Chương 1864: Truy đuổi linh hồn (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Trong thảo đình, treo lơ lửng ba cuốn tranh, trên đó vẽ tiên tử xinh đẹp đưa mắt trông về nơi xa. Trong ngực nàng ôm Bạch Hồ (con chồn trắng), Ngân Hào Thắng Tuyết.
Khi Lâm Nhất vừa nhìn thấy cuốn tranh, trong nháy mắt lòng hắn như bị lôi kích đánh trúng. Những thứ đó từng là đồ vật của hắn, cảm giác vô cùng quen thuộc, sao lại xuất hiện bên trong Thính Vũ Tiểu Trúc? Mà không đơn thuần là một cuốn tranh, nó còn là ký thác sinh tử, tình duyên...
Trong lúc hoảng hốt, thần hồn đột nhiên đi xa, những thứ đã từng che giấu, hết thẩy lại hiện ra trước mắt.
Nhớ rõ trong một động phủ tại Huyền Thiên Tiên cảnh, lần đầu tiên gặp Bạch Hồ Thiên Huyễn. Nữ tử kia dùng đan dược dụ mê hoặc lòng người, còn nói “Tẩy đi thân thể muôn vàn sầu, độ ngươi thành tiên tiêu diêu khắp nơi”... Nàng còn nói “vạn năm chờ đợi chỉ vì quân đến, đạo hạnh viên mãn, chuyển đời làm người”, thời khắc rời đi lưu lại cho chủ nhân một cuốn tranh.
Sau đó, tại một chỗ trong hẻm núi, dưới sắc trời sáng rực rỡ, ngọn núi xanh tươi có một hồ nước trong vắt như ngọc bích. Bên trên Hóa Long Trì, kiếm quang như cầu vồng, hai bóng người sóng vai dắt tay đồng hành.
Còn nhớ rõ, có những hòn đá bay trên mặt nước, tám góc thạch đình bốn mặt đón gió, trên trụ đá còn có hai câu nói “Nhất triêu hóa long thừa phong khứ, cửu tiêu đằng vân ngạo thương khung”. Một khắc này hai người hiểu lòng khăng khít, dựa vào lan can trông về nơi xa, phong vân trong tâm mắt, muôn vạn hình dạng.
Khi hai người trong thiên địa, hắn đem Thiên Huyễn lưu lại trong cuốn tranh đưa cho cô gái kia. Hắn nói hình dáng của đối phương cùng người vẽ bên trong có mấy phần tương tự.
Vì tỏ tâm ý, nàng dùng tinh huyết của hai người luyện chế ra ba cái Long trâm, đặt tên:
- Truy Hồn Dĩ Vãng, Truy Phong Y Nguyên, trâm này tên là Truy Phong!
Nàng còn lấy ra một cây trâm trong đó, thâm tình đưa dặn dò:
- Trâm này ta dùng tinh huyết của chàng cùng ta luyện chế, dù có cách xa ngàn vạn dặm sẽ luôn có thần hồn dẫn dắt, không bao giờ bị thất lạc. Ngày nào đó, chàng tung hoành Đại Hạ, Long trâm hợp lại làm một.
Nhưng sau đó, hắn cũng không tung hoành Đại Hạ nhưng luân phiên bị bao vây tấn công, thời khắc sinh tử nàng vội vã chạy tới. Mà số kiếp đã định, hai người vẫn bị cưỡng ép mang đi Huyền Thiên môn, cả hai rơi vào tuyệt địa.
Trước Huyền Thiên Tháp một cô gái nhã nhặn trầm tĩnh, lại điên cuồng liều lĩnh.
Máu từ miệng nàng, tay chân tuôn trào như mưa, nhuộm đỏ cả hai má xinh đẹp cùng thân hình yếu đuối. Khi nàng chảy đến giọt máu cuối cùng, lúc sắp bị cương phong thôn phệ nàng nở nụ cười nhẹ nhàng nói:
- Chàng hãy giữ cuộc sống này, đợi ta kiếp sau, đừng quên Kỳ Nhi…
Lời còn chưa dứt, thân ảnh nhỏ bé biến mất trong làn khói xanh, đi cùng cơn gió kia, cuốn tranh vì vậy mà không nhìn thấy bóng dáng.
Trúc Hải như sóng, mưa bụi mờ ảo, Lâm Nhất vẫn đứng trong thảo đình một mình lẻ loi. Hắn chăm chú nhìn cuốn tranh, hai mắt nổi lên một tầng sương mù. Thật lâu sau đó, hắn khó khăn rên rỉ một tiếng, chậm rãi lẩm bẩm:
- Từ trước đến giờ ta không suy nghĩ tới, cũng không phải vì quên mà vì quá đau đớn, Kỳ Nhi...
Ta biết nàng không bị hồn phi phách tán, khổ nỗi tự thân tu vi có hạn mà không biết nên làm thế nào cho phải. Vì thế ta rất đau khổ, trải qua trầm luân, trải qua mê thất. Ta tin tưởng mối lương duyên sinh tử kia nếu được ông trời kết định, tuyệt đối không có cái kết như vậy. Chỉ muốn tiếp tục một đường đi về phía trước, chỉ cần bay đủ cao, chỉ cần với đủ xa, ta sẽ sớm tìm thấy tung tích của nàng. Nếu Lâm Nhất ta có phúc duyên ngắn ngủi, ta sẽ giấu nàng dưới tim mình, một đời một kiếp.
Có điều ta lại quên đi cuốn tranh thần kỳ này, đây là bảo vật đến từ Tiên cảnh, Thiên Huyễn từng cư trú trong đó, tại sạo không chứa đựa một sợi tàn hồn của nàng chứ? Kỳ Nhi, nhất định nàng theo cuốn tranh vượt qua cương phong đến nơi này, cũng để chuyển thế trùng sinh. Mà từ nơi sâu xa tự có dẫn dắt, cuối cùng ta và nàng cũng có ngày được gặp nhau.
Thời điểm ở cạnh nhau không quý trọng, khi mất đi mới biết được lòng đau tận xương.
Kỳ Nhi, nàng dùng cái chết đổi lấy sự sống của ta, ta sẽ dùng toàn bộ chính mình báo đáp cuộc tình chưa dứt của nàng kiếp sau.
Nếu như may mắn, để ta cùng nàng xuyên qua biển người bay qua tinh vực, gặp lại lần nữa, lần này nhất định ta sẽ không bỏ lỡ.
Lâm Nhất thở dài một hơi, lặng yên đứng nhìn mưa bụi, trong lòng hắn vẫn lo lắng như cũ. Có phấn chấn, có bất an, có chờ mong khó kìm nén. Ngoài thảo đình ba trượng, trên cuốn trục mi tâm Bạch Hồ đã không còn chút huyết hồng. Hắn đưa tay lấy câm Long trâm trắng muốt, hơi ngưng thần.
Bên trên Long trâm tinh xảo hai chữ Truy Phong vẫn còn y nguyên. Mà trong đó có một dấu ấn tinh huyết tác động tâm hồn, vẫn như trước như có như không, nhưng hình dáng không có gì khác thường.
Lâm Nhất giật mình, lập tức thở phào. Hắn nhớ kỹ tiền bối Lôi gia từng nói qua chủ nhân Thính Vũ Tiểu Trúc không ở Thiên La Tiên vực, gần đây mới trở về.
Thảo đình vẫn trong mây mù như trước, cử chỉ cùng thần thái Lâm Nhất biểu hiện khá khác thường. Khi thì thần sắc hắn thống khổ, khi thì vui mừng, khi thì thở dài thở ngăn, khi thì kinh ngạc ngẩn người. Theo tâm mà động, quanh thân hắn khí thế vô tình phát ra, lại hoàn toàn không phải là một tên tiểu bối vô cùng sợ hãi như trước, mà mơ hồ lộ ra mấy phần lăng nhiên không sợ hãi.
Bên ngoài hàng rào tường thấp, Lôi Thiên, Tiếu Quyền Tử, cùng Mộ Vân, đang chăm chú theo dõi bóng dáng bị mây mù che lấp, có nỗi lòng của riêng mình.
Một tên tiểu bối tầm thường không chỉ kiêm tu Yêu Ma, mà còn tránh thoát trói buộc, đối với cấm pháp Thiên La quỷ dị khó lường cũng tìm được khe hở đặt chân vào, quả thật khiến người ta bất giờ. Có điều tiểu tử kia nhìn cuốn tranh đến phát ngốc, đó là đồ của Lôi mỗ, ai dám động đến? Lôi Thiên từ trên tảng đá nhảy xuống, thần sắc có mấy phần xem thường.
Tiếu Quyền Tử không biết Lâm Nhất bị làm sao, còn tưởng đối phương bị nhốt không thoát thân được. Hắn trái phải nhìn quanh, lại không biết làm thế nào. Huyên náo này không thể kết thúc, gặp phiền phức rồi. Tiếu Quyền Tử chần chừ một lát, lặng lẽ bóp nát khối ngọc phù trên tay.
Mộ Vân lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, một thân áo xanh tựa như muốn dung nhập vào bên trong Vũ Trúc, thêm một chút quyến rũ phong nhã như có như không. Chẳng biết tại sao, trên khuôn mặt trắng muốt kia lại thêm một tầng ửng hồng, trong ngực hơi thở nàng chập trùng, ánh mắt lấp lánh, dường như đang chật vật cân nhắc nên làm thế nào.
Đột nhiên vào lúc này, Lôi Thiên ngẩng đầu hỏi:
Khi Lâm Nhất vừa nhìn thấy cuốn tranh, trong nháy mắt lòng hắn như bị lôi kích đánh trúng. Những thứ đó từng là đồ vật của hắn, cảm giác vô cùng quen thuộc, sao lại xuất hiện bên trong Thính Vũ Tiểu Trúc? Mà không đơn thuần là một cuốn tranh, nó còn là ký thác sinh tử, tình duyên...
Trong lúc hoảng hốt, thần hồn đột nhiên đi xa, những thứ đã từng che giấu, hết thẩy lại hiện ra trước mắt.
Nhớ rõ trong một động phủ tại Huyền Thiên Tiên cảnh, lần đầu tiên gặp Bạch Hồ Thiên Huyễn. Nữ tử kia dùng đan dược dụ mê hoặc lòng người, còn nói “Tẩy đi thân thể muôn vàn sầu, độ ngươi thành tiên tiêu diêu khắp nơi”... Nàng còn nói “vạn năm chờ đợi chỉ vì quân đến, đạo hạnh viên mãn, chuyển đời làm người”, thời khắc rời đi lưu lại cho chủ nhân một cuốn tranh.
Sau đó, tại một chỗ trong hẻm núi, dưới sắc trời sáng rực rỡ, ngọn núi xanh tươi có một hồ nước trong vắt như ngọc bích. Bên trên Hóa Long Trì, kiếm quang như cầu vồng, hai bóng người sóng vai dắt tay đồng hành.
Còn nhớ rõ, có những hòn đá bay trên mặt nước, tám góc thạch đình bốn mặt đón gió, trên trụ đá còn có hai câu nói “Nhất triêu hóa long thừa phong khứ, cửu tiêu đằng vân ngạo thương khung”. Một khắc này hai người hiểu lòng khăng khít, dựa vào lan can trông về nơi xa, phong vân trong tâm mắt, muôn vạn hình dạng.
Khi hai người trong thiên địa, hắn đem Thiên Huyễn lưu lại trong cuốn tranh đưa cho cô gái kia. Hắn nói hình dáng của đối phương cùng người vẽ bên trong có mấy phần tương tự.
Vì tỏ tâm ý, nàng dùng tinh huyết của hai người luyện chế ra ba cái Long trâm, đặt tên:
- Truy Hồn Dĩ Vãng, Truy Phong Y Nguyên, trâm này tên là Truy Phong!
Nàng còn lấy ra một cây trâm trong đó, thâm tình đưa dặn dò:
- Trâm này ta dùng tinh huyết của chàng cùng ta luyện chế, dù có cách xa ngàn vạn dặm sẽ luôn có thần hồn dẫn dắt, không bao giờ bị thất lạc. Ngày nào đó, chàng tung hoành Đại Hạ, Long trâm hợp lại làm một.
Nhưng sau đó, hắn cũng không tung hoành Đại Hạ nhưng luân phiên bị bao vây tấn công, thời khắc sinh tử nàng vội vã chạy tới. Mà số kiếp đã định, hai người vẫn bị cưỡng ép mang đi Huyền Thiên môn, cả hai rơi vào tuyệt địa.
Trước Huyền Thiên Tháp một cô gái nhã nhặn trầm tĩnh, lại điên cuồng liều lĩnh.
Máu từ miệng nàng, tay chân tuôn trào như mưa, nhuộm đỏ cả hai má xinh đẹp cùng thân hình yếu đuối. Khi nàng chảy đến giọt máu cuối cùng, lúc sắp bị cương phong thôn phệ nàng nở nụ cười nhẹ nhàng nói:
- Chàng hãy giữ cuộc sống này, đợi ta kiếp sau, đừng quên Kỳ Nhi…
Lời còn chưa dứt, thân ảnh nhỏ bé biến mất trong làn khói xanh, đi cùng cơn gió kia, cuốn tranh vì vậy mà không nhìn thấy bóng dáng.
Trúc Hải như sóng, mưa bụi mờ ảo, Lâm Nhất vẫn đứng trong thảo đình một mình lẻ loi. Hắn chăm chú nhìn cuốn tranh, hai mắt nổi lên một tầng sương mù. Thật lâu sau đó, hắn khó khăn rên rỉ một tiếng, chậm rãi lẩm bẩm:
- Từ trước đến giờ ta không suy nghĩ tới, cũng không phải vì quên mà vì quá đau đớn, Kỳ Nhi...
Ta biết nàng không bị hồn phi phách tán, khổ nỗi tự thân tu vi có hạn mà không biết nên làm thế nào cho phải. Vì thế ta rất đau khổ, trải qua trầm luân, trải qua mê thất. Ta tin tưởng mối lương duyên sinh tử kia nếu được ông trời kết định, tuyệt đối không có cái kết như vậy. Chỉ muốn tiếp tục một đường đi về phía trước, chỉ cần bay đủ cao, chỉ cần với đủ xa, ta sẽ sớm tìm thấy tung tích của nàng. Nếu Lâm Nhất ta có phúc duyên ngắn ngủi, ta sẽ giấu nàng dưới tim mình, một đời một kiếp.
Có điều ta lại quên đi cuốn tranh thần kỳ này, đây là bảo vật đến từ Tiên cảnh, Thiên Huyễn từng cư trú trong đó, tại sạo không chứa đựa một sợi tàn hồn của nàng chứ? Kỳ Nhi, nhất định nàng theo cuốn tranh vượt qua cương phong đến nơi này, cũng để chuyển thế trùng sinh. Mà từ nơi sâu xa tự có dẫn dắt, cuối cùng ta và nàng cũng có ngày được gặp nhau.
Thời điểm ở cạnh nhau không quý trọng, khi mất đi mới biết được lòng đau tận xương.
Kỳ Nhi, nàng dùng cái chết đổi lấy sự sống của ta, ta sẽ dùng toàn bộ chính mình báo đáp cuộc tình chưa dứt của nàng kiếp sau.
Nếu như may mắn, để ta cùng nàng xuyên qua biển người bay qua tinh vực, gặp lại lần nữa, lần này nhất định ta sẽ không bỏ lỡ.
Lâm Nhất thở dài một hơi, lặng yên đứng nhìn mưa bụi, trong lòng hắn vẫn lo lắng như cũ. Có phấn chấn, có bất an, có chờ mong khó kìm nén. Ngoài thảo đình ba trượng, trên cuốn trục mi tâm Bạch Hồ đã không còn chút huyết hồng. Hắn đưa tay lấy câm Long trâm trắng muốt, hơi ngưng thần.
Bên trên Long trâm tinh xảo hai chữ Truy Phong vẫn còn y nguyên. Mà trong đó có một dấu ấn tinh huyết tác động tâm hồn, vẫn như trước như có như không, nhưng hình dáng không có gì khác thường.
Lâm Nhất giật mình, lập tức thở phào. Hắn nhớ kỹ tiền bối Lôi gia từng nói qua chủ nhân Thính Vũ Tiểu Trúc không ở Thiên La Tiên vực, gần đây mới trở về.
Thảo đình vẫn trong mây mù như trước, cử chỉ cùng thần thái Lâm Nhất biểu hiện khá khác thường. Khi thì thần sắc hắn thống khổ, khi thì vui mừng, khi thì thở dài thở ngăn, khi thì kinh ngạc ngẩn người. Theo tâm mà động, quanh thân hắn khí thế vô tình phát ra, lại hoàn toàn không phải là một tên tiểu bối vô cùng sợ hãi như trước, mà mơ hồ lộ ra mấy phần lăng nhiên không sợ hãi.
Bên ngoài hàng rào tường thấp, Lôi Thiên, Tiếu Quyền Tử, cùng Mộ Vân, đang chăm chú theo dõi bóng dáng bị mây mù che lấp, có nỗi lòng của riêng mình.
Một tên tiểu bối tầm thường không chỉ kiêm tu Yêu Ma, mà còn tránh thoát trói buộc, đối với cấm pháp Thiên La quỷ dị khó lường cũng tìm được khe hở đặt chân vào, quả thật khiến người ta bất giờ. Có điều tiểu tử kia nhìn cuốn tranh đến phát ngốc, đó là đồ của Lôi mỗ, ai dám động đến? Lôi Thiên từ trên tảng đá nhảy xuống, thần sắc có mấy phần xem thường.
Tiếu Quyền Tử không biết Lâm Nhất bị làm sao, còn tưởng đối phương bị nhốt không thoát thân được. Hắn trái phải nhìn quanh, lại không biết làm thế nào. Huyên náo này không thể kết thúc, gặp phiền phức rồi. Tiếu Quyền Tử chần chừ một lát, lặng lẽ bóp nát khối ngọc phù trên tay.
Mộ Vân lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, một thân áo xanh tựa như muốn dung nhập vào bên trong Vũ Trúc, thêm một chút quyến rũ phong nhã như có như không. Chẳng biết tại sao, trên khuôn mặt trắng muốt kia lại thêm một tầng ửng hồng, trong ngực hơi thở nàng chập trùng, ánh mắt lấp lánh, dường như đang chật vật cân nhắc nên làm thế nào.
Đột nhiên vào lúc này, Lôi Thiên ngẩng đầu hỏi:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.