Chương 2204: Vừa khéo gặp mặt (1)
Duệ Quang
22/01/2023
Ngọc Thủ Tiên vực.
Sắc trời cao xa, sơn cốc u tĩnh; thảo mộc reo vui, suối nước trong sáng; thỉnh thoảng gió thổi xào xạt, rừng trúc như đào. Nhưng nguyên khí tràn ngập bốn phía, một mùi hoa nhàn nhạt khiến người không khỏi sinh lòng thản nhiên, nhất thời quên đi năm tháng trôi qua.
Cây cỏ mọc len lỏi trên đất trống trước cửa, Lâm Nhất ngồi trên ghế, nâng Tử Kim Hồ Lô trong tay, một dòng rượu mát lạnh vào miệng. Hắn chép miệng ba cái, thoáng hồi vị, đưa mắt nhìn bốn phía. Tiên phàm ở chung hòa thuận, dung hiệp tự đắc. Rỗi rãnh nhìn mây trắng lười nhác lượn lờ, trong lúc say nghe chim hót vấn đáp. Vùng đất lành cách xa trần thế huyên náo như thế, chẳng lẽ không phải chính là nơi mình đã từng mong mỏi có được hay sao? Nhưng mà khi bản thân đã đặt ở trong đó, thì tâm cảnh lại khác hẳn!
Ngọc Thủ Tiên vực, một khối ốc đảo trong hoang mạc, có thể kiên trì, có thể khốn thủ, cũng có thể bị vùi lấp trong bão cát vô tình bất cứ lúc nào. Đúng là một phần chấp niệm trong lòng, dù sao cũng không ngăn nổi biến thiên của Thương Hải Tang Điền. Mà đám người này đang tị thế quy ẩn vô số vạn năm, hoặc có thể đã có tỉnh ngộ. Tựa như Hiên Tử thuật lại lời nói của lệnh sư, đạo tâm như ngọc, cô giữ bất khí; xuân hiểu gió tàn, người vẫn còn trong mộng.
Lâm Nhất khe khẽ lắc đầu, giơ Tử Kim Hồ Lô lên lặng lẽ uống một mình. Vốn muốn tìm Ngọc Thủ Tiên vực, ai ngờ một phen đánh bậy đánh bạ, cuối cùng vẫn đi tới chỗ này. Giờ đây, chỉ chớp mắt hơn tháng qua đi, dần dần quen thân Hiên Tử và đám người Mạch Khâu, tình hình đại khái có liên quan tới Ngọc Thủ Tiên xem như đã có một số nhận thức giản lược.
Ngọc Thủ Tiên vực có mấy ngàn người phàm, Phạm Thiên cảnh tiên nhân cao thủ hãy còn chưa tròn trăm vị. Mà bất kể tiên phàm, đều đến từ hậu duệ của Viễn Cổ Tiên Nhân. Cho nên, được gọi là người phàm, đã không phải như người phàm tầm thường, mặc dù phụ nữ hay là trẻ em trẻ nhỏ cũng đều có tu vi Luyện Khí hoặc Trúc cơ, chưa chắc am hiểu pháp thuật, nhưng từng người một thân khinh thể kiện, hơn nữa thọ nguyên lâu dài. Nghe nói, một khi có người Kết Đan, có thể tự mình bước lên con đường tu luyện, cho đến ngày sau trở thành tiên nhân chân chính.
Ngọc Thủ Tiên vực có thể may mắn sống sót trong náo động năm đó, cũng kéo dài đến nay, ngoài vị trí bí ẩn ra, còn nhờ Hạo Độ, Ngọc Thắng cùng với các môn hạ đệ tử dốc hết sức duy trì không vô can hệ. Chỉ tiếc hai vị cao nhân kia đều không có ở nhà, khiến cho vị khách Lâm Nhất này có vẻ không thú vị. Mà Hiên Tử và đám người Mạch Khâu coi là tiền bối, đối đãi khó tránh khỏi câu nệ. Ma Tôn xa vời bên ngoài dĩ nhiên đã có động tĩnh, khiến người không khỏi có ý nghĩ rời đi. Nhưng hai loại bảo vật Lôi Thiên chùy và Đế Vương khải ấy thực sự không kém.
Lâm Nhất thu hồi suy nghĩ, ánh mắt rơi vào trong tay. Tử Kim Hồ Lô không thấy, thay vào đó là một mảnh ngọc phù tinh xảo, hình dáng giống như khải giáp.
Ngọc phù là do Mạch Khâu tặng cho, là pháp bảo mà bản nhân hắn năm xưa khi kết anh, đó là một mảnh khải giáp phù phế khí.
Lâm Nhất giơ vật trong tay, quan sát tỉ mỉ. Lôi Thiên chùy và Đế Vương khải đều là truyền thừa của Ngọc Thắng nhất mạch, sao để cho người ngoài biết được. Mà Mạch Khâu là người thực tế, không ngờ lại tặng cho hắn phế khí khải giáp phù năm đó. Nghiên cứu nó ra được một chút nào đó, có thể hưởng dụng lợi ích của nó.
Lúc này, hơn hai mươi bóng người vượt qua rừng trúc từ xa đến gần.
Lâm Nhất thu hồi ngọc phù, giương mắt nhìn lại.
Đoàn người lần lượt rơi vào bãi đất trống, đua nhau giơ tay lễ ra mắt. Hiên Tử và Mạch Khâu dẫn đầu đến gần vài bước, nói ra:
- Lâm tiền bối! Chúng ta sắp xuất môn đi xa, đặc biệt tới để cáo từ.
Ngoài hai người ra, còn lại đều là Kim Tiên cao thủ, từng người một khí thế rét lạnh, hơn nữa vẻ mặt nghiêm túc, thật đúng là bộ dáng phải xuất môn xa nhà
Lâm Nhất không hiểu, nhưng thần sắc vẫn như thường, chậm rãi đứng dậy, lên tiếng:
- Lâm mỗ nấn ná nhiều ngày, nên đến thời điểm rời đi.
Mạch Khâu không kịp suy nghĩ nhiều, đỉnh đạc hỏi:
- Lâm tiền bối có thể cùng đi hay không.
Lâm Nhất vẫn chưa ứng tiếng, ánh mắt lướt về phía mọi người.
Hiên Tử giơ tay lên áy náy nói:
- Chúng ta tùy tiện từ giả, cũng không có ý đuổi khách. Chỉ vì gia sư từng có thông báo, nếu hai mươi năm sau không thấy ngài cùng với sư bá quay lại, môn hạ đệ tử tự mình chạy tới Huyền Chân tiên cảnh hội hợp. Giờ này kỳ hạn đã tới, bất tiện trì hoãn nhiều, tiền bối chớ trách.
Đây là một nữ tử vừa xinh đẹp vừa thông minh. Lâm Nhất phất tay áo ra vẻ tán đồng, lên tiếng:
- Không cần giữ lễ tiết! Lâm mỗ có việc trong người, sớm có ý rời đi.
Hắn nhìn Mạch Khâu thần sắc có chút lúng túng, lại nói tiếp:
- Cùng đi, cũng không phải không thể.
Nói xong, hắn mỉm cười.
- Ha ha! Vinh hạnh đã đến đấy.
Mạch Khâu đột nhiên buông bỏ chờ mong, mừng rỡ quay sang Hiên Tử bên cạnh, nói:
- Có Lâm tiền bối cùng đi, nếu như có gì ngoài ý muốn có thể bảo vệ không lo.
Mọi người phía sau hắn cho là rất đúng, từng người một gật đầu phụ họa.
Hiên Tử mỉm cười nói:
- Nếu đã như vậy, trên đường cứ do tiền bối phân phó.
Lâm Nhất ngược lại tò mò, hỏi:
- Huyền Chân tiên cảnh đang thế nào? Sao bọn ngươi muốn đi lần này như thế.
Hiên Tử đáp:
- Tiền bối chớ lo lắng, ta cùng với sư đệ trong tay đều có con đường đi tới trước tiên cảnh. Chuyến đi lần này rốt cuộc vì cái gì, chỉ có gặp được gia sư và sư bá mới có thể sáng tỏ.
..
Trên một khối tinh thạch to lớn và hoang vắng, đất bằng phẳng lóe lên một đạo hào quang nhỏ yếu, lập tức toát ra hình bóng của đoàn người Ngọc Thủ Tiên vực. Ngoại trừ Hiên Tử và Mạch Khâu ra, tu sĩ đồng hành đều có chỗ không hiểu. Ngọc Thủ Tiên vực phải đặt không ít đường tắt lui tới ở các nơi, mà đây chỉ có một chỗ trong đó. Hãy còn không biết địa phương đến trước mắt, vậy khi nào mới có thể tới được Huyền Chân tiên cảnh thần bí a.
Lâm Nhất cũng không rõ ràng cho lắm, dứt khoát đi theo một đường. Vậy đối với cái gọi là con đường ở trong tay như hai tỷ đệ đã nói, bất quá là năm đó Tiên đế lưu lại tinh đồ trong Tử Vi tiên cảnh. Còn dụng ý thực sự của chuyến này, hai người nàng căn bản nói không rõ ràng. Nhưng Ngọc Thắng và Hạo Độ đã từng lưu lại không ít pháp trận bí ẩn tại các nơi tinh vực, nhờ vào đó chạy theo ngược lại cũng nhanh và thuận tiện. Mà phương trước mắt đây cũng không xa lạ.
- Nghỉ chân ở đây một lát, thuận lợi cách xa giới ngoại Tiên vực. Lâm tiền bối.
Hiên Tử thấy Lâm Nhất một mình trông về phía xa tinh không, liền thông báo cho mọi người một tiếng, rồi cùng Mạch Khâu đi tới.
Lâm Nhất quay đầu lại thoáng nhìn, tiếp tục nhìn ra xa. Ngoài vạn dặm trong ám không, một ngôi sao vô cùng chói mắt.
Hai người đến tới, ai nấy đều thần sắc nghi ngờ.
Sắc trời cao xa, sơn cốc u tĩnh; thảo mộc reo vui, suối nước trong sáng; thỉnh thoảng gió thổi xào xạt, rừng trúc như đào. Nhưng nguyên khí tràn ngập bốn phía, một mùi hoa nhàn nhạt khiến người không khỏi sinh lòng thản nhiên, nhất thời quên đi năm tháng trôi qua.
Cây cỏ mọc len lỏi trên đất trống trước cửa, Lâm Nhất ngồi trên ghế, nâng Tử Kim Hồ Lô trong tay, một dòng rượu mát lạnh vào miệng. Hắn chép miệng ba cái, thoáng hồi vị, đưa mắt nhìn bốn phía. Tiên phàm ở chung hòa thuận, dung hiệp tự đắc. Rỗi rãnh nhìn mây trắng lười nhác lượn lờ, trong lúc say nghe chim hót vấn đáp. Vùng đất lành cách xa trần thế huyên náo như thế, chẳng lẽ không phải chính là nơi mình đã từng mong mỏi có được hay sao? Nhưng mà khi bản thân đã đặt ở trong đó, thì tâm cảnh lại khác hẳn!
Ngọc Thủ Tiên vực, một khối ốc đảo trong hoang mạc, có thể kiên trì, có thể khốn thủ, cũng có thể bị vùi lấp trong bão cát vô tình bất cứ lúc nào. Đúng là một phần chấp niệm trong lòng, dù sao cũng không ngăn nổi biến thiên của Thương Hải Tang Điền. Mà đám người này đang tị thế quy ẩn vô số vạn năm, hoặc có thể đã có tỉnh ngộ. Tựa như Hiên Tử thuật lại lời nói của lệnh sư, đạo tâm như ngọc, cô giữ bất khí; xuân hiểu gió tàn, người vẫn còn trong mộng.
Lâm Nhất khe khẽ lắc đầu, giơ Tử Kim Hồ Lô lên lặng lẽ uống một mình. Vốn muốn tìm Ngọc Thủ Tiên vực, ai ngờ một phen đánh bậy đánh bạ, cuối cùng vẫn đi tới chỗ này. Giờ đây, chỉ chớp mắt hơn tháng qua đi, dần dần quen thân Hiên Tử và đám người Mạch Khâu, tình hình đại khái có liên quan tới Ngọc Thủ Tiên xem như đã có một số nhận thức giản lược.
Ngọc Thủ Tiên vực có mấy ngàn người phàm, Phạm Thiên cảnh tiên nhân cao thủ hãy còn chưa tròn trăm vị. Mà bất kể tiên phàm, đều đến từ hậu duệ của Viễn Cổ Tiên Nhân. Cho nên, được gọi là người phàm, đã không phải như người phàm tầm thường, mặc dù phụ nữ hay là trẻ em trẻ nhỏ cũng đều có tu vi Luyện Khí hoặc Trúc cơ, chưa chắc am hiểu pháp thuật, nhưng từng người một thân khinh thể kiện, hơn nữa thọ nguyên lâu dài. Nghe nói, một khi có người Kết Đan, có thể tự mình bước lên con đường tu luyện, cho đến ngày sau trở thành tiên nhân chân chính.
Ngọc Thủ Tiên vực có thể may mắn sống sót trong náo động năm đó, cũng kéo dài đến nay, ngoài vị trí bí ẩn ra, còn nhờ Hạo Độ, Ngọc Thắng cùng với các môn hạ đệ tử dốc hết sức duy trì không vô can hệ. Chỉ tiếc hai vị cao nhân kia đều không có ở nhà, khiến cho vị khách Lâm Nhất này có vẻ không thú vị. Mà Hiên Tử và đám người Mạch Khâu coi là tiền bối, đối đãi khó tránh khỏi câu nệ. Ma Tôn xa vời bên ngoài dĩ nhiên đã có động tĩnh, khiến người không khỏi có ý nghĩ rời đi. Nhưng hai loại bảo vật Lôi Thiên chùy và Đế Vương khải ấy thực sự không kém.
Lâm Nhất thu hồi suy nghĩ, ánh mắt rơi vào trong tay. Tử Kim Hồ Lô không thấy, thay vào đó là một mảnh ngọc phù tinh xảo, hình dáng giống như khải giáp.
Ngọc phù là do Mạch Khâu tặng cho, là pháp bảo mà bản nhân hắn năm xưa khi kết anh, đó là một mảnh khải giáp phù phế khí.
Lâm Nhất giơ vật trong tay, quan sát tỉ mỉ. Lôi Thiên chùy và Đế Vương khải đều là truyền thừa của Ngọc Thắng nhất mạch, sao để cho người ngoài biết được. Mà Mạch Khâu là người thực tế, không ngờ lại tặng cho hắn phế khí khải giáp phù năm đó. Nghiên cứu nó ra được một chút nào đó, có thể hưởng dụng lợi ích của nó.
Lúc này, hơn hai mươi bóng người vượt qua rừng trúc từ xa đến gần.
Lâm Nhất thu hồi ngọc phù, giương mắt nhìn lại.
Đoàn người lần lượt rơi vào bãi đất trống, đua nhau giơ tay lễ ra mắt. Hiên Tử và Mạch Khâu dẫn đầu đến gần vài bước, nói ra:
- Lâm tiền bối! Chúng ta sắp xuất môn đi xa, đặc biệt tới để cáo từ.
Ngoài hai người ra, còn lại đều là Kim Tiên cao thủ, từng người một khí thế rét lạnh, hơn nữa vẻ mặt nghiêm túc, thật đúng là bộ dáng phải xuất môn xa nhà
Lâm Nhất không hiểu, nhưng thần sắc vẫn như thường, chậm rãi đứng dậy, lên tiếng:
- Lâm mỗ nấn ná nhiều ngày, nên đến thời điểm rời đi.
Mạch Khâu không kịp suy nghĩ nhiều, đỉnh đạc hỏi:
- Lâm tiền bối có thể cùng đi hay không.
Lâm Nhất vẫn chưa ứng tiếng, ánh mắt lướt về phía mọi người.
Hiên Tử giơ tay lên áy náy nói:
- Chúng ta tùy tiện từ giả, cũng không có ý đuổi khách. Chỉ vì gia sư từng có thông báo, nếu hai mươi năm sau không thấy ngài cùng với sư bá quay lại, môn hạ đệ tử tự mình chạy tới Huyền Chân tiên cảnh hội hợp. Giờ này kỳ hạn đã tới, bất tiện trì hoãn nhiều, tiền bối chớ trách.
Đây là một nữ tử vừa xinh đẹp vừa thông minh. Lâm Nhất phất tay áo ra vẻ tán đồng, lên tiếng:
- Không cần giữ lễ tiết! Lâm mỗ có việc trong người, sớm có ý rời đi.
Hắn nhìn Mạch Khâu thần sắc có chút lúng túng, lại nói tiếp:
- Cùng đi, cũng không phải không thể.
Nói xong, hắn mỉm cười.
- Ha ha! Vinh hạnh đã đến đấy.
Mạch Khâu đột nhiên buông bỏ chờ mong, mừng rỡ quay sang Hiên Tử bên cạnh, nói:
- Có Lâm tiền bối cùng đi, nếu như có gì ngoài ý muốn có thể bảo vệ không lo.
Mọi người phía sau hắn cho là rất đúng, từng người một gật đầu phụ họa.
Hiên Tử mỉm cười nói:
- Nếu đã như vậy, trên đường cứ do tiền bối phân phó.
Lâm Nhất ngược lại tò mò, hỏi:
- Huyền Chân tiên cảnh đang thế nào? Sao bọn ngươi muốn đi lần này như thế.
Hiên Tử đáp:
- Tiền bối chớ lo lắng, ta cùng với sư đệ trong tay đều có con đường đi tới trước tiên cảnh. Chuyến đi lần này rốt cuộc vì cái gì, chỉ có gặp được gia sư và sư bá mới có thể sáng tỏ.
..
Trên một khối tinh thạch to lớn và hoang vắng, đất bằng phẳng lóe lên một đạo hào quang nhỏ yếu, lập tức toát ra hình bóng của đoàn người Ngọc Thủ Tiên vực. Ngoại trừ Hiên Tử và Mạch Khâu ra, tu sĩ đồng hành đều có chỗ không hiểu. Ngọc Thủ Tiên vực phải đặt không ít đường tắt lui tới ở các nơi, mà đây chỉ có một chỗ trong đó. Hãy còn không biết địa phương đến trước mắt, vậy khi nào mới có thể tới được Huyền Chân tiên cảnh thần bí a.
Lâm Nhất cũng không rõ ràng cho lắm, dứt khoát đi theo một đường. Vậy đối với cái gọi là con đường ở trong tay như hai tỷ đệ đã nói, bất quá là năm đó Tiên đế lưu lại tinh đồ trong Tử Vi tiên cảnh. Còn dụng ý thực sự của chuyến này, hai người nàng căn bản nói không rõ ràng. Nhưng Ngọc Thắng và Hạo Độ đã từng lưu lại không ít pháp trận bí ẩn tại các nơi tinh vực, nhờ vào đó chạy theo ngược lại cũng nhanh và thuận tiện. Mà phương trước mắt đây cũng không xa lạ.
- Nghỉ chân ở đây một lát, thuận lợi cách xa giới ngoại Tiên vực. Lâm tiền bối.
Hiên Tử thấy Lâm Nhất một mình trông về phía xa tinh không, liền thông báo cho mọi người một tiếng, rồi cùng Mạch Khâu đi tới.
Lâm Nhất quay đầu lại thoáng nhìn, tiếp tục nhìn ra xa. Ngoài vạn dặm trong ám không, một ngôi sao vô cùng chói mắt.
Hai người đến tới, ai nấy đều thần sắc nghi ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.