Chương 2260: Vô cùng quen thuộc (1)
Duệ Quang
22/01/2023
.. .
Tinh vực mênh mông, yên tĩnh vô biên.
Một đạo phi hồng chậm dần thế đi, từ từ hiện ra hình bóng của Lâm Nhất.
Khi Lâm Nhất và Ngọc Thắng, Hạo Độ, Hổ Đầu cưỡi rồng quay trở về Huyền Thần tiên cảnh, chờ đã lâu cuối cùng mọi người cũng yên lòng. Nhất là Tiên Nô hân hoan không dứt, nàng ta rưng rưng với dáng điệu tươi cười có chút xúc động lòng người.
Lâm Nhất thân là người biết cách triệu tập và là người cầm đầu đại chiến lần này, cũng đem người một lần hành động thất bại cường địch. Vị trí chí tôn có thể xem là thực chí danh quy. Mà hắn hoàn toàn không có tâm kể công, càng không rảnh phân trần, nói tiếng cực khổ cùng mọi người, sau khi mệnh cho các nhà tự xử lý, đợi hai năm sau rồi tính toán tiếp.
Tu sĩ Cửu Mục bị bắt không ngờ bị Liễu Đạo, Liễu Phàm giết sạch sẽ, chỉ để lại mấy chục khôi lỗi Hoa nô. Đối với chuyện này Lâm Nhất làm như không thấy. Hắn công bố có việc, mệnh thanh long dẫn Tiên Nô và huynh đệ Thiên Lang tạm thi hành quay trở về giới nội, Thương Quý thì theo Viêm Liệt và Ba Cam quay trở về Long Khư chờ.
Hổ Đầu không vui lòng lắm, một lòng nghĩ bỏ Yêu vực xuống đồng hành theo lão đại.
Lâm Nhất đồng ý, chỉ cần Hổ Đầu dàn xếp thỏa đáng Yêu vực trong vòng hai năm là đạt được ước muốn.
Hổ Đầu đáp ứng một lời, vui vẻ dẫn dắt bộ hạ gào thét mà đi. Trước khi đi hắn bắt lại Kim Thánh, đối phương sợ tới mức hô cứu mạng.
Lâm Nhất và Hổ Đầu tách ra mấy trăm năm, hai bên từng có ngăn cách. Mà kết bạn trên đường quay trở về Huyền Thần tiên cảnh, đối phương qua lại nói rõ hết thảy sự thật.
Hổ Đầu mới bắt đầu thu được truyền thừa, Thần Hồn khó khăn cầm mà không kềm chế được. Hắn đã từng một lần muốn gánh vác khởi vinh dự của tiên tổ, cũng đưa Yêu vực đi theo hướng cường thịnh. Mà theo tu vi tăng lên, đầu Bạch Hổ thần thú này dần dần khôi phục bản tính. Hắn không quên được những năm tháng chạy nhanh hào hùng và xông xáo, hơn nữa quên không được lão đại xưng huynh gọi đệ cùng mình. Yêu vực đều có hậu lai nhân, ông đây mặc kệ rồi!
Cứ như thế, Hổ Đầu dứt khoát ủy thác truyền thừa đến từ tổ tiên. Trong lúc nhất thời, vạn yêu kích phấn. Mấy trăm năm sau, Yêu vực có thêm một ngàn yêu vương, càng cảm ân đái đức đối với yêu tôn nhà mình mà nhất hô quần ứng. Hắn cảm thấy đã sắp đến lúc rồi, liền muốn đi tìm tung tích của Lâm Nhất, vừa gặp Thương Quý tìm tới.
Hổ Đầu nhìn tưởng thật thà nhưng thật ra không ngu dốt!
Từ nay về sau, Lâm Nhất và Ngọc Thắng, Hạo Độ tới giới ngoại mọi người chắp tay tỏ ý, một mình xoay người rời đi.
Trong tinh không, Lâm Nhất xoay người nhìn lại. Ngoài nơi xa, một mảnh tinh vân nhỏ có sắc thái rực rỡ chớp động đang chậm rãi bay tới nơi này. Hắn vung tay áo một cái, trong tay có thêm một đoàn quang mang, chính là thiên địa kết giới. Thần thức hắn vừa động, ngầm đang đợi...
Thiên địa kết giới, xưa đâu bằng nay. Mảnh đất khô cằn sỏi đá đã từng u ám và hoang vắng đã hóa thành tròn trịa như quả trứng, rộng lớn chừng trăm triệu dặm. Bầu trời vô biên rồi lại tứ cực rõ ràng. Dưới sắc trời trắng trong, núi sông tung hoành mà địa thế phập phồng, cũng có Ngũ Hành chi khí nhàn nhạt đang dần dần sinh sôi. Một bên Ma vực tử tịch trầm trầm cuối cùng đã đại biến hình dáng.
Sau một lát, từ phương xa phiến tinh vân dần dần tới gần, càng lúc càng lớn, sắc thái vô cùng rực rỡ hoa mỹ mà phi phàm thần kỳ.
Lâm Nhất vung tay ném đi, một đoàn quang mang trong tay đột nhiên bay về phía trước, lập tức lóe lên, đảo mắt đã từ vài thước, mấy trượng, biến thành trăm dặm, vạn dặm, mấy ngàn vạn dặm. Chỉ qua mấy hơi thở dốc một đoàn quang mang đã to lớn và quỷ dị trực tiếp đón nhận phiến tinh vân ấy.
Cũng trong nháy mắt, tinh vân huyễn như yên hỏa ấy chợt biến mất.
Lâm Nhất giơ tay lên một chiêu, kết giới quang mang trong nháy mắt trở về hình dáng ban đầu. Hắn phất tay áo vội vàng cuốn, xoay người bay lên, phía sau lưng chỉ còn sót lại vô số đá vụn gào thét mà đi.
..
Giới nội, Cửu Châu môn, Thiên Môn sơn.
Mây mù tràn ngập trên đỉnh Thiên Môn sơn, biểu lộ khá là trống vắng. Gian động phủ kia có khắc 'Thần tiên nhân gia' y nguyên vẫn sắc màu rực rỡ, lại để đó không ai dùng. Bên ngoài trăm trượng là một gian động phủ khác thì lại một lần cuối cùng nghênh đón chủ nhân của nó.
Trên cửa đá xanh trước động phủ, Lâm Nhất và Bách Lý Xuyên ngồi đối diện nhau, thật lâu không nói nên lời.
Lâm Nhất cầm trong tay tử kim hồ lô, im lặng rót một mình. Thần thái hắn như trước, chỉ có sâu trong ánh mắt mang theo chút thương tang nhàn nhạt.
Bách Lý Xuyên tay vịn chòm râu, chần chờ nói ra:
- Ta nghe từ miệng Tiên Nô nói.
Hắn vừa nhấc ánh mắt, hơi lộ ra thương cảm, lên tiếng:
- Ngươi phải đi rồi vậy.
Lâm Nhất khẽ gật đầu một cái, giơ hồ lô lên ực một hớp rượu.
- Nghe nói, con đường Cửu Thiên ấy cực kỳ hung hiểm. Ngày hôm nay từ biệt, muốn gặp lại cũng chưa thể biết được đấy! Ai.
Bách Lý Xuyên buông tiếng thở dài sâu kín, tiếp đó nói:
- Những năm gần đây, ta và Xuất Vân Tử xem như an ổn. Chỉ có ngươi bôn ba bốn phía chung quanh, nhiều lần sinh tử kiếp khó khăn, kết thúc nghiệp lớn thành công, lại bỏ vị chí tôn một mình đi xa.
Hắn hơi ngừng một chút, có vài phần không nỡ, thành khẩn nói:
- Lão đệ chí hướng cao xa, không phải kẻ đầu đường xó chợ có thể đo lường được! Nguyện ngươi đi lần này thuận buồm xui gió.
Lâm Nhất nhếch khóe miệng lên, thu hồi tử kim hồ lô. Lần này quay lại chỉ để cáo biệt. Hắn ngồi với Bách Lý Xuyên ở chỗ này đã hai ngày rồi, rất ít lên tiếng. Không phải không lời nói mà là không biết nên bắt đầu từ đâu.
Tâm tư của Bách Lý Xuyên hòa hoãn, nói ra:
- Lão đệ! Tu vi giờ này của ngươi đã không thể so với bình thường, trước khi đi sao không quay về Cửu Châu một chuyến.
Hắn lại khoát tay, áy náy lên tiếng:
- Ta không còn ý gì khác, chỉ không đành lòng đồng đạo Cửu Châu.
Lâm Nhất vén vạt áo lên, đứng thẳng dậy, ngẩng đầu thở một hơi dài nhẹ nhõm. Ngọn cô phong có hai cánh cửa xưa kia đã không thấy đâu nữa, khiến cho Thiên Vực mở rộng ra gấp bội. Hắn nhẹ giọng nói:
- Con đường dưới chân ta và ngươi, người khác không đi được, cũng không thay thế được.
- Lão đệ nói có lý.
Bách Lý Xuyên đứng dậy theo, hình như có đăm chiêu, lập tức lại lắc đầu nói:
- Nhớ Xuất Vân Tử đã từng nói như thế.
Hắn tự tay chỉ về phía động phủ ở cách đó không xa, tỏ ý nói:
- Vị huynh đài kia giờ này tiêu dao tự tại ở Thiên Trì biệt viện, nhất thời không chịu trở về.
Tinh vực mênh mông, yên tĩnh vô biên.
Một đạo phi hồng chậm dần thế đi, từ từ hiện ra hình bóng của Lâm Nhất.
Khi Lâm Nhất và Ngọc Thắng, Hạo Độ, Hổ Đầu cưỡi rồng quay trở về Huyền Thần tiên cảnh, chờ đã lâu cuối cùng mọi người cũng yên lòng. Nhất là Tiên Nô hân hoan không dứt, nàng ta rưng rưng với dáng điệu tươi cười có chút xúc động lòng người.
Lâm Nhất thân là người biết cách triệu tập và là người cầm đầu đại chiến lần này, cũng đem người một lần hành động thất bại cường địch. Vị trí chí tôn có thể xem là thực chí danh quy. Mà hắn hoàn toàn không có tâm kể công, càng không rảnh phân trần, nói tiếng cực khổ cùng mọi người, sau khi mệnh cho các nhà tự xử lý, đợi hai năm sau rồi tính toán tiếp.
Tu sĩ Cửu Mục bị bắt không ngờ bị Liễu Đạo, Liễu Phàm giết sạch sẽ, chỉ để lại mấy chục khôi lỗi Hoa nô. Đối với chuyện này Lâm Nhất làm như không thấy. Hắn công bố có việc, mệnh thanh long dẫn Tiên Nô và huynh đệ Thiên Lang tạm thi hành quay trở về giới nội, Thương Quý thì theo Viêm Liệt và Ba Cam quay trở về Long Khư chờ.
Hổ Đầu không vui lòng lắm, một lòng nghĩ bỏ Yêu vực xuống đồng hành theo lão đại.
Lâm Nhất đồng ý, chỉ cần Hổ Đầu dàn xếp thỏa đáng Yêu vực trong vòng hai năm là đạt được ước muốn.
Hổ Đầu đáp ứng một lời, vui vẻ dẫn dắt bộ hạ gào thét mà đi. Trước khi đi hắn bắt lại Kim Thánh, đối phương sợ tới mức hô cứu mạng.
Lâm Nhất và Hổ Đầu tách ra mấy trăm năm, hai bên từng có ngăn cách. Mà kết bạn trên đường quay trở về Huyền Thần tiên cảnh, đối phương qua lại nói rõ hết thảy sự thật.
Hổ Đầu mới bắt đầu thu được truyền thừa, Thần Hồn khó khăn cầm mà không kềm chế được. Hắn đã từng một lần muốn gánh vác khởi vinh dự của tiên tổ, cũng đưa Yêu vực đi theo hướng cường thịnh. Mà theo tu vi tăng lên, đầu Bạch Hổ thần thú này dần dần khôi phục bản tính. Hắn không quên được những năm tháng chạy nhanh hào hùng và xông xáo, hơn nữa quên không được lão đại xưng huynh gọi đệ cùng mình. Yêu vực đều có hậu lai nhân, ông đây mặc kệ rồi!
Cứ như thế, Hổ Đầu dứt khoát ủy thác truyền thừa đến từ tổ tiên. Trong lúc nhất thời, vạn yêu kích phấn. Mấy trăm năm sau, Yêu vực có thêm một ngàn yêu vương, càng cảm ân đái đức đối với yêu tôn nhà mình mà nhất hô quần ứng. Hắn cảm thấy đã sắp đến lúc rồi, liền muốn đi tìm tung tích của Lâm Nhất, vừa gặp Thương Quý tìm tới.
Hổ Đầu nhìn tưởng thật thà nhưng thật ra không ngu dốt!
Từ nay về sau, Lâm Nhất và Ngọc Thắng, Hạo Độ tới giới ngoại mọi người chắp tay tỏ ý, một mình xoay người rời đi.
Trong tinh không, Lâm Nhất xoay người nhìn lại. Ngoài nơi xa, một mảnh tinh vân nhỏ có sắc thái rực rỡ chớp động đang chậm rãi bay tới nơi này. Hắn vung tay áo một cái, trong tay có thêm một đoàn quang mang, chính là thiên địa kết giới. Thần thức hắn vừa động, ngầm đang đợi...
Thiên địa kết giới, xưa đâu bằng nay. Mảnh đất khô cằn sỏi đá đã từng u ám và hoang vắng đã hóa thành tròn trịa như quả trứng, rộng lớn chừng trăm triệu dặm. Bầu trời vô biên rồi lại tứ cực rõ ràng. Dưới sắc trời trắng trong, núi sông tung hoành mà địa thế phập phồng, cũng có Ngũ Hành chi khí nhàn nhạt đang dần dần sinh sôi. Một bên Ma vực tử tịch trầm trầm cuối cùng đã đại biến hình dáng.
Sau một lát, từ phương xa phiến tinh vân dần dần tới gần, càng lúc càng lớn, sắc thái vô cùng rực rỡ hoa mỹ mà phi phàm thần kỳ.
Lâm Nhất vung tay ném đi, một đoàn quang mang trong tay đột nhiên bay về phía trước, lập tức lóe lên, đảo mắt đã từ vài thước, mấy trượng, biến thành trăm dặm, vạn dặm, mấy ngàn vạn dặm. Chỉ qua mấy hơi thở dốc một đoàn quang mang đã to lớn và quỷ dị trực tiếp đón nhận phiến tinh vân ấy.
Cũng trong nháy mắt, tinh vân huyễn như yên hỏa ấy chợt biến mất.
Lâm Nhất giơ tay lên một chiêu, kết giới quang mang trong nháy mắt trở về hình dáng ban đầu. Hắn phất tay áo vội vàng cuốn, xoay người bay lên, phía sau lưng chỉ còn sót lại vô số đá vụn gào thét mà đi.
..
Giới nội, Cửu Châu môn, Thiên Môn sơn.
Mây mù tràn ngập trên đỉnh Thiên Môn sơn, biểu lộ khá là trống vắng. Gian động phủ kia có khắc 'Thần tiên nhân gia' y nguyên vẫn sắc màu rực rỡ, lại để đó không ai dùng. Bên ngoài trăm trượng là một gian động phủ khác thì lại một lần cuối cùng nghênh đón chủ nhân của nó.
Trên cửa đá xanh trước động phủ, Lâm Nhất và Bách Lý Xuyên ngồi đối diện nhau, thật lâu không nói nên lời.
Lâm Nhất cầm trong tay tử kim hồ lô, im lặng rót một mình. Thần thái hắn như trước, chỉ có sâu trong ánh mắt mang theo chút thương tang nhàn nhạt.
Bách Lý Xuyên tay vịn chòm râu, chần chờ nói ra:
- Ta nghe từ miệng Tiên Nô nói.
Hắn vừa nhấc ánh mắt, hơi lộ ra thương cảm, lên tiếng:
- Ngươi phải đi rồi vậy.
Lâm Nhất khẽ gật đầu một cái, giơ hồ lô lên ực một hớp rượu.
- Nghe nói, con đường Cửu Thiên ấy cực kỳ hung hiểm. Ngày hôm nay từ biệt, muốn gặp lại cũng chưa thể biết được đấy! Ai.
Bách Lý Xuyên buông tiếng thở dài sâu kín, tiếp đó nói:
- Những năm gần đây, ta và Xuất Vân Tử xem như an ổn. Chỉ có ngươi bôn ba bốn phía chung quanh, nhiều lần sinh tử kiếp khó khăn, kết thúc nghiệp lớn thành công, lại bỏ vị chí tôn một mình đi xa.
Hắn hơi ngừng một chút, có vài phần không nỡ, thành khẩn nói:
- Lão đệ chí hướng cao xa, không phải kẻ đầu đường xó chợ có thể đo lường được! Nguyện ngươi đi lần này thuận buồm xui gió.
Lâm Nhất nhếch khóe miệng lên, thu hồi tử kim hồ lô. Lần này quay lại chỉ để cáo biệt. Hắn ngồi với Bách Lý Xuyên ở chỗ này đã hai ngày rồi, rất ít lên tiếng. Không phải không lời nói mà là không biết nên bắt đầu từ đâu.
Tâm tư của Bách Lý Xuyên hòa hoãn, nói ra:
- Lão đệ! Tu vi giờ này của ngươi đã không thể so với bình thường, trước khi đi sao không quay về Cửu Châu một chuyến.
Hắn lại khoát tay, áy náy lên tiếng:
- Ta không còn ý gì khác, chỉ không đành lòng đồng đạo Cửu Châu.
Lâm Nhất vén vạt áo lên, đứng thẳng dậy, ngẩng đầu thở một hơi dài nhẹ nhõm. Ngọn cô phong có hai cánh cửa xưa kia đã không thấy đâu nữa, khiến cho Thiên Vực mở rộng ra gấp bội. Hắn nhẹ giọng nói:
- Con đường dưới chân ta và ngươi, người khác không đi được, cũng không thay thế được.
- Lão đệ nói có lý.
Bách Lý Xuyên đứng dậy theo, hình như có đăm chiêu, lập tức lại lắc đầu nói:
- Nhớ Xuất Vân Tử đã từng nói như thế.
Hắn tự tay chỉ về phía động phủ ở cách đó không xa, tỏ ý nói:
- Vị huynh đài kia giờ này tiêu dao tự tại ở Thiên Trì biệt viện, nhất thời không chịu trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.