Chương 1958: Trăm dặm độ kiếp (1)
Duệ Quang
25/08/2022
- Ầm, ầm, ầm...
Một tiếng vỡ vụn vang lên, một tầng tinh thạch cuối cùng đặt trên chín pháp trận đã vỡ nát hết, nguyên lực nồng đậm đặc sền sệt như nước điên cuồng tràn vào trong cơ thể của Lâm Nhất. Áo bào của hắn phồng lên, mái tóc rối bời tung bay, lại vẫn ngồi đàng hoàng ở trong vòng xoáy khí cơ chảy siết...
Bất tri bất giác lại qua ba ngày. Khi bên trong sơn động trở về yên tĩnh, hai mắt Lâm Nhất vẫn nhắm nghiền. Giữa mi tâm của hắn lại có thêm một chút gợn sóng màu trắng, gắn liền với ấn ký màu đen, màu vàng trước đó, nhìn dấu vết giống như ba chiếc lá kỳ lạ, giống như ba ngọn lửa đang nhảy nhót không ngừng.
Giờ phút này, nguyên thần của Lâm Nhất không thấy đâu, chỉ có một thanh Kim Long kiếm lẳng lặng treo ở trong khí hải. Sau khi nó luyện thần Hóa Hư, đã rèn luyện hóa hình cuối cùng có chút thành tựu. Bây giờ khí cơ toàn thân dường như hòa làm một với trời đất ở đây, có thể nói chỉ thoáng động đã phát hiện ra, vừa cảm giác liền không còn, đã đạt hình cảnh giới thần hồn hóa. Nói đúng hơn là cuối cùng hắn đã có tu vi Hợp Thể!
Lâm Nhất lặng lẽ cảm nhận pháp lực mạnh mẽ không ngừng tuôn trào trong cơ thể, cảm nhận sự biến hóa khác nhau do cảnh giới mang lại. Hắn giơ tay lên sờ mi tâm, nghĩ mãi vẫn không hiểu được. Vì sao sau khi tu tới Hợp Thể, lại có thêm một đạo ấn ký?
Lúc này, nâng cao tu vi không thoải mái giống như lúc trước, ngược lại có thêm vài phần cấp bách. Bế quan lâu như vậy, sử dụng hết mấy vạn Tiên Tinh, bản tôn chẳng qua chỉ tu tới Hợp Thể sơ kỳ, vẫn còn xa mới bằng Ma tôn, Long tôn. Trong những ngày kế tiếp cũng chỉ có cố hết sức ứng phó!
Lâm Nhất không kịp lấy hơi, vung tay áo phủi đi những mảnh vụn trên mặt đất, lập tức đặt lên một tầng Tiên Tinh dày. Hắn đánh thủ quyết phát động pháp trận, tiếp tục liều mạng hút nguyên khí vào, lại chìm đắm trong việc ngưng thần làm một, trong cảnh giới tâm thân vô cực...
...
Cách phía nam Chủ Phong của Thiên Môn Sơn vạn dặm chính là một sơn cốc cực lớn. Trên đó có mây đen bao phủ, xung quanh có mấy trăm đệ tử Cửu Châu đang đứng xem, bên dưới sơn cốc có một trung niên dáng vẻ thư sinh đang ngồi khoanh chân.
Trên đỉnh núi bên cạnh sơn cốc, hai mẹ con Bách An cùng Quý Tử đang đứng. Vẻ mặt hai người lo lắng, nhìn chằm chằm vào bóng người đang ở trong sơn cốc cách đó hai, ba mươi dặm.
Trong phạm vi trăm dặm, mây đen trên bầu trời đang cuồn cuộn, lại càng lúc càng nặng nề, càng lúc càng dày, còn có lôi quang giống như những con rồng chớp động không ngừng, khí cơ khắp nơi cũng tập trung xoay tròn không ngừng, tình cảnh có chút kỳ lạ kinh người.
Khi những tiếng sấm giống như xé rách bầu trời vang lên trong thiên địa, uy thế mạnh mẽ cuốn ra khắp nơi. Tim Bách An đập nhanh, kinh ngạc la lên thất thanh:
- Nương! Luyện Hư lôi kiếp lớn như vậy, phụ thân có thể bình yên vô sự không...
Mẫu thân Bách An, thiên kim vương tộc Ô Can Quốc ở Hành Nguyệt Châu, một nữ tử xinh đẹp hơn ba mươi tuổi, tu vi Kim Đan hậu kỳ viên mãn. Nghe nhi tử nói, nàng nhìn kiếp vân trên tầng, lắc đầu đáp:
- Theo những gì được biết, người Hóa Thần chỉ có hai phần khả năng có thể vượt qua Luyện Hư Thiên Kiếp. Phụ thân của ngươi đi theo con đường luyện khí, khó tránh khỏi gặp trở ngại khi nâng cao tu vi cảnh giới. Hắn muốn vượt qua kiếp nạn này, chỉ có một phần nắm chắc...
Dáng vẻ của Bách An đã hai mươi lăm, sáu tuổi, đã là tu vi Trúc Cơ hậu kỳ. Hắn càng thêm anh tuấn, bớt đi vài phần trẻ con, có nhiều phần trầm ổn. Chuyện liên quan đến người thân của mình, khiến người ta hoảng loạn không thôi. Hắn thoáng biến sắc, vội la lên:
- Nếu phụ thân có gì sơ xuất, lại phải làm thế nào cho phải đây...
Quý Tử khép ống tay áo, hai tay nắm chặt với nhau, bất đắc dĩ than thở:
- Ban đầu cho rằng trời cho vương quyền, tự nhiên sẽ ban ơn cho vương tộc tử tôn phú quý bất phàm. Bây giờ mới biết, dưới thiên đạo đều là chuyện nhỏ. Lúc này phụ thân của ngươi đang độ kiếp, chúng ta chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn. Thiên uy này hoảng sợ, khiến người ta không biết phải làm sao...
Nàng còn chưa nói dứt lời, có người từ trên cao hạ xuống, cũng cao giọng nói:
- Nói không sai! Vương tử vương tôn không khác với áo vải thứ dân! Bản thân là tu sĩ, không nên xem nhẹ chuyện giữ mình, không quá coi trọng vật chất, mới có cơ hội bình tĩnh vượt ra ngoài!
Hai mẹ con nghe tiếng, trong lòng mỗi người đều vui mừng.
Ba người tới, một người là nam tử trẻ tuổi dáng vẻ như đá tạc, một tiên tử áo trắng như tuyết, còn có một người béo mập trang phục sang trọng.
Hai mẹ con không dám chậm trễ, vội vàng lùi lại mấy bước cúi người chào. Ba người xuất hiện chính là Lâm Nhất, Tiên Nô cùng Xuất Vân Tử.
Lâm Nhất khẽ gật đầu chào, chắp hai tay sau lưng nhìn về phía xa. Bách Lý Xuyên trở lại Cửu Châu môn vào năm thứ bảy mươi mốt, cuối cùng sắp bước qua cánh cửa Luyện Hư này! Hắn ở Chủ Phong của Thiên Môn Sơn yên tĩnh tu luyện chợt phát giác, vừa bất ngờ lại vừa cảm thấy vui mừng. Đồng đạo năm đó cùng đi tới Tiên Vực Cửu Châu, chỉ còn lại có ba người. Bây giờ xem như mỗi người đều có thu hoạch, khiến hắn rất xúc động...
Có sư phụ ở bên cạnh, tất nhiên không cần Tiên Nô nói gì. Nàng nhìn theo về phía xa, gương mặt kiều diễm càng thêm động lòng người. Những năm gần đây nàng bế quan cho thấy hiệu quả, nàng đã tu tới cảnh giới Luyện Hư trung kỳ viên mãn.
Xuất Vân Tử cùng người nhà của Bách Lý Xuyên có chút quen biết, cười ha ha chào hỏi. Hắn không cao thâm khó dò như Lâm Nhất cùng Tiên Nô, chỉ giống như đại thúc hiền hòa ở quê nhà, làm cho hai mẹ con bọn họ cảm thấy thân thiết, nhất là vào giờ phút này...
Chào hỏi xong, Quý Tử đi về phía trước một bước, cúi thấp người trước Lâm Nhất:
- Cảm ơn thái thượng Lâm trưởng lão đã giáo huấn!
Lâm Nhất quay đầu liếc mắt rồi lại nhìn bóng người trong sơn cốc kia, nói:
- Câu nói vừa rồi đến từ một vị tiên sinh ở phàm tục. Đạo lý dễ hiểu, lại làm cho con người ta hưởng thụ suốt đời. Hai mẫu thân ngươi không ngại hãy cố gắng hơn...
Nói tới đây, hắn nhớ tới hai mẹ con nhóm lửa chết trong huyễn cảnh Hậu Thổ sinh Tử, còn có bốn chữ, truyền thừa Tân Hỏa. Tiên đạo này không phải ai cũng có thể độc chiếm được...
Quý Tử cúi đầu nói phải, lại có chút nghi ngờ. Lời của một phàm nhân có thể nào làm cho tiên nhân hưởng thụ suốt đời được?
Một tiếng vỡ vụn vang lên, một tầng tinh thạch cuối cùng đặt trên chín pháp trận đã vỡ nát hết, nguyên lực nồng đậm đặc sền sệt như nước điên cuồng tràn vào trong cơ thể của Lâm Nhất. Áo bào của hắn phồng lên, mái tóc rối bời tung bay, lại vẫn ngồi đàng hoàng ở trong vòng xoáy khí cơ chảy siết...
Bất tri bất giác lại qua ba ngày. Khi bên trong sơn động trở về yên tĩnh, hai mắt Lâm Nhất vẫn nhắm nghiền. Giữa mi tâm của hắn lại có thêm một chút gợn sóng màu trắng, gắn liền với ấn ký màu đen, màu vàng trước đó, nhìn dấu vết giống như ba chiếc lá kỳ lạ, giống như ba ngọn lửa đang nhảy nhót không ngừng.
Giờ phút này, nguyên thần của Lâm Nhất không thấy đâu, chỉ có một thanh Kim Long kiếm lẳng lặng treo ở trong khí hải. Sau khi nó luyện thần Hóa Hư, đã rèn luyện hóa hình cuối cùng có chút thành tựu. Bây giờ khí cơ toàn thân dường như hòa làm một với trời đất ở đây, có thể nói chỉ thoáng động đã phát hiện ra, vừa cảm giác liền không còn, đã đạt hình cảnh giới thần hồn hóa. Nói đúng hơn là cuối cùng hắn đã có tu vi Hợp Thể!
Lâm Nhất lặng lẽ cảm nhận pháp lực mạnh mẽ không ngừng tuôn trào trong cơ thể, cảm nhận sự biến hóa khác nhau do cảnh giới mang lại. Hắn giơ tay lên sờ mi tâm, nghĩ mãi vẫn không hiểu được. Vì sao sau khi tu tới Hợp Thể, lại có thêm một đạo ấn ký?
Lúc này, nâng cao tu vi không thoải mái giống như lúc trước, ngược lại có thêm vài phần cấp bách. Bế quan lâu như vậy, sử dụng hết mấy vạn Tiên Tinh, bản tôn chẳng qua chỉ tu tới Hợp Thể sơ kỳ, vẫn còn xa mới bằng Ma tôn, Long tôn. Trong những ngày kế tiếp cũng chỉ có cố hết sức ứng phó!
Lâm Nhất không kịp lấy hơi, vung tay áo phủi đi những mảnh vụn trên mặt đất, lập tức đặt lên một tầng Tiên Tinh dày. Hắn đánh thủ quyết phát động pháp trận, tiếp tục liều mạng hút nguyên khí vào, lại chìm đắm trong việc ngưng thần làm một, trong cảnh giới tâm thân vô cực...
...
Cách phía nam Chủ Phong của Thiên Môn Sơn vạn dặm chính là một sơn cốc cực lớn. Trên đó có mây đen bao phủ, xung quanh có mấy trăm đệ tử Cửu Châu đang đứng xem, bên dưới sơn cốc có một trung niên dáng vẻ thư sinh đang ngồi khoanh chân.
Trên đỉnh núi bên cạnh sơn cốc, hai mẹ con Bách An cùng Quý Tử đang đứng. Vẻ mặt hai người lo lắng, nhìn chằm chằm vào bóng người đang ở trong sơn cốc cách đó hai, ba mươi dặm.
Trong phạm vi trăm dặm, mây đen trên bầu trời đang cuồn cuộn, lại càng lúc càng nặng nề, càng lúc càng dày, còn có lôi quang giống như những con rồng chớp động không ngừng, khí cơ khắp nơi cũng tập trung xoay tròn không ngừng, tình cảnh có chút kỳ lạ kinh người.
Khi những tiếng sấm giống như xé rách bầu trời vang lên trong thiên địa, uy thế mạnh mẽ cuốn ra khắp nơi. Tim Bách An đập nhanh, kinh ngạc la lên thất thanh:
- Nương! Luyện Hư lôi kiếp lớn như vậy, phụ thân có thể bình yên vô sự không...
Mẫu thân Bách An, thiên kim vương tộc Ô Can Quốc ở Hành Nguyệt Châu, một nữ tử xinh đẹp hơn ba mươi tuổi, tu vi Kim Đan hậu kỳ viên mãn. Nghe nhi tử nói, nàng nhìn kiếp vân trên tầng, lắc đầu đáp:
- Theo những gì được biết, người Hóa Thần chỉ có hai phần khả năng có thể vượt qua Luyện Hư Thiên Kiếp. Phụ thân của ngươi đi theo con đường luyện khí, khó tránh khỏi gặp trở ngại khi nâng cao tu vi cảnh giới. Hắn muốn vượt qua kiếp nạn này, chỉ có một phần nắm chắc...
Dáng vẻ của Bách An đã hai mươi lăm, sáu tuổi, đã là tu vi Trúc Cơ hậu kỳ. Hắn càng thêm anh tuấn, bớt đi vài phần trẻ con, có nhiều phần trầm ổn. Chuyện liên quan đến người thân của mình, khiến người ta hoảng loạn không thôi. Hắn thoáng biến sắc, vội la lên:
- Nếu phụ thân có gì sơ xuất, lại phải làm thế nào cho phải đây...
Quý Tử khép ống tay áo, hai tay nắm chặt với nhau, bất đắc dĩ than thở:
- Ban đầu cho rằng trời cho vương quyền, tự nhiên sẽ ban ơn cho vương tộc tử tôn phú quý bất phàm. Bây giờ mới biết, dưới thiên đạo đều là chuyện nhỏ. Lúc này phụ thân của ngươi đang độ kiếp, chúng ta chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn. Thiên uy này hoảng sợ, khiến người ta không biết phải làm sao...
Nàng còn chưa nói dứt lời, có người từ trên cao hạ xuống, cũng cao giọng nói:
- Nói không sai! Vương tử vương tôn không khác với áo vải thứ dân! Bản thân là tu sĩ, không nên xem nhẹ chuyện giữ mình, không quá coi trọng vật chất, mới có cơ hội bình tĩnh vượt ra ngoài!
Hai mẹ con nghe tiếng, trong lòng mỗi người đều vui mừng.
Ba người tới, một người là nam tử trẻ tuổi dáng vẻ như đá tạc, một tiên tử áo trắng như tuyết, còn có một người béo mập trang phục sang trọng.
Hai mẹ con không dám chậm trễ, vội vàng lùi lại mấy bước cúi người chào. Ba người xuất hiện chính là Lâm Nhất, Tiên Nô cùng Xuất Vân Tử.
Lâm Nhất khẽ gật đầu chào, chắp hai tay sau lưng nhìn về phía xa. Bách Lý Xuyên trở lại Cửu Châu môn vào năm thứ bảy mươi mốt, cuối cùng sắp bước qua cánh cửa Luyện Hư này! Hắn ở Chủ Phong của Thiên Môn Sơn yên tĩnh tu luyện chợt phát giác, vừa bất ngờ lại vừa cảm thấy vui mừng. Đồng đạo năm đó cùng đi tới Tiên Vực Cửu Châu, chỉ còn lại có ba người. Bây giờ xem như mỗi người đều có thu hoạch, khiến hắn rất xúc động...
Có sư phụ ở bên cạnh, tất nhiên không cần Tiên Nô nói gì. Nàng nhìn theo về phía xa, gương mặt kiều diễm càng thêm động lòng người. Những năm gần đây nàng bế quan cho thấy hiệu quả, nàng đã tu tới cảnh giới Luyện Hư trung kỳ viên mãn.
Xuất Vân Tử cùng người nhà của Bách Lý Xuyên có chút quen biết, cười ha ha chào hỏi. Hắn không cao thâm khó dò như Lâm Nhất cùng Tiên Nô, chỉ giống như đại thúc hiền hòa ở quê nhà, làm cho hai mẹ con bọn họ cảm thấy thân thiết, nhất là vào giờ phút này...
Chào hỏi xong, Quý Tử đi về phía trước một bước, cúi thấp người trước Lâm Nhất:
- Cảm ơn thái thượng Lâm trưởng lão đã giáo huấn!
Lâm Nhất quay đầu liếc mắt rồi lại nhìn bóng người trong sơn cốc kia, nói:
- Câu nói vừa rồi đến từ một vị tiên sinh ở phàm tục. Đạo lý dễ hiểu, lại làm cho con người ta hưởng thụ suốt đời. Hai mẫu thân ngươi không ngại hãy cố gắng hơn...
Nói tới đây, hắn nhớ tới hai mẹ con nhóm lửa chết trong huyễn cảnh Hậu Thổ sinh Tử, còn có bốn chữ, truyền thừa Tân Hỏa. Tiên đạo này không phải ai cũng có thể độc chiếm được...
Quý Tử cúi đầu nói phải, lại có chút nghi ngờ. Lời của một phàm nhân có thể nào làm cho tiên nhân hưởng thụ suốt đời được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.