Chương 1874: Vô ý nhận được (1)
Duệ Quang
25/08/2022
...
Trước động phủ, Lâm Nhất cầm một vò rượu không, lặng lẽ thất thần nhìn về phía xa. Sắc mặt của hắn có chút mệt mỏi, trong ánh mắt lộ ra chút lo lắng cùng bất đắc dĩ!
Hơn mười hơn dặm là sơn cốc đi thông với tiên khoáng. Ngọn núi cao vút xanh um tươi tốt, thỉnh thoảng sẽ có bóng người thường lui tới trong đó.
Bên phải sơn cốc, cuối những rừng cây rậm rạp lại là nơi trước đây từng tới, cũng là con đường duy nhất rời khỏi kết giới động phủ mà đệ tử ngoại môn biết đến.
Đi về phía trái sơn cốc năm mươi vạn dặm là Ngọc Sơn Vân Nhai.
Từng có người viết: Vân Nhai có đường trông mong người về, đúng là lúc mưa tạnh cầu vồng lên!
Vân Nhai này không phải Vân Nhai kia!
Ngay phía trước cách mười vạn dặm có rừng trúc Tiểu Trúc, có đình cỏ Phong Vũ. Không biết liệu có còn giấc mơ một cầu vồng nữa không...
Tuy chỉ là trong nháy mắt, cũng đã chậm rãi dâng lên sương mù dày đặc! Dường như tương tự với ấn ký bẩm sinh, lại làm sao quên dáng vẻ của nàng! Ai ngờ không gặp được niềm vui bất ngờ, không có cảm xúc phấn chấn dâng trào, chỉ đành phải nhận được một ánh mắt xem thường cùng chán ghét, còn có một bóng lưng cao ngạo lạnh lùng...
Trong bức tranh cuộn, Kỳ nhi quả nhiên không chết! Nàng có kiếp sau lại quên mất lời giao hẹn kiếp trước!
Tuy nhiên có người không quên! Cũng vì lời thề kia mà ta vẫn canh gác kiếp này tìm kiếm chờ đợi! Sau nhiều lần trải qua trăm cay nghìn đắng, lại gặp phải tình cảnh như vậy...
Kỳ nhi chuyển thế sống lại, không thiếu “tam vong”, “thất tuyệt” trong luân hồi. Lo lắng, bất hạnh trước kia lại được chứng thực. Nàng thành Vũ tiên tử của La gia, một người khác lại rơi xuống thành kẻ háo sắc nhơ nhớp không chịu nổi.
Việc đã đến nước này, nên làm thế nào để biểu lộ thân phận của mình đây? Nàng là Kỳ nhi, ta là Lâm Nhất, ước hẹn kiếp trước của hai chúng ta, chỉ là để kiếp này gặp lại...
Đúng là trò đùa lớn của thiên hạ! Bên này cùng một nữ tử triền miên, ngược lại chạy đến trước mặt một nữ tử khác lời thề son sắt. Làm vậy, đừng nói bị người phỉ nhổ, ngay cả bản thân Lâm mỗ cũng sẽ khinh thường! Tận mắt nhìn thấy lại không phải là chân thực khiến người ta không thể nào cãi lại. Nên làm thế nào để sáng tỏ được tất cả những điều khiến người ta bối rối lại khó có thể mở miệng đây…
Trong lòng buồn bực khó tiêu, Lâm Nhất cầm bình rượu giơ lên, lúc này mới phát hiện ra bình rượu đã hết. Thần thức nhìn về phía sau, trong động phủ hơn mười cái bình rượu đã sớm hết sạch. Hắn ngồi bất động, trên tay lại lơ đãng phát động pháp lực. Lập tức có năm ánh sáng yếu ớt khác nhau hiện ra trong lòng bàn tay hắn, lập tức kết hợp một ánh sáng màu đen mờ nhạt. Bình rượu bằng gốm chợt nổ tung, mảnh vụn bắn ra chớp mắt đã trở thành bột mịn rồi chậm rãi biến mất ở trong hư vô...
Ngay vào lúc này, một bóng người màu xanh đến bên cạnh của Lâm Nhất. Nàng nhẹ nhàng buông hai vò rượu xuống, lặng lẽ quan sát bàn tay trống rỗng của đối phương, sau đó bản thân bay xuống sườn núi trở lại bên trong động phủ của mình. Một tháng này, nàng tặng cho hơn mười bình rượu đã sớm bị uống cạn sạch. Kết quả chưởng quỹ Tửu Tứ kia lại trở về. Một lần nó chỉ đưa lên hai vò rượu liền có thêm lý do chạy thêm mấy chuyến...
Trên người Lâm Nhất còn không thiếu hai vò rượu này. Mỗi khi vào lúc này, bao giờ hắn cũng xoay người sang một bên coi như không thấy. Trong lòng hắn lo lắng, không muốn nói chuyện, lại càng không biết nên từ chối sự mờ ám đương nhiên này thế nào!
Mộ Vân bao giờ cũng cố gắng làm ra vẻ hiền thục dịu dàng, lại giống như những thê tử trong phàm tục cố nhẫn nhục chịu đựng! Ngươi có thể đánh ta, mắng ta, cũng có thể giết ta, lại không thể phủ nhận sự gần gũi da thịt. Ta muốn thì ta lấy, chỉ vì để đi theo làm bạn!
Lâm Nhất biết cả đời mình đã gặp được một nữ tử không có cách nào đối phó được!
Mộ Vân không phải kẻ giả dối giỏi thay đổi, cũng không phải kẻ tàn nhẫn điêu ngoa, càng không giấu đao kiếm phía sau. Nàng không chỉ có gương mặt đẹp như thiên tiên, còn dịu dàng như nước, đủ để nung nóng chảy kim thạch, làm cho máu lạnh sôi trào!
Lâm Nhất không biết là cạm bẫy ở phía sau sự dịu dàng cũng có sống có chết! Trong lòng chia ra thiện niệm, có thể cứu muôn dân trăm họ vạn vật, cũng có thể làm cho mình hối tiếc suốt đời! Tuy nhiên, lúc này hắn không muốn những điều này. Kỳ nhi, hoặc là Vũ tiên tử bây giờ đã khiến trái tim hắn đại loạn, không khác gì với một nam nhân phàm tục! Tình cảm lắng xuống đã lâu đột nhiên tràn lan, trời đất đều điên đảo...
Lâm Nhất cầm lên bình rượu, nhắm hai mắt uống. Rượu không có vị, u sầu khó tiêu. Hắn giống như một con thiêu thân đâm vào trong tình thiên hận biển, nhất thời không muốn tỉnh lại.
- Đồ vô sỉ! Còn chưa cút xuống...
Một tiếng quát mắng truyền đến, Lâm Nhất tự lấy rượu rửa mặt, căn bản không rảnh để ý. Hai bóng người bay đến cách động phủ của hắn khoảng hai, ba mươi trượng, lại nổi giận quát:
- Nhìn ngươi ra vẻ đạo mạo nhưng thật ra là một tên dâm tặc. Làm vấy bẩn sự trong sạch của Mộ Vân cô nương mà còn chưa cút xuống nhận tội cùng nàng...
Kẻ còn lại cũng lên tiếng phụ họa:
- Đệ tử ngoại môn nhìn thấy sư huynh nội môn phải hành lễ bái kiến, sao còn chậm trễ...
Người tới không phải ai khác mà chính là hai huynh đệ La gia, rõ ràng là nghe được tiếng đôn, tới trượng nghĩa ra mặt cho Mộ Vân cô nương. Trong đó La Duy với râu trắng tung bay, chính khí nghiêm nghị; một người khác là La Nghĩa cũng có vẻ mặt không tốt.
Lâm Nhất thở ra một hơi rượu, chậm rãi mở hai mắt ra. Rượu hết, bình rượu hóa thành hư không. Hắn kinh ngạc nhìn bàn tay, lại nhìn trái nhìn phải mới phát giác phương pháp ngũ hành vẫn có tác dụng. Bình rượu bị phá huỷ rồi sao?
- Lâm Nhất! Đừng có giả câm vờ điếc nữa...
Lại một lần nữa bị người gọi tên sỉ nhục, Lâm Nhất nhướng mày, lạnh lùng nhìn về phía hai huynh đệ La Duy, trong ánh mắt cóhơi lạnh lóe lên, khẽ nói:
- Phía sau núi này ở trong kết giới, có thể cho phép đệ tử tranh đấu sao?
- Tất nhiên không được! Ngươi chẳng lẽ sợ...
La Duy nói.
Trên gương mặt Lâm Nhất vẫn đầy vẻ thâm trầm, hờ hững nói:
- Hai người các ngươi không sợ môn quy, ta làm sao phải e ngại! Muốn động thủ cứ tới, ta tiếp! Muốn nói những lời thối tha thì cút ngay...
Hắn một thân một mình ngồi ở trước cửa động phủ, vẻ mặt lạnh lùng, toàn thân mơ hồ lộ ra khí thế tàn ác.
Trước động phủ, Lâm Nhất cầm một vò rượu không, lặng lẽ thất thần nhìn về phía xa. Sắc mặt của hắn có chút mệt mỏi, trong ánh mắt lộ ra chút lo lắng cùng bất đắc dĩ!
Hơn mười hơn dặm là sơn cốc đi thông với tiên khoáng. Ngọn núi cao vút xanh um tươi tốt, thỉnh thoảng sẽ có bóng người thường lui tới trong đó.
Bên phải sơn cốc, cuối những rừng cây rậm rạp lại là nơi trước đây từng tới, cũng là con đường duy nhất rời khỏi kết giới động phủ mà đệ tử ngoại môn biết đến.
Đi về phía trái sơn cốc năm mươi vạn dặm là Ngọc Sơn Vân Nhai.
Từng có người viết: Vân Nhai có đường trông mong người về, đúng là lúc mưa tạnh cầu vồng lên!
Vân Nhai này không phải Vân Nhai kia!
Ngay phía trước cách mười vạn dặm có rừng trúc Tiểu Trúc, có đình cỏ Phong Vũ. Không biết liệu có còn giấc mơ một cầu vồng nữa không...
Tuy chỉ là trong nháy mắt, cũng đã chậm rãi dâng lên sương mù dày đặc! Dường như tương tự với ấn ký bẩm sinh, lại làm sao quên dáng vẻ của nàng! Ai ngờ không gặp được niềm vui bất ngờ, không có cảm xúc phấn chấn dâng trào, chỉ đành phải nhận được một ánh mắt xem thường cùng chán ghét, còn có một bóng lưng cao ngạo lạnh lùng...
Trong bức tranh cuộn, Kỳ nhi quả nhiên không chết! Nàng có kiếp sau lại quên mất lời giao hẹn kiếp trước!
Tuy nhiên có người không quên! Cũng vì lời thề kia mà ta vẫn canh gác kiếp này tìm kiếm chờ đợi! Sau nhiều lần trải qua trăm cay nghìn đắng, lại gặp phải tình cảnh như vậy...
Kỳ nhi chuyển thế sống lại, không thiếu “tam vong”, “thất tuyệt” trong luân hồi. Lo lắng, bất hạnh trước kia lại được chứng thực. Nàng thành Vũ tiên tử của La gia, một người khác lại rơi xuống thành kẻ háo sắc nhơ nhớp không chịu nổi.
Việc đã đến nước này, nên làm thế nào để biểu lộ thân phận của mình đây? Nàng là Kỳ nhi, ta là Lâm Nhất, ước hẹn kiếp trước của hai chúng ta, chỉ là để kiếp này gặp lại...
Đúng là trò đùa lớn của thiên hạ! Bên này cùng một nữ tử triền miên, ngược lại chạy đến trước mặt một nữ tử khác lời thề son sắt. Làm vậy, đừng nói bị người phỉ nhổ, ngay cả bản thân Lâm mỗ cũng sẽ khinh thường! Tận mắt nhìn thấy lại không phải là chân thực khiến người ta không thể nào cãi lại. Nên làm thế nào để sáng tỏ được tất cả những điều khiến người ta bối rối lại khó có thể mở miệng đây…
Trong lòng buồn bực khó tiêu, Lâm Nhất cầm bình rượu giơ lên, lúc này mới phát hiện ra bình rượu đã hết. Thần thức nhìn về phía sau, trong động phủ hơn mười cái bình rượu đã sớm hết sạch. Hắn ngồi bất động, trên tay lại lơ đãng phát động pháp lực. Lập tức có năm ánh sáng yếu ớt khác nhau hiện ra trong lòng bàn tay hắn, lập tức kết hợp một ánh sáng màu đen mờ nhạt. Bình rượu bằng gốm chợt nổ tung, mảnh vụn bắn ra chớp mắt đã trở thành bột mịn rồi chậm rãi biến mất ở trong hư vô...
Ngay vào lúc này, một bóng người màu xanh đến bên cạnh của Lâm Nhất. Nàng nhẹ nhàng buông hai vò rượu xuống, lặng lẽ quan sát bàn tay trống rỗng của đối phương, sau đó bản thân bay xuống sườn núi trở lại bên trong động phủ của mình. Một tháng này, nàng tặng cho hơn mười bình rượu đã sớm bị uống cạn sạch. Kết quả chưởng quỹ Tửu Tứ kia lại trở về. Một lần nó chỉ đưa lên hai vò rượu liền có thêm lý do chạy thêm mấy chuyến...
Trên người Lâm Nhất còn không thiếu hai vò rượu này. Mỗi khi vào lúc này, bao giờ hắn cũng xoay người sang một bên coi như không thấy. Trong lòng hắn lo lắng, không muốn nói chuyện, lại càng không biết nên từ chối sự mờ ám đương nhiên này thế nào!
Mộ Vân bao giờ cũng cố gắng làm ra vẻ hiền thục dịu dàng, lại giống như những thê tử trong phàm tục cố nhẫn nhục chịu đựng! Ngươi có thể đánh ta, mắng ta, cũng có thể giết ta, lại không thể phủ nhận sự gần gũi da thịt. Ta muốn thì ta lấy, chỉ vì để đi theo làm bạn!
Lâm Nhất biết cả đời mình đã gặp được một nữ tử không có cách nào đối phó được!
Mộ Vân không phải kẻ giả dối giỏi thay đổi, cũng không phải kẻ tàn nhẫn điêu ngoa, càng không giấu đao kiếm phía sau. Nàng không chỉ có gương mặt đẹp như thiên tiên, còn dịu dàng như nước, đủ để nung nóng chảy kim thạch, làm cho máu lạnh sôi trào!
Lâm Nhất không biết là cạm bẫy ở phía sau sự dịu dàng cũng có sống có chết! Trong lòng chia ra thiện niệm, có thể cứu muôn dân trăm họ vạn vật, cũng có thể làm cho mình hối tiếc suốt đời! Tuy nhiên, lúc này hắn không muốn những điều này. Kỳ nhi, hoặc là Vũ tiên tử bây giờ đã khiến trái tim hắn đại loạn, không khác gì với một nam nhân phàm tục! Tình cảm lắng xuống đã lâu đột nhiên tràn lan, trời đất đều điên đảo...
Lâm Nhất cầm lên bình rượu, nhắm hai mắt uống. Rượu không có vị, u sầu khó tiêu. Hắn giống như một con thiêu thân đâm vào trong tình thiên hận biển, nhất thời không muốn tỉnh lại.
- Đồ vô sỉ! Còn chưa cút xuống...
Một tiếng quát mắng truyền đến, Lâm Nhất tự lấy rượu rửa mặt, căn bản không rảnh để ý. Hai bóng người bay đến cách động phủ của hắn khoảng hai, ba mươi trượng, lại nổi giận quát:
- Nhìn ngươi ra vẻ đạo mạo nhưng thật ra là một tên dâm tặc. Làm vấy bẩn sự trong sạch của Mộ Vân cô nương mà còn chưa cút xuống nhận tội cùng nàng...
Kẻ còn lại cũng lên tiếng phụ họa:
- Đệ tử ngoại môn nhìn thấy sư huynh nội môn phải hành lễ bái kiến, sao còn chậm trễ...
Người tới không phải ai khác mà chính là hai huynh đệ La gia, rõ ràng là nghe được tiếng đôn, tới trượng nghĩa ra mặt cho Mộ Vân cô nương. Trong đó La Duy với râu trắng tung bay, chính khí nghiêm nghị; một người khác là La Nghĩa cũng có vẻ mặt không tốt.
Lâm Nhất thở ra một hơi rượu, chậm rãi mở hai mắt ra. Rượu hết, bình rượu hóa thành hư không. Hắn kinh ngạc nhìn bàn tay, lại nhìn trái nhìn phải mới phát giác phương pháp ngũ hành vẫn có tác dụng. Bình rượu bị phá huỷ rồi sao?
- Lâm Nhất! Đừng có giả câm vờ điếc nữa...
Lại một lần nữa bị người gọi tên sỉ nhục, Lâm Nhất nhướng mày, lạnh lùng nhìn về phía hai huynh đệ La Duy, trong ánh mắt cóhơi lạnh lóe lên, khẽ nói:
- Phía sau núi này ở trong kết giới, có thể cho phép đệ tử tranh đấu sao?
- Tất nhiên không được! Ngươi chẳng lẽ sợ...
La Duy nói.
Trên gương mặt Lâm Nhất vẫn đầy vẻ thâm trầm, hờ hững nói:
- Hai người các ngươi không sợ môn quy, ta làm sao phải e ngại! Muốn động thủ cứ tới, ta tiếp! Muốn nói những lời thối tha thì cút ngay...
Hắn một thân một mình ngồi ở trước cửa động phủ, vẻ mặt lạnh lùng, toàn thân mơ hồ lộ ra khí thế tàn ác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.