Chương 4:
Nguỵ Thừa Trạch
19/04/2024
“Cảm ơn đã chiếu cố.”
Bàng Kinh Phú cầm lấy hộp thuốc cất vào túi, anh đút hai tay vào túi, nói ra lời chế nhạo không rõ nghĩa.
Điền Yên không ngẩng đầu chỉ nhìn chằm chằm vào máy tính tiền, cô giả vờ như đang đếm lại tiền lẻ, ngay cả lò vi sóng vang lên phía sau cũng mặc kệ.
Cô nhớ lại câu tối hôm qua Có tiềm chất làm chó.
Điền Yên không phải, nếu không bây giờ cô đã quỳ xuống, dâng hai tay đưa thuốc lá cho anh.
Tiếng chuông gió lại vang lên lần nữa. Sau một câu ‘hoan nghênh quý khách’, cả người Điền Yên xụi lơ, cô chống quầy, cánh tay đè trán thở dài.
Thấy khách đã đi Chúc Nhược Vân ôm cái thùng trống đến trước quầy thu ngân. Cô ta không nhịn được liếc mắt nhìn bóng dáng người đàn ông rời đi ngoài cửa kính, một bên nói chuyện với Điền Yên.
“Nếu cô từ chức cũng phải giúp tôi nói với cửa hàng trưởng, thông báo tuyển dụng một cô gái, tôi không muốn làm việc với đàn ông.”
“Yên tâm đi, sẽ không có nam.”
“Tại sao? Sao cô lại chắc chắn như vậy?”
Điền Yên ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng kiên định “Tôi không định từ chức.”
Chúc Nhược Vân nghiêng đầu, ánh mắt ngốc nghếch, ôm thùng hàng thở dài “Điền Yên, cô thật thất thường mà.”
Buổi chiều, Điền Yên ngồi xổm trên chiếc ghế thấp sau quầy ăn bún. Hơi nóng của mì chua cay ập vào mặt, phun vào mắt cô.
Cô đang định tìm khăn giấy thì ngoài cửa truyền đến âm thanh ‘Hoan nghênh quý khách’.
Chúc Nhược Vân phát ra âm thanh ê ê, Điền Yên xoa khóe mắt ngẩng đầu lên nhìn. Chúc Nhược Vân nháy mắt với cô.
Người đàn ông đầu trọc quen thuộc bước vào quán, cơ thể cao lớn cường tráng với cơ bắp rắn chắc.
Anh ta mặc áo khoác vuông, bên trên cơ bắp căng cứng là áo tay ngắn màu trắng. Một vết sẹo nổi bật ngay giữa cái đầu trụi lủi thẳng đến giữa khóe mắt, ánh mắt trợn trừng hung thần ác sát.
Vị này chính là khách quen của cửa hàng tiện lợi, nhưng mỗi lần đến đều không có chuyện gì tốt. Chúc Nhược Vân sợ hãi nhìn anh ta với nụ cười gượng gạo.
Quả nhiên, lần này anh ta đập một gói bột giặt lên bàn, chỉ tay nói gói bột giặt này đã quá thời hạn.
Nhưng trong tiệm căn bản không bán loại bột giặt này. Chúc Nhược Vân hỏi anh ta mua khi nào, người đàn ông cường tráng dựa vào kệ thủy tinh đẩy bàn ra, vẻ mặt tức giận.
“Cô quản ông đây mua khi nào làm gì, nếu quá hạn thì hoàn tiền lại đây. Bằng không theo pháp luật phải bồi thường cho tôi gấp mười lần.”
Anh ta lấy một điếu thuốc từ trong túi quần, rút một điếu đốt lên hút. Dường như không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.
Chúc Nhược Vân không am hiểu đối mặt với loại người vô sỉ như vậy, vẻ mặt đau khổ nhìn Điền Yên cầu cứụ Cô đặt mì chua cay xuống đứng dậy, dùng mu bàn tay chùi miệng nói “Cửa hàng chúng tôi không bán thứ này, có lẽ anh nhớ nhầm rồi.”
“Ông đây nói mua ở đây thì chính là mua ở đây Thứ tư tuần trước vào lúc một giờ chiều, cô dám nói ông đây nói dối sao ” Đầu trọc kẹp thuốc giữa hai ngón tay, chỉ vào camera trên góc.
“Vậy thì tôi và anh đến phòng điều khiển xem là sẽ biết.”
Anh ta đứng dậy khỏi quầy, cơ thể rắn chắc thả lỏng kệ thủy kinh. Chúc Nhược Vân nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt đồng tình nhìn Điền Yên dẫn người đến phòng điều khiển. Cô ta yên lặng cầu nguyện sẽ không xảy ra chuyện gì.
Cửa phòng điều khiển khóa lại. Điền Yên di chuyển then cửa phía dưới, xoay một cái khóa trái cửa lại.
Chu Song Sinh ngồi xuống chiếc ghế trước máy tính, anh ta lưng hùm vai gấu ngồi đến mức chiếc ghế kêu kẽo kẹt. Điền Yên sợ anh ta sẽ làm gãy nó.
Chu Song Sinh ai da một tiếng, lấy hộp thuốc từ trong túi nhét vào đó.
“Cô gái nhỏ bên ngoài bị tôi dọa sợ rồi, cô nói xem nếu tôi đến nhiều thêm vài lần không biết có thể trị hết tật xấu nhát gan của cô ta không nhỉ.”
Trong phòng điều khiển không có cửa sổ, cách cửa hàng phía trước còn có một kho hàng. Nói chuyện ở chỗ này, nếu người khác không ghé sát cửa nghe lén thì sẽ không nghe được.
Bàng Kinh Phú cầm lấy hộp thuốc cất vào túi, anh đút hai tay vào túi, nói ra lời chế nhạo không rõ nghĩa.
Điền Yên không ngẩng đầu chỉ nhìn chằm chằm vào máy tính tiền, cô giả vờ như đang đếm lại tiền lẻ, ngay cả lò vi sóng vang lên phía sau cũng mặc kệ.
Cô nhớ lại câu tối hôm qua Có tiềm chất làm chó.
Điền Yên không phải, nếu không bây giờ cô đã quỳ xuống, dâng hai tay đưa thuốc lá cho anh.
Tiếng chuông gió lại vang lên lần nữa. Sau một câu ‘hoan nghênh quý khách’, cả người Điền Yên xụi lơ, cô chống quầy, cánh tay đè trán thở dài.
Thấy khách đã đi Chúc Nhược Vân ôm cái thùng trống đến trước quầy thu ngân. Cô ta không nhịn được liếc mắt nhìn bóng dáng người đàn ông rời đi ngoài cửa kính, một bên nói chuyện với Điền Yên.
“Nếu cô từ chức cũng phải giúp tôi nói với cửa hàng trưởng, thông báo tuyển dụng một cô gái, tôi không muốn làm việc với đàn ông.”
“Yên tâm đi, sẽ không có nam.”
“Tại sao? Sao cô lại chắc chắn như vậy?”
Điền Yên ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng kiên định “Tôi không định từ chức.”
Chúc Nhược Vân nghiêng đầu, ánh mắt ngốc nghếch, ôm thùng hàng thở dài “Điền Yên, cô thật thất thường mà.”
Buổi chiều, Điền Yên ngồi xổm trên chiếc ghế thấp sau quầy ăn bún. Hơi nóng của mì chua cay ập vào mặt, phun vào mắt cô.
Cô đang định tìm khăn giấy thì ngoài cửa truyền đến âm thanh ‘Hoan nghênh quý khách’.
Chúc Nhược Vân phát ra âm thanh ê ê, Điền Yên xoa khóe mắt ngẩng đầu lên nhìn. Chúc Nhược Vân nháy mắt với cô.
Người đàn ông đầu trọc quen thuộc bước vào quán, cơ thể cao lớn cường tráng với cơ bắp rắn chắc.
Anh ta mặc áo khoác vuông, bên trên cơ bắp căng cứng là áo tay ngắn màu trắng. Một vết sẹo nổi bật ngay giữa cái đầu trụi lủi thẳng đến giữa khóe mắt, ánh mắt trợn trừng hung thần ác sát.
Vị này chính là khách quen của cửa hàng tiện lợi, nhưng mỗi lần đến đều không có chuyện gì tốt. Chúc Nhược Vân sợ hãi nhìn anh ta với nụ cười gượng gạo.
Quả nhiên, lần này anh ta đập một gói bột giặt lên bàn, chỉ tay nói gói bột giặt này đã quá thời hạn.
Nhưng trong tiệm căn bản không bán loại bột giặt này. Chúc Nhược Vân hỏi anh ta mua khi nào, người đàn ông cường tráng dựa vào kệ thủy tinh đẩy bàn ra, vẻ mặt tức giận.
“Cô quản ông đây mua khi nào làm gì, nếu quá hạn thì hoàn tiền lại đây. Bằng không theo pháp luật phải bồi thường cho tôi gấp mười lần.”
Anh ta lấy một điếu thuốc từ trong túi quần, rút một điếu đốt lên hút. Dường như không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.
Chúc Nhược Vân không am hiểu đối mặt với loại người vô sỉ như vậy, vẻ mặt đau khổ nhìn Điền Yên cầu cứụ Cô đặt mì chua cay xuống đứng dậy, dùng mu bàn tay chùi miệng nói “Cửa hàng chúng tôi không bán thứ này, có lẽ anh nhớ nhầm rồi.”
“Ông đây nói mua ở đây thì chính là mua ở đây Thứ tư tuần trước vào lúc một giờ chiều, cô dám nói ông đây nói dối sao ” Đầu trọc kẹp thuốc giữa hai ngón tay, chỉ vào camera trên góc.
“Vậy thì tôi và anh đến phòng điều khiển xem là sẽ biết.”
Anh ta đứng dậy khỏi quầy, cơ thể rắn chắc thả lỏng kệ thủy kinh. Chúc Nhược Vân nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt đồng tình nhìn Điền Yên dẫn người đến phòng điều khiển. Cô ta yên lặng cầu nguyện sẽ không xảy ra chuyện gì.
Cửa phòng điều khiển khóa lại. Điền Yên di chuyển then cửa phía dưới, xoay một cái khóa trái cửa lại.
Chu Song Sinh ngồi xuống chiếc ghế trước máy tính, anh ta lưng hùm vai gấu ngồi đến mức chiếc ghế kêu kẽo kẹt. Điền Yên sợ anh ta sẽ làm gãy nó.
Chu Song Sinh ai da một tiếng, lấy hộp thuốc từ trong túi nhét vào đó.
“Cô gái nhỏ bên ngoài bị tôi dọa sợ rồi, cô nói xem nếu tôi đến nhiều thêm vài lần không biết có thể trị hết tật xấu nhát gan của cô ta không nhỉ.”
Trong phòng điều khiển không có cửa sổ, cách cửa hàng phía trước còn có một kho hàng. Nói chuyện ở chỗ này, nếu người khác không ghé sát cửa nghe lén thì sẽ không nghe được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.