Chương 1882: Ý loạn tình mê (1)
Duệ Quang
25/08/2022
Trong tinh không yên lặng, Vũ Tử đứng ngoái đầu nhìn lại về phía xa.
Thiên La Tiên Vực đã biến mất ở trong biển sao, tự nhiên khiến người ta thất thần.
Là không bỏ xuống được Thính Vũ Tiểu Trúc, hay không nỡ rời khỏi La gia, hay là nhìn thấy người kia, nghe được một vài lời nói không thể tưởng tượng nổi nổi...
Chẳng biết tại sao, lúc này trong lòng mơ hồ có phần lo lắng chưa bao giờ có. Mặc dù đã rời xa Thiên Cương, nhưng vẫn không nhịn được mà nhớ lại vẻ mặt buồn bã, cùng ánh mắt cô đơn của người nào đó. Đúng như câu nói kia, bất luận là cách ngàn dặm vạn dặm, luôn có một tia thần hồn tương dẫn, hai bên không lạc mất nhau...
Ngực Vũ Tử thoáng lên xuống, vẻ mặt trầm tĩnh như nước. Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng, lại đẹp và lạnh lùng như ánh sao xa. Trong tròng mắt của nàng có buồn bã vô cớ!
Sau một lát, Vũ Tử chuyển hướng đi. Mặt trời treo trên cao, cuối chân trời có một ngôi sao nhìn không bắt mắt. Chỉ là xung quanh có một vòng ánh sáng năm màu khiến nó vừa cô đơn lại thêm mấy phần thần bí...
...
Lâm Nhất trở lại canh giữ ngọn núi này, sau khi tiến động phủ lại sử dụng cấm pháp ngăn cản xung quanh. Hắn lấy ra bồ đoàn bách thảo ném xuống đất, đặt mông ngồi xuống, lại lấy ra hai viên Tiên Tinh nắm chặt trong lòng bàn tay, cố nhắm mắt nhập định, nhưng tâm thần vẫn không yên.
Theo quy định, đệ tử ngoại môn La gia phải mất mấy năm mới có thể tùy ý rời khỏi động phủ kết giới. Chỉ cần Kỳ nhi sống sót là được, tất cả không ngại bàn bạc kỹ hơn!
Tuy nhiên, theo Lôi Thiên tiết lộ, vị trí Tử Vi Tiên Cảnh biến hóa khó có thể tìm kiếm, cần do Cửu Mục Tiên Vực báo cho mới biết được. Ngày Tiên cảnh mở ra, Vũ tiên tử là đệ tử Cửu Mục còn phải xuất hiện. Đệ tử ngoại môn La gia lại không duyên với chuyến đi này. Đến lúc đó, mình nên làm thế nào cho phải?
Vũ tiên tử chính là Kỳ nhi của mình! Muốn nhìn thấy nàng thì đi tới Tử Vi Tiên Cảnh chính là con đường tắt duy nhất. Chỉ tiếc uy danh của Cửu Mục Tiên Vực khiến người ta kính nể và sợ hãi, lại chưa từng nghe nói qua về vị trí của nó. Nếu không dứt khoát tìm kiếm, ngược lại cũng bớt đi không ít phiền phức.
Lâm Nhất bỏ lại Tiên Tinh, lấy ra hai bức giản đồ. Một cái là bản đồ mười tám Tiên Vực, một cái là bản đồ mười lăm Tiên Vực. Thời điểm của nó khác nhau nên có chỗ không khớp. So sánh hai bên, hắn càng lưu ý tới ba Tiên Vực xuất hiện thêm. Cửu Mục là ở chỗ khác, còn là Ngô Mục, Ngọc Thủ cùng Hạo Diệt...
Ngay vào lúc này lại nghe rầm…
Một tiếng động khẽ từ trước cửa động phủ truyền đến. Lâm Nhất bừng tỉnh, vẫn còn nhìn giản đồ dường như suy nghĩ tới điều gì.
Cách bên ngoài động phủ vài chục trượng, Lôi Thiên mặc trang phục màu trắng có chút tức giận. Dọc đường đi tiểu tử kia im lặng không lên tiếng, trở lại động phủ liền đóng cửa không ra. Bây giờ vì cấm pháp ngăn cản, muốn hỏi cũng không thể, đúng là buồn cười!
- Lâm Nhất! Chỉ cần ngươi nói ra lai lịch của bức tranh cuộn trong đình cỏ, ta sẽ buông tha cho ngươi! Nếu không, ta hủy đi cấm pháp của ngươi, phá cửa vào...
Tiếng quát mắng của Lôi Thiên xuyên thẳng cấm pháp truyền vào, nhưng bên trong động phủ lại không có động tĩnh gì. Hắn hừ một tiếng lại muốn nổi giận, chợt có một bóng người màu xanh ngăn cản ở trước mặt, giơ tay nói:
- Lôi tiền bối nghĩ lại đi! Lâm sư huynh còn có thân phận canh gác, không muốn bị quấy nhiễu. Ngài tự dưng hủy động phủ của hắn, chẳng lẽ muốn đối địch với La gia sao...
Ta chẳng qua hù dọa hắn thôi, muốn đối địch với La gia khi nào chữ? Lôi Thiên nhìn nữ tử đứng trước mặt, cơn giận cũng giảm xuống, có chút tiếc rẻ lắc đầu, nói:
- Mộ Vân! Chẳng lẽ nàng bị tiểu tử kia quyến rũ, tới chẳng phân biệt được đúng sai sao? Trước đây hắn gây rối với nàng, sau lại tha thiết yêu Vũ tiên tử, người bạc tình như vậy mà nàng còn muốn thiên vị hắn...
Vẻ mặt Mộ Vân thẹn thùng, e lệ khiến người ta thấy mà thương xót. Ánh mắt nàng sáng ngời nhìn Lôi Thiên, mang theo vẻ nhẫn nhục chịu đựng dịu dàng cùng bất đắc dĩ, khẽ nói:
- Lâm sư huynh là một đệ tử ngoại môn, sao biết được lai lịch của bức tranh cuộn trong đình cỏ chứ, mong Lôi tiền bối minh giám...
Tức giận nàng không tranh, bi ai trước sự bất hạnh của nàng cũng chỉ có vậy! Một nữ tử xinh đẹp như tiên, nữ chưởng quỹ đã từng lả lướt tám mặt, tự nhiên thành bộ dạng như vậy! Lôi Thiên hừ một tiếng, nói:
- Lâm sư huynh của nàng không chỉ biết lai lịch của bức tranh cuộn, còn muốn trộm nó cho mình. Ta chính tai nghe thấy, tận mắt nhìn thấy!
Hắn chỉ một ngón tay về phía động phủ đối diện, nghiêm mặt lại nói:
- Tiểu tử kia ở trước Thính Vũ Tiểu Trúc quyến rũ lấy lòng Vũ tiên tử, thiếu chút nữa đã đánh đổ trước trái tim thuần khiết của nàng. May mà bị ta bắt gặp, mới để cho hắn thực hiện được! Bây giờ hắn muốn đánh cắp tranh cuộn, tà tâm không chết...
Ánh mắt Mộ Vân lóe lên, nói:
- Lâm sư huynh chắc có nỗi khổ tâm, Lôi tiền bối sao có thể chắc chắn như vậy được?
Lôi Thiên nhất thời khó có thể cãi lại, có chút kinh ngạc nhìn nữ tử cách đó không xa. ÍHắn nhịn không được mà cười gượng, nói:
- Thấy lợi tối mắt, ý loạn tình mê! Tiểu bối này không thể nói lý!
Hắn hất ống tay áo, ngạo nghễ rời đi.
Mộ Vân nhìn về phía bóng lưng của Lôi Thiên, sau đó khẽ than thở, cúi đầu nhìn những bông hoa dưới ngọn núi này, lẩm bẩm:
- Ta du lịch ở thế gian mười năm, từng gặp được một gia đình như thế. Thành hôn mười năm, người vợ không được vui vẻ, bị nam nhân chán ghét mà vứt bỏ. Có ý cưới vợ bé sinh con trai, vì nhà nghèo không được như mong muốn. Người vợ tự bán mình làm nô, đổi được năm lượng vàng. Nam nhân không muốn, người vợ khóc không ra tiếng: Vì nụ cười của ngươi, chết không có gì đáng tiếc...
Nói đến đây, Mộ Vân chậm rãi xoay người lại. Cấm pháp phong tỏa động phủ, tình hình vẫn như trước. Nàng không nói nữa, lặng lẽ bay về phía xa.
Lời nói và việc làm của nữ tử kia thật kỳ lạ! Trong động phủ, Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn qua, vẻ mặt nghi ngờ lại không hiểu. Sau đó, tâm thần hắn chìm vào ngọc giản trong tay...
...
Trên không trung, mặt trời thiêu đốt. Có lẽ khoảng cách xa nhau gần quá, mơ hồ có thể thấy được phía hơi nóng của nó bốc lên không ngừng, còn có hơi nóng theo gió cuốn tới với uy thế kinh người!
Vũ Tử đi tới chỗ này, thân hình chợt cho ăn. Ngay phía trước là một dải tinh vân nhiều màu sắc rộng tới ngàn dặm, nhìn như lộng lẫy đa dạng, lại lưu tinh giống như mũi tên, gió mạnh như thác nước, nguy hiểm đáng sợ khác thường! Các ngôi sao vây quanh không để cho người khác biết nó là Cửu Mục Tiên Vực!
Vũ Tử không làm do dự, ống tay áo vung lên, hư không phía trước vặn vẹo, theo đó xuất hiện một vết nứt màu đen. Nàng đi về phía trước một bước, thân hình đột nhiên biến mất. Trong phút chốc đã đến trên đỉnh núi. Nơi này giống như một vườn hoa, nhưng không thấy mấy gốc hoa cỏ, chỉ có một bà lão trên gương mặt đầy nếp nhăn ngồi ở trong một gian nhà lá bực tức:
Thiên La Tiên Vực đã biến mất ở trong biển sao, tự nhiên khiến người ta thất thần.
Là không bỏ xuống được Thính Vũ Tiểu Trúc, hay không nỡ rời khỏi La gia, hay là nhìn thấy người kia, nghe được một vài lời nói không thể tưởng tượng nổi nổi...
Chẳng biết tại sao, lúc này trong lòng mơ hồ có phần lo lắng chưa bao giờ có. Mặc dù đã rời xa Thiên Cương, nhưng vẫn không nhịn được mà nhớ lại vẻ mặt buồn bã, cùng ánh mắt cô đơn của người nào đó. Đúng như câu nói kia, bất luận là cách ngàn dặm vạn dặm, luôn có một tia thần hồn tương dẫn, hai bên không lạc mất nhau...
Ngực Vũ Tử thoáng lên xuống, vẻ mặt trầm tĩnh như nước. Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng, lại đẹp và lạnh lùng như ánh sao xa. Trong tròng mắt của nàng có buồn bã vô cớ!
Sau một lát, Vũ Tử chuyển hướng đi. Mặt trời treo trên cao, cuối chân trời có một ngôi sao nhìn không bắt mắt. Chỉ là xung quanh có một vòng ánh sáng năm màu khiến nó vừa cô đơn lại thêm mấy phần thần bí...
...
Lâm Nhất trở lại canh giữ ngọn núi này, sau khi tiến động phủ lại sử dụng cấm pháp ngăn cản xung quanh. Hắn lấy ra bồ đoàn bách thảo ném xuống đất, đặt mông ngồi xuống, lại lấy ra hai viên Tiên Tinh nắm chặt trong lòng bàn tay, cố nhắm mắt nhập định, nhưng tâm thần vẫn không yên.
Theo quy định, đệ tử ngoại môn La gia phải mất mấy năm mới có thể tùy ý rời khỏi động phủ kết giới. Chỉ cần Kỳ nhi sống sót là được, tất cả không ngại bàn bạc kỹ hơn!
Tuy nhiên, theo Lôi Thiên tiết lộ, vị trí Tử Vi Tiên Cảnh biến hóa khó có thể tìm kiếm, cần do Cửu Mục Tiên Vực báo cho mới biết được. Ngày Tiên cảnh mở ra, Vũ tiên tử là đệ tử Cửu Mục còn phải xuất hiện. Đệ tử ngoại môn La gia lại không duyên với chuyến đi này. Đến lúc đó, mình nên làm thế nào cho phải?
Vũ tiên tử chính là Kỳ nhi của mình! Muốn nhìn thấy nàng thì đi tới Tử Vi Tiên Cảnh chính là con đường tắt duy nhất. Chỉ tiếc uy danh của Cửu Mục Tiên Vực khiến người ta kính nể và sợ hãi, lại chưa từng nghe nói qua về vị trí của nó. Nếu không dứt khoát tìm kiếm, ngược lại cũng bớt đi không ít phiền phức.
Lâm Nhất bỏ lại Tiên Tinh, lấy ra hai bức giản đồ. Một cái là bản đồ mười tám Tiên Vực, một cái là bản đồ mười lăm Tiên Vực. Thời điểm của nó khác nhau nên có chỗ không khớp. So sánh hai bên, hắn càng lưu ý tới ba Tiên Vực xuất hiện thêm. Cửu Mục là ở chỗ khác, còn là Ngô Mục, Ngọc Thủ cùng Hạo Diệt...
Ngay vào lúc này lại nghe rầm…
Một tiếng động khẽ từ trước cửa động phủ truyền đến. Lâm Nhất bừng tỉnh, vẫn còn nhìn giản đồ dường như suy nghĩ tới điều gì.
Cách bên ngoài động phủ vài chục trượng, Lôi Thiên mặc trang phục màu trắng có chút tức giận. Dọc đường đi tiểu tử kia im lặng không lên tiếng, trở lại động phủ liền đóng cửa không ra. Bây giờ vì cấm pháp ngăn cản, muốn hỏi cũng không thể, đúng là buồn cười!
- Lâm Nhất! Chỉ cần ngươi nói ra lai lịch của bức tranh cuộn trong đình cỏ, ta sẽ buông tha cho ngươi! Nếu không, ta hủy đi cấm pháp của ngươi, phá cửa vào...
Tiếng quát mắng của Lôi Thiên xuyên thẳng cấm pháp truyền vào, nhưng bên trong động phủ lại không có động tĩnh gì. Hắn hừ một tiếng lại muốn nổi giận, chợt có một bóng người màu xanh ngăn cản ở trước mặt, giơ tay nói:
- Lôi tiền bối nghĩ lại đi! Lâm sư huynh còn có thân phận canh gác, không muốn bị quấy nhiễu. Ngài tự dưng hủy động phủ của hắn, chẳng lẽ muốn đối địch với La gia sao...
Ta chẳng qua hù dọa hắn thôi, muốn đối địch với La gia khi nào chữ? Lôi Thiên nhìn nữ tử đứng trước mặt, cơn giận cũng giảm xuống, có chút tiếc rẻ lắc đầu, nói:
- Mộ Vân! Chẳng lẽ nàng bị tiểu tử kia quyến rũ, tới chẳng phân biệt được đúng sai sao? Trước đây hắn gây rối với nàng, sau lại tha thiết yêu Vũ tiên tử, người bạc tình như vậy mà nàng còn muốn thiên vị hắn...
Vẻ mặt Mộ Vân thẹn thùng, e lệ khiến người ta thấy mà thương xót. Ánh mắt nàng sáng ngời nhìn Lôi Thiên, mang theo vẻ nhẫn nhục chịu đựng dịu dàng cùng bất đắc dĩ, khẽ nói:
- Lâm sư huynh là một đệ tử ngoại môn, sao biết được lai lịch của bức tranh cuộn trong đình cỏ chứ, mong Lôi tiền bối minh giám...
Tức giận nàng không tranh, bi ai trước sự bất hạnh của nàng cũng chỉ có vậy! Một nữ tử xinh đẹp như tiên, nữ chưởng quỹ đã từng lả lướt tám mặt, tự nhiên thành bộ dạng như vậy! Lôi Thiên hừ một tiếng, nói:
- Lâm sư huynh của nàng không chỉ biết lai lịch của bức tranh cuộn, còn muốn trộm nó cho mình. Ta chính tai nghe thấy, tận mắt nhìn thấy!
Hắn chỉ một ngón tay về phía động phủ đối diện, nghiêm mặt lại nói:
- Tiểu tử kia ở trước Thính Vũ Tiểu Trúc quyến rũ lấy lòng Vũ tiên tử, thiếu chút nữa đã đánh đổ trước trái tim thuần khiết của nàng. May mà bị ta bắt gặp, mới để cho hắn thực hiện được! Bây giờ hắn muốn đánh cắp tranh cuộn, tà tâm không chết...
Ánh mắt Mộ Vân lóe lên, nói:
- Lâm sư huynh chắc có nỗi khổ tâm, Lôi tiền bối sao có thể chắc chắn như vậy được?
Lôi Thiên nhất thời khó có thể cãi lại, có chút kinh ngạc nhìn nữ tử cách đó không xa. ÍHắn nhịn không được mà cười gượng, nói:
- Thấy lợi tối mắt, ý loạn tình mê! Tiểu bối này không thể nói lý!
Hắn hất ống tay áo, ngạo nghễ rời đi.
Mộ Vân nhìn về phía bóng lưng của Lôi Thiên, sau đó khẽ than thở, cúi đầu nhìn những bông hoa dưới ngọn núi này, lẩm bẩm:
- Ta du lịch ở thế gian mười năm, từng gặp được một gia đình như thế. Thành hôn mười năm, người vợ không được vui vẻ, bị nam nhân chán ghét mà vứt bỏ. Có ý cưới vợ bé sinh con trai, vì nhà nghèo không được như mong muốn. Người vợ tự bán mình làm nô, đổi được năm lượng vàng. Nam nhân không muốn, người vợ khóc không ra tiếng: Vì nụ cười của ngươi, chết không có gì đáng tiếc...
Nói đến đây, Mộ Vân chậm rãi xoay người lại. Cấm pháp phong tỏa động phủ, tình hình vẫn như trước. Nàng không nói nữa, lặng lẽ bay về phía xa.
Lời nói và việc làm của nữ tử kia thật kỳ lạ! Trong động phủ, Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn qua, vẻ mặt nghi ngờ lại không hiểu. Sau đó, tâm thần hắn chìm vào ngọc giản trong tay...
...
Trên không trung, mặt trời thiêu đốt. Có lẽ khoảng cách xa nhau gần quá, mơ hồ có thể thấy được phía hơi nóng của nó bốc lên không ngừng, còn có hơi nóng theo gió cuốn tới với uy thế kinh người!
Vũ Tử đi tới chỗ này, thân hình chợt cho ăn. Ngay phía trước là một dải tinh vân nhiều màu sắc rộng tới ngàn dặm, nhìn như lộng lẫy đa dạng, lại lưu tinh giống như mũi tên, gió mạnh như thác nước, nguy hiểm đáng sợ khác thường! Các ngôi sao vây quanh không để cho người khác biết nó là Cửu Mục Tiên Vực!
Vũ Tử không làm do dự, ống tay áo vung lên, hư không phía trước vặn vẹo, theo đó xuất hiện một vết nứt màu đen. Nàng đi về phía trước một bước, thân hình đột nhiên biến mất. Trong phút chốc đã đến trên đỉnh núi. Nơi này giống như một vườn hoa, nhưng không thấy mấy gốc hoa cỏ, chỉ có một bà lão trên gương mặt đầy nếp nhăn ngồi ở trong một gian nhà lá bực tức:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.