Vợ Trước Cực Phẩm Của Nam Phụ Niên Đại Văn Trọng Sinh
Chương 44: Giày Xăng Đan Vải (3)
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
28/06/2022
Cô Dương không thể chờ được cởi giày cao su ra, thay giày xăng đan vải vào, quay đầu soi gương, giày và váy hoa hỗ trợ lẫn nhau, hài hòa tự nhiên ập vào mặt, cô xoay vài vòng trước gương, cực kỳ hài lòng với đôi giày, nhịn không được nói với Nam Tương: "Đôi giày này đẹp quá.”
Nam Tương cười nói: "Là do cô mang vào, rất đẹp.”
"Nam Tương cô thật có tài ăn nói."
"Ăn ngay nói thật mà thôi."
Cô Dương vô cùng vui vẻ, nói: "Đôi giày này, tôi mua.”
Nam Tương nói: "Được, nhưng tôi phải nhắc nhở cô một điều.”
"Cô cứ nói." Cô Dương nhìn chằm chằm vào gương.
"Đôi giày này làm bằng đế... bọt biển và mảnh vải, tuổi thọ giống giày vải, phơi nắng hoặc gặp nước, rất dễ bị hư hỏng.”
"Tôi biết."
"Vậy là tốt rồi, tôi gói lại cho cô."
Cô Dương nói: "Cô bỏ giày cũ của tôi vào túi đi, tôi mang giày mới đi gặp bạn.”
"Cô mang giày cũ đi gặp bạn không tiện phải không?"
"Đúng là có chút."
"Vậy cô để giày cũ ở đây, chờ cô rảnh rỗi lại tới lấy."
"Có thể chứ?"
"Đương nhiên có thể, cửa hàng chúng tôi mở ở đây đã mấy năm, điểm này cô cứ yên tâm."
"Được, vậy giày cũ của tôi để tạm ở đây trước." Cô Dương lấy một đồng hai mao từ trong túi xách đưa cho Nam Tương, càng nhìn càng cảm thấy vừa lòng đôi giày, nhịn không được nói: "Nam Tương, cô làm cho tôi thêm một đôi giống như vậy đi.”
Nam Tương hơi kinh ngạc: "Làm thêm một đôi nữa?”
"Đúng, tôi mang đổi qua đổi lại."
"Có thể."
Cô Dương lại đưa cho Nam Tương một đồng hai mao, nói: "Bây giờ tôi sẽ đi gặp bạn, nếu bạn tôi thấy thích, tôi sẽ đưa họ đến đây mua giày của cô.”
"Được, đến lúc đó tôi sẽ thiết kế cho cô một cái chiếc váy thật đẹp."
"Cô còn biết làm váy?"
"Đúng vậy."
"Thật hay giả."
"Chờ tôi vẽ ra, sẽ cho cô xem."
"Được, nếu thấy vừa lòng thì tôi sẽ mua."
"Có thể."
Cô Dương lại nói chuyện một lát cùng Nam Tương, rồi mới vui vẻ rời đi.
Nam Tương đặt đôi giày cũ của cô Dương lên quầy.
Uông thị mang theo bình nước đến rót nước cho Nam Tương hỏi: "Khách lại đặt thêm một đôi giày nữa?”
Nam Tương gật đầu.
Uông thị giật mình nhìn Nam Tương, Nam Tương cũng biết kinh doanh làm ăn quá đi, vốn chỉ sửa một chiếc váy cho cô Dương, chậm rãi biến thành bán một đôi giày, sau đó bán hai đôi giày, hiện tại còn muốn vẽ váy cho cô Dương, rõ ràng là Nam Tương kiếm được tiền, kết quả cô Dương còn vui vẻ vô cùng.
Thực sự quá lợi hại.
Ánh mắt bà nhìn Nam Tương đều là sự ngưỡng mộ.
Nam Tương hỏi: "Dì, làm sao vậy?”
Uông thị nói: "Dì thật hâm mộ mẹ con.”
Nam Tương nói: "Tại sao?”
Uông thị nói: "Có thể sinh ra một đứa con gái lợi hại như con.”
Nam Tương cười cười nói: "Chị Mai cũng lợi hại mà.”
Uông thị lắc đầu: "Con bé không giỏi lắm, quá thẳng thắn, không quá thông minh.”
Nam Tương nói: "Thật ra cũng rất thông minh.”
Uông thị lại gật gật đầu nói: "Nhưng mà không sao, mặc kệ như thế nào, đều là con gái của dì.”
Nam Tương nở nụ cười.
Uông thị nói: "Vậy con bận tiếp đi, có gì cần thì nói với dì một tiếng, dì mang Bì Bì Đường Đường đan sọt tre.”
"Ừm."
Uông thị quay đầu lại nói một câu: "Dì cảm thấy buổi chiều cô Dương kia còn đến nữa.”
Nam Tương gật đầu nói: "Con cũng cảm thấy vậy.”
Thừa dịp cô Dương cùng với bạn chưa tới, Nam Tương rảnh rỗi lại làm hai đôi giày, sau đó tiếp tục tiếp đãi khách, cũng may những vị khách này đến để sửa quần áo, không có mua vải mua quần áo, Nam Tương rất thoải mái tiếp đãi qua.
Tới buổi chiều, cô Dương quả nhiên đến tiệm, còn mang theo ba người bạn của cô, cô vừa đến liền muốn xem giày của Nam Tương, dưới sự đề cử mạnh mẽ của cô Dương, mỗi người họ mua một đôi giày.
Nam Tương phi thường hào phóng giảm giá cho các cô, hy vọng họ tuyên truyền nhiều hơn, các cô đều thuộc bộ phận người tương đối có tiền ở huyện Nam Hóa, vừa cao hứng mỗi người quyết định đặt thêm một đôi giày.
Vì thế lần qua lại này, Nam Tương chẳng khác nào bán được tám đôi giày.
“Bình thường dì đều tự may giày sao?” Nam Tương hỏi.
"Đúng vậy." Uông thị gật đầu nói.
"Làm thế nào vậy?" Nam Tương hỏi.
"Rất nhiều người làm tốt hơn dì." Uông thị khẳng định.
Nam Tương cúi đầu nhìn đôi giày dưới chân Uông thị, đế giày làm bằng miếng vải đen bình thường, nhưng góc cạnh làm vô cùng tỉ mỉ, đường may kỹ càng đều đều, thật sự rất tốt, cô lại nhìn Uông thị nói: "Dì, dì làm rất tốt.”
"Bình thường thôi." Uông thị ngượng ngùng.
"Là thật sự rất tốt."
Uông thị thuận theo nói: "Nếu con không chê, dì sẽ làm hai đôi giúp con, con cũng có thời gian nghỉ ngơi một chút.”
"Được." Nam Tương đáp ứng.
Uông thị nghe vậy, lập tức buông chậu gỗ trong tay xuống, lau nước trên tay vào quần áo, đi tới trước mặt Nam Tương, nói: "Con nói một chút bí quyết cho dì biết.”
"Được."
Nam Tương cười nói: "Là do cô mang vào, rất đẹp.”
"Nam Tương cô thật có tài ăn nói."
"Ăn ngay nói thật mà thôi."
Cô Dương vô cùng vui vẻ, nói: "Đôi giày này, tôi mua.”
Nam Tương nói: "Được, nhưng tôi phải nhắc nhở cô một điều.”
"Cô cứ nói." Cô Dương nhìn chằm chằm vào gương.
"Đôi giày này làm bằng đế... bọt biển và mảnh vải, tuổi thọ giống giày vải, phơi nắng hoặc gặp nước, rất dễ bị hư hỏng.”
"Tôi biết."
"Vậy là tốt rồi, tôi gói lại cho cô."
Cô Dương nói: "Cô bỏ giày cũ của tôi vào túi đi, tôi mang giày mới đi gặp bạn.”
"Cô mang giày cũ đi gặp bạn không tiện phải không?"
"Đúng là có chút."
"Vậy cô để giày cũ ở đây, chờ cô rảnh rỗi lại tới lấy."
"Có thể chứ?"
"Đương nhiên có thể, cửa hàng chúng tôi mở ở đây đã mấy năm, điểm này cô cứ yên tâm."
"Được, vậy giày cũ của tôi để tạm ở đây trước." Cô Dương lấy một đồng hai mao từ trong túi xách đưa cho Nam Tương, càng nhìn càng cảm thấy vừa lòng đôi giày, nhịn không được nói: "Nam Tương, cô làm cho tôi thêm một đôi giống như vậy đi.”
Nam Tương hơi kinh ngạc: "Làm thêm một đôi nữa?”
"Đúng, tôi mang đổi qua đổi lại."
"Có thể."
Cô Dương lại đưa cho Nam Tương một đồng hai mao, nói: "Bây giờ tôi sẽ đi gặp bạn, nếu bạn tôi thấy thích, tôi sẽ đưa họ đến đây mua giày của cô.”
"Được, đến lúc đó tôi sẽ thiết kế cho cô một cái chiếc váy thật đẹp."
"Cô còn biết làm váy?"
"Đúng vậy."
"Thật hay giả."
"Chờ tôi vẽ ra, sẽ cho cô xem."
"Được, nếu thấy vừa lòng thì tôi sẽ mua."
"Có thể."
Cô Dương lại nói chuyện một lát cùng Nam Tương, rồi mới vui vẻ rời đi.
Nam Tương đặt đôi giày cũ của cô Dương lên quầy.
Uông thị mang theo bình nước đến rót nước cho Nam Tương hỏi: "Khách lại đặt thêm một đôi giày nữa?”
Nam Tương gật đầu.
Uông thị giật mình nhìn Nam Tương, Nam Tương cũng biết kinh doanh làm ăn quá đi, vốn chỉ sửa một chiếc váy cho cô Dương, chậm rãi biến thành bán một đôi giày, sau đó bán hai đôi giày, hiện tại còn muốn vẽ váy cho cô Dương, rõ ràng là Nam Tương kiếm được tiền, kết quả cô Dương còn vui vẻ vô cùng.
Thực sự quá lợi hại.
Ánh mắt bà nhìn Nam Tương đều là sự ngưỡng mộ.
Nam Tương hỏi: "Dì, làm sao vậy?”
Uông thị nói: "Dì thật hâm mộ mẹ con.”
Nam Tương nói: "Tại sao?”
Uông thị nói: "Có thể sinh ra một đứa con gái lợi hại như con.”
Nam Tương cười cười nói: "Chị Mai cũng lợi hại mà.”
Uông thị lắc đầu: "Con bé không giỏi lắm, quá thẳng thắn, không quá thông minh.”
Nam Tương nói: "Thật ra cũng rất thông minh.”
Uông thị lại gật gật đầu nói: "Nhưng mà không sao, mặc kệ như thế nào, đều là con gái của dì.”
Nam Tương nở nụ cười.
Uông thị nói: "Vậy con bận tiếp đi, có gì cần thì nói với dì một tiếng, dì mang Bì Bì Đường Đường đan sọt tre.”
"Ừm."
Uông thị quay đầu lại nói một câu: "Dì cảm thấy buổi chiều cô Dương kia còn đến nữa.”
Nam Tương gật đầu nói: "Con cũng cảm thấy vậy.”
Thừa dịp cô Dương cùng với bạn chưa tới, Nam Tương rảnh rỗi lại làm hai đôi giày, sau đó tiếp tục tiếp đãi khách, cũng may những vị khách này đến để sửa quần áo, không có mua vải mua quần áo, Nam Tương rất thoải mái tiếp đãi qua.
Tới buổi chiều, cô Dương quả nhiên đến tiệm, còn mang theo ba người bạn của cô, cô vừa đến liền muốn xem giày của Nam Tương, dưới sự đề cử mạnh mẽ của cô Dương, mỗi người họ mua một đôi giày.
Nam Tương phi thường hào phóng giảm giá cho các cô, hy vọng họ tuyên truyền nhiều hơn, các cô đều thuộc bộ phận người tương đối có tiền ở huyện Nam Hóa, vừa cao hứng mỗi người quyết định đặt thêm một đôi giày.
Vì thế lần qua lại này, Nam Tương chẳng khác nào bán được tám đôi giày.
“Bình thường dì đều tự may giày sao?” Nam Tương hỏi.
"Đúng vậy." Uông thị gật đầu nói.
"Làm thế nào vậy?" Nam Tương hỏi.
"Rất nhiều người làm tốt hơn dì." Uông thị khẳng định.
Nam Tương cúi đầu nhìn đôi giày dưới chân Uông thị, đế giày làm bằng miếng vải đen bình thường, nhưng góc cạnh làm vô cùng tỉ mỉ, đường may kỹ càng đều đều, thật sự rất tốt, cô lại nhìn Uông thị nói: "Dì, dì làm rất tốt.”
"Bình thường thôi." Uông thị ngượng ngùng.
"Là thật sự rất tốt."
Uông thị thuận theo nói: "Nếu con không chê, dì sẽ làm hai đôi giúp con, con cũng có thời gian nghỉ ngơi một chút.”
"Được." Nam Tương đáp ứng.
Uông thị nghe vậy, lập tức buông chậu gỗ trong tay xuống, lau nước trên tay vào quần áo, đi tới trước mặt Nam Tương, nói: "Con nói một chút bí quyết cho dì biết.”
"Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.