Vô Tiên

Chương 496: Xem mạng như cỏ rác (1)

Duệ Quang

13/03/2021

Bên trong Bắc Châu Thành hoàn toàn hỗn loạn.

Trước hai khách sạn Hải Bình cùng An Bình có đám người áo xanh với khí thế hung hăng đang vây quanh.

Thấy là con em Trịnh gia muốn bắt người, người đi trên đường đều khiếp sợ chạy loạn, chỉ sợ mình bị vạ lây. Phi kiếm không có mắt đâu! Thủ đoạn của đám con em Trịnh gia lại không thể coi thường được. Từ lâu, dân chúng trong thành đã nghe nhiều đến mức thuộc lòng rồi. Bây giờ lại thấy thần tiên đánh nhau, người thức thời không khỏi vội vàng tránh né.

Đám con em Trịnh gia này chưa lao vào trong khách sạn, đã thấy có mấy chục người lao ra.

Trước mặt chính là Mạnh Sơn, Chân Nguyên Tử cùng với Biện Chấn Đạc, phía sau là đệ tử của Thiên Long phái cùng Thương Hải bang. Mỗi một người đều cầm đao kiếm trong tay và lộ ra sát ý lẫm liệt! Trên phương diện khí thế, bọn họ không thua kém gì con em Trịnh gia đối diện.

- Ha ha! Một đám người phàm phu tục tử lại dám cầm vũ khí chống lại. Hãy nghe rõ cho ta, các ngươi đã phạm phải tội lớn không thể tha, hãy ngoan ngoãn giơ tay chịu trói để tránh khỏi phơi thây tại chỗ!

Trịnh Cừ dẫn người nhanh chóng đi tới khách sạn nơi đám người bên ngoài đang ở, nào ngờ phản ứng của đối phương nhanh như vậy, trong lúc kinh ngạc, hắn lại không phát hiện thấy có tiên đạo trong đám người của đối phương. Hắn không khỏi tức giận. Người phàm cũng dám càn rỡ như vậy từ khi nào thế?

Mạnh Sơn thấy đối phương đến đây với ý định không tốt lại hoàn toàn không sợ hãi chút nào. Hắn cười ha ha một tiếng, nói với Trịnh Cừ - kẻ dẫn đầu nhóm người của đối phương:

- Chúng ta là người giang hồ đến từ Đại Thương, nếu như có đệ tử không hiểu quy củ, mạo phạm uy phong của các vị, vẫn mong các vị nói rõ đầu đuôi. Tại hạ làm trưởng bối của bọn họ chắc chắn sẽ cho các vị một câu trả lời hợp lý!

Sau khi đám người Mạnh Sơn cùng Lâm Nhất tách ra đã tập trung đệ tử canh giữ ở khách sạn. Vừa mới nghe được có người la hét muốn bắt người, rõ ràng là nhằm vào mình, vì vậy, mọi người căn cứ theo sắp xếp trước đó, lập tức lao ra khỏi khách sạn giằng co cùng người tới.

Ban ngày ban mặt, đối phương không phân biệt tốt xấu đã tới cửa hỏi tội, chung quy cũng phải hỏi cho rõ ràng mới được.

Trịnh Cừ thấy đối phương từ tốn nói chuyện với mình, vẻ mặt không hề khủng hoảng hay sợ hãi. Đúng là người không biết thì không sợ! Trên gương mặt chất phác của hắn hiếm khi lộ ra nụ cười lạnh. Nhìn trái phải ba gã đệ tử Luyện Khí kỳ, còn có khoảng mười một tiểu bối võ công không tầm thường, chỉ dựa vào đám người mình muốn một lần bắt hết đối phương thật sự là chuyện dễ dàng. Mà thôi, nói thêm vài câu cũng để cho các ngươi hết hy vọng!

- Đám người từ ngoài tới các ngươi vô cớ xông vào vườn thuốc của Trịnh gia, còn phá hủy nó. Các ngươi làm vậy đã xúc phạm tới quy định trong gia tộc của Trịnh gia ta, chính là tội không tha. Sau khi chúng ta bắt các ngươi về sẽ giao lại cho trong tộc xử lý.



- Sau khi chúng ta vào thành, những đệ tử này vẫn luôn thành thật ở trong khách sạn, cũng không có người nào biết vị trí vườn thuốc của Trịnh gia. Chẳng lẽ tiền bối có gì hiểu nhầm sao?

Mạnh Sơn thầm nghĩ, sáu người Giang trưởng lão ra khỏi thành chưa về, sẽ không là bọn họ gây ra họa chứ? Trong lòng hắn nghĩ vậy nhưng miệng lại không chịu thua kém.

Trịnh Cừ thấy đối phương mạnh miệng không nhận thì hừ một tiếng, cứng rắn nói:

- Cho dù là biết được vị trí của vườn thuốc, các ngươi cũng phải có bản lĩnh này mới được! Nhưng trong đám người các ngươi lại có hai người trong tiên đạo, chuyện này không giả chứ? Nói nhảm cũng nói xong rồi, bắt người cho ta!

Trước hết cứ bắt những người này lại rồi đối phó với hai người thật sự gây họa sau, cũng tiện làm cho đối phương e ngại! Trịnh Cừ ra lệnh một tiếng, con em Trịnh gia bên cạnh hắn liền lao về phía trước. Đệ tử Thiên Long phái cùng Thương Hải bang người đông thế mạnh đều vung binh khí trong tay lên. Những đệ tử Ngưng Khí kỳ căn bản chiếm không được ưu thế, hai bên lại giằng co.

- Sư huynh, chúng ta nói nhiều với đám người phàm tục này làm gì, chúng ta trực tiếp ra tay là được!

Nhìn cục diện hỗn loạn, có người bất mãn nói. Người này có tu vi Luyện Khí tầng ba, dáng người không cao, tướng mạo to béo da đen, trên gương mặt đã lộ vẻ mất kiên nhẫn.

Trịnh Cừ gật đầu, nói:

- Cũng tốt, như vậy thì ba sư đệ Trịnh Dũng, Trịnh Hải, Trịnh Ba, chúng ta ra tay cùng lúc bắt những người này lại. Nhưng nhớ đừng gây ra án mạng!

- Những người phàm này không biết tốt xấu, chết vài người cũng không tính là gì cả!

Trịnh Dũng chẳng hề để ý nói.

Trịnh Cừ vẫn sợ trong thành có nhiều người phàm, nếu như vô cớ giết chóc sẽ gây ra căm phẫn, sợ trưởng bối trong tộc sẽ trách mắng. Những đệ tử còn lại không nghĩ như vậy. Mạng người phàm rẻ mạt, còn là người bên ngoài tới thì chết lại chết thôi. Dù sao các trưởng bối trong tộc sẽ không vì sống chết của những người này mà trách phạt con cháu trong tộc!

Mạnh Sơn thấy đệ tử dưới tay ổn định trận tuyến lại không dám khinh thường. Hắn sớm nhìn ra được bốn người đối diện không tầm thường, vì vậy âm thầm căn dặn đám người Chân Nguyên Tử, Biện Chấn Đạc cẩn thận đề phòng mấy người này.

Trịnh Dũng nhận được sự cho phép của sư huynh thì làm càn cười ha hả, đi cùng mấy người Trịnh Cừ, giơ tay lại ném ra từng lá bùa. Lá bùa nhanh chóng hóa thành mấy chục trận gió cuốn về phía đối phương.



Đám người Mạnh Sơn không chỉ một lần nhìn thấy uy lực của những lá bùa này biến thành gió này, bọn họ không dám chậm trễ, tất cả đều thi triển khinh công tránh né.

Những tiếng “phù phù” không ngừng vang lên, mỗi đệ tử không kịp né tránh lập tức bị Thanh Phong Phù trói tay trói chân, ngã xuống đất.

Những đệ tử ngã xuống đất, không ngừng chật vật giãy giụa nhưng chỉ là tốn công vô ích, dẫn tới con em Trịnh gia đưng một bên xem náo nhiệt, phát ra những tiếng cười nhạo!

Ngay cả mấy người Trịnh Cừ cũng mỉm cười. Những người phàm tục đúng là không biết tự lượng sức mình, có kết quả này cũng là đáng đời. Nhưng người của đối phương cũng không phải đều ngã xuống đất, còn có năm sáu người đang nhảy lên chui xuống, cố gắng tránh né Thanh Phong Phù, chỉ là tình hình cũng rất tệ.

Thấy thế, con em Trịnh gia có chút xúc động. Mấy người này rõ ràng có võ công không thấp, có thể đối đầu với pháp thuật. Ngay cả Trịnh Cừ cùng mấy người Trịnh Dũng cũng lộ vẻ hứng thú và trêu tức, trong lòng muốn xem mấy người này rốt cuộc có năng lực lớn tới mức nào!

Vẫn còn kiên trì được chính là Mạnh Sơn, Chân Nguyên Tử, Biện Chấn Đạc, Nguyên Thanh cùng Nguyên Phong. Khiến người ta bất ngờ là còn có một nữ tử bay lượn theo trận gió như một con bướm màu.

Nữ tử này chính Lê Thái Y, võ công nàng không bằng đám người Mạnh trưởng lão, khinh công lại đạt tới đỉnh cao khiến cho người ta xem phải tấm tắc khen ngợi! Chỉ là khinh công của nàng cao tới đâu cũng không có khả năng duy trì lâu dài.

Khi Lê Thái Y thấy có trận gió sắp cuốn tới, trong cơn tức giận, nàng cắn răng, chân không chạm đất, lại đánh về phía kẻ địch ở gần nàng. Hai ngón tay bắn vài cái vào trong không trung, mấy làn sương mù với đủ mọi màu sắc nhanh chóng nổ tung, phong tỏa về phía mấy người Trịnh Dũng đang đứng.

Mà lúc này, một trận gió cũng cuốn tới trên người. Tự biết không thể may mắn tránh khỏi, Lê Thái Y chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy nên dùng hết sức lực cuối cùng. Hai cổ tay nàng rung lên, hai tia sáng bạc đột nhiên thoáng hiện, theo sương mù nhiều màu đánh mạnh về phía đối phương.

Thấy mấy người phàm bên phía đối phương cuối cùng lại dùng khinh công để chống đỡ Thanh Phong Phù, Trịnh Cừ cùng mấy người Trịnh Dũng cảm thấy thú vị. Điều này buồn cười giống như đứa trẻ chơi đùa cầm đao gỗ ra đối đầu với bảo kiếm của cao thủ võ công vậy. Theo bọn họ thấy, tất cả giãy giụa của đối phương chỉ là phí công, có thể duy trì được một hơi thở, hai hơi thở, không thể vượt quá ba hơi thở, những người này đều phải ngoan ngoãn nằm trên mặt đất.

Trong lúc mấy người Trịnh Dũng hào hứng xem náo nhiệt, lại đột nhiên nhìn thấy một nữ tử đánh tới với khí thế điên cuồng, theo đó đến còn có sương mù nhiều màu. Điều làm cho người ta kinh ngạc nhất là, nữ tử kia vẫn sử dụng ra hai thanh Ngân Nguyệt Loan Đao với sát khí ép người.

- Hừ! Ngoan cố chống cự, không biết tự lượng sức mình!

Thấy Lê Thái Y liều mạng muốn đánh tới, Trịnh Cừ vung ống tay áo lên lại ép sương mù năm màu cuốn ra, nào ngờ hai thanh loan đao này vẫn mang theo tiếng rít bổ về phía hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook