Chương 1927: Trong mắt không có huynh trưởng (2)
Duệ Quang
25/08/2022
Hắn còn chưa nói dứt lời, đã trừng mắt nhìn Lâm Nhất khó có thể tin hỏi:
- Thánh vật Tiên đạo như vậy, vì sao không truyền cho đệ tử, ngược lại để ta được lợi...
Lâm Nhất vươn tay ra, thản nhiên nói:
- Trách ta nhất thời hồ đồ, đưa đây...
- Không...
Xuất Vân Tử vội vàng vỗ tay một cái giống như chơi xấu, hai miếng ngọc giản đều không thấy. Cơ thể đầy thịt của hắn run rẩy một hồi, lập tức cười ha ha nói:
- Ai bảo ngươi là huynh đệ của ta!
Tiếng cười vang lên không dứt, hắn còn xúc động nói:
- Nếu như văn bia bị lộ ra, trong ngoài giới chắc chắn sẽ có phong ba! Ngươi không muốn đệ tử mạo hiểm, ngược lại có lòng dạ độc ác với lão ca ca ta...
Vô Cực Bi Văn đến từ Tiên cảnh, cho dù ở trong Tiên Vực cũng là trọng bảo tiên gia hiếm thấy. Không cần Lâm Nhất nhiều lời, Xuất Vân Tử tất nhiên hiểu được lợi hại trong đó! Hắn hài lòng vuốt ve cái bụng tròn xoa, gương mặt đầy thịt tươi cười năn nỉ nói:
- Lâm huynh đệ! Ta dọn tới chỗ này yên tĩnh tu luyện, cũng tiện làm bạn cùng ngươi thì thế nào?
Vị lão hữu này là nhìn thấy lợi ích không buông tay, còn muốn tiếp tục chiếm lợi. Lâm Nhất lại cầm lấy một khối ngọc cột ném xuống dưới đất, gật đầu đáp:
- Tùy ngươi!
Xuất Vân Tử mừng rỡ, quay đầu kiểm tra xung quanh. Lát sau, hắn chỉ vào ngọn núi gãy cách đó trăm trượng nói:
- Đó chính là bảo địa phong thuỷ của ta, mở ra động phủ một phòng khách ba phòng ngủ là dư dả...
Nó xoay người lại, mí mắt giật giật, không giải thích được hỏi:
- Lâm huynh đệ! Nếu Văn Bạch Tử sống sót cũng tới chỗ này, ngươi sẽ đối xử với hắn thế nào?
Nghe tiếng, Lâm Nhất hơi ngẩn người ra. Văn Bạch Tử đã từng là kẻ địch sinh tử! Trong thời đại ở Cửu Châu, hai bên còn đấu tới trời nghiêng đất ngả. Mỗi khi không còn đường có thể đi, bao giờ cũng bị ép cho phải vỗ cánh bay cao! Nếu ngẩng đầu nhìn phía trước, ai sẽ còn để ý tới ngọn núi cao và khe sâu hiểm trở phía sau nữa? Bây giờ thời gian trôi qua, mọi thứ đều thay đổi, quay đầu nhìn lại chuyện cũ thì nên thù hận hay là xúc động? Hay là từ lâu đã không để ở trong lòng, tất cả đều theo gió quên đi...
- Đối xử với hắn thế nào à?
Lâm Nhất tự nói một câu, trầm ngâm một lát mới khẽ nói:
- Trên ngọn núi này không thiếu mấy gian động phủ...
Tâm tư Xuất Vân Tử lĩnh hội, nhếch miệng cười, nghĩ một đằng nói một nẻo, oán giận nói:
- Ngươi đấy! Cùng khuyết điểm với ca ca! Quá mức trọng tình, nhớ bạn cũ, ha ha...
Hắn không nhiều lời, xoa tay lại nói:
- Ngươi đang bận, ta phải xây dựng nhanh chóng mới được! Một phòng khách ba phòng ngủ vẫn không được, tránh cửa hàng tăng giá, ta mua nguyên bộ gia sản, thêm một giường đôi... Chà chà, không biết trong môn có thể có đệ tử thích song tu không...
Lâm Nhất ném cột ngọc cuối cùng, không khỏi nhíu mày, quát người đang đầy xuân ý:
- Nếu dám tùy ý làm bậy, ta ném ngươi cho huynh đệ Thiên Lang song tu! Qua đây...
Xuất Vân Tử biến sắc, vội vàng khoát tay nói:
- Ta nói này huynh đệ, ca ca ta là người có chí hướng tao nhã, không được phép chán ghét...
Thấy đối phương vẫn chưa làm thật, hắn yên lòng, xoay cơ thể đi tới, hỏi:
- Truyền tống trận này của ngươi đi thông tới chỗ nào vậy? A! Ta hiểu rồi...
Hắn làm ra vẻ, liên tục gật đầu, lại giơ tay lên chỉ, tự cho mình là đúng nói:
- Nhất định là đi thông tới chỗ của lão tiền bối cùng Hoa Trần Tử. Môn chủ Tiên Nô Nhiều ngày không thấy chắc hẳn cũng ở đó...
Trận pháp trước mặt Lâm Nhất có phạm vi một trượng, xung quanh bày một vòng cột ngọc. Hắn lấy ra mấy viên Tiên Tinh đặt lên, lại giơ tay đánh ra một pháp quyết, theo đó ánh sáng hiện lên nhưng nhanh chóng tắt. Hắn gãi cằm, nhìn về phía Xuất Vân Tử đang nghi ngờ không hiểu nói:
- Trận này đi thông tới Hành Nguyệt Châu, ngươi lại đi đón Bách Lý Xuyên trở về...
Xuất Vân Tử bừng tỉnh gật đầu, ngược lại phồng má, trừng mắt kiên quyết nói:
- Ta mặc kệ! Trận pháp này rất không ổn, Tiểu Bàn Tử không chịu được giày vò đâu...
Lâm Nhất muốn nổi giận lại tìm không được lý do, chỉ đành phải thầm hừ một tiếng. Con ngươi Huyễn Đồng của hắn hơi chớp động, lập tức phát hiện ra chỗ mấu chốt của trận pháp. Hắn cúi người di chuyển hai cột ngọc đầu trận tuyến, lui ra phía sau một bước rồi đánh ra thủ quyết, trước mặt lập tức có một đường ánh sáng dựng thẳng từ dưới mặt đất lên, làm phong vân xung quanh bị kích động.
- Ha ha! Trận pháp này do Bách Lý Xuyên chế luyện, sẽ không sai được!
Trên mặt của Lâm Nhất lộ vẻ tươi cười, ánh mắt liếc nghiêng, nhướng mày nói:
- Xuất Vân Tử! Trong vòng một tháng đón Bách Lý Xuyên về cho ta, lại thêm hai nghìn vò rượu ngon. Nếu dám có sai lầm, ta sẽ để cho huynh đệ Thiên Lang đi vào bắt người!
Vẻ mặt Xuất Vân Tử đau khổ, lập tức vỗ ngực nghiêm nghị nói:
- Thái thượng trưởng lão có uy phong thật lớn, ta sợ ngươi sao...
Tuy nói như vậy, hắn lại rụt cổ lại, nhe răng nhếch miệng đi về phía trước, còn không quên lầm bầm nói:
- Sao ta lại đụng phải một huynh đệ như ngươi chứ, con mắt không có huynh trưởng...
Hắn còn chưa nói dứt lời, trong chớp mắt đã biến mất ở trong trận pháp.
Theo ánh sáng dần dần nhạt đi, trận pháp ngừng lại. Trên mặt của Lâm Nhất vẫn còn ý cười, thân hình đã tách ra làm hai. Hắn để Long tôn ở lại, bản tôn đi về phía động phủ cách đó không xa.
Khi Long tôn ngồi khoanh chân tĩnh tọa ở trên tảng đá trong mây mù, bản tôn của Lâm Nhất đã đến trong một gian mật thất của động phủ. Hắn lập một tầng cấm pháp khó có thể điều tra, trên mặt đất phía sau có một đống lớn bằng nắm tay phát ra ánh sáng nằm khắp động giống như hạt châu...
- Thánh vật Tiên đạo như vậy, vì sao không truyền cho đệ tử, ngược lại để ta được lợi...
Lâm Nhất vươn tay ra, thản nhiên nói:
- Trách ta nhất thời hồ đồ, đưa đây...
- Không...
Xuất Vân Tử vội vàng vỗ tay một cái giống như chơi xấu, hai miếng ngọc giản đều không thấy. Cơ thể đầy thịt của hắn run rẩy một hồi, lập tức cười ha ha nói:
- Ai bảo ngươi là huynh đệ của ta!
Tiếng cười vang lên không dứt, hắn còn xúc động nói:
- Nếu như văn bia bị lộ ra, trong ngoài giới chắc chắn sẽ có phong ba! Ngươi không muốn đệ tử mạo hiểm, ngược lại có lòng dạ độc ác với lão ca ca ta...
Vô Cực Bi Văn đến từ Tiên cảnh, cho dù ở trong Tiên Vực cũng là trọng bảo tiên gia hiếm thấy. Không cần Lâm Nhất nhiều lời, Xuất Vân Tử tất nhiên hiểu được lợi hại trong đó! Hắn hài lòng vuốt ve cái bụng tròn xoa, gương mặt đầy thịt tươi cười năn nỉ nói:
- Lâm huynh đệ! Ta dọn tới chỗ này yên tĩnh tu luyện, cũng tiện làm bạn cùng ngươi thì thế nào?
Vị lão hữu này là nhìn thấy lợi ích không buông tay, còn muốn tiếp tục chiếm lợi. Lâm Nhất lại cầm lấy một khối ngọc cột ném xuống dưới đất, gật đầu đáp:
- Tùy ngươi!
Xuất Vân Tử mừng rỡ, quay đầu kiểm tra xung quanh. Lát sau, hắn chỉ vào ngọn núi gãy cách đó trăm trượng nói:
- Đó chính là bảo địa phong thuỷ của ta, mở ra động phủ một phòng khách ba phòng ngủ là dư dả...
Nó xoay người lại, mí mắt giật giật, không giải thích được hỏi:
- Lâm huynh đệ! Nếu Văn Bạch Tử sống sót cũng tới chỗ này, ngươi sẽ đối xử với hắn thế nào?
Nghe tiếng, Lâm Nhất hơi ngẩn người ra. Văn Bạch Tử đã từng là kẻ địch sinh tử! Trong thời đại ở Cửu Châu, hai bên còn đấu tới trời nghiêng đất ngả. Mỗi khi không còn đường có thể đi, bao giờ cũng bị ép cho phải vỗ cánh bay cao! Nếu ngẩng đầu nhìn phía trước, ai sẽ còn để ý tới ngọn núi cao và khe sâu hiểm trở phía sau nữa? Bây giờ thời gian trôi qua, mọi thứ đều thay đổi, quay đầu nhìn lại chuyện cũ thì nên thù hận hay là xúc động? Hay là từ lâu đã không để ở trong lòng, tất cả đều theo gió quên đi...
- Đối xử với hắn thế nào à?
Lâm Nhất tự nói một câu, trầm ngâm một lát mới khẽ nói:
- Trên ngọn núi này không thiếu mấy gian động phủ...
Tâm tư Xuất Vân Tử lĩnh hội, nhếch miệng cười, nghĩ một đằng nói một nẻo, oán giận nói:
- Ngươi đấy! Cùng khuyết điểm với ca ca! Quá mức trọng tình, nhớ bạn cũ, ha ha...
Hắn không nhiều lời, xoa tay lại nói:
- Ngươi đang bận, ta phải xây dựng nhanh chóng mới được! Một phòng khách ba phòng ngủ vẫn không được, tránh cửa hàng tăng giá, ta mua nguyên bộ gia sản, thêm một giường đôi... Chà chà, không biết trong môn có thể có đệ tử thích song tu không...
Lâm Nhất ném cột ngọc cuối cùng, không khỏi nhíu mày, quát người đang đầy xuân ý:
- Nếu dám tùy ý làm bậy, ta ném ngươi cho huynh đệ Thiên Lang song tu! Qua đây...
Xuất Vân Tử biến sắc, vội vàng khoát tay nói:
- Ta nói này huynh đệ, ca ca ta là người có chí hướng tao nhã, không được phép chán ghét...
Thấy đối phương vẫn chưa làm thật, hắn yên lòng, xoay cơ thể đi tới, hỏi:
- Truyền tống trận này của ngươi đi thông tới chỗ nào vậy? A! Ta hiểu rồi...
Hắn làm ra vẻ, liên tục gật đầu, lại giơ tay lên chỉ, tự cho mình là đúng nói:
- Nhất định là đi thông tới chỗ của lão tiền bối cùng Hoa Trần Tử. Môn chủ Tiên Nô Nhiều ngày không thấy chắc hẳn cũng ở đó...
Trận pháp trước mặt Lâm Nhất có phạm vi một trượng, xung quanh bày một vòng cột ngọc. Hắn lấy ra mấy viên Tiên Tinh đặt lên, lại giơ tay đánh ra một pháp quyết, theo đó ánh sáng hiện lên nhưng nhanh chóng tắt. Hắn gãi cằm, nhìn về phía Xuất Vân Tử đang nghi ngờ không hiểu nói:
- Trận này đi thông tới Hành Nguyệt Châu, ngươi lại đi đón Bách Lý Xuyên trở về...
Xuất Vân Tử bừng tỉnh gật đầu, ngược lại phồng má, trừng mắt kiên quyết nói:
- Ta mặc kệ! Trận pháp này rất không ổn, Tiểu Bàn Tử không chịu được giày vò đâu...
Lâm Nhất muốn nổi giận lại tìm không được lý do, chỉ đành phải thầm hừ một tiếng. Con ngươi Huyễn Đồng của hắn hơi chớp động, lập tức phát hiện ra chỗ mấu chốt của trận pháp. Hắn cúi người di chuyển hai cột ngọc đầu trận tuyến, lui ra phía sau một bước rồi đánh ra thủ quyết, trước mặt lập tức có một đường ánh sáng dựng thẳng từ dưới mặt đất lên, làm phong vân xung quanh bị kích động.
- Ha ha! Trận pháp này do Bách Lý Xuyên chế luyện, sẽ không sai được!
Trên mặt của Lâm Nhất lộ vẻ tươi cười, ánh mắt liếc nghiêng, nhướng mày nói:
- Xuất Vân Tử! Trong vòng một tháng đón Bách Lý Xuyên về cho ta, lại thêm hai nghìn vò rượu ngon. Nếu dám có sai lầm, ta sẽ để cho huynh đệ Thiên Lang đi vào bắt người!
Vẻ mặt Xuất Vân Tử đau khổ, lập tức vỗ ngực nghiêm nghị nói:
- Thái thượng trưởng lão có uy phong thật lớn, ta sợ ngươi sao...
Tuy nói như vậy, hắn lại rụt cổ lại, nhe răng nhếch miệng đi về phía trước, còn không quên lầm bầm nói:
- Sao ta lại đụng phải một huynh đệ như ngươi chứ, con mắt không có huynh trưởng...
Hắn còn chưa nói dứt lời, trong chớp mắt đã biến mất ở trong trận pháp.
Theo ánh sáng dần dần nhạt đi, trận pháp ngừng lại. Trên mặt của Lâm Nhất vẫn còn ý cười, thân hình đã tách ra làm hai. Hắn để Long tôn ở lại, bản tôn đi về phía động phủ cách đó không xa.
Khi Long tôn ngồi khoanh chân tĩnh tọa ở trên tảng đá trong mây mù, bản tôn của Lâm Nhất đã đến trong một gian mật thất của động phủ. Hắn lập một tầng cấm pháp khó có thể điều tra, trên mặt đất phía sau có một đống lớn bằng nắm tay phát ra ánh sáng nằm khắp động giống như hạt châu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.