Chương 2274: Tộc trưởng Di tộc (1)
Duệ Quang
22/01/2023
Hang động chỉ có vách tường mà cao bốn năm thước, bên trong nhiều nhất chỉ chứa được một người mà thôi. Trước cửa có vách núi phi thạch lớn hai trượng, cỏ dại bao trùm.
Vị lão giả tộc trưởng Di tộc khoác một lớp da thú dơ bẩn không chịu nổi, lẳng lặng ngồi trước cửa hang động. Bốn phía thảo mộc sâu thẳm, một số chỗ gần như che khuất cả bóng người. Đột nhiên vừa nhìn tưởng như một pho tượng đá không có sinh cơ.
Mặc dù Lâm Nhất sớm đã thần thức hiểu rõ, nhưng thời khắc lão giả xoay người vẫn khiến cho hắn không kìm nổi thoáng ngạc nhiên.
Chòm râu của lão giả dài hơn hai thước, túm thành từng sợi, cũng có một chút cỏ dại dây mây quấn quít ở trước người. Trên mái tóc bay rối xoã tung của lão cũng có bụi bậm và lá cỏ. Tình hình như thế, dường như cả người đã hòa thành một thể cùng bốn phía, có trời mới biết lão ngồi ở đây ngồi đã bao lâu. Không chỉ có vậy, người đó còn kinh ngạc nhìn Lâm Nhất chằm chằm, chỉ một chốc hai mắt lại hờ hững vô thần, quả nhiên làm ra bộ người lạ chớ lại gần.
Lâm Nhất đứng ở đầu cuối thang đá, nhất thời tiến thối không xong.
Đan Cốc đã chống cốt trượng đi tới trước lão giả kia, thoáng khom người một chút, không nhanh không chậm nói ra:
- Đại nhân. Hiện có tiên nhân giá lâm Di sơn, trong lúc nguy nan xuất thủ cứu tử đệ trong tộc, cũng đặc biệt đi tới gặp gỡ.
Lời nói tới đây, lão né tránh một bước, đưa tay tỏ ý nói:
- Đây chính là có Lâm tiên trưởng thượng cổ chi phong, đây chính là Lệnh Khâu tộc trưởng nhà ta.
Lâm Nhất giơ tay theo, xem như hoàn chỉnh lễ phép, cũng gật gật đầu, khóe miệng khẽ mỉm cười. Tộc trưởng được xưng đại nhân, phải xuất phát từ kính ý. Thăm viếng, nói thành gặp nhau, là chiếu cố tới thân phận tiên nhân của Lâm mỗ. Chớ nhìn Đan Cốc là người phàm, lời nói cách nói ngược lại cũng khéo léo.
Tộc trưởng Lệnh Khâu đang ngồi không động, vẫn yên lặng ở chỗ cũ đánh giá người đến. Trong ánh mắt của lão dường như nhiều thêm mấy phần thâm trầm, nhiều hơn mấy phần nghi vấn, ngược lại là một trận mờ mịt, dường như ngồi ở chỗ này đã lâu khiến cho ứng biến cực kỳ chậm chạp.
Lâm Nhất bất dĩ vi nhiên thả tay xuống, nhân thể sờ lên đầu chân mày, trong hai mắt có huyết quang lóe lên liền biến mất, lập tức thần sắc như trước. Quanh thân đối phương hoàn toàn không có pháp lực, nhưng lại có chút khác biệt cùng người thường. Truy cứu nguyên do, hắn cũng có chút hồ đồ.
Hình như Đan Cốc sớm có dự liệu đối với chuyện này, nhưng vẫn lúng túng lắc lắc đầu, xoay người đi tới gần Lâm Nhất, muốn phân trần mấy câu. Khách và chủ giằng co sau một lát, vị tộc trưởng kia đột nhiên lên tiếng hỏi:
- Ngươi. Vì sao phải cứu tộc nhân của ta?
Hỏi lời này thật cổ quái, nhưng cũng là lẽ thường tình. Bay trên bầu trời, sao có thể đi quản ngươi chết sống gì ở trên đất. Chẳng lẽ hành động của mình vượt ra khỏi thường quy? Bất quá, rõ ràng là huynh đệ nhà mình chọc tới mầm tai vạ, Lâm mỗ tuyệt không làm như không nghe thấy lý lẽ, mà làm việc cẩn thủ bản tâm, hơn ngàn năm đến nay vẫn luôn luôn như thế, vừa lại không cần nhiều lời.
Lâm Nhất mỉm cười đáp:
- Muốn cứu thì cứu thôi.
Lệnh Khâu tộc trưởng lại nhẹ nhàng xê dịch, cỏ dại bên cạnh cũng khẽ lay động theo. Hẳn là lão nhớ tới thân, hoặc vì gân cốt già nua mà khí huyết không khoái, không ngờ lại nhất thời khó có thể được như ý, chỉ giơ tay lên, hướng tới Lâm Nhất nói ra:
- Tiên đạo đắt sinh, tế thế độ người. Tiên trưởng đã đạt đến hóa cảnh mà hòa tan vào tự nhiên, lão hủ lúc này lấy lễ gặp nhau.
Ngay sau đó ầm ầm... vài tiếng động tĩnh hơi nhỏ, dây mây nhỏ bé leo trên người đã bị lão trong lúc vô tình lần lượt kéo đứt.
Trong ánh mắt Lâm Nhất lóe lên một chút ngoài ý muốn, vẫn không nhịn được huy động tay áo phủi nhẹ tới trước. Trong vòng hai trượng trước cửa hang động có tình hình đột biến. Cỏ dại dây mây bao trùm bốn phía toàn bộ cuốn xuống vách núi, trong gió thổi bụi mảnh, lão giả thủy chung ngồi thẳng người cuối cùng cũng chậm rãi bay lên. Mà thời khắc ấy râu tóc lão bay lên, trên khuôn mặt chất đầy nếp nhăn cũng không ngạc nhiên, ngược lại cực kỳ trấn định mà ung dung.
Lệnh Khâu rơi hai chân xuống đất, hoạt động bên hông, lắc đầu cảm thán nói:
- Người đã già, vô dụng rồi vậy.
Lão đặt chân chưa ổn, liền phân phó:
- Khó có dịp gặp một vị tiên nhân chân chính, lão hủ không khỏi muốn xin chỉ giáo một phen. Ngươi cứ tự đi.
Đan Cốc gật đầu hiểu ý, cười cười cùng Lâm Nhất, ngược lại men theo thang đá lúc tới rồi từ từ đi xuống vách núi.
- Đoạt, đoạt...
Khi tiếng động cốt trượng đập vào thềm đá dần dần xa dần, Lâm Nhất như cũ vẫn yên lặng đánh giá vị lão giả cách đó không xa. Hai chân xích của đối phương đạc bộ tại nguyên chỗ, dường như muốn tiếp tục đung đưa thân thể khó có thể thoải mái. Thuận theo hoạt động chung quanh, chòm râu hơi hai tấc lắc qua lắc lại trước ngực. Lão ta già nua gầy gò, thân thể tứ chi để trần lộ ra dưới lớp da thú không có sức lực cùng thiếu thốn sinh cơ, cả người giống như một xác chết không hồn chậm rãi du đãng trong bóng đêm.
Sau một lát, Lệnh Khâu ngừng lại, có chút áy náy, chần chờ nói:
- Tại hạ là một kẻ phàm phu, hãy còn không biết có thể bắt chuyện một chút cùng tiên trưởng hay không?
Một kẻ phàm phu, lại xuất khẩu bất phàm. Ở nơi hoang dã này chẳng lẽ thật sự gặp được kỳ nhân hay sao?
Lâm Nhất vén vạt áo lên, nhấc chân đi lên vách núi phi thạch, nói ra:
- Nhập gia tùy tục, có gì không thể.
Hắn ung dung ngồi xuống cách đối phương hơn trượng, cử chỉ tự nhiên.
Cách nhau gần như vậy, bộ dáng lão giả càng lộ vẻ rõ ràng. Nước da củ lão hơi có vẻ xanh đen, trên khuôn mặt chất đầy nếp nhăn, hai mày xếch chừng hơn tấc, đôi mắt hẹp và dài chớp động thần sắc hiền hoà.
Lệnh Khâu gật gật đầu, ngũ quan thần thái đã sinh động rất nhiều so với trước. Lão cũng ngồi xuống, trên mặt xuất hiện một nụ cười cứng đờ, nói ra:
- Ha ha. Lâm tiên trưởng có thể nói là kỳ quái, tại hạ tuy là người phàm, cũng đã khổ tu nhiều năm ở đây, cũng ăn uống mà có chút tâm đắc.
Lâm Nhất mỉm cười, im lặng không đáp.
- Mấy trăm năm trước lúc tại hạ còn nhỏ, vô tình gặp được tiên nhân tại Lệnh Khâu sơn, cũng nhận được chỉ điểm. Cho nên, lợi dụng núi này lấy làm danh.
Lệnh Khâu nói tiếp:
- Năm đó, tại hạ muốn bái tiên nhân vi sư, lại được cho biết người không linh căn không được tu hành. Tại hạ thật không cam lòng, liền năn nỉ hết lời. Vị tiên trưởng kia liền để lại một đoạn văn trên da thú, sau đó nghênh ngang mà đi.
Lão tự tay sờ vào trong lòng ngực, lập tức thôi, lại lắc đầu nói ra:
- Đã cách nhiều năm, da thú không còn tồn tại yên nữa. Mà khẩu quyết trong đó ký ức hãy còn mới mẻ: Cùng trời đồng tâm mà không biết, cùng đạo đồng thân mà vô thể, nhưng hậu thiên đạo mạnh rồi.
Lâm Nhất biến đổi sắc mặt, lưu ý lắng nghe.
- Tại hạ như nhặt được trân bảo, cũng tăng thêm thể ngộ, nhưng đã lâu không rõ ý. Vì thế, chỉ nói là vị tiên trưởng kia cử chỉ lấy lệ, liền nóng giận bỏ đi không thèm để ý.
Lệnh Khâu dường như đối với chuyện cũ canh cánh trong lòng, nói ra:
- Tại hạ thật là khó chịu. Người không linh căn thật sự không thể được đến trường sinh? Kết quả là, tại hạ liền ở chỗ này tĩnh tọa, vắt trán suy nghĩ.
Vị lão giả tộc trưởng Di tộc khoác một lớp da thú dơ bẩn không chịu nổi, lẳng lặng ngồi trước cửa hang động. Bốn phía thảo mộc sâu thẳm, một số chỗ gần như che khuất cả bóng người. Đột nhiên vừa nhìn tưởng như một pho tượng đá không có sinh cơ.
Mặc dù Lâm Nhất sớm đã thần thức hiểu rõ, nhưng thời khắc lão giả xoay người vẫn khiến cho hắn không kìm nổi thoáng ngạc nhiên.
Chòm râu của lão giả dài hơn hai thước, túm thành từng sợi, cũng có một chút cỏ dại dây mây quấn quít ở trước người. Trên mái tóc bay rối xoã tung của lão cũng có bụi bậm và lá cỏ. Tình hình như thế, dường như cả người đã hòa thành một thể cùng bốn phía, có trời mới biết lão ngồi ở đây ngồi đã bao lâu. Không chỉ có vậy, người đó còn kinh ngạc nhìn Lâm Nhất chằm chằm, chỉ một chốc hai mắt lại hờ hững vô thần, quả nhiên làm ra bộ người lạ chớ lại gần.
Lâm Nhất đứng ở đầu cuối thang đá, nhất thời tiến thối không xong.
Đan Cốc đã chống cốt trượng đi tới trước lão giả kia, thoáng khom người một chút, không nhanh không chậm nói ra:
- Đại nhân. Hiện có tiên nhân giá lâm Di sơn, trong lúc nguy nan xuất thủ cứu tử đệ trong tộc, cũng đặc biệt đi tới gặp gỡ.
Lời nói tới đây, lão né tránh một bước, đưa tay tỏ ý nói:
- Đây chính là có Lâm tiên trưởng thượng cổ chi phong, đây chính là Lệnh Khâu tộc trưởng nhà ta.
Lâm Nhất giơ tay theo, xem như hoàn chỉnh lễ phép, cũng gật gật đầu, khóe miệng khẽ mỉm cười. Tộc trưởng được xưng đại nhân, phải xuất phát từ kính ý. Thăm viếng, nói thành gặp nhau, là chiếu cố tới thân phận tiên nhân của Lâm mỗ. Chớ nhìn Đan Cốc là người phàm, lời nói cách nói ngược lại cũng khéo léo.
Tộc trưởng Lệnh Khâu đang ngồi không động, vẫn yên lặng ở chỗ cũ đánh giá người đến. Trong ánh mắt của lão dường như nhiều thêm mấy phần thâm trầm, nhiều hơn mấy phần nghi vấn, ngược lại là một trận mờ mịt, dường như ngồi ở chỗ này đã lâu khiến cho ứng biến cực kỳ chậm chạp.
Lâm Nhất bất dĩ vi nhiên thả tay xuống, nhân thể sờ lên đầu chân mày, trong hai mắt có huyết quang lóe lên liền biến mất, lập tức thần sắc như trước. Quanh thân đối phương hoàn toàn không có pháp lực, nhưng lại có chút khác biệt cùng người thường. Truy cứu nguyên do, hắn cũng có chút hồ đồ.
Hình như Đan Cốc sớm có dự liệu đối với chuyện này, nhưng vẫn lúng túng lắc lắc đầu, xoay người đi tới gần Lâm Nhất, muốn phân trần mấy câu. Khách và chủ giằng co sau một lát, vị tộc trưởng kia đột nhiên lên tiếng hỏi:
- Ngươi. Vì sao phải cứu tộc nhân của ta?
Hỏi lời này thật cổ quái, nhưng cũng là lẽ thường tình. Bay trên bầu trời, sao có thể đi quản ngươi chết sống gì ở trên đất. Chẳng lẽ hành động của mình vượt ra khỏi thường quy? Bất quá, rõ ràng là huynh đệ nhà mình chọc tới mầm tai vạ, Lâm mỗ tuyệt không làm như không nghe thấy lý lẽ, mà làm việc cẩn thủ bản tâm, hơn ngàn năm đến nay vẫn luôn luôn như thế, vừa lại không cần nhiều lời.
Lâm Nhất mỉm cười đáp:
- Muốn cứu thì cứu thôi.
Lệnh Khâu tộc trưởng lại nhẹ nhàng xê dịch, cỏ dại bên cạnh cũng khẽ lay động theo. Hẳn là lão nhớ tới thân, hoặc vì gân cốt già nua mà khí huyết không khoái, không ngờ lại nhất thời khó có thể được như ý, chỉ giơ tay lên, hướng tới Lâm Nhất nói ra:
- Tiên đạo đắt sinh, tế thế độ người. Tiên trưởng đã đạt đến hóa cảnh mà hòa tan vào tự nhiên, lão hủ lúc này lấy lễ gặp nhau.
Ngay sau đó ầm ầm... vài tiếng động tĩnh hơi nhỏ, dây mây nhỏ bé leo trên người đã bị lão trong lúc vô tình lần lượt kéo đứt.
Trong ánh mắt Lâm Nhất lóe lên một chút ngoài ý muốn, vẫn không nhịn được huy động tay áo phủi nhẹ tới trước. Trong vòng hai trượng trước cửa hang động có tình hình đột biến. Cỏ dại dây mây bao trùm bốn phía toàn bộ cuốn xuống vách núi, trong gió thổi bụi mảnh, lão giả thủy chung ngồi thẳng người cuối cùng cũng chậm rãi bay lên. Mà thời khắc ấy râu tóc lão bay lên, trên khuôn mặt chất đầy nếp nhăn cũng không ngạc nhiên, ngược lại cực kỳ trấn định mà ung dung.
Lệnh Khâu rơi hai chân xuống đất, hoạt động bên hông, lắc đầu cảm thán nói:
- Người đã già, vô dụng rồi vậy.
Lão đặt chân chưa ổn, liền phân phó:
- Khó có dịp gặp một vị tiên nhân chân chính, lão hủ không khỏi muốn xin chỉ giáo một phen. Ngươi cứ tự đi.
Đan Cốc gật đầu hiểu ý, cười cười cùng Lâm Nhất, ngược lại men theo thang đá lúc tới rồi từ từ đi xuống vách núi.
- Đoạt, đoạt...
Khi tiếng động cốt trượng đập vào thềm đá dần dần xa dần, Lâm Nhất như cũ vẫn yên lặng đánh giá vị lão giả cách đó không xa. Hai chân xích của đối phương đạc bộ tại nguyên chỗ, dường như muốn tiếp tục đung đưa thân thể khó có thể thoải mái. Thuận theo hoạt động chung quanh, chòm râu hơi hai tấc lắc qua lắc lại trước ngực. Lão ta già nua gầy gò, thân thể tứ chi để trần lộ ra dưới lớp da thú không có sức lực cùng thiếu thốn sinh cơ, cả người giống như một xác chết không hồn chậm rãi du đãng trong bóng đêm.
Sau một lát, Lệnh Khâu ngừng lại, có chút áy náy, chần chờ nói:
- Tại hạ là một kẻ phàm phu, hãy còn không biết có thể bắt chuyện một chút cùng tiên trưởng hay không?
Một kẻ phàm phu, lại xuất khẩu bất phàm. Ở nơi hoang dã này chẳng lẽ thật sự gặp được kỳ nhân hay sao?
Lâm Nhất vén vạt áo lên, nhấc chân đi lên vách núi phi thạch, nói ra:
- Nhập gia tùy tục, có gì không thể.
Hắn ung dung ngồi xuống cách đối phương hơn trượng, cử chỉ tự nhiên.
Cách nhau gần như vậy, bộ dáng lão giả càng lộ vẻ rõ ràng. Nước da củ lão hơi có vẻ xanh đen, trên khuôn mặt chất đầy nếp nhăn, hai mày xếch chừng hơn tấc, đôi mắt hẹp và dài chớp động thần sắc hiền hoà.
Lệnh Khâu gật gật đầu, ngũ quan thần thái đã sinh động rất nhiều so với trước. Lão cũng ngồi xuống, trên mặt xuất hiện một nụ cười cứng đờ, nói ra:
- Ha ha. Lâm tiên trưởng có thể nói là kỳ quái, tại hạ tuy là người phàm, cũng đã khổ tu nhiều năm ở đây, cũng ăn uống mà có chút tâm đắc.
Lâm Nhất mỉm cười, im lặng không đáp.
- Mấy trăm năm trước lúc tại hạ còn nhỏ, vô tình gặp được tiên nhân tại Lệnh Khâu sơn, cũng nhận được chỉ điểm. Cho nên, lợi dụng núi này lấy làm danh.
Lệnh Khâu nói tiếp:
- Năm đó, tại hạ muốn bái tiên nhân vi sư, lại được cho biết người không linh căn không được tu hành. Tại hạ thật không cam lòng, liền năn nỉ hết lời. Vị tiên trưởng kia liền để lại một đoạn văn trên da thú, sau đó nghênh ngang mà đi.
Lão tự tay sờ vào trong lòng ngực, lập tức thôi, lại lắc đầu nói ra:
- Đã cách nhiều năm, da thú không còn tồn tại yên nữa. Mà khẩu quyết trong đó ký ức hãy còn mới mẻ: Cùng trời đồng tâm mà không biết, cùng đạo đồng thân mà vô thể, nhưng hậu thiên đạo mạnh rồi.
Lâm Nhất biến đổi sắc mặt, lưu ý lắng nghe.
- Tại hạ như nhặt được trân bảo, cũng tăng thêm thể ngộ, nhưng đã lâu không rõ ý. Vì thế, chỉ nói là vị tiên trưởng kia cử chỉ lấy lệ, liền nóng giận bỏ đi không thèm để ý.
Lệnh Khâu dường như đối với chuyện cũ canh cánh trong lòng, nói ra:
- Tại hạ thật là khó chịu. Người không linh căn thật sự không thể được đến trường sinh? Kết quả là, tại hạ liền ở chỗ này tĩnh tọa, vắt trán suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.