Chương 26:
Nguỵ Thừa Trạch
22/04/2024
“Không cần.”
Giám đốc có chút thất vọng.
Nếu giao dịch này thành công, ông ta có thể kiếm không ít tiền đâu
Phó Hách thanh quay lại phòng riêng, lặp lại những gì giám đốc vừa nói. Bàng Kinh Phú ngước mắt lên nhìn người đang ghé vào bên cạnh anh thì thầm.
“Tôi có yêu cầu anh nhiều chuyện như vậy sao?”
Phó Hách Thanh gật đầu, chân thành nói “Lần sau tôi sẽ không làm nữa.”
“Lần sau tiếp tục duy trì.”
“…Vâng….”
Anh lấy hộp thuốc lá ra hỏi "Lần trước làm giao dịch giả với năm người kia thế nào?”
“Tôi đã bí mật xử lý bọn họ, sẽ không gây thêm phiền toái cho cô gái kia nữa.”
Tay cầm điếu thuốc của Bàng Kinh Phú dừng một chút, quay đầu lại, nghi hoặc nhìn chằm chằm anh ta “Tôi không phân phó cho anh, ai cho anh tự quyết định?”
Phó Hách Thanh khom lưng cúi người, cung kính đặt hai tay trước mặt anh “Thật sự xin lỗi, tôi tưởng anh không muốn cô gái đó chết, vậy lần sau tôi có cần tiếp tục không?”
Bàng Kinh Phú liếm hàm răng, cử động hàm dưới rồi cắn điếu thuốc vào miệng.
“Lăn đi, gọi tên quyền anh kia đến cho tôi.”
Bàng Kinh Phú vứt điếu thuốc xuống nhà ngang .
Kiến trúc nhà ngang, còn gọi là kiến trúc kiểu nhà lính, một hành lang dài nối liền với rất nhiều nhà đơn.
Thân hình thẳng tắp của anh đứng đó, mặc quần tây đen và áo khoác da màu đen, vai rộng eo thon, không phù hợp với tòa nhà cũ nát phía sau
Khăn trải giường hoa thắm liễu xanh phơi trên mỗi tầng lầu trở thành một bức tranh bình dân.
Anh ném que diêm tɾong tay, dùng đầu ngón tay búng nhẹ, que diêm chuẩn xác bay vào tɾong thùng rác đầy muỗi và ruồi. Nhìn thấy vết máu còn sót lại trên xương ngón tay trên mu bàn tay, tɾong mắt anh toàn là ghét bỏ.
Bàng Kinh Phú phun ra làn sương trắng, cắn thuốc lá, thản nhiên kéo quần áo đang phơi trên dây sang một bên, lau sach những vết máu không thuộc về mình.
Nham Oanh cầm theo một cây gậy bóng chày bằng hợp kim nhôm nhanh chóng bước xuống.
“Lão đại, hàng hóa của Ngân Quang Đường đều bị cảnh sát tịch thu hết rồi. Nhưng mấy danh sách của người nằm vùng còn chưa bị thiêu hủy, anh Lưu và anh Thanh vẫn đang tìm kiếm manh mối khác tɾong nhà.”
“Ừm.” Bằng Kinh Phú niết bẹp hộp thuốc rỗng, ném nó vào thùng rác “Tôi lên xe trước, nhanh chóng gửi cho tôi danh sách người nằm vùng.”
“Vâng.”
Xuyên qua con hẻm chật hẹp nhộn nhịp, chiếc xe Audi đỗ bên lề một con phố buôn bán. Phố xá hẻm nhỏ, ngõ ngách rợp bóng cây, tuy nhiên chỉ tɾong chốc lát, chiếc xe đã bị phủ đầy lá cây.
Bàng Kinh Phú bước vào một cửa hàng tiện lợi trên đường. Tiếng chuông cửa thanh thúy vang lên khiến anh nhớ đến điều gì đó.
"Hoan nghênh quý khách."
Giọng nói tɾong trẻo của người phụ nữ hòa quyện với âm thanh máy móc của chuông cửa.
Bàng Kinh Phú híp mắt nhìn về phía tấm kính. Ánh nắng giữa trưa chiếu vào từ bên ngoài, cô nhân viên đứng trước quầy kiễng chân xếp thuốc lá.
Cô mặc một chiếc váy vải lanh cotton màu xanh đậm đơn giản, mái tóc dài được buộc thành búi tròn, chiếc cà vạt màu trắng càng phù hợp với màu quần áo của cô.Ánh sáng rực rỡ chiếu xuyên qua khe hở trên lá cây hòe. Cô nhón chân loạng choạng, váy đung đưa như những đợt sóng lấp lánh trên mặt biển.
“Một bao hạc lâu 1916.”
Điền Yên sửng sốt một chút.
Cô ngừng ba giây mới xoay người lại lấy thuốc lá, dường như đang chấp nhận sự thật không mong muốn này.
Sau khi quét mã xong, cô đẩy thuốc lá về phía anh. Cô chưa kịp hỏi thì anh đã kẹp tờ một trăm đồng giữa hai ngón tay rồi đưa cho cô, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng mà thuần thục.
Giám đốc có chút thất vọng.
Nếu giao dịch này thành công, ông ta có thể kiếm không ít tiền đâu
Phó Hách thanh quay lại phòng riêng, lặp lại những gì giám đốc vừa nói. Bàng Kinh Phú ngước mắt lên nhìn người đang ghé vào bên cạnh anh thì thầm.
“Tôi có yêu cầu anh nhiều chuyện như vậy sao?”
Phó Hách Thanh gật đầu, chân thành nói “Lần sau tôi sẽ không làm nữa.”
“Lần sau tiếp tục duy trì.”
“…Vâng….”
Anh lấy hộp thuốc lá ra hỏi "Lần trước làm giao dịch giả với năm người kia thế nào?”
“Tôi đã bí mật xử lý bọn họ, sẽ không gây thêm phiền toái cho cô gái kia nữa.”
Tay cầm điếu thuốc của Bàng Kinh Phú dừng một chút, quay đầu lại, nghi hoặc nhìn chằm chằm anh ta “Tôi không phân phó cho anh, ai cho anh tự quyết định?”
Phó Hách Thanh khom lưng cúi người, cung kính đặt hai tay trước mặt anh “Thật sự xin lỗi, tôi tưởng anh không muốn cô gái đó chết, vậy lần sau tôi có cần tiếp tục không?”
Bàng Kinh Phú liếm hàm răng, cử động hàm dưới rồi cắn điếu thuốc vào miệng.
“Lăn đi, gọi tên quyền anh kia đến cho tôi.”
Bàng Kinh Phú vứt điếu thuốc xuống nhà ngang .
Kiến trúc nhà ngang, còn gọi là kiến trúc kiểu nhà lính, một hành lang dài nối liền với rất nhiều nhà đơn.
Thân hình thẳng tắp của anh đứng đó, mặc quần tây đen và áo khoác da màu đen, vai rộng eo thon, không phù hợp với tòa nhà cũ nát phía sau
Khăn trải giường hoa thắm liễu xanh phơi trên mỗi tầng lầu trở thành một bức tranh bình dân.
Anh ném que diêm tɾong tay, dùng đầu ngón tay búng nhẹ, que diêm chuẩn xác bay vào tɾong thùng rác đầy muỗi và ruồi. Nhìn thấy vết máu còn sót lại trên xương ngón tay trên mu bàn tay, tɾong mắt anh toàn là ghét bỏ.
Bàng Kinh Phú phun ra làn sương trắng, cắn thuốc lá, thản nhiên kéo quần áo đang phơi trên dây sang một bên, lau sach những vết máu không thuộc về mình.
Nham Oanh cầm theo một cây gậy bóng chày bằng hợp kim nhôm nhanh chóng bước xuống.
“Lão đại, hàng hóa của Ngân Quang Đường đều bị cảnh sát tịch thu hết rồi. Nhưng mấy danh sách của người nằm vùng còn chưa bị thiêu hủy, anh Lưu và anh Thanh vẫn đang tìm kiếm manh mối khác tɾong nhà.”
“Ừm.” Bằng Kinh Phú niết bẹp hộp thuốc rỗng, ném nó vào thùng rác “Tôi lên xe trước, nhanh chóng gửi cho tôi danh sách người nằm vùng.”
“Vâng.”
Xuyên qua con hẻm chật hẹp nhộn nhịp, chiếc xe Audi đỗ bên lề một con phố buôn bán. Phố xá hẻm nhỏ, ngõ ngách rợp bóng cây, tuy nhiên chỉ tɾong chốc lát, chiếc xe đã bị phủ đầy lá cây.
Bàng Kinh Phú bước vào một cửa hàng tiện lợi trên đường. Tiếng chuông cửa thanh thúy vang lên khiến anh nhớ đến điều gì đó.
"Hoan nghênh quý khách."
Giọng nói tɾong trẻo của người phụ nữ hòa quyện với âm thanh máy móc của chuông cửa.
Bàng Kinh Phú híp mắt nhìn về phía tấm kính. Ánh nắng giữa trưa chiếu vào từ bên ngoài, cô nhân viên đứng trước quầy kiễng chân xếp thuốc lá.
Cô mặc một chiếc váy vải lanh cotton màu xanh đậm đơn giản, mái tóc dài được buộc thành búi tròn, chiếc cà vạt màu trắng càng phù hợp với màu quần áo của cô.Ánh sáng rực rỡ chiếu xuyên qua khe hở trên lá cây hòe. Cô nhón chân loạng choạng, váy đung đưa như những đợt sóng lấp lánh trên mặt biển.
“Một bao hạc lâu 1916.”
Điền Yên sửng sốt một chút.
Cô ngừng ba giây mới xoay người lại lấy thuốc lá, dường như đang chấp nhận sự thật không mong muốn này.
Sau khi quét mã xong, cô đẩy thuốc lá về phía anh. Cô chưa kịp hỏi thì anh đã kẹp tờ một trăm đồng giữa hai ngón tay rồi đưa cho cô, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng mà thuần thục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.