽ là đi tới Tiên vực? Ha ha.
Nam nhân nhìn bốn phía, không nhịn được cười ha hả. Hắn đã là tu vi Hóa thần hậu kỳ, nhất cử nhất động đều mang đến uy thế bức người.
Nữ tử giương mắt liếc nhìn nam nhân ở bên cạnh, không hề để ý tới mà là phiêu nhiên rơi vào sơn cốc. Nàng ta tuy rằng có tu vi Hóa thần trung kỳ, nhưng thật giống như có chút cố kỵ đối với vị đồng bạn kia.
Nam nhân bất dĩ vi nhiên sau đó hô:
- Chức Nương đạo hữu! Trên đường tới có qua khe hở, mới tới đất khách còn phải hỗ trợ canh gác mới đúng.
Hắn cũng rơi vào trong sơn cốc, giơ tay chỉ tới phía trước, lại nói:
- Miệng cốc ấy chính là đường ra duy nhất, hơn nữa tìm người nghe ngóng một ít, có thể biết được tung tích của gia sư cùng với các tiền bối.
Nữ tử tên là Chức Nương lạc lại sau vài bước, đôi mi thanh tú khẽ cau, chần chờ nhẹ giọng nói ra:
- Lỗ Nha đạo hữu! Ta và ngươi hay là tự ai đi đường nấy.
Nam nhân tên là Lỗ Nha nghe vậy có chút không vui, quay đầu lại quát lên:
- Ngươi thật là không thức thời! Cùng đi Cửu Châu có sáu vị đạo hữu, trước mắt chỉ còn lại hai người chúng ta. Nếu không có Lỗ mỗ, ngươi sớm chết trong cương phong rồi. Đang lúc thời khắc dắt tay nhau, sao có thể mỗi người đi một ngả.
Hắn khẩu khí trên cao nhìn xuống, khí thế lăng nhân, lại nói:
- Chỉ có tìm tới chỗ gia sư, chúng ta mới có đất đặt chân a. Lão nhân gia năm đó chính là cao thủ tiên đạo, giờ này tám trăm năm qua đi nhất định là cảnh giới bất phàm.
Chức Nương sắc mặt phi hồng, hình như có tức giận, cãi lại:
- Nếu không vì ngươi quá mức ương ngạnh trên đường đi, thì bốn vị đạo hữu ấy làm sao mà lâm nạn được chứ.
Lỗ Nha trừng hai mắt một cái, vung tay lên, quát:
- Chớ có dài dòng! Đi theo ta.
Vừa lúc đó có hai người từ miệng cốc bay tới. Cầm đầu là một vị lão giả, chính là Luyện Hư sơ kỳ tiền bối, ngạc nhiên nói:
- Chỗ này đã yên lặng hơn tám trăm năm, không ngờ lại lần nữa có động tĩnh.
Người trung niên sau đó là Hóa thần hậu kỳ cao thủ, vui mừng nói:
- Sư môn mệnh chúng ta trực thủ vệ ở chỗ này, cũng không phải là không có nguyên nhân.
Lỗ Nha không quên để ý tới Chức Nương, thấp thỏm tiến lên, chắp tay bái:
- Tại hạ Lỗ Nha, đến từ Cửu Châu! Xin hỏi vị tiền bối này và vị đạo hữu này, chỗ này là ở chỗ nào , có ai từng biết gia sư đạo hiệu của Văn Bạch Tử?
Chức Nương nấp ở một bên, khẽ khom người, thần sắc cẩn thận mà không nói một lời.
Hai người đến tới gần, nghe vậy ngẩn ra.
Người trung niên đánh giá Lỗ Nha, cũng không đáp lời, ngược lại tò mò hỏi:
- Ngươi là Cửu Châu môn đệ tử? Tại sao lạ mặt như thế.
Lão giả ở một bên vuốt râu ngẫm nghĩ kĩ, thần sắc nghi ngờ.
Lỗ Nha có chút hồ đồ, cẩn thận phân bày:
- Tại hạ đều không phải là đến từ Cửu Châu môn, mà là Đạo Tề môn Cửu Châu.
Người trung niên không muốn suy nghĩ nhiều, tiếp tục hỏi:
- Vậy ngươi biết được Thái Thượng trưởng lão nhà ta là ai hay không? Môn chủ nhà ta là vị cao nhân nào?
Hắn cố ý khoe khoang, lại nói:
- Thái Thượng trưởng lão nhà ta chính là Tiên vực chí tôn! Môn chủ nhà ta Bách Lý tiên sinh, lại danh chấn Hoành Thiên! Mượn danh của Cửu Châu môn nhà ta giả danh lừa bịp người, có thể thấy được rõ ràng a.
Lão giả dường như nhớ tới thông báo của sư môn, lên tiếng ngắt lời:
- Hai người các ngươi chẳng lẽ đến từ hạ giới Cửu Châu?
Lỗ Nha sững sờ tại chỗ, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Chức Nương trong lòng vừa động, đúng lúc nói ra:
- Hồi vị tiền bối này! Tại hạ Chức Nương tới từ Hạ giới Cửu Châu. Gia sư Bách Lý Xuyên.
Người trung niên biến sắc, quát lên:
- Không được hô tục danh của môn chủ nhà ta.
Chức Nương lặng lẽ thở phào, đè nén tâm thần xuống, tự nói:
- Lâm Nhất chính là bạn cũ của Chức Nương.
Người trung niên lúc này không kịp quở trách, kêu lên thất thanh:
- Sư thúc! Nữ tử này thật là to gan! Lâm tôn chính là ta Tiên vực chí tôn, như thế nào quen biết một Hóa thần tiểu bối như nàng ta.
Lỗ Nha trố mắt líu lưỡi, vẻ mặt hốt hoảng.
Lão giả thì mặt mày hớn hở, vội vã tiến lên vài bước, cúi người hành lễ cùng Chức Nương, không kìm được vui mừng nói:
- Quả nhiên là người đến quê hương! Môn chủ nhà ta mệnh vãn bối cung kính bồi tiếp đã lâu.
Người trung niên bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng giơ tay làm lành nói:
- Tiểu đệ bái kiến sư tỷ.
Chức Nương mỉm cười nơi khóe miệng, tâm thần buông lỏng, trong đôi mắt không kìm nổi lệ quang chớp động. Sư phụ lão nhân gia chưa quên đệ tử! Mà hắn đã là Tiên vực chí tôn.
Quyển này hết.
Quyển thứ hai Vân Tế Thương Hải
- Trách ta chưa từng thông báo cho hai vị tiên sinh, thỉnh cầu chuyển cáo một tiếng. Bọn ngươi tức khắc quay lại, không được sai lầm.
Hiên Tử và Mạch Khâu đứng bất động, đều thần sắc chần chờ.
Lâm Nhất sầm mặt lại, lạnh lùng nói:
- Đã nói Cửu Mục bị Lâm mỗ chiếm được, đi trở về bẩm báo như thật.
Thấy hắn tức giận, Hiên Tử và Mạch Khâu không dám không vâng lời, đành cúi đầu xưng phải, lập tức dẫn mọi người xoay người quay trở về.
Trong tinh không, Lâm Nhất vẫn im lặng. Chỉ chốc lát sau, hắn có chút lo lắng vung tay áo, bay nhanh thẳng tới chỗ chói mắt trong không trung. Tiên vực đã không liên quan đến mình, chỉ mong đám người Ngọc Thắng, Hạo Độ tự giải quyết cho tốt.
. .
Khi cửu dương chước nhật lần nữa biến thành một vùng biển lửa liệt diễm, cửa động màu đen năm sáu trượng ấy dần dần kéo đến ngoài nghìn trượng. Nó co bóp hấp động, giống như một cái miệng rộng sâu thẳm khó lường làm người ta chùn bước!
Giờ này khắc này, Lâm Nhất chậm rãi dừng, không kìm nổi xoay người lại. Hắn tản ra thần thức kiệt lực nhìn lại, lần lượt thu hết vào mắt thiên địa kết giới và Tiên vực.
Một nơi cực xa, loáng thoáng có núi sông, biển rộng quen thuộc.
Lâm Nhất thoáng nhìn sâu đậm, trong thần sắc buồn bã mất mát. Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, chợt xoay người.
Ngàn năm đã qua, khoảnh khắc xoay người liền hóa thành một chút thương tang rơi vào đáy lòng. Hắn phảng phất cô đơn không tiếng động, rồi lại áy náy nhảy lên!
Lâm Nhất ngực phập phồng, lặng lẽ than dài. Nhiều lần, hắn bỗng nhiên mở hai mắt ra, đã long giáp khắp cả người, trên dưới quang mang chớp động. Hắn lăng không đạp đi, thân hình tung bay đâm đầu thẳng vào động khẩu xanh đen. Lập tức một trận liệt diễm phun tung toé, bóng người vô tung.
. .
Ngày hôm đó sau giờ ngọ, trên đỉnh núi hoang vắng đã lâu đột nhiên lóe lên một vệt sáng.
Sau một lát, một đống đá vụn xuất hiện hơn hai đạo nhân ảnh. Một vị là nam nhân trung niên râu đen, lông mày sậm mắt sâu, trên nét mặt mệt mỏi mơ hồ lộ ra thần sắc hốt hoảng và phấn chấn. Một vị khác là nữ tử xinh đẹp mặc váy dài xanh lơ, mày như tân nguyệt, dung mạo xinh đẹp thanh tú, thần sắc cũng có chút mệt mỏi nhưng sợ hãi.
Trước mắt sơn cốc rộng 3 đến 5 dặm, dài mấy chục dặm, hai bên đều là núi cao, bốn phía trải rộng ngọc thạch màu xám xịt, hơn nữa nguyên khí và linh khí dày đặc, cũng có một tầng cấm chế cường đại phủ kín đường đi bầu trời. Tinh thần trước đây nhìn thấy rõ ràng bây giờ không biết tung tích đâu. Vị trí không biết tung tích này là phương nào?
- Chẳng lẽ là đi tới Tiên vực? Ha ha.
Nam nhân nhìn bốn phía, không nhịn được cười ha hả. Hắn đã là tu vi Hóa thần hậu kỳ, nhất cử nhất động đều mang đến uy thế bức người.
Nữ tử giương mắt liếc nhìn nam nhân ở bên cạnh, không hề để ý tới mà là phiêu nhiên rơi vào sơn cốc. Nàng ta tuy rằng có tu vi Hóa thần trung kỳ, nhưng thật giống như có chút cố kỵ đối với vị đồng bạn kia.
Nam nhân bất dĩ vi nhiên sau đó hô:
- Chức Nương đạo hữu! Trên đường tới có qua khe hở, mới tới đất khách còn phải hỗ trợ canh gác mới đúng.
Hắn cũng rơi vào trong sơn cốc, giơ tay chỉ tới phía trước, lại nói:
- Miệng cốc ấy chính là đường ra duy nhất, hơn nữa tìm người nghe ngóng một ít, có thể biết được tung tích của gia sư cùng với các tiền bối.
Nữ tử tên là Chức Nương lạc lại sau vài bước, đôi mi thanh tú khẽ cau, chần chờ nhẹ giọng nói ra:
- Lỗ Nha đạo hữu! Ta và ngươi hay là tự ai đi đường nấy.
Nam nhân tên là Lỗ Nha nghe vậy có chút không vui, quay đầu lại quát lên:
- Ngươi thật là không thức thời! Cùng đi Cửu Châu có sáu vị đạo hữu, trước mắt chỉ còn lại hai người chúng ta. Nếu không có Lỗ mỗ, ngươi sớm chết trong cương phong rồi. Đang lúc thời khắc dắt tay nhau, sao có thể mỗi người đi một ngả.
Hắn khẩu khí trên cao nhìn xuống, khí thế lăng nhân, lại nói:
- Chỉ có tìm tới chỗ gia sư, chúng ta mới có đất đặt chân a. Lão nhân gia năm đó chính là cao thủ tiên đạo, giờ này tám trăm năm qua đi nhất định là cảnh giới bất phàm.
Chức Nương sắc mặt phi hồng, hình như có tức giận, cãi lại:
- Nếu không vì ngươi quá mức ương ngạnh trên đường đi, thì bốn vị đạo hữu ấy làm sao mà lâm nạn được chứ.
Lỗ Nha trừng hai mắt một cái, vung tay lên, quát:
- Chớ có dài dòng! Đi theo ta.
Vừa lúc đó có hai người từ miệng cốc bay tới. Cầm đầu là một vị lão giả, chính là Luyện Hư sơ kỳ tiền bối, ngạc nhiên nói:
- Chỗ này đã yên lặng hơn tám trăm năm, không ngờ lại lần nữa có động tĩnh.
Người trung niên sau đó là Hóa thần hậu kỳ cao thủ, vui mừng nói:
- Sư môn mệnh chúng ta trực thủ vệ ở chỗ này, cũng không phải là không có nguyên nhân.
Lỗ Nha không quên để ý tới Chức Nương, thấp thỏm tiến lên, chắp tay bái:
- Tại hạ Lỗ Nha, đến từ Cửu Châu! Xin hỏi vị tiền bối này và vị đạo hữu này, chỗ này là ở chỗ nào , có ai từng biết gia sư đạo hiệu của Văn Bạch Tử?
Chức Nương nấp ở một bên, khẽ khom người, thần sắc cẩn thận mà không nói một lời.
Hai người đến tới gần, nghe vậy ngẩn ra.
Người trung niên đánh giá Lỗ Nha, cũng không đáp lời, ngược lại tò mò hỏi:
- Ngươi là Cửu Châu môn đệ tử? Tại sao lạ mặt như thế.
Lão giả ở một bên vuốt râu ngẫm nghĩ kĩ, thần sắc nghi ngờ.
Lỗ Nha có chút hồ đồ, cẩn thận phân bày:
- Tại hạ đều không phải là đến từ Cửu Châu môn, mà là Đạo Tề môn Cửu Châu.
Người trung niên không muốn suy nghĩ nhiều, tiếp tục hỏi:
- Vậy ngươi biết được Thái Thượng trưởng lão nhà ta là ai hay không? Môn chủ nhà ta là vị cao nhân nào?
Hắn cố ý khoe khoang, lại nói:
- Thái Thượng trưởng lão nhà ta chính là Tiên vực chí tôn! Môn chủ nhà ta Bách Lý tiên sinh, lại danh chấn Hoành Thiên! Mượn danh của Cửu Châu môn nhà ta giả danh lừa bịp người, có thể thấy được rõ ràng a.
Lão giả dường như nhớ tới thông báo của sư môn, lên tiếng ngắt lời:
- Hai người các ngươi chẳng lẽ đến từ hạ giới Cửu Châu?
Lỗ Nha sững sờ tại chỗ, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Chức Nương trong lòng vừa động, đúng lúc nói ra:
- Hồi vị tiền bối này! Tại hạ Chức Nương tới từ Hạ giới Cửu Châu. Gia sư Bách Lý Xuyên.
Người trung niên biến sắc, quát lên:
- Không được hô tục danh của môn chủ nhà ta.
Chức Nương lặng lẽ thở phào, đè nén tâm thần xuống, tự nói:
- Lâm Nhất chính là bạn cũ của Chức Nương.
Người trung niên lúc này không kịp quở trách, kêu lên thất thanh:
- Sư thúc! Nữ tử này thật là to gan! Lâm tôn chính là ta Tiên vực chí tôn, như thế nào quen biết một Hóa thần tiểu bối như nàng ta.
Lỗ Nha trố mắt líu lưỡi, vẻ mặt hốt hoảng.
Lão giả thì mặt mày hớn hở, vội vã tiến lên vài bước, cúi người hành lễ cùng Chức Nương, không kìm được vui mừng nói:
- Quả nhiên là người đến quê hương! Môn chủ nhà ta mệnh vãn bối cung kính bồi tiếp đã lâu.
Người trung niên bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng giơ tay làm lành nói:
- Tiểu đệ bái kiến sư tỷ.
Chức Nương mỉm cười nơi khóe miệng, tâm thần buông lỏng, trong đôi mắt không kìm nổi lệ quang chớp động. Sư phụ lão nhân gia chưa quên đệ tử! Mà hắn đã là Tiên vực chí tôn.
Quyển này hết.
Quyển thứ hai Vân Tế Thương Hải
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.