Chương 2205: Vừa khéo gặp mặt (2)
Duệ Quang
22/01/2023
Mạch Khâu hỏi:
- Lâm tiền bối! Cớ gì nhìn xung quanh?
Người này có gì thì nói, không thể trầm ổn bằng sư tỷ hắn. Hiên Tử đi theo hỏi:
- Lâm tiền bối, có phân phó gì không?
Lâm Nhất vừa nhấc cằm, hướng tỏ ý tới một ngôi sao ở phía xa xa, nói:
- Lâm mỗ muốn trì hoãn hai ngày, không bằng phân công nhau chạy đi.
Mạch Khâu thật là thất vọng, thở dài:
- Ai nha! Đáng tiếc.
Hiên Tử thoáng ngưng thần, rồi mới thu hồi ánh mắt từ xa xa, chợt nói:
- Phía trước hẳn là Thiên La Tiên vực, Lâm tiền bối có ý dừng lại một chút hay không?
Lâm Nhất gật gật đầu, đáp:
- Kỳ ngộ vừa khéo gặp, đang có ý này.
Theo tinh đồ bày ra, do Ngọc Thủ Tiên vực đi tới trước Huyền Chân tiên cảnh, trên đường cần phải đi ngang qua giới ngoại Tiên vực. Sau nhiều lần quay vòng, ngày hôm nay vừa mới đồ kinh Thiên La Tiên vực. Hồi tưởng lại năm tháng ngắn ngủi ở La gia năm đó, Lâm Nhất không khỏi muốn thăm lại chốn xưa. Mà hắn mới thần thức tới, vẫn chưa gặp được mấy hình dáng quen thuộc. Không biết cừu gia là núp ở phía sau núi bên trong kết giới, hay là có đi chỗ khác. Nếu tới chỗ này, không ngại nhân cơ hội đi tới một lần.
Hiên Tử chần chừ một lúc, nhìn Mạch Khâu bên cạnh, ngược lại hỏi:
- Lâm tiền bối! Có thể để cho chúng ta đi theo hay không.
Mạch Khâu phụ họa theo đuôi:
- Ta đang nghĩ ngợi, trên đường tìm nhà tiên phường xem một chút, để mua sắm chút ít vật tu luyện ban cho tiểu bối.
Nghe được lời ấy, Lâm Nhất đành phải xoay người lại. Hiên Tử và Mạch Khâu đều mang thần sắc mong đợi, mà mười, hai mươi người cách đó không xa vẫn còn đang mong chờ tại chỗ.
Lâm Nhất nhoẻn miệng cười, đáp:
- Nhiều Kim Tiên cao thủ không hẹn mà tới như vậy, chẳng lẽ muốn dọa sợ Thiên La tu sĩ.
Hắn không cho là đúng, lắc lắc đầu, tiếp đó nói:
- Bọn ngươi chạy đi quan trọng hơn, không cần tập hợp tại nơi náo nhiệt này.
Mạch Khâu mở hai tay ra, khuôn mặt mang thần tình bất đắc dĩ.
Hiên Tử lại cười duyên dáng, nói:
- Hãy để cho mọi người nghỉ ngơi, hai tỷ đệ ta đi theo là được, mong rằng Lâm tiền bối thành toàn.
Lâm Nhất đánh giá hai tỷ đệ trước mắt, không tỏ rõ ý kiến lại nói:
- Hai người các ngươi nên biết được ân oán giữa Lâm mỗ và La gia, nếu như có gì ngoài ý muốn, chẳng lẽ không phải khiến cho Ngọc Thủ Tiên vực dính líu trong đó.
Mạch Khâu vội tranh lời:
- Chỉ để ý nghe theo tiền bối phân phó, kỷ luật nghiêm minh.
Hiên Tử ở một bên đáp:
- Với sức một mình tiền bối, đủ để càn quét toàn bộ Thiên La Tiên vực. Nếu tiểu bối chúng ta may mắn dính líu vào trong đó, là có vinh yên.
Cùng một câu nói, dùng giọng điệu khác nhau để nói ra, có thể độ người thành tiên, cũng có thể phá hủy người không biết mỏi mệt. Ngược lại cũng không phải tâm cơ lõi đời, lưu ý nhất niệm siêu nhiên nhập phàm!
Lâm Nhất không phân trần nữa, cười ha hả, bay lên lăng không. Hiên Tử tỏ ý cùng mọi người, rồi cùng Mạch Khâu đi theo.
..
Mấy trăm năm qua đi, La gia trấn tình hình như hôm qua.
Tại tảng đá cuối ngã tư đường, vẫn là cổ thụ che phủ, quang ảnh ban bác.
Tửu quán nơi đầu đường kia vẫn mang dáng vẻ như trước kia, chỉ có điều thay đổi chưởng quỹ, ồn ào náo động nhiều hơn, không còn vẻ thanh nhã u tĩnh của ngày xưa nữa, chậu hoa cỏ trước nhà thì càng ít hoa hơn xưa.
Trong tiểu viện có hàng rào trúc quây chung quanh, đặt mấy cái bàn, có người khẽ nhấp trà chầm chậm, có người cười nói lớn tiếng.
Trước một bàn gỗ chính giữa tiểu viện, một vị nam nhân tráng niên huyền bào đang ngồi. Chân mày hắn rậm, râu đen, hai tròng mắt sâu thẳm, mũi thẳng miệng rộng, có thể nói là tướng mạo đường đường hơn nữa khí độ bất phàm. Trong 7, 8 vị tu sĩ ở đây, hắn là người có tu vi cao nhất, giọng lớn nhất, tiếng cười vang dội nhất. Ngẫm lại cũng thế, một vị cao thủ Hợp Thể hậu kỳ viên mãn, thành tựu tiên thể bất quá là một bước ngắn, thực khiến nhiều vãn bối hiểu biết ít trở nên mơ ước không thôi!
- Lão phu thẹn là ngoại môn quản sự trưởng lão, nhưng mà không phí sức phí công a! Nhớ lại hồi đó, lão phu cũng là từ một kẻ đệ tử từng bước đi tới, mới có thành tựu ngày hôm nay. Bọn ngươi chớ nên lười biếng, tiên đạo đều có thể đấy! Ha ha.
Nam nhân bày ra tư thế trưởng bối, cười ha hả, cũng không quên gọi chưởng quỹ mang rượu lên. Mọi người ở đây đều thần sắc kính cẩn cũng buông tai lắng nghe. Hắn lại đắc chí vừa lòng, miệng lưỡi lưu loát, chậm rãi nói tiếp:
- Tu luyện như đi ngược dòng nước, không tiến tất thối! Chẳng lẽ không đúng sao? Tiên đạo như cầm đuốc soi dạ hành, không được có nửa phần khinh thường, bọn ngươi tiểu bối nghĩ có đúng không?
Vừa lúc đó, ba bóng người từ trên trời giáng xuống.
- Bọn ngươi tuy là tiểu bối, sao có thể bảo sao nghe vậy không hề có chủ kiến, sẽ ghi nhớ trong lòng đối với sự dìu dắt của tiền bối.
Nam nhân tráng niên nói rất hưng khởi, thần thái bễ nghễ, trong lúc vô tình ánh mắt lướt tới, sắc mặt hắn đột biến.
- Lâm tiền bối! Cớ gì nhìn xung quanh?
Người này có gì thì nói, không thể trầm ổn bằng sư tỷ hắn. Hiên Tử đi theo hỏi:
- Lâm tiền bối, có phân phó gì không?
Lâm Nhất vừa nhấc cằm, hướng tỏ ý tới một ngôi sao ở phía xa xa, nói:
- Lâm mỗ muốn trì hoãn hai ngày, không bằng phân công nhau chạy đi.
Mạch Khâu thật là thất vọng, thở dài:
- Ai nha! Đáng tiếc.
Hiên Tử thoáng ngưng thần, rồi mới thu hồi ánh mắt từ xa xa, chợt nói:
- Phía trước hẳn là Thiên La Tiên vực, Lâm tiền bối có ý dừng lại một chút hay không?
Lâm Nhất gật gật đầu, đáp:
- Kỳ ngộ vừa khéo gặp, đang có ý này.
Theo tinh đồ bày ra, do Ngọc Thủ Tiên vực đi tới trước Huyền Chân tiên cảnh, trên đường cần phải đi ngang qua giới ngoại Tiên vực. Sau nhiều lần quay vòng, ngày hôm nay vừa mới đồ kinh Thiên La Tiên vực. Hồi tưởng lại năm tháng ngắn ngủi ở La gia năm đó, Lâm Nhất không khỏi muốn thăm lại chốn xưa. Mà hắn mới thần thức tới, vẫn chưa gặp được mấy hình dáng quen thuộc. Không biết cừu gia là núp ở phía sau núi bên trong kết giới, hay là có đi chỗ khác. Nếu tới chỗ này, không ngại nhân cơ hội đi tới một lần.
Hiên Tử chần chừ một lúc, nhìn Mạch Khâu bên cạnh, ngược lại hỏi:
- Lâm tiền bối! Có thể để cho chúng ta đi theo hay không.
Mạch Khâu phụ họa theo đuôi:
- Ta đang nghĩ ngợi, trên đường tìm nhà tiên phường xem một chút, để mua sắm chút ít vật tu luyện ban cho tiểu bối.
Nghe được lời ấy, Lâm Nhất đành phải xoay người lại. Hiên Tử và Mạch Khâu đều mang thần sắc mong đợi, mà mười, hai mươi người cách đó không xa vẫn còn đang mong chờ tại chỗ.
Lâm Nhất nhoẻn miệng cười, đáp:
- Nhiều Kim Tiên cao thủ không hẹn mà tới như vậy, chẳng lẽ muốn dọa sợ Thiên La tu sĩ.
Hắn không cho là đúng, lắc lắc đầu, tiếp đó nói:
- Bọn ngươi chạy đi quan trọng hơn, không cần tập hợp tại nơi náo nhiệt này.
Mạch Khâu mở hai tay ra, khuôn mặt mang thần tình bất đắc dĩ.
Hiên Tử lại cười duyên dáng, nói:
- Hãy để cho mọi người nghỉ ngơi, hai tỷ đệ ta đi theo là được, mong rằng Lâm tiền bối thành toàn.
Lâm Nhất đánh giá hai tỷ đệ trước mắt, không tỏ rõ ý kiến lại nói:
- Hai người các ngươi nên biết được ân oán giữa Lâm mỗ và La gia, nếu như có gì ngoài ý muốn, chẳng lẽ không phải khiến cho Ngọc Thủ Tiên vực dính líu trong đó.
Mạch Khâu vội tranh lời:
- Chỉ để ý nghe theo tiền bối phân phó, kỷ luật nghiêm minh.
Hiên Tử ở một bên đáp:
- Với sức một mình tiền bối, đủ để càn quét toàn bộ Thiên La Tiên vực. Nếu tiểu bối chúng ta may mắn dính líu vào trong đó, là có vinh yên.
Cùng một câu nói, dùng giọng điệu khác nhau để nói ra, có thể độ người thành tiên, cũng có thể phá hủy người không biết mỏi mệt. Ngược lại cũng không phải tâm cơ lõi đời, lưu ý nhất niệm siêu nhiên nhập phàm!
Lâm Nhất không phân trần nữa, cười ha hả, bay lên lăng không. Hiên Tử tỏ ý cùng mọi người, rồi cùng Mạch Khâu đi theo.
..
Mấy trăm năm qua đi, La gia trấn tình hình như hôm qua.
Tại tảng đá cuối ngã tư đường, vẫn là cổ thụ che phủ, quang ảnh ban bác.
Tửu quán nơi đầu đường kia vẫn mang dáng vẻ như trước kia, chỉ có điều thay đổi chưởng quỹ, ồn ào náo động nhiều hơn, không còn vẻ thanh nhã u tĩnh của ngày xưa nữa, chậu hoa cỏ trước nhà thì càng ít hoa hơn xưa.
Trong tiểu viện có hàng rào trúc quây chung quanh, đặt mấy cái bàn, có người khẽ nhấp trà chầm chậm, có người cười nói lớn tiếng.
Trước một bàn gỗ chính giữa tiểu viện, một vị nam nhân tráng niên huyền bào đang ngồi. Chân mày hắn rậm, râu đen, hai tròng mắt sâu thẳm, mũi thẳng miệng rộng, có thể nói là tướng mạo đường đường hơn nữa khí độ bất phàm. Trong 7, 8 vị tu sĩ ở đây, hắn là người có tu vi cao nhất, giọng lớn nhất, tiếng cười vang dội nhất. Ngẫm lại cũng thế, một vị cao thủ Hợp Thể hậu kỳ viên mãn, thành tựu tiên thể bất quá là một bước ngắn, thực khiến nhiều vãn bối hiểu biết ít trở nên mơ ước không thôi!
- Lão phu thẹn là ngoại môn quản sự trưởng lão, nhưng mà không phí sức phí công a! Nhớ lại hồi đó, lão phu cũng là từ một kẻ đệ tử từng bước đi tới, mới có thành tựu ngày hôm nay. Bọn ngươi chớ nên lười biếng, tiên đạo đều có thể đấy! Ha ha.
Nam nhân bày ra tư thế trưởng bối, cười ha hả, cũng không quên gọi chưởng quỹ mang rượu lên. Mọi người ở đây đều thần sắc kính cẩn cũng buông tai lắng nghe. Hắn lại đắc chí vừa lòng, miệng lưỡi lưu loát, chậm rãi nói tiếp:
- Tu luyện như đi ngược dòng nước, không tiến tất thối! Chẳng lẽ không đúng sao? Tiên đạo như cầm đuốc soi dạ hành, không được có nửa phần khinh thường, bọn ngươi tiểu bối nghĩ có đúng không?
Vừa lúc đó, ba bóng người từ trên trời giáng xuống.
- Bọn ngươi tuy là tiểu bối, sao có thể bảo sao nghe vậy không hề có chủ kiến, sẽ ghi nhớ trong lòng đối với sự dìu dắt của tiền bối.
Nam nhân tráng niên nói rất hưng khởi, thần thái bễ nghễ, trong lúc vô tình ánh mắt lướt tới, sắc mặt hắn đột biến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.