Chương 45:
Nguỵ Thừa Trạch
22/04/2024
Nham Oanh vội vàng lắc đầu "Không thiếu, không thiếu, chúng tôi đủ người rồi."
Chúc Nhược Vân thất vọng đứng thẳng người "Được rồi."
Nham Oanh luồn ngón tay vào mái tóc đỏ bắt mắt, lúng túng gãi đầu "Vậy bây giờ cô có thể nói cho tôi biết cô ta làm thêm ở đâu không?"
"Phòng thể thao Thịnh Tháp."
...
Điền Yên và Bàng Kinh Phú mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Người đàn ông híp mắt quan sát tấm thẻ trước ngực trên áo com lê màu đỏ của cô.
"Nhân viên an ninh phòng thể thao Thịnh Tháp."
Điền Yên cầm máy dò kim loại, mơ hồ có loại dự cảm bất an "Mời quay người lại."
Bàng Kinh Phú đi lối kiểm tra an ninh VIP, tɾong căn phòng kính mờ chỉ có ba nhân viên an ninh.
Điền Yên cầm máy dò quét lưng và thắt lưng của anh, quả nhiên, máy dò phát ra âm thanh báo động.
Bàng Kinh Phú dang rộng cánh tay, híp mắt không vui trừng mắt nhìn Phó Hách Thanh đang gọi đïện thoại ngoài cửa.
Phó Hách Thanh cũng không biết vì sao họ lại đổi nhân viên an ninh, rõ ràng trước đó anh ta đã chào hỏi qua.
Điền Yên nghe thấy tiếng bíp báo động của máy dò, cánh tay cứng đờ ở đó. Cô quay lại nhìn hai người đang làm việc bên cạn máy tính của máy kiểm tra an ninh, họ không có biểu cảm gì.
"Cô theo dõi tôi." Bàng Kinh Phú nói.
"Tôi không có, tôi tới đây làm thêm mà "
Điền Yên hốt hoảng giải thích.
Hai ngón tay Bàng Kinh Phú cầm máy dò kim loại dời ra khỏi hông của mình. Còi báo động kia rốt cuộc cũng dừng lại, anh trợn mắt nhìn Điền Yên, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu dường như muốn đốt cháy một cái lỗ trên người cô.
"Lại muốn nói là ngẫu nhiên à?"
Điền Yên không biết nên giải thích như thế nào, hai tay nắm chặt máy dò kim loại, cúi đầu vâng vâng dạ dạ "Vậy anh cảm thấy đây không phải là ngẫu nhiên sao......."
Giám đốc nam thở hồng hộc từ bên ngoài chạy vào "Phú tiên sinh, Phú tiên sinh "
"Quả thật người này là người mới tới làm thêm hôm nay. Cô ấy đã có lịch làm việc hai ngày trước, hôm qua tôi không liên lạc được với cô ấy. Vốn dĩ tôi muốn chuyển cô ấy đến khu kiểm tra an ninh ở khu vực bên ngoài, đã quấy rầy đến nhã hứng của ngài rồi."
Giám đốc nịnh nọt khom lưng, đưa tay làm tư thế mời "Như lúc trước, ngài cứ trực tiếp đi vào là được, làm trễ nãi thời gian của ngài, thật sự xin lỗi."
Bàng Kinh Phú nhìn Điền Yên một cái.
Giám đốc quăng Điền Yên sang một bên, cô vâng vâng dạ dạ cúi đầu rụt bả vai.
"Cô có chuyện gì vậy? Ngày hôm qua tôi cho người gọi cô nhiều lần như vậy sao cô không bắt máy "
"Tôi bị mất đïện thoại, thật xin lỗi."
"Mất đïện thoại di động mà còn đi làm? Sao cô không ném mình luôn đi "
Bàng Kinh Phú đi tới, lấy từ tɾong túi ra một xấp tiền được quấn dây chun đưa cho giám đốc nam. Hai mắt ông ta sáng lên, nhận bằng hai tay, nghe anh nói.
"Ngay trước mặt tôi, đuổi việc cô ta."
"Dạ Dạ "
Giám đốc chân chó lập tức chỉ vào Điền Yên "Cô bị đuổi việc Bây giờ lập tức bỏ đồ xuống cho tôi."
Điền Yên tủi thân bỏ máy dò kim loại lên bàn.
Bàng Kinh Phú lại cầm xấp tiền giấy ông ta cầm còn chưa nóng tay, ném cho Điền Yên.
"Tiền lương cho cô, cút đi."
Giám đốc sững sờ, mặt Điền Yên không tưởng tượng nổi nhìn về phía Bàng Kinh Phú, giống như một đứa trẻ nhận được kẹo. Cô cầm tiền giấy, con ngươi đen nhánh sáng bóng.
Bàng Kinh Phú đè ép khóe miệng, một bộ dạng hung dữ "Còn không mau cút đi."
Chúc Nhược Vân thất vọng đứng thẳng người "Được rồi."
Nham Oanh luồn ngón tay vào mái tóc đỏ bắt mắt, lúng túng gãi đầu "Vậy bây giờ cô có thể nói cho tôi biết cô ta làm thêm ở đâu không?"
"Phòng thể thao Thịnh Tháp."
...
Điền Yên và Bàng Kinh Phú mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Người đàn ông híp mắt quan sát tấm thẻ trước ngực trên áo com lê màu đỏ của cô.
"Nhân viên an ninh phòng thể thao Thịnh Tháp."
Điền Yên cầm máy dò kim loại, mơ hồ có loại dự cảm bất an "Mời quay người lại."
Bàng Kinh Phú đi lối kiểm tra an ninh VIP, tɾong căn phòng kính mờ chỉ có ba nhân viên an ninh.
Điền Yên cầm máy dò quét lưng và thắt lưng của anh, quả nhiên, máy dò phát ra âm thanh báo động.
Bàng Kinh Phú dang rộng cánh tay, híp mắt không vui trừng mắt nhìn Phó Hách Thanh đang gọi đïện thoại ngoài cửa.
Phó Hách Thanh cũng không biết vì sao họ lại đổi nhân viên an ninh, rõ ràng trước đó anh ta đã chào hỏi qua.
Điền Yên nghe thấy tiếng bíp báo động của máy dò, cánh tay cứng đờ ở đó. Cô quay lại nhìn hai người đang làm việc bên cạn máy tính của máy kiểm tra an ninh, họ không có biểu cảm gì.
"Cô theo dõi tôi." Bàng Kinh Phú nói.
"Tôi không có, tôi tới đây làm thêm mà "
Điền Yên hốt hoảng giải thích.
Hai ngón tay Bàng Kinh Phú cầm máy dò kim loại dời ra khỏi hông của mình. Còi báo động kia rốt cuộc cũng dừng lại, anh trợn mắt nhìn Điền Yên, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu dường như muốn đốt cháy một cái lỗ trên người cô.
"Lại muốn nói là ngẫu nhiên à?"
Điền Yên không biết nên giải thích như thế nào, hai tay nắm chặt máy dò kim loại, cúi đầu vâng vâng dạ dạ "Vậy anh cảm thấy đây không phải là ngẫu nhiên sao......."
Giám đốc nam thở hồng hộc từ bên ngoài chạy vào "Phú tiên sinh, Phú tiên sinh "
"Quả thật người này là người mới tới làm thêm hôm nay. Cô ấy đã có lịch làm việc hai ngày trước, hôm qua tôi không liên lạc được với cô ấy. Vốn dĩ tôi muốn chuyển cô ấy đến khu kiểm tra an ninh ở khu vực bên ngoài, đã quấy rầy đến nhã hứng của ngài rồi."
Giám đốc nịnh nọt khom lưng, đưa tay làm tư thế mời "Như lúc trước, ngài cứ trực tiếp đi vào là được, làm trễ nãi thời gian của ngài, thật sự xin lỗi."
Bàng Kinh Phú nhìn Điền Yên một cái.
Giám đốc quăng Điền Yên sang một bên, cô vâng vâng dạ dạ cúi đầu rụt bả vai.
"Cô có chuyện gì vậy? Ngày hôm qua tôi cho người gọi cô nhiều lần như vậy sao cô không bắt máy "
"Tôi bị mất đïện thoại, thật xin lỗi."
"Mất đïện thoại di động mà còn đi làm? Sao cô không ném mình luôn đi "
Bàng Kinh Phú đi tới, lấy từ tɾong túi ra một xấp tiền được quấn dây chun đưa cho giám đốc nam. Hai mắt ông ta sáng lên, nhận bằng hai tay, nghe anh nói.
"Ngay trước mặt tôi, đuổi việc cô ta."
"Dạ Dạ "
Giám đốc chân chó lập tức chỉ vào Điền Yên "Cô bị đuổi việc Bây giờ lập tức bỏ đồ xuống cho tôi."
Điền Yên tủi thân bỏ máy dò kim loại lên bàn.
Bàng Kinh Phú lại cầm xấp tiền giấy ông ta cầm còn chưa nóng tay, ném cho Điền Yên.
"Tiền lương cho cô, cút đi."
Giám đốc sững sờ, mặt Điền Yên không tưởng tượng nổi nhìn về phía Bàng Kinh Phú, giống như một đứa trẻ nhận được kẹo. Cô cầm tiền giấy, con ngươi đen nhánh sáng bóng.
Bàng Kinh Phú đè ép khóe miệng, một bộ dạng hung dữ "Còn không mau cút đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.