Vô Tiên

Chương 2120: Tỉnh mộng (1)

Duệ Quang

22/01/2023

Vũ trụ hạo hãn, thần du vô cực.

Vạn ngàn tinh thần, hằng hà sa số. Tâm niệm vừa động, tứ cực lục hợp hóa hỗn độn. Bỗng đột nhiên, thiên địa vạn vật nhất nhất hiện rõ. Không quản là hạ giới hoang vắng hay là thượng giới huyên náo, tát cả đều như mây xanh qua mắt.

Đây là một giấc mộng, trong mộng có bốn mùa sương gió, thời quang sa đà, còn có đủ loại bi hoan ly hợp; đây là quay đầu hơi liếc, chớp mắt đã ngàn năm. Đây là phút nghỉ ngơi trên đường để tiếp tục hành trình vô tận!

Lâm Nhất rời Cửu Châu, lại vẫn muốn tiếp tục du đãng. Trong tinh không kia còn nhiều nơi bất minh, có lẽ đáng đi một thăm dò một lần. Thần niệm đến đâu, hết thảy nội giới và Hành Thiên tiên vực đều thu vào đáy mắt. Thoáng chốc, hắn ha ha cười lạnh một tiếng, đến thẳng Hành Nhật châu...

...

Phía đông Hành Nhật châu có một trấn nhỏ, Nguyệt Tuyền trấn. Trên thôn trấn có cửa hàng tên là Vân Hiên các.

Vân Hiên các, ở trấn nhỏ này không người không biết. Nguyên nhân không gì khác, bởi cửa hàng này thuộc quyền sở hữu của Bách gia Nguyệt Tuyền cốc. Gia chủ Bách gia Bách Lý tiên sinh không chỉ là vị cao nhân tiền bối Luyện hư hậu kỳ viên mãn, mà còn càng thêm tinh thông luyện khí chi đạo, xa gần đều rất nổi danh.

Ngày đó, đúng dịp các chủ Vân Hiên các đến cửa hàng tuần thị, vừa khéo gặp phải một khách nhân khó chơi tìm hấn gây sự.

Vân Hiên các, tọa lạc ở đầu đông Nguyệt Tuyền trấn. Một tòa lầu nhỏ hai tầng, cửa tiệm mở sát đường. Trong ngày thường buôn bán rất là náo nhiệt. Nhưng thời này khắc này lại môn đình thưa thớt. Dù dọc đường có người và tu sĩ đi đường thì đều vội vã mà qua, bộ dạng ai nấy chỉ sợ tránh không kịp.

- Ba --

Một chiếc bình ngọc bay ra từ trong cửa hàng, té thành vụn phấn trên nền đường đá xanh. Người đi đường bên phố dồn dập dừng chân tránh né, đứng xa xa quan vọng. Ngay sau đó có người gầm gào nói:

- Tên là tiên phô, tại sao không bán tiên khí? Hôm nay không thể như nguyện, ta liền nện chiêu bài nhà ngươi...

Trong tiệm Vân Hiên các, một tráng hán diện mạo hung tợn đang nghênh ngang dạo quanh. Hai mắt hắn bốc lên hung quang, hung hăng tìm kiếm bốn phía, hiển nhiên muốn tiếp tục tìm thứ gì đó có thể nện. Rất giống không như thế, hắn không phát tiết được oán khí trong lòng.



Kẻ hầu và chưởng quỹ cửa hàng đều là tu sĩ Trúc Cơ, lại khiếp sợ uy thế khách nhân mà không dám lên tiếng, đành phải tránh ở trong góc tường, tính thử bảo hộ kệ trang trí và bảo vật bên trong. Còn một vị trung niên thân mặc áo trắng lại sắc mặt xanh đen, vươn tay quát lên:

- Vị đạo hữu này sao dám đến Vân Hiên các ta gây sự, chẳng lẽ không nghe qua danh tiếng Nguyệt Tuyền cốc? Tại hạ Bách An, là các chủ Vân Hiên các. Xin khuyên một câu, đừng không biết tốt xấu...

Nam tử trung niên tự xưng Bách An có tu vị Nguyên Anh trung kỳ, chính là con trai độc nhất của Bách Lý tiên sinh Nguyệt Tuyền cốc. Một thân áo trắng, tướng mạo tuấn lãng, khí độ bất phàm. Nguyệt Tuyền trấn vị trí hẻo lánh, ít có người dám đến gây sự. Nhưng hiện nay gặp phải tráng hán này, tu vị bất minh, sâu cạn khó dò, lại thêm mở cửa buôn bán chú trọng hòa khí phát tài nên hắn mới ẩn nhẫn đến nay. Tiên khí khả ngộ không khả cầu, nơi nào có đạo lý cường hành đòi lấy? Ai ngờ sau một phen ôn tồn khuyên nhủ, đối phương lại càng thêm ngang ngược không giảng lý, thậm chí nện nát một chiếc bình ngọc của cửa hàng, đúng thật là vô pháp vô thiên!

Tráng hán không đáng phun một bãi nước bọt, nói:

- Phi! Nguyệt Tuyền cốc tính là cái thá gì, một tên các chủ nho nhỏ như ngươi lại đã thế nào? Không có tiên khí, cửa hàng này cũng không cần mở nữa...

Hắn khí thế hung hung, muốn vung quyền tiếp tục đánh nện một phen.

Bách An bước lên trước một bước, giận nói:

- Đừng vội làm càn! Có bản sự đi ra đánh một trận với ta...

- Ha ha...

Tráng hán cười một tiếng dữ dằn, lại ngưng đập phá. Hắn lạnh lùng nhìn Bách An, trong hai mắt lộ ra sát cơ âm sâm, xoay người bước ra cửa hàng.

Bách An thở dài một hơi, sắc mặt giận dữ lại không giảm. Hắn khoát khoát tay vỗ an chưởng quỹ và kẻ hầu, lập tức bước chân chợt động, nháy mắt đã tan biến không thấy.

Thoáng chốc, Bách An đi tới một sơn cốc ngoài trấn hai trăm dặm. Mà hắn vừa hiện thân, tráng hán sớm một bước chờ đợi không nói hai lời, vung quyền xông đến. Tức thì, sát cơ lăng lệ và uy thế mạnh mẻ bao phủ bốn phía.

- Sao tu vị hắn cao vậy được...

Bách An tưởng muốn ứng đối, lại tâm sinh hoảng sợ không biết chống đỡ thế nào. Tâm đầu trầm xuống, tự biết không ổn, vội đưa tay lấy ra hai khối ngọc phù dùng sức bóp nát. Cũng nháy mắt này, cách vài chục trượng đột nhiên truyền đến hai tiếng trầm vang “Phanh, phanh”.



Trong ánh sáng chớp động, Bách An mới vừa muốn mượn phù viễn độn bị bách phải hiện thân. Hắn thất tha thất thểu lui ra sau, sắc mặt đại biến. Đối phương không chỉ ngăn lại đường mình đi mà còn một quyền đánh nát phù lục truyền tin. Người này tuyệt không phải tu sĩ tầm thường, e là cha có tới cũng đều vô dụng.

- Lão tử chuyên giết người cướp của, ngươi chấp nhận đi...

Tráng hán gầm rú lao thẳng đến, sát cơ cuồng ngược không thể ngăn trở.

Bách An có lòng tế ra phi kiếm liều mạng, nhưng mà khí cơ không khoái, đấu chí mất hết. Hắn không dám có một tia một hào may mắn, vội vàng ném ra một tấm vải năm màu. Một đoàn mây ngũ sắc hơn mười trượng đột nhiên choàng tới trước mặt, bị tráng hán kia đón đầu đụng đến.

- Oanh...” Trong tiếng trầm vang, mây ngũ sắc biến mất. Nhờ thoáng ngăn trở này, thế lao tới của tráng hán bị bức hơi hoãn. Bách An thừa cơ thu hồi tấm vải đã rách, lần nữa bóp nát một khối ngọc phù. Quanh thân trên dưới chợt lóe sáng, đột nhiên độn hướng phương xa.

- Hừ! Trốn chỗ nào...

Tráng hán không cho là đúng hừ một tiếng, nghêng ngang đuổi gấp mà đi.

...

Ngoài Nguyệt Tuyền cốc đã có hơn mười người đứng thành một dãy ngang trời. Trong đó một vị nam tử áo xanh tướng mạo nho nhã, râu dài phất phơ, chính là chủ nhân nơi đây, Bách Lý tiên sinh. Hắn phát giác được tình hình nơi xa, vội dẫn người xuất cốc tiếp ứng.

Chỉ giây lát, một đạo thân ảnh áo trắng vội vã lao tới, kinh hô:

- Cha! Không thể khinh thường, mau mau khởi động trận pháp...

Bách Lý tiên sinh thấy Bách An không sao, hơi hơi an tâm, lập tức lại khẽ nhíu mày. Nơi xa đã có động tĩnh, hắn lên tiếng nói:

- Bày ra trận thế, cự địch ở ngoài cốc!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook