Chương 13:
Nguỵ Thừa Trạch
22/04/2024
"Ưm..."
Hẳn là đâm không nhẹ, bánh xe đều vượt qua vạch kẻ đường.
Động cơ nóng phỏng tay, cô gian nan mà chống cơ thể đứng dậy và ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy khuôn mặt trong sáng và thanh thuần kia, Bàng Kinh Phú điên cuồng, giả vờ tức giận khi uống rượụ
“Tại sao tôi không đâm chết cô nhỉ?"
Điền Yên vô lực quỳ trên mặt đất, một tay đỡ xe, che bụng lại. Trên người cô mặc một chiếc tay áo ngắn rách rưới, cổ áo xé rách vắt chéo trên vai. Khi cúi xuống, một nửa dây treo lỏng ra, lộ ra màu trắng sữa.
Bàng Kinh Phú bế cô lên khỏi mặt đất, vòng tay qua ngực cô, kẹp chặt nách cô và kéo cô đến ghế phụ.
...
Trên tầng bảy của tòa nhà văn phòng bên đường, Đàm Tôn Tuần nhìn ngoài cửa sổ xe, Chu Song Sinh đang báo cáo với đầu bên kia của điện thoại “Điền Yên thành công lên xe cẩu tặc.”
“Cô ấy ổn chứ?”
“Chắc không có gì nghiêm trọng đâu, tôi không chắc lắm, nhưng tên cẩu tặc đã kịp thời phanh lại. Tôi nghĩ nếu anh ta đi nhanh hơn một chút thì sẽ thật sự xảy ra chuyện.”
Chu Song Sinh không biết phải nói gì. Từ trước đến nay cô vẫn luôn không sợ chết như vậy, chỉ sợ một ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện.
“Chờ hành động tiếp theo của cô ấy đi. Cậu đã vất vả hai tiếng rồi, tối nay nghỉ ngơi cho tốt đi.”
"Ừm, lão Chu anh cũng vậy."
Sau khi cúp điện thoại, xe hơi lần nữa tăng tốc chạy về phía trước. Mãi cho đến khi biến mất, anh vẫn dùng tay che trán, dùng sức cúi đầu nhìn chiếc xe biến mất.
Xe chạy tới bãi đậu xe khoa cấp cứu của bệnh viện, Bàng Kinh Phú nhìn chằm chằm đám bảo vệ đang tuần tra bên ngoài mà không tắt máy.
Anh quay lại nhìn người phụ nữ đẫm mồ hôi đang vặn vẹo trên ghế vì đau đớn, ôm bụng nâng eo lên rồi hạ xuống.
Bàng Kinh Phú bật đèn trần trong xe lên, anh nắm lấy cánh tay cô và nhấc áo của cô lên. Trên làn da trắng trẻo trên bụng cô xuất hiện một vết bầm tím, chuyển từ màu đỏ sang màu xanh rồi sang màu tím.
Không biết là do bị đâm hay do cô gầy, bụng cô hóp lại, xương sườn rõ ràng, màu sắc xung quanh rốn bắt mắt. "Ưm… Ưm."
Bàng Kinh Phú đặt cái áo rách nát xuống, sang số và nhấn ga rời khỏi bệnh viện.
Điền Yên bất lực nhìn đèn báo khẩn cấp đang phát sáng biến mất trong mắt cô, cô miễn cưỡng hỏi "Vì sao?"
"Bây giờ ông đây là say rượu lái xe, nhiều thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện. Vết thương của cô để tôi sơ cứụ"
Bụng nóng như lửa đốt, cô khó khăn điều chỉnh tư thế "Ưm... Nhỡ tôi bị thương đến xương cốt thì sao."
"Câm miệng, vượt đèn đỏ thì cũng là do cô đáng chết. Hãy biết ơn tôi vì đã để cho cô một cái mạng đi, còn phải quỳ xuống cảm ơn ông đây nữa."
Điền Yên quay mặt lại nhìn anh, mái tóc rối bù dính vào khóe miệng, mím đôi môi tái nhợt “Tôi cũng không muốn nhưng có người đuổi theo tôi. Những người đàn ông trong phòng riêng hôm nay, bọn họ muốn giết tôi."
Bàng Kinh Phú mỉm cười, giọng anh bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, anh đặt tay phải lên trên vô lăng. Kính xe phản chiếu linh hồn tà ác đang ngủ yên trong mắt anh, vẻ mặt hung dữ "Vậy tại sao họ không giết cô luôn đi."
"Tôi chạy trốn nhanh..."
"Cô coi tôi là đồ ngu à Tôi đã hỏi cô bao nhiêu lần rồi? Nếu không phải vừa rồi tôi suýt đâm chết cô, tôi đã nghi ngờ cô cố ý để tôi đâm cô "
Điền Yên như bị anh dọa khóc, cô khóc lên, âm thanh nghẹn ngào nức nở "Sao có người có thể lấy mạng mình ra đùa giỡn chứ? Tôi thật sự không có theo dõi anh, tôi chỉ muốn sống cho tốt mà thôi. Anh đừng để tôi làm kẻ chết thay, nếu tôi chọc phải anh thì cho tôi xin lỗi. Anh có thể đừng để những người đó giết tôi được không?"
Hẳn là đâm không nhẹ, bánh xe đều vượt qua vạch kẻ đường.
Động cơ nóng phỏng tay, cô gian nan mà chống cơ thể đứng dậy và ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy khuôn mặt trong sáng và thanh thuần kia, Bàng Kinh Phú điên cuồng, giả vờ tức giận khi uống rượụ
“Tại sao tôi không đâm chết cô nhỉ?"
Điền Yên vô lực quỳ trên mặt đất, một tay đỡ xe, che bụng lại. Trên người cô mặc một chiếc tay áo ngắn rách rưới, cổ áo xé rách vắt chéo trên vai. Khi cúi xuống, một nửa dây treo lỏng ra, lộ ra màu trắng sữa.
Bàng Kinh Phú bế cô lên khỏi mặt đất, vòng tay qua ngực cô, kẹp chặt nách cô và kéo cô đến ghế phụ.
...
Trên tầng bảy của tòa nhà văn phòng bên đường, Đàm Tôn Tuần nhìn ngoài cửa sổ xe, Chu Song Sinh đang báo cáo với đầu bên kia của điện thoại “Điền Yên thành công lên xe cẩu tặc.”
“Cô ấy ổn chứ?”
“Chắc không có gì nghiêm trọng đâu, tôi không chắc lắm, nhưng tên cẩu tặc đã kịp thời phanh lại. Tôi nghĩ nếu anh ta đi nhanh hơn một chút thì sẽ thật sự xảy ra chuyện.”
Chu Song Sinh không biết phải nói gì. Từ trước đến nay cô vẫn luôn không sợ chết như vậy, chỉ sợ một ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện.
“Chờ hành động tiếp theo của cô ấy đi. Cậu đã vất vả hai tiếng rồi, tối nay nghỉ ngơi cho tốt đi.”
"Ừm, lão Chu anh cũng vậy."
Sau khi cúp điện thoại, xe hơi lần nữa tăng tốc chạy về phía trước. Mãi cho đến khi biến mất, anh vẫn dùng tay che trán, dùng sức cúi đầu nhìn chiếc xe biến mất.
Xe chạy tới bãi đậu xe khoa cấp cứu của bệnh viện, Bàng Kinh Phú nhìn chằm chằm đám bảo vệ đang tuần tra bên ngoài mà không tắt máy.
Anh quay lại nhìn người phụ nữ đẫm mồ hôi đang vặn vẹo trên ghế vì đau đớn, ôm bụng nâng eo lên rồi hạ xuống.
Bàng Kinh Phú bật đèn trần trong xe lên, anh nắm lấy cánh tay cô và nhấc áo của cô lên. Trên làn da trắng trẻo trên bụng cô xuất hiện một vết bầm tím, chuyển từ màu đỏ sang màu xanh rồi sang màu tím.
Không biết là do bị đâm hay do cô gầy, bụng cô hóp lại, xương sườn rõ ràng, màu sắc xung quanh rốn bắt mắt. "Ưm… Ưm."
Bàng Kinh Phú đặt cái áo rách nát xuống, sang số và nhấn ga rời khỏi bệnh viện.
Điền Yên bất lực nhìn đèn báo khẩn cấp đang phát sáng biến mất trong mắt cô, cô miễn cưỡng hỏi "Vì sao?"
"Bây giờ ông đây là say rượu lái xe, nhiều thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện. Vết thương của cô để tôi sơ cứụ"
Bụng nóng như lửa đốt, cô khó khăn điều chỉnh tư thế "Ưm... Nhỡ tôi bị thương đến xương cốt thì sao."
"Câm miệng, vượt đèn đỏ thì cũng là do cô đáng chết. Hãy biết ơn tôi vì đã để cho cô một cái mạng đi, còn phải quỳ xuống cảm ơn ông đây nữa."
Điền Yên quay mặt lại nhìn anh, mái tóc rối bù dính vào khóe miệng, mím đôi môi tái nhợt “Tôi cũng không muốn nhưng có người đuổi theo tôi. Những người đàn ông trong phòng riêng hôm nay, bọn họ muốn giết tôi."
Bàng Kinh Phú mỉm cười, giọng anh bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, anh đặt tay phải lên trên vô lăng. Kính xe phản chiếu linh hồn tà ác đang ngủ yên trong mắt anh, vẻ mặt hung dữ "Vậy tại sao họ không giết cô luôn đi."
"Tôi chạy trốn nhanh..."
"Cô coi tôi là đồ ngu à Tôi đã hỏi cô bao nhiêu lần rồi? Nếu không phải vừa rồi tôi suýt đâm chết cô, tôi đã nghi ngờ cô cố ý để tôi đâm cô "
Điền Yên như bị anh dọa khóc, cô khóc lên, âm thanh nghẹn ngào nức nở "Sao có người có thể lấy mạng mình ra đùa giỡn chứ? Tôi thật sự không có theo dõi anh, tôi chỉ muốn sống cho tốt mà thôi. Anh đừng để tôi làm kẻ chết thay, nếu tôi chọc phải anh thì cho tôi xin lỗi. Anh có thể đừng để những người đó giết tôi được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.