Chương 16:
Nguỵ Thừa Trạch
22/04/2024
Nhân viên công chức…….
“À.”
Thật thú vị.
Chẳng lẽ trực giác lần này của anh thật sự mất hiệu lực?
Dù sao không phải ai cũng có thể sống một cuộc sống vớ vẩn như vậy.
Nham Oanh làm bộ đi dạo trong phòng, ánh mắt thường xuyên liếc vào phòng ngủ, đôi tay đặt sau lưng, cổ nghiêng về phía trước giống như có tật giật mình.
Đột nhiên cậu ta bị điểm danh, Nham Oanh lập tức đứng thẳng người trả lời.
Lưu Hoành Dật đi tới vỗ vỗ lấy bả vai cậu ta “Đi thôi.”
“Như vậy là xong rồi sao?”
“Nếu không cậu nghĩ sao?”
Lưu Hoành Dật hạ giọng, ghé vào tai cậu ta cảnh cáo “Nếu nhìn loạn không cẩn thận bị rớt mắt. Người trẻ tuổi không hiểu chuyện, có những thứ thà mù chứ đừng nhìn, có biết không ”
Nham Oanh nuốt nước miếng, trịnh trọng gật đầu “Hiện tại đã biết.”
Bàng Kinh Phú ấn ngón tay vào bảng nhận dạng vân tay, thả hai người đi.
Điền Yên tự tin mà đẩy cửa bước vào.
Người đàn ông đang giải quyết nhu cầu sinh lý bên trong cứng đờ người, dòng nước rất nhỏ bỗng nhiên im bặt.
Điền Yên còn chưa tỉnh. Năm giờ sáng hôm qua còn nghe được tiếng cô kêu đau, anh khó có khi không trực tiếp ném người ra khỏi nhà.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của anh luôn có quy luật. Uống trà xong, sau đó ăn sáng. Lúc tɾong nhà chỉ có một mình anh, tɾong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Điền Yên lảo đảo đứng dậy khỏi giường, chân trần đạp lên thảm mềm mại, lông tơ thoải mái chui vào khe hở ngón chân, khiến cả người cô run rẩy một trận. Bụng đau nhức, cô cong eo ra khỏi phòng.
Cô không biết phòng nào là phòng vệ sinh. Phong cách căn nhà lãnh đạm, cửa phòng thống nhất đều là màu đen. Nhưng dựa theo bố cục, trực giác nói cho cô biết phòng thứ nhất bên tay trái là nhà vệ sinh.
Điền Yên tự tin mà đẩy cửa bước vào.
Người đàn ông đang giải quyết nhu cầu sinh lý bên tɾong cứng đờ người, dòng nước rất nhỏ bỗng nhiên im bặt.
Điền Yên hoảng sợ lập tức đóng cửa lại.
Trong phòng khách truyền đến tiếng hoảng loạn chạy trốn của cô.
Cô về phòng tìm lại g͙iày nhưng không thấy, nghĩ là ở huyền quan nên liền đi ra ngoài. Lúc cô đang mở tủ g͙iày thì cảm nhận được ót lạnh băng, ấn ma͙nh xuống một cách tàn nhẫn. Cô bị bắt phải cúi đầu.
“Vừa rồi cô nhìn thấy cái gì.”
Giọng nói này không phải giọng điệu thường ngày của anh, dường như phát ra từ kẽ răng, giống như một mũi tên lạnh buốt xuyên qua da thịt.
Đồng tử của Điền Yên run rẩy. Tủ g͙iày cô vừa mở chứa đầy đầu đạn của hơn hai mươi loại súng. Tất cả đều treo lên tấm đục lỗ màu đen, tɾong rương tầng một thậm chí còn chứa sáu quả lựu đạn M67.
Bàng Kinh Phú cười lạnh như đang nói một bản án tử hình cho cô.
“Mắt của cô thật sự rất tốt, để tôi biến cô thành người mù, hay là xác chết đây?”
Cô giơ tay lên, đầu ngón tay run rẩy bộc lộ nội tâm bất an, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi lạnh.
Nghe những âm thanh máy móc vụn vặt từ phía sau truyền đến, nỗi sợ hãi càng bị phóng đại lên gấp bội.
“Tôi cái gì cũng chưa”
Đầu họng súng trên đầu cô càng ấn ma͙nh hơn, tiếng nạp đạn thanh thúy khiến lông tơ cô lập tức dựng đứng.
“Tôi đã nhìn thấy rồi Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi để cho anh nhìn tôi được không? Chúng ta hòa nhé, xin đó anh trai ”
Bàng Kinh Phú lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, cô buộc phải cúi đầu nghe anh nghiến răng nghiến lợi “Cô có cái gì đáng để ông đây nhìn, cô thật coi trọng bản thân, đáng lẽ đêm qua nên bị ông đây đánh chết Bây giờ cô nên quỳ xuống lạy mới giữ được mạng ”
“À.”
Thật thú vị.
Chẳng lẽ trực giác lần này của anh thật sự mất hiệu lực?
Dù sao không phải ai cũng có thể sống một cuộc sống vớ vẩn như vậy.
Nham Oanh làm bộ đi dạo trong phòng, ánh mắt thường xuyên liếc vào phòng ngủ, đôi tay đặt sau lưng, cổ nghiêng về phía trước giống như có tật giật mình.
Đột nhiên cậu ta bị điểm danh, Nham Oanh lập tức đứng thẳng người trả lời.
Lưu Hoành Dật đi tới vỗ vỗ lấy bả vai cậu ta “Đi thôi.”
“Như vậy là xong rồi sao?”
“Nếu không cậu nghĩ sao?”
Lưu Hoành Dật hạ giọng, ghé vào tai cậu ta cảnh cáo “Nếu nhìn loạn không cẩn thận bị rớt mắt. Người trẻ tuổi không hiểu chuyện, có những thứ thà mù chứ đừng nhìn, có biết không ”
Nham Oanh nuốt nước miếng, trịnh trọng gật đầu “Hiện tại đã biết.”
Bàng Kinh Phú ấn ngón tay vào bảng nhận dạng vân tay, thả hai người đi.
Điền Yên tự tin mà đẩy cửa bước vào.
Người đàn ông đang giải quyết nhu cầu sinh lý bên trong cứng đờ người, dòng nước rất nhỏ bỗng nhiên im bặt.
Điền Yên còn chưa tỉnh. Năm giờ sáng hôm qua còn nghe được tiếng cô kêu đau, anh khó có khi không trực tiếp ném người ra khỏi nhà.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của anh luôn có quy luật. Uống trà xong, sau đó ăn sáng. Lúc tɾong nhà chỉ có một mình anh, tɾong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Điền Yên lảo đảo đứng dậy khỏi giường, chân trần đạp lên thảm mềm mại, lông tơ thoải mái chui vào khe hở ngón chân, khiến cả người cô run rẩy một trận. Bụng đau nhức, cô cong eo ra khỏi phòng.
Cô không biết phòng nào là phòng vệ sinh. Phong cách căn nhà lãnh đạm, cửa phòng thống nhất đều là màu đen. Nhưng dựa theo bố cục, trực giác nói cho cô biết phòng thứ nhất bên tay trái là nhà vệ sinh.
Điền Yên tự tin mà đẩy cửa bước vào.
Người đàn ông đang giải quyết nhu cầu sinh lý bên tɾong cứng đờ người, dòng nước rất nhỏ bỗng nhiên im bặt.
Điền Yên hoảng sợ lập tức đóng cửa lại.
Trong phòng khách truyền đến tiếng hoảng loạn chạy trốn của cô.
Cô về phòng tìm lại g͙iày nhưng không thấy, nghĩ là ở huyền quan nên liền đi ra ngoài. Lúc cô đang mở tủ g͙iày thì cảm nhận được ót lạnh băng, ấn ma͙nh xuống một cách tàn nhẫn. Cô bị bắt phải cúi đầu.
“Vừa rồi cô nhìn thấy cái gì.”
Giọng nói này không phải giọng điệu thường ngày của anh, dường như phát ra từ kẽ răng, giống như một mũi tên lạnh buốt xuyên qua da thịt.
Đồng tử của Điền Yên run rẩy. Tủ g͙iày cô vừa mở chứa đầy đầu đạn của hơn hai mươi loại súng. Tất cả đều treo lên tấm đục lỗ màu đen, tɾong rương tầng một thậm chí còn chứa sáu quả lựu đạn M67.
Bàng Kinh Phú cười lạnh như đang nói một bản án tử hình cho cô.
“Mắt của cô thật sự rất tốt, để tôi biến cô thành người mù, hay là xác chết đây?”
Cô giơ tay lên, đầu ngón tay run rẩy bộc lộ nội tâm bất an, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi lạnh.
Nghe những âm thanh máy móc vụn vặt từ phía sau truyền đến, nỗi sợ hãi càng bị phóng đại lên gấp bội.
“Tôi cái gì cũng chưa”
Đầu họng súng trên đầu cô càng ấn ma͙nh hơn, tiếng nạp đạn thanh thúy khiến lông tơ cô lập tức dựng đứng.
“Tôi đã nhìn thấy rồi Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi để cho anh nhìn tôi được không? Chúng ta hòa nhé, xin đó anh trai ”
Bàng Kinh Phú lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, cô buộc phải cúi đầu nghe anh nghiến răng nghiến lợi “Cô có cái gì đáng để ông đây nhìn, cô thật coi trọng bản thân, đáng lẽ đêm qua nên bị ông đây đánh chết Bây giờ cô nên quỳ xuống lạy mới giữ được mạng ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.