Chương 2048: Từ khi chia tay đến nay không có vấn đề gì chứ (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Phi độn trong một quãng đường ngắn hơn mười dặm, đảo mắt một cái là đã đến điểm đích.
Vũ Tử đặt chân chưa ổn đã vội vàng quay người nhìn lại. Phi hỏa văng khắp nơi, kim mang cuồng loạn nhảy múa. Ở trong luồng sáng chói mắt, kiếm trận đã bị vài đạo lưu tinh liên tục đâm sầm vào, chỉ trong nháy mắt đã vỡ vụn hết toàn bộ.
Ở phía xa hơn, dáng người màu xám kia đang bị vô số pháp lực dày đặc bao trùm, oanh kích. Hắn...
Vũ Tử ngạc nhiên chậm rãi quay đầu lại.
Ở phía trước nàng chừng hai ba trượng, người nọ vẫn đang chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng nhìn về phía xa. Chỉ là đầu lông mày lại có ba ấn ký màu đen, vàng, trắng nhìn như lá liễu, hơn nữa còn có quang manh lấp lánh, nhìn qua có chút quỷ dị. Trên đầu của hắn cũng không có trâm gài tóc. Mái tóc đen dài phiêu tán trong gió, khá là rối loạn, nhưng lại phiêu khoát, tự nhiên. Trên hai gò má cũng có kim quang chớp động, dáng vẻ cô đơn lạnh lẽo...
- Lâm Nhất! Ngươi...
Vũ Tử muốn mở miệng hỏi, nhưng lại chẳng biết nên nói thế nào. Phân thân của hắn liệu có chuyện gì hay không, hơn nữa hắn là đang suy nghĩ cái gì? Vì sao hắn lúc này, lại không hề giống với lúc trước...
Lâm Nhất duỗi ống tay áo ra, nhẹ nhàng cuốn một cái, kiếm quang như vô số sợi tơ, lũ lượt ập đến, sau khi chui vào trong lòng bàn tay hắn thì biến mất không thấy đâu nữa. Lúc hắn quay đầu, nét mặt đã tràn ngập sự ấm áp. Mới vừa rồi, tòa huyền thiên kiếm trận khí thế sát phạt lăng lệ ác liệt kia được dựng lên, hình dáng giống như một cây cầu. Nó có thể xuyên qua hư không tối tăm, liệu có thể xuyên việt qua hơn sáu trăm năm thời gian, kết nối kiếp trước với kiếp này...
- Kỳ... Vũ Tử....
Ánh mắt của hắn rơi vào gương mặt xinh đẹp trắn nõn, lời vừa thốt ra lập tức bị chắn ngang ở cổ họng, nhất thời khó có thể lên tiếng. Tình cảm đã từng đè nén quá lâu, một khi để nó dâng trào, chạy thẳng lên não sẽ giống như sóng to gió lớn càn quét từng trận. Mà đối phương thì lại ngước đôi mắt trong sáng, dùng cái nhìn lạ lẫm để nhìn hắn. Hắn âm thầm thở dài một hơi, kế đó chậm rãi nói:
- Ngươi... Từ lúc chia tay đến giời không có vấn đề gì chứ...
Chẳng biết tại sao, mọi hành động của người đàn ông này dù rất quái dị, nhưng vẫn luôn khiến cho người ta cảm thấy thân thiết, khó mà né tránh được. Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt của Vũ Tử chợt ửng hồng, nàng vội vàng cúi đầu, cắn môi nói khẽ:
- Ngươi thu hồi phân thân là tốt rồi, ta chỉ đến vì Họa trục mà thôi...
Lại nói, nàng đã không còn dáng vẻ lãnh diễm khó gần như lúc trước nữa, nhưng lời nói vẫn có chút cố chấp và kiêng dè...
Lâm Nhất dò xét người trước mắt mình thật lâu, lồng ngực vẫn phập phòng bất định.
Họa trục? Nếu như không phải có họa trục không tay, thì chẳng phải là hôm nay khó mà gặp lại sao? Mà người thúc đẩy cái duyên này cũng không phải là ai khác, mà chính là Mộ Vân. Hết thảy đều nằm trong kế hoạch của nàng...
Im lặng một lát, Lâm Nhất khôi phục lại dáng vẻ bình thường. Hắc lắc đầu, cô đơn cười cười, mở miệng trấn an nàng:
- Ta đã tặng họa trục đi rồi, sao còn có thể chiếm làm của riêng nữa, sau này sẽ trả lại ngươi.
- Họa trục chính là vật gia truyền của ta, há có thẻ cho người ăn nói bậy bạ...
Vũ Tử ngẩng đầu lên, vốn định sẵng giọng quở trách hắn một phen, nhưng không hiểu sao lại không thể nổi giận được. Nàng âm thầm tự trách mình, cố gắng trấn định lại cảm xúc, lập tức lùi lại phía sau một bước, dùng khoảng cách để bày tỏ rõ thái độ của mình. Chỉ là ánh mắt của đối phương thì lại cứ ghìm chặt lên thân nàng...
Lâm Nhất thấy Vũ Tử dùng khoảng cách để bày tỏ sự xa lạ, thì không khỏi nhếch miệng cười. Hắn cũng chẳng biết tại sao hắn lại cười, trong nụ cười có sự đắng chát nhàn nhạn, còn có cả một tia ấm áp...
Năm đó, hắn cùng với Lan Kỳ Nhi kỳ vai sát cánh, cùng nhau trải qua hoạn nạn, nhưng lại không kịp nhìn ngắm nụ cười hay từng cái nhíu mày của đối phương. Thậm chí, còn chưa kịp thể hiện tình cảm, săn sóc nàng thì cả hai người đã vội vàng âm dương cách biệt rồi. Nhưng đoạn tình cảm kia lại cũng không vì thế mà mất đi. Ngược lại, nó giống như một vò rượu, theo năm tháng lắng động mà càng lúc càng nồng đậm, và thơm ngon. Giữa hai người có một sự ăn ý hài hòa đến lạ, giống như là sinh ra vốn đã dành cho nhau. Chỉ đến lúc mất đi, mới hiểu được những thứ bên cạnh mình quý giá đến đâu...
Nhưng mà, sau khi Kỳ Nhi trở thành Vũ Tử, tuy dung mạo không có gì thay đổi, nhưng tính tình và tu vi lại khác biệt rất nhiều. Nếu hôm qua nàng là một Trúc cơ nữ tu, chính là đóa lan lỗi lạc xuất trần trong u cốc. Thì hôm nay nàng lại là Cửu Mục tiên tử, càng là tuyệt thế siêu nhiên, tăng thêm vài phần xuân sắc tươi đẹp. Lúc nàng thẹn thùng tươi cười, rất gióng với ánh trăng ở Cửu Long Sơn. Nàng băng thanh ngọc khiết, phong nhã, y hệt Tô Tuyết Vân trong Thương Thủy họa. Nàng chất phác, thuần khiết, làm cho người ta nhìn đến sẽ lập tức nhớ đến ngay Đông Vũ Nhi của Vọng Hồ Ngư thôn. Lúc nàng trầm tĩnh, suy tư thì lại giống như Từ Tử Uyên lúc nào cũng nội liễm ổn trọng. Chỉ có sự lạnh nhạt, cố chấp của nàng là rất rất giống với quá khứ...
Lâm Nhất thoáng thất thần, sau đó lại nhướng mày, dời ánh mắt về phía xa, nói:
- Đám súc sinh kia cứ liên tục đeo bám không rời, ta và ngươi không thể không đề phòng. Kính xin đợi một lát...
Trong phạm vi hơn mười dặm, một trăm năm mươi, một trăm sáu mươi tên Yêu Nhân tụt ập lại một chỗ, sau đó lại được hai tên Yêu Nhân cầm đầu, tách làm hai lộ binh, tư thế rõ ràng là không muốn bỏ qua. Giám Dần kia tuy dáng vẻ đã già khọm, sắp xuống lỗ nhưng vẫn mạnh mẽ tung đấm tung cước, dù cho thương thế không nhẹ nhưng khí thế vẫn rất hung hăng. Chỉ có điều là lá gan đã bị gọt đi hết mấy phần, chỉ dám nấp trong đám người ra lệnh.
Nghe Lâm Nhất nói vậy, Vũ Tử cảm thấy khó hiểu vô cùng. Đám Yêu Tiên kia hung bạo bất thường, hơn nữa còn người đông thế mạnh. Hiện tại còn không mau nhanh cơ hội rời đi thì nên phòng bị như thế nào nữa?
Lâm Nhất hoàn toàn không có ý định giải thích, hắn duỗi tay, điểm nhẹ vào mi tâm, ấn ký đã biến mất không thấy đâu lại một lần nữa nổi lên. Từ bên trong lập tức bắn ra hai đạo quang mang một đen một vàng. Chỉ trong nháy mắt, hai dáng người đã lách mình chạy đến chỗ xa, cách bọn hắn chừng bốn năm dặm, một người đứng ở bên phải, một người đứng ở bên trái. Trong đó, Ma Tôn thì trực tiếp xuyên qua một đạo phi hỏa lưu tinh nhưng lại không tổn hại một sợi lông tóc nào, quỷ dị kinh người. Còn Long Tôn thì tế ra một thanh kim kiếm, nắm chặt trong tay, khí thế kiêu ngạo, sát cơ cuồn cuộn.
....
Một kích lúc trước, toàn bộ đám Yêu Nhân đều như đã dốc hết toàn lực, uy thế cường đại, thế không thể đỡ. Ai ngờ, Lâm Nhất đột nhiên biến mất, khiến cho xu thế vây công một lần nữa thất bại.
Đám người Yêu tộc vô cùng kinh ngạc, Giám Dần cũng từ trong kinh nghiệm xương máu rút ra được một bài học.
Bản thể của Lâm Nhất trốn ở một chỗ, mà các phân thân hắn thả ra lại cực kỳ khó phân biệt, cũng rất khó đối phó. Chỉ khi hoàn toàn vây khốn hắn rồi, thì mới có thể đại công cáo thành.
Sau một hồi đắn đo, suy tính, Giám Dần liền âm thầm ra hiệu với Kim Thánh. Bọn hắn chia nhân lực phía mình thành hai lộ binh, từ hai sườn vây công, chắc chắn đối thủ sẽ khó mà chống đỡ. Chỉ cần tiểu tử kia rơi vào lớp lớp vòng vây thì muốn thoát thân còn khó hơn lên trời.
Ai ngờ, bên phía bọn hắn vừa mới có động tác thì đã bị đối phương nhìn thấu.
Giám Dần xuyên qua đám người và màn lưu tinh không ngừng rơi xuống, nhìn thấy một bón người trong tay xách kim kiếm. Lão lập tức cảm thấy sống lưng lạnh buốt, toàn bộ xương cốt, tay chân một lần nữa đau đớn kịch liệt. Bởi vì lão nhận ra. Bóng dáng đang ngăn cản đường đi của chúng chính là phân thân của tiểu tử kia. Phân thân kia ẩn hình khó kiếm, hơn nữa lại cực kỳ hung tàng và bạo ngược!
Thấy Yêu Vương nhà mình lùi bước không tiến, năm sáu mươi tên đệ tử Yêu Tộc trải dài trong phạm vi hai ba dặm cũng lần lượt dừng lại quay đầu nhìn quanh.
Vũ Tử đặt chân chưa ổn đã vội vàng quay người nhìn lại. Phi hỏa văng khắp nơi, kim mang cuồng loạn nhảy múa. Ở trong luồng sáng chói mắt, kiếm trận đã bị vài đạo lưu tinh liên tục đâm sầm vào, chỉ trong nháy mắt đã vỡ vụn hết toàn bộ.
Ở phía xa hơn, dáng người màu xám kia đang bị vô số pháp lực dày đặc bao trùm, oanh kích. Hắn...
Vũ Tử ngạc nhiên chậm rãi quay đầu lại.
Ở phía trước nàng chừng hai ba trượng, người nọ vẫn đang chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng nhìn về phía xa. Chỉ là đầu lông mày lại có ba ấn ký màu đen, vàng, trắng nhìn như lá liễu, hơn nữa còn có quang manh lấp lánh, nhìn qua có chút quỷ dị. Trên đầu của hắn cũng không có trâm gài tóc. Mái tóc đen dài phiêu tán trong gió, khá là rối loạn, nhưng lại phiêu khoát, tự nhiên. Trên hai gò má cũng có kim quang chớp động, dáng vẻ cô đơn lạnh lẽo...
- Lâm Nhất! Ngươi...
Vũ Tử muốn mở miệng hỏi, nhưng lại chẳng biết nên nói thế nào. Phân thân của hắn liệu có chuyện gì hay không, hơn nữa hắn là đang suy nghĩ cái gì? Vì sao hắn lúc này, lại không hề giống với lúc trước...
Lâm Nhất duỗi ống tay áo ra, nhẹ nhàng cuốn một cái, kiếm quang như vô số sợi tơ, lũ lượt ập đến, sau khi chui vào trong lòng bàn tay hắn thì biến mất không thấy đâu nữa. Lúc hắn quay đầu, nét mặt đã tràn ngập sự ấm áp. Mới vừa rồi, tòa huyền thiên kiếm trận khí thế sát phạt lăng lệ ác liệt kia được dựng lên, hình dáng giống như một cây cầu. Nó có thể xuyên qua hư không tối tăm, liệu có thể xuyên việt qua hơn sáu trăm năm thời gian, kết nối kiếp trước với kiếp này...
- Kỳ... Vũ Tử....
Ánh mắt của hắn rơi vào gương mặt xinh đẹp trắn nõn, lời vừa thốt ra lập tức bị chắn ngang ở cổ họng, nhất thời khó có thể lên tiếng. Tình cảm đã từng đè nén quá lâu, một khi để nó dâng trào, chạy thẳng lên não sẽ giống như sóng to gió lớn càn quét từng trận. Mà đối phương thì lại ngước đôi mắt trong sáng, dùng cái nhìn lạ lẫm để nhìn hắn. Hắn âm thầm thở dài một hơi, kế đó chậm rãi nói:
- Ngươi... Từ lúc chia tay đến giời không có vấn đề gì chứ...
Chẳng biết tại sao, mọi hành động của người đàn ông này dù rất quái dị, nhưng vẫn luôn khiến cho người ta cảm thấy thân thiết, khó mà né tránh được. Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt của Vũ Tử chợt ửng hồng, nàng vội vàng cúi đầu, cắn môi nói khẽ:
- Ngươi thu hồi phân thân là tốt rồi, ta chỉ đến vì Họa trục mà thôi...
Lại nói, nàng đã không còn dáng vẻ lãnh diễm khó gần như lúc trước nữa, nhưng lời nói vẫn có chút cố chấp và kiêng dè...
Lâm Nhất dò xét người trước mắt mình thật lâu, lồng ngực vẫn phập phòng bất định.
Họa trục? Nếu như không phải có họa trục không tay, thì chẳng phải là hôm nay khó mà gặp lại sao? Mà người thúc đẩy cái duyên này cũng không phải là ai khác, mà chính là Mộ Vân. Hết thảy đều nằm trong kế hoạch của nàng...
Im lặng một lát, Lâm Nhất khôi phục lại dáng vẻ bình thường. Hắc lắc đầu, cô đơn cười cười, mở miệng trấn an nàng:
- Ta đã tặng họa trục đi rồi, sao còn có thể chiếm làm của riêng nữa, sau này sẽ trả lại ngươi.
- Họa trục chính là vật gia truyền của ta, há có thẻ cho người ăn nói bậy bạ...
Vũ Tử ngẩng đầu lên, vốn định sẵng giọng quở trách hắn một phen, nhưng không hiểu sao lại không thể nổi giận được. Nàng âm thầm tự trách mình, cố gắng trấn định lại cảm xúc, lập tức lùi lại phía sau một bước, dùng khoảng cách để bày tỏ rõ thái độ của mình. Chỉ là ánh mắt của đối phương thì lại cứ ghìm chặt lên thân nàng...
Lâm Nhất thấy Vũ Tử dùng khoảng cách để bày tỏ sự xa lạ, thì không khỏi nhếch miệng cười. Hắn cũng chẳng biết tại sao hắn lại cười, trong nụ cười có sự đắng chát nhàn nhạn, còn có cả một tia ấm áp...
Năm đó, hắn cùng với Lan Kỳ Nhi kỳ vai sát cánh, cùng nhau trải qua hoạn nạn, nhưng lại không kịp nhìn ngắm nụ cười hay từng cái nhíu mày của đối phương. Thậm chí, còn chưa kịp thể hiện tình cảm, săn sóc nàng thì cả hai người đã vội vàng âm dương cách biệt rồi. Nhưng đoạn tình cảm kia lại cũng không vì thế mà mất đi. Ngược lại, nó giống như một vò rượu, theo năm tháng lắng động mà càng lúc càng nồng đậm, và thơm ngon. Giữa hai người có một sự ăn ý hài hòa đến lạ, giống như là sinh ra vốn đã dành cho nhau. Chỉ đến lúc mất đi, mới hiểu được những thứ bên cạnh mình quý giá đến đâu...
Nhưng mà, sau khi Kỳ Nhi trở thành Vũ Tử, tuy dung mạo không có gì thay đổi, nhưng tính tình và tu vi lại khác biệt rất nhiều. Nếu hôm qua nàng là một Trúc cơ nữ tu, chính là đóa lan lỗi lạc xuất trần trong u cốc. Thì hôm nay nàng lại là Cửu Mục tiên tử, càng là tuyệt thế siêu nhiên, tăng thêm vài phần xuân sắc tươi đẹp. Lúc nàng thẹn thùng tươi cười, rất gióng với ánh trăng ở Cửu Long Sơn. Nàng băng thanh ngọc khiết, phong nhã, y hệt Tô Tuyết Vân trong Thương Thủy họa. Nàng chất phác, thuần khiết, làm cho người ta nhìn đến sẽ lập tức nhớ đến ngay Đông Vũ Nhi của Vọng Hồ Ngư thôn. Lúc nàng trầm tĩnh, suy tư thì lại giống như Từ Tử Uyên lúc nào cũng nội liễm ổn trọng. Chỉ có sự lạnh nhạt, cố chấp của nàng là rất rất giống với quá khứ...
Lâm Nhất thoáng thất thần, sau đó lại nhướng mày, dời ánh mắt về phía xa, nói:
- Đám súc sinh kia cứ liên tục đeo bám không rời, ta và ngươi không thể không đề phòng. Kính xin đợi một lát...
Trong phạm vi hơn mười dặm, một trăm năm mươi, một trăm sáu mươi tên Yêu Nhân tụt ập lại một chỗ, sau đó lại được hai tên Yêu Nhân cầm đầu, tách làm hai lộ binh, tư thế rõ ràng là không muốn bỏ qua. Giám Dần kia tuy dáng vẻ đã già khọm, sắp xuống lỗ nhưng vẫn mạnh mẽ tung đấm tung cước, dù cho thương thế không nhẹ nhưng khí thế vẫn rất hung hăng. Chỉ có điều là lá gan đã bị gọt đi hết mấy phần, chỉ dám nấp trong đám người ra lệnh.
Nghe Lâm Nhất nói vậy, Vũ Tử cảm thấy khó hiểu vô cùng. Đám Yêu Tiên kia hung bạo bất thường, hơn nữa còn người đông thế mạnh. Hiện tại còn không mau nhanh cơ hội rời đi thì nên phòng bị như thế nào nữa?
Lâm Nhất hoàn toàn không có ý định giải thích, hắn duỗi tay, điểm nhẹ vào mi tâm, ấn ký đã biến mất không thấy đâu lại một lần nữa nổi lên. Từ bên trong lập tức bắn ra hai đạo quang mang một đen một vàng. Chỉ trong nháy mắt, hai dáng người đã lách mình chạy đến chỗ xa, cách bọn hắn chừng bốn năm dặm, một người đứng ở bên phải, một người đứng ở bên trái. Trong đó, Ma Tôn thì trực tiếp xuyên qua một đạo phi hỏa lưu tinh nhưng lại không tổn hại một sợi lông tóc nào, quỷ dị kinh người. Còn Long Tôn thì tế ra một thanh kim kiếm, nắm chặt trong tay, khí thế kiêu ngạo, sát cơ cuồn cuộn.
....
Một kích lúc trước, toàn bộ đám Yêu Nhân đều như đã dốc hết toàn lực, uy thế cường đại, thế không thể đỡ. Ai ngờ, Lâm Nhất đột nhiên biến mất, khiến cho xu thế vây công một lần nữa thất bại.
Đám người Yêu tộc vô cùng kinh ngạc, Giám Dần cũng từ trong kinh nghiệm xương máu rút ra được một bài học.
Bản thể của Lâm Nhất trốn ở một chỗ, mà các phân thân hắn thả ra lại cực kỳ khó phân biệt, cũng rất khó đối phó. Chỉ khi hoàn toàn vây khốn hắn rồi, thì mới có thể đại công cáo thành.
Sau một hồi đắn đo, suy tính, Giám Dần liền âm thầm ra hiệu với Kim Thánh. Bọn hắn chia nhân lực phía mình thành hai lộ binh, từ hai sườn vây công, chắc chắn đối thủ sẽ khó mà chống đỡ. Chỉ cần tiểu tử kia rơi vào lớp lớp vòng vây thì muốn thoát thân còn khó hơn lên trời.
Ai ngờ, bên phía bọn hắn vừa mới có động tác thì đã bị đối phương nhìn thấu.
Giám Dần xuyên qua đám người và màn lưu tinh không ngừng rơi xuống, nhìn thấy một bón người trong tay xách kim kiếm. Lão lập tức cảm thấy sống lưng lạnh buốt, toàn bộ xương cốt, tay chân một lần nữa đau đớn kịch liệt. Bởi vì lão nhận ra. Bóng dáng đang ngăn cản đường đi của chúng chính là phân thân của tiểu tử kia. Phân thân kia ẩn hình khó kiếm, hơn nữa lại cực kỳ hung tàng và bạo ngược!
Thấy Yêu Vương nhà mình lùi bước không tiến, năm sáu mươi tên đệ tử Yêu Tộc trải dài trong phạm vi hai ba dặm cũng lần lượt dừng lại quay đầu nhìn quanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.