Chương 37:
Nguỵ Thừa Trạch
22/04/2024
Phó Hách Thanh mở máy tính bảng, đưa tới một phần tư liệu
“Lão đại, những người nằm vùng đó không phải đều là cảnh sát, còn có rất nhiều đoàn đội tư nhân được thuê dưới danh nghĩa ICPO. Họ thường ẩn nấp tɾong những người bình thường. Phần lớn đều là những công nhân bình thường tɾong xã hội.”
Bàng Kinh Phú cầm lấy máy tính bảng.
“Những đội này hoạt động độc lập, không có tên cụ thể, chỉ có dãy số. Trong đội sẽ có hai người đứng đầu, phần lớn sẽ đích thân đến hội tuyển chọn những thành viên có đủ tư cách làm người nằm vùng.”
“Thú vị.” Bàng Kinh Phú vuốt ảnh chụp lén của những người nằm vùng, đặt tɾong đám người thật đúng là không dễ thấy.
“Vậy mục tiêu họ chọn là gì? Họ đặc biệt nhắm vào những người cần tiền à?”
Phó Hách Thanh lắc đầu “Những người có đầu óc thông minh, ngoại hình bình thường, gia đình khá giả và những người học cao hoặc có chức vụ.”
Cái này khác với suy đoán của Bàng Kinh Phú. Nếu những người này không cần tiền, ICPO làm gì để khống chế họ, khiến họ phải đua chết đua sống để bán mạng cho đoàn đội.
Phó Hách Thanh nhìn thấy sự nghi ngờ của anh.
“Anh còn lo lắng Điền Yên kia là người nằm vùng sao?”
Bàng Kinh Phú ném máy tính bảng cho anh ta.
“Anh cảm thấy cô ta trông bình thường sao?”
Câu hỏi này làm khó Phó Hách Thanh, anh ta liếc nhìn thoáng qua người đang lái xe. Khóe miệng Lưu Hoành Dật khẽ cong.
Phó Hách Thanh ngập ngừng lúng túng “Tôi không biết, sinh viên đại học hẳn là đều như vậy. Cô ta có vẻ giống sinh viên.”
“Còn anh thì sao.” Bàng Kinh Phú liếc nhìn Lưu Hoành Dật.
“Thoạt nhìn có vẻ giống như sinh viên, chứng tỏ cô ta rất không bình thường. Người có thể khiến mọi người thoạt nhìn đã nhớ đến tính cách và đặc điểm của mình chắc chắn là một mỹ nhân. Nhưng tôi tin vào mắt nhìn người của ông chủ. Nếu anh nghĩ cô ta không có vấn đề gì, vậy thì cô ta chắc chắn tɾong sach ”
Bàng Kinh Phú lại nhắm mắt lại, ngả người ra sau “Nói với anh cũng như chưa nói gì, hai kẻ ngu ngốc.”
...
Cẩu tặc Đời này mình chưa bao giờ do dự nhiều như vậy.
“Rốt cuộc có phải nằm vùng hay không Rốt cuộc có phải nằm vùng hay không Rốt cuộc có phải nằm vùng hay không ”
Ngày mười sáu là ngày cửa hàng tiện lợi phát lương. Điền Yên tranh thủ thời gian ăn trưa để đến ngân hàng, cô gửi hết tiền mặt vào thẻ ngân hàng.
Bước ra khỏi ngân hàng, đối diện thổi gió mùa thu lạnh thấu xương tới, giống như dao nhỏ quất vào mặt.
Mái tóc tán loạn trên mặt che khuất tầm nhìn của cô, cô lấy tay che mắt, ánh nắng trực tiếp xuyên qua đồng tử khiến cô choáng váng tɾong giây lát.
Khi bước xuống bậc thang, cô nhìn thấy một chiếc ô tô sang trọng dài như siêu xe đang đậu bên đường.
Điền Yên tò mò đánh giá một chút, thì lại phát hiện Bàng Kinh Phú đang đứng cạn đầu xe, dựa vào mui xe châm một điếu thuốc.
Anh mặc một chiếc áo khoác len, gió mùa thu vén áo khoác lên, lộ ra chiếc áo sơ mi cổ cao màu nâu sẫm bên dưới, kết hợp với quần tây sáng màu có phần tao nhã, thân hình cao gầy của anh là tâm điểm của đám đông.
Bàng Kinh Phú đóng nắp bật lửa lại bỏ vào túi, phun ra một hơi sương trắng, sương mù lập tức bị gió thổi bay.
Bàng Kinh Phú nheo mắt nhìn người phụ nữ đang chuẩn bị rời đi, dùng ngón tay ra lệnh cho cô lại đây.
Điền Yên đút hai tay vào túi áo khoác dệt kim. Cô cúi đầu, bộ dáng khiếp đảm nhưng có vẻ ngoan ngoãn, chiếc váy denim dài trông càng giống học sinh.
“Lão đại, những người nằm vùng đó không phải đều là cảnh sát, còn có rất nhiều đoàn đội tư nhân được thuê dưới danh nghĩa ICPO. Họ thường ẩn nấp tɾong những người bình thường. Phần lớn đều là những công nhân bình thường tɾong xã hội.”
Bàng Kinh Phú cầm lấy máy tính bảng.
“Những đội này hoạt động độc lập, không có tên cụ thể, chỉ có dãy số. Trong đội sẽ có hai người đứng đầu, phần lớn sẽ đích thân đến hội tuyển chọn những thành viên có đủ tư cách làm người nằm vùng.”
“Thú vị.” Bàng Kinh Phú vuốt ảnh chụp lén của những người nằm vùng, đặt tɾong đám người thật đúng là không dễ thấy.
“Vậy mục tiêu họ chọn là gì? Họ đặc biệt nhắm vào những người cần tiền à?”
Phó Hách Thanh lắc đầu “Những người có đầu óc thông minh, ngoại hình bình thường, gia đình khá giả và những người học cao hoặc có chức vụ.”
Cái này khác với suy đoán của Bàng Kinh Phú. Nếu những người này không cần tiền, ICPO làm gì để khống chế họ, khiến họ phải đua chết đua sống để bán mạng cho đoàn đội.
Phó Hách Thanh nhìn thấy sự nghi ngờ của anh.
“Anh còn lo lắng Điền Yên kia là người nằm vùng sao?”
Bàng Kinh Phú ném máy tính bảng cho anh ta.
“Anh cảm thấy cô ta trông bình thường sao?”
Câu hỏi này làm khó Phó Hách Thanh, anh ta liếc nhìn thoáng qua người đang lái xe. Khóe miệng Lưu Hoành Dật khẽ cong.
Phó Hách Thanh ngập ngừng lúng túng “Tôi không biết, sinh viên đại học hẳn là đều như vậy. Cô ta có vẻ giống sinh viên.”
“Còn anh thì sao.” Bàng Kinh Phú liếc nhìn Lưu Hoành Dật.
“Thoạt nhìn có vẻ giống như sinh viên, chứng tỏ cô ta rất không bình thường. Người có thể khiến mọi người thoạt nhìn đã nhớ đến tính cách và đặc điểm của mình chắc chắn là một mỹ nhân. Nhưng tôi tin vào mắt nhìn người của ông chủ. Nếu anh nghĩ cô ta không có vấn đề gì, vậy thì cô ta chắc chắn tɾong sach ”
Bàng Kinh Phú lại nhắm mắt lại, ngả người ra sau “Nói với anh cũng như chưa nói gì, hai kẻ ngu ngốc.”
...
Cẩu tặc Đời này mình chưa bao giờ do dự nhiều như vậy.
“Rốt cuộc có phải nằm vùng hay không Rốt cuộc có phải nằm vùng hay không Rốt cuộc có phải nằm vùng hay không ”
Ngày mười sáu là ngày cửa hàng tiện lợi phát lương. Điền Yên tranh thủ thời gian ăn trưa để đến ngân hàng, cô gửi hết tiền mặt vào thẻ ngân hàng.
Bước ra khỏi ngân hàng, đối diện thổi gió mùa thu lạnh thấu xương tới, giống như dao nhỏ quất vào mặt.
Mái tóc tán loạn trên mặt che khuất tầm nhìn của cô, cô lấy tay che mắt, ánh nắng trực tiếp xuyên qua đồng tử khiến cô choáng váng tɾong giây lát.
Khi bước xuống bậc thang, cô nhìn thấy một chiếc ô tô sang trọng dài như siêu xe đang đậu bên đường.
Điền Yên tò mò đánh giá một chút, thì lại phát hiện Bàng Kinh Phú đang đứng cạn đầu xe, dựa vào mui xe châm một điếu thuốc.
Anh mặc một chiếc áo khoác len, gió mùa thu vén áo khoác lên, lộ ra chiếc áo sơ mi cổ cao màu nâu sẫm bên dưới, kết hợp với quần tây sáng màu có phần tao nhã, thân hình cao gầy của anh là tâm điểm của đám đông.
Bàng Kinh Phú đóng nắp bật lửa lại bỏ vào túi, phun ra một hơi sương trắng, sương mù lập tức bị gió thổi bay.
Bàng Kinh Phú nheo mắt nhìn người phụ nữ đang chuẩn bị rời đi, dùng ngón tay ra lệnh cho cô lại đây.
Điền Yên đút hai tay vào túi áo khoác dệt kim. Cô cúi đầu, bộ dáng khiếp đảm nhưng có vẻ ngoan ngoãn, chiếc váy denim dài trông càng giống học sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.