Chương 2018: Tử Vi tiên cảnh (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Dưới một luồng bao phủ của sắc trời kỳ dị, núi cao bị mây và sương mù che càng lộ vẻ thần bí mà khó lường. Còn có ngọc thạch bài phường chói lóa mắt kia, cùng với số lượng đông đảo tiên đạo cao nhân trên sườn núi, hết thảy đều cho thấy rất rõ, là đã đến Thăng Tiên đài rồi.
Vượt qua một đoạn ám không tĩnh lặng cuối cùng, có uy thế không hiểu mà vô thượng nghênh diện bức tới. Mười bốn người lần lượt tới thả chậm thân hình, từng người giương mắt ngắm nhìn. Dưới chân chính là một bên sườn núi rộng lớn, phía trước chính là vị trí làm người ta hướng về.
Một vị lão giả hiện thân hơn mười dặm bên ngoài, giương giọng tỏ ý nói:
- Bọn ngươi sau đó tuỳ cơ ứng biến, tự giải quyết cho tốt...
Đó là một vị trưởng lão của Thiên Cương Lôi gia, thay mặt giới ngoại Tiên vực xử trí việc có liên quan với trong giới. Sau khi ông ta bỏ lại một câu phân phó, mí mắt cũng chẳng muốn nhấc lên một chút, phất tay áo xoay người nghênh ngang mà đi.
Giữa không trung, hơn mười người hãy còn treo mà không rơi, chậm rãi tụ lại với nhau, từng người một vẻ mặt nghiêm túc và lo sợ không hiểu. Đám Hợp Thể hậu kỳ cao thủ của Dư Hằng Tử, Thành Nguyên Tử lại nhìn chằm chằm bóng lưng màu xám tro một mình trông về phía xa bên cạnh.
Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng nhìn phía trước, mày rậm nhướng nghiêng, trong hai mắt tinh quang chớp động. Trong nháy mắt chỗ hiện thân, vô số thần thức cường đại liền không chút kiêng kỵ càn quét mà đến, khiến cho người ta không kìm nổi da đầu căng lên mà sinh lòng sợ hãi. Trong đó cũng có mấy người quen, lại không có chỗ nào mà không phải là thù cũ hoặc là kẻ thù. Còn người bản thân mình vẫn muốn gặp vẫn chưa hiện thân.
Bất quá, trải qua tám tháng truy tìm không ngừng, nhiều lần trắc trở, cuối cùng đã chạy tới Tử Vi tiên cảnh. Tất cả chuyện tiếp theo, là cuồng phong, hay là mưa rào...
Lâm Nhất thoáng nhìn sâu đậm về phía bài phường ở chỗ xa, thở dài nhẹ nhõm, chuyển hướng về phía đám người Dư Hằng Tử sau lưng nói ra:
- Lâm mỗ mới đến, thỉnh cầu các vị chỉ điểm nhiều hơn!
Dư Hằng Tử tâm lĩnh thần hội, tỏ ý nói:
- Chúng ta tự tìm vị trí nghỉ chân! Lâm lão đệ, các vị đạo hữu, việc gì đến cứ đến, xin mời...
Ông ta nói xong, đoàn người tiếp tục đi về phía trước, tìm tới vị trí cách xa hai, ba mươi trượng sau lưng La gia, bấy giờ mới lần lượt rơi xuống từ giữa không trung, cũng từng người cố định nghỉ ngơi.
Mười bốn người đến từ trong giới Tiên vực, thoáng hở ra một khối sườn núi xem là địa phương nghỉ chân. Lâm Nhất ở giữa, tay trái Dư Hằng Tử, tay phải Thành Nguyên Tử, những người khác lại canh giữ phía sau lưng làm thành cái vòng tròn nho nhỏ.
- Lâm đạo hữu! Ngọc thạch bài phường to lớn kia chính là vị trí môn hộ của Tử Vi tiên cảnh, Thăng Tiên đài! Đợi tới thời khắc nó khai mở, sẽ là một phen tình hình khác. Chỉ mong chuyến đi này của chúng ta không tệ, ai...
Thành Nguyên Tử nói một câu, lại không nhịn được hít một tiếng. Sau khí ông ta mấy lần trần thuật hiến kế đều được nghe theo tiếp thu, ông ta lại không đắn đo nữa, nghiễm nhiên tự xem là tay trái tay phải của Lâm Nhất. Mà đối mặt với tiền cảnh ảm đạm kia, lại có thể nào không khiến người ta chán nản chứ!
Lâm Nhất không để ý tới thần thức bốn phía nhìn trộm, chỉ để ý thu liễm toàn bộ khí cơ quanh người. Hắn nghe được động tĩnh bên cạnh, liếc mắt nhìn ngọc thạch bài phường xa xa, ngược lại nhìn về phía đám người chỗ La gia, như có điều suy nghĩ, nhẹ giọng hỏi:
- Chỉ cần xuyên qua Thăng Tiên đài kia, là được sự thối luyện của tẩy tiên trì mà đạp đất thành tiên. Nếu thật như thế, tại tiên nhân của sao giới ngoại còn ít như vậy... ?
Sau khi Thành Nguyên Tử thêm chút lưu ý, rất kinh ngạc không hiểu nói:
- La gia và Lôi gia không ngờ lại ai cũng có mấy chục tiên nhân, dĩ nhiên không ít...
Lời nói được phân nửa, ông ta trố mắt, im lặng không nói nên lời.
Tình hình chung quanh, đồng dạng khiến cho Dư Hằng Tử âm thầm kinh ngạc. Mà ông ta đã nghe ra được điều gì từ trong lời đối thoại của hai người, vuốt râu trầm ngâm, nói ra:
- Lời đồn đãi có quan hệ Tẩy Tiên trì, có thể không giả. Tin vỉa hè của Thành Nguyên Tử khó tránh khỏi có điều xuất nhập. Mà tình hình cụ thể và tỉ mỉ rốt cuộc, chỉ có bước lên Thăng Tiên đài thấy rõ ràng, chúng ta lại...
Theo lời nói của Thành Nguyên Tử, tiên nhân chỗ này có chừng hơn trăm vị, có thể không ít. Mà so với bảy tám trăm người tu sĩ của giới ngoại, chỉ chiếm được con số hai thành. Nếu Tẩy Tiên trì kia có diệu dụng lập tức thành tiên, tiên nhân của giới ngoại thật đúng là tính không nhiều.
Bất quá, chính như Dư Hằng Tử bất đắc dĩ. Chân tướng như thế nào, chỉ có dựa vào bản lãnh của mình để hiểu. Mà không thể cuối cùng leo lên Thăng Tiên đài, hết thảy đều là uổng công!
Thiên Trường Tử cũng nhiều lần đi tiên cảnh đều không thể thành công, nên cảm khái theo nói:
- Đã biết vị trí huyền cơ của Thăng Tiên đài, đành phải bác thượng một lần!
Thủy Hàn Tử và Nguyệt Huyền Tử tán thành chuyện này, ma quyền sát chưởng phụ họa nói:
- Thành thì tất may mắn vậy. Đánh bại thì tất mệnh...
Ngôn ngữ thần thái của hai người, càng tựa như một sự đánh cuộc điên cuồng. Tiên đạo khó khăn, cảm giác không phải là một loại đánh bạc đâu! Mà điều này mặc dù không có quan hệ gì với kim tiền của phàm tục, lại cần phải áp hàng ngàn vạn năm khổ tu và tài sản tánh mạng, xưng là một cuộc đánh cược lớn!
Về phần thắng thua như thế nào, lại nhìn thời gian tịch mịch...
Một câu nói của Lâm Nhất dẫn tới mọi người nỗi lòng khó bình. Bản thân của hắn cũng không ý ở đây, mà là âm thầm đánh giá động tĩnh bốn phía.
Mấy trăm dặm sườn núi, từng mảnh nhỏ ngũ sắc ban bác. Xanh, đỏ, đen, trắng, vàng hỗn tạp trong đó, biểu lộ ra khá là kỳ dị. Mà khiến cho Lâm Nhất cảm thấy tò mò cũng không phải là những ngũ sắc thạch này, mà là năm người cách xa chung quanh.
Bên ngoài năm, sáu dặm phía bên phải, ba vị cao nhân đã từng thấy qua trên đường đang nhắm mắt tĩnh tọa. Lão giả dẫn đầu, râu tóc xám xịt, mặt như đao khắc lại, thần thái uy nghiêm. Ông ta ngồi nghiêm bất động, giống hệt một khối núi đá bằng phẳng nổi lên hơn nữa vô sanh cơ hội, nhìn như thật đơn giản lại tự nhiên thiên thành, khiến cho người ta không dám thêm chút bễ nghễ.
Lão giả sau lưng cách đó không xa, lại là hai vị nam nhân cường tráng khác. Ba người đều mặc quần áo vải che kín thân thể, tướng mạo thô lỗ...
Ba vị cao nhân kia có lẽ có lai lịch khác. Nếu không phải như thế, sao lại cách xa các nhà của giới ngoại mà độc giữ một chỗ?
Lâm Nhất đứng xa nhìn, cũng không dám vọng động thần thức. Tình hình ba lão giả kia xông ngang tinh không vẫn còn tồn tại trước mắt, quả thực khiến người ta thán phục không dứt. Giờ này hắn đành phải tạm gác nghi ngờ, lặng lẽ nhìn về một nam một nữ khác.
Vượt qua một đoạn ám không tĩnh lặng cuối cùng, có uy thế không hiểu mà vô thượng nghênh diện bức tới. Mười bốn người lần lượt tới thả chậm thân hình, từng người giương mắt ngắm nhìn. Dưới chân chính là một bên sườn núi rộng lớn, phía trước chính là vị trí làm người ta hướng về.
Một vị lão giả hiện thân hơn mười dặm bên ngoài, giương giọng tỏ ý nói:
- Bọn ngươi sau đó tuỳ cơ ứng biến, tự giải quyết cho tốt...
Đó là một vị trưởng lão của Thiên Cương Lôi gia, thay mặt giới ngoại Tiên vực xử trí việc có liên quan với trong giới. Sau khi ông ta bỏ lại một câu phân phó, mí mắt cũng chẳng muốn nhấc lên một chút, phất tay áo xoay người nghênh ngang mà đi.
Giữa không trung, hơn mười người hãy còn treo mà không rơi, chậm rãi tụ lại với nhau, từng người một vẻ mặt nghiêm túc và lo sợ không hiểu. Đám Hợp Thể hậu kỳ cao thủ của Dư Hằng Tử, Thành Nguyên Tử lại nhìn chằm chằm bóng lưng màu xám tro một mình trông về phía xa bên cạnh.
Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng nhìn phía trước, mày rậm nhướng nghiêng, trong hai mắt tinh quang chớp động. Trong nháy mắt chỗ hiện thân, vô số thần thức cường đại liền không chút kiêng kỵ càn quét mà đến, khiến cho người ta không kìm nổi da đầu căng lên mà sinh lòng sợ hãi. Trong đó cũng có mấy người quen, lại không có chỗ nào mà không phải là thù cũ hoặc là kẻ thù. Còn người bản thân mình vẫn muốn gặp vẫn chưa hiện thân.
Bất quá, trải qua tám tháng truy tìm không ngừng, nhiều lần trắc trở, cuối cùng đã chạy tới Tử Vi tiên cảnh. Tất cả chuyện tiếp theo, là cuồng phong, hay là mưa rào...
Lâm Nhất thoáng nhìn sâu đậm về phía bài phường ở chỗ xa, thở dài nhẹ nhõm, chuyển hướng về phía đám người Dư Hằng Tử sau lưng nói ra:
- Lâm mỗ mới đến, thỉnh cầu các vị chỉ điểm nhiều hơn!
Dư Hằng Tử tâm lĩnh thần hội, tỏ ý nói:
- Chúng ta tự tìm vị trí nghỉ chân! Lâm lão đệ, các vị đạo hữu, việc gì đến cứ đến, xin mời...
Ông ta nói xong, đoàn người tiếp tục đi về phía trước, tìm tới vị trí cách xa hai, ba mươi trượng sau lưng La gia, bấy giờ mới lần lượt rơi xuống từ giữa không trung, cũng từng người cố định nghỉ ngơi.
Mười bốn người đến từ trong giới Tiên vực, thoáng hở ra một khối sườn núi xem là địa phương nghỉ chân. Lâm Nhất ở giữa, tay trái Dư Hằng Tử, tay phải Thành Nguyên Tử, những người khác lại canh giữ phía sau lưng làm thành cái vòng tròn nho nhỏ.
- Lâm đạo hữu! Ngọc thạch bài phường to lớn kia chính là vị trí môn hộ của Tử Vi tiên cảnh, Thăng Tiên đài! Đợi tới thời khắc nó khai mở, sẽ là một phen tình hình khác. Chỉ mong chuyến đi này của chúng ta không tệ, ai...
Thành Nguyên Tử nói một câu, lại không nhịn được hít một tiếng. Sau khí ông ta mấy lần trần thuật hiến kế đều được nghe theo tiếp thu, ông ta lại không đắn đo nữa, nghiễm nhiên tự xem là tay trái tay phải của Lâm Nhất. Mà đối mặt với tiền cảnh ảm đạm kia, lại có thể nào không khiến người ta chán nản chứ!
Lâm Nhất không để ý tới thần thức bốn phía nhìn trộm, chỉ để ý thu liễm toàn bộ khí cơ quanh người. Hắn nghe được động tĩnh bên cạnh, liếc mắt nhìn ngọc thạch bài phường xa xa, ngược lại nhìn về phía đám người chỗ La gia, như có điều suy nghĩ, nhẹ giọng hỏi:
- Chỉ cần xuyên qua Thăng Tiên đài kia, là được sự thối luyện của tẩy tiên trì mà đạp đất thành tiên. Nếu thật như thế, tại tiên nhân của sao giới ngoại còn ít như vậy... ?
Sau khi Thành Nguyên Tử thêm chút lưu ý, rất kinh ngạc không hiểu nói:
- La gia và Lôi gia không ngờ lại ai cũng có mấy chục tiên nhân, dĩ nhiên không ít...
Lời nói được phân nửa, ông ta trố mắt, im lặng không nói nên lời.
Tình hình chung quanh, đồng dạng khiến cho Dư Hằng Tử âm thầm kinh ngạc. Mà ông ta đã nghe ra được điều gì từ trong lời đối thoại của hai người, vuốt râu trầm ngâm, nói ra:
- Lời đồn đãi có quan hệ Tẩy Tiên trì, có thể không giả. Tin vỉa hè của Thành Nguyên Tử khó tránh khỏi có điều xuất nhập. Mà tình hình cụ thể và tỉ mỉ rốt cuộc, chỉ có bước lên Thăng Tiên đài thấy rõ ràng, chúng ta lại...
Theo lời nói của Thành Nguyên Tử, tiên nhân chỗ này có chừng hơn trăm vị, có thể không ít. Mà so với bảy tám trăm người tu sĩ của giới ngoại, chỉ chiếm được con số hai thành. Nếu Tẩy Tiên trì kia có diệu dụng lập tức thành tiên, tiên nhân của giới ngoại thật đúng là tính không nhiều.
Bất quá, chính như Dư Hằng Tử bất đắc dĩ. Chân tướng như thế nào, chỉ có dựa vào bản lãnh của mình để hiểu. Mà không thể cuối cùng leo lên Thăng Tiên đài, hết thảy đều là uổng công!
Thiên Trường Tử cũng nhiều lần đi tiên cảnh đều không thể thành công, nên cảm khái theo nói:
- Đã biết vị trí huyền cơ của Thăng Tiên đài, đành phải bác thượng một lần!
Thủy Hàn Tử và Nguyệt Huyền Tử tán thành chuyện này, ma quyền sát chưởng phụ họa nói:
- Thành thì tất may mắn vậy. Đánh bại thì tất mệnh...
Ngôn ngữ thần thái của hai người, càng tựa như một sự đánh cuộc điên cuồng. Tiên đạo khó khăn, cảm giác không phải là một loại đánh bạc đâu! Mà điều này mặc dù không có quan hệ gì với kim tiền của phàm tục, lại cần phải áp hàng ngàn vạn năm khổ tu và tài sản tánh mạng, xưng là một cuộc đánh cược lớn!
Về phần thắng thua như thế nào, lại nhìn thời gian tịch mịch...
Một câu nói của Lâm Nhất dẫn tới mọi người nỗi lòng khó bình. Bản thân của hắn cũng không ý ở đây, mà là âm thầm đánh giá động tĩnh bốn phía.
Mấy trăm dặm sườn núi, từng mảnh nhỏ ngũ sắc ban bác. Xanh, đỏ, đen, trắng, vàng hỗn tạp trong đó, biểu lộ ra khá là kỳ dị. Mà khiến cho Lâm Nhất cảm thấy tò mò cũng không phải là những ngũ sắc thạch này, mà là năm người cách xa chung quanh.
Bên ngoài năm, sáu dặm phía bên phải, ba vị cao nhân đã từng thấy qua trên đường đang nhắm mắt tĩnh tọa. Lão giả dẫn đầu, râu tóc xám xịt, mặt như đao khắc lại, thần thái uy nghiêm. Ông ta ngồi nghiêm bất động, giống hệt một khối núi đá bằng phẳng nổi lên hơn nữa vô sanh cơ hội, nhìn như thật đơn giản lại tự nhiên thiên thành, khiến cho người ta không dám thêm chút bễ nghễ.
Lão giả sau lưng cách đó không xa, lại là hai vị nam nhân cường tráng khác. Ba người đều mặc quần áo vải che kín thân thể, tướng mạo thô lỗ...
Ba vị cao nhân kia có lẽ có lai lịch khác. Nếu không phải như thế, sao lại cách xa các nhà của giới ngoại mà độc giữ một chỗ?
Lâm Nhất đứng xa nhìn, cũng không dám vọng động thần thức. Tình hình ba lão giả kia xông ngang tinh không vẫn còn tồn tại trước mắt, quả thực khiến người ta thán phục không dứt. Giờ này hắn đành phải tạm gác nghi ngờ, lặng lẽ nhìn về một nam một nữ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.