Chương 40:
Nguỵ Thừa Trạch
22/04/2024
Điền Yên cũng nghĩ như vậy. này, quay đầu lại cũng đã không kịp, chẳng thà rơi vào hố lửa.
“Tôn Tuần bên kia như thế nào rồi?”
Chu Song Sinh cười, khóe mắt hiện lên nếp nhăn, vết sẹo trên đầu trông rất dọa người, nhưng khuôn mặt lại rất hòa ái dễ gần “Cô đừng lo lắng, tên nhóc đó rất thông minh. Tên cẩu tặc kia chủ yếu giám sát cô, tiếp theo mới là cậu ta. Cô không cần lo lắng.”
Điền Yên vẫn không yên tâm.
Chỉ cần Bàng Kinh Phú không hạ thấp cảnh giác với cô, anh sẽ không bỏ qua cho Đàm Tôn Tuần. Nếu danh tính của cô bị bại lộ, cậu ta sẽ bị Bàng Kinh Phú giải quyết giống như Lý Hanh.
Điền Yên đang lo lắng làm cách nào để lặng lẽ tiếp cận Bàng Kinh Phú. Cửa hàng tiện lợi tan tầm vào buổi tối, cô nhìn thấy một chiếc Mercedes Benz G màu trắng đậu trái phép trước cửa bên đường.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, chiếc xe sang đắt tiền vô cùng bắt mắt.
Chàng trai tóc đỏ cà lơ phất phơ khoanh tay đứng trước cửa ghế phụ, nâng cằm “Yo” một tiếng với Điền Yên.
Chu Nhược Vân đang đóng cửa quay đầu lại hỏi Điền Yên “Cô có anh trai không cùng huyết thống sao?”
Nham Oanh không nghe thấy cô ta đang nói gì, cậu ta đút hai tay vào túi quần cười hì hì đi tới “Ông chủ bảo tôi đến đón cô, lên xe đi”
“Ông chủ? Điền Yên, cô lại làm công việc gì vậy?”
Chúc Nhược Vân nhìn chiếc siêu xe để xác nhận nó không phải là một chiếc xe việt dã thông thường.
“Khách hàng lớn của quán bar Lung Linh.” Nụ cười của Điền Yên không chân thật. Nham Oanh cười còn tươi hơn cô, mở cửa sau cho cô như thể chào đón Thần Tài.
“Xin mời ”
Điền Yên quay đầu lại nói với Chúc Nhược Vân “Tôi đi trước. Ngày mai gặp.”
Ánh mắt Chúc Nhược Vân nhìn đăm đăm vào chiếc xe. Sau khi phản ứng lại, cô ta giơ tay lên và vẫy tay với Điền Yên đã ngồi lên xe “Tạm biệt.”
Kỹ thuật lái xe của Nham Oanh cũng giống như bản thân cậu ta, là tên nhóc lỗ mãng. Cậu ta liên tục vượt những chiếc xe khác trên con đường hẹp, một bên vẫn tìm thời gian để nói chuyện với cô.
“Tôi mạo muội hỏi một chuyện, cô thích ông chủ của chúng tôi sao?”
Điền Yên nhìn phong cảnh không ngừng lùi xa ngoài cửa sổ, tấm kính cửa sổ tối màu phản chiếu khuôn mặt vô cảm.
“Đã biết mạo muội thì đừng hỏi.”
Nham Oanh không phục mà kéo dài giọng “Cô cho rằng tôi còn trẻ mà dễ nói chuyện sao? Tôi đã ở bên ông chủ hai năm, tuy rằng còn chưa học được cái loại khí chất kia nhưng cô cũng không được đối xử với tôi như một đứa nhóc. Nghe miệng lưỡi cô như thế là không để tôi vào mắt phải không?"
Điền Yên quay người lại nói “Cậu tên gì?”
“Nham Oanh Nham tɾong nham thạch, Oanh tɾong oanh tạc.” Không khó để nghe thấy sự kiêu ngạo về cái tên này từ giọng điệu của cậu ta.
“Vậy Nham tiên sinh, xin hỏi ông chủ các anh thích tôi sao?”
Nham Oanh lần đầu tiên nghe được xưng hô này, cậu ta chớp mắt nhìn cô qua gương chiếu hậu
Đôi mắt phía sau cũng đang nhìn thẳng vào cậu ta tɾong gương, đôi mắt đen sáng được ánh sáng ngoài cửa sổ phản chiếu, tɾong veo và đầy đặn, giống như một viên đá hắc thạch tinh xảo.
Mặt cô ngây ngô, mang nét trẻ con. Khi nói những lời nghiêm túc như vậy, cô trông giống như một đứa trẻ mặc quần áo người lớn.
“Coi chừng đường đi.” Điền Yên nhắc nhở.
Nham Oanh vội vàng quay đầu lại, tình cờ đèn phanh của xe phía trước bật lên. Cậu ta đột nhiên đánh tay lái sang trái, Điền Yên phía sau cũng ngã theo, nhưng cũng may là cô kịp thời nắm lấy lưng ghế phía trước.
“Tôn Tuần bên kia như thế nào rồi?”
Chu Song Sinh cười, khóe mắt hiện lên nếp nhăn, vết sẹo trên đầu trông rất dọa người, nhưng khuôn mặt lại rất hòa ái dễ gần “Cô đừng lo lắng, tên nhóc đó rất thông minh. Tên cẩu tặc kia chủ yếu giám sát cô, tiếp theo mới là cậu ta. Cô không cần lo lắng.”
Điền Yên vẫn không yên tâm.
Chỉ cần Bàng Kinh Phú không hạ thấp cảnh giác với cô, anh sẽ không bỏ qua cho Đàm Tôn Tuần. Nếu danh tính của cô bị bại lộ, cậu ta sẽ bị Bàng Kinh Phú giải quyết giống như Lý Hanh.
Điền Yên đang lo lắng làm cách nào để lặng lẽ tiếp cận Bàng Kinh Phú. Cửa hàng tiện lợi tan tầm vào buổi tối, cô nhìn thấy một chiếc Mercedes Benz G màu trắng đậu trái phép trước cửa bên đường.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, chiếc xe sang đắt tiền vô cùng bắt mắt.
Chàng trai tóc đỏ cà lơ phất phơ khoanh tay đứng trước cửa ghế phụ, nâng cằm “Yo” một tiếng với Điền Yên.
Chu Nhược Vân đang đóng cửa quay đầu lại hỏi Điền Yên “Cô có anh trai không cùng huyết thống sao?”
Nham Oanh không nghe thấy cô ta đang nói gì, cậu ta đút hai tay vào túi quần cười hì hì đi tới “Ông chủ bảo tôi đến đón cô, lên xe đi”
“Ông chủ? Điền Yên, cô lại làm công việc gì vậy?”
Chúc Nhược Vân nhìn chiếc siêu xe để xác nhận nó không phải là một chiếc xe việt dã thông thường.
“Khách hàng lớn của quán bar Lung Linh.” Nụ cười của Điền Yên không chân thật. Nham Oanh cười còn tươi hơn cô, mở cửa sau cho cô như thể chào đón Thần Tài.
“Xin mời ”
Điền Yên quay đầu lại nói với Chúc Nhược Vân “Tôi đi trước. Ngày mai gặp.”
Ánh mắt Chúc Nhược Vân nhìn đăm đăm vào chiếc xe. Sau khi phản ứng lại, cô ta giơ tay lên và vẫy tay với Điền Yên đã ngồi lên xe “Tạm biệt.”
Kỹ thuật lái xe của Nham Oanh cũng giống như bản thân cậu ta, là tên nhóc lỗ mãng. Cậu ta liên tục vượt những chiếc xe khác trên con đường hẹp, một bên vẫn tìm thời gian để nói chuyện với cô.
“Tôi mạo muội hỏi một chuyện, cô thích ông chủ của chúng tôi sao?”
Điền Yên nhìn phong cảnh không ngừng lùi xa ngoài cửa sổ, tấm kính cửa sổ tối màu phản chiếu khuôn mặt vô cảm.
“Đã biết mạo muội thì đừng hỏi.”
Nham Oanh không phục mà kéo dài giọng “Cô cho rằng tôi còn trẻ mà dễ nói chuyện sao? Tôi đã ở bên ông chủ hai năm, tuy rằng còn chưa học được cái loại khí chất kia nhưng cô cũng không được đối xử với tôi như một đứa nhóc. Nghe miệng lưỡi cô như thế là không để tôi vào mắt phải không?"
Điền Yên quay người lại nói “Cậu tên gì?”
“Nham Oanh Nham tɾong nham thạch, Oanh tɾong oanh tạc.” Không khó để nghe thấy sự kiêu ngạo về cái tên này từ giọng điệu của cậu ta.
“Vậy Nham tiên sinh, xin hỏi ông chủ các anh thích tôi sao?”
Nham Oanh lần đầu tiên nghe được xưng hô này, cậu ta chớp mắt nhìn cô qua gương chiếu hậu
Đôi mắt phía sau cũng đang nhìn thẳng vào cậu ta tɾong gương, đôi mắt đen sáng được ánh sáng ngoài cửa sổ phản chiếu, tɾong veo và đầy đặn, giống như một viên đá hắc thạch tinh xảo.
Mặt cô ngây ngô, mang nét trẻ con. Khi nói những lời nghiêm túc như vậy, cô trông giống như một đứa trẻ mặc quần áo người lớn.
“Coi chừng đường đi.” Điền Yên nhắc nhở.
Nham Oanh vội vàng quay đầu lại, tình cờ đèn phanh của xe phía trước bật lên. Cậu ta đột nhiên đánh tay lái sang trái, Điền Yên phía sau cũng ngã theo, nhưng cũng may là cô kịp thời nắm lấy lưng ghế phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.