Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc
Chương 484: Bộ phim truyền hình
Hàn Trinh Trinh
15/05/2014
Bóng đêm! ! Rất sâu! ! Mưa vẫn rơi, bầu trời dường như tối đen, không! nó đan xen một màu xanh! ! Rất xanh! !
Có một bóng dáng lặng yên trong bóng tối, giống như dã thú.
Cô ta vẫn mặc chiếc váy dài sợi tua màu trắng xuyên thấu, ngồi trên ghế sa lon, nhìn mưa phùn rơi tán loạn bên ngoài cửa sổ, sắc mặt lạnh lùng, rất lạnh lùng, lạnh đến tận cùng, lạnh thấu tim phổi, cô ta cắn chặt răng, nắm chặt quả đấm, nhớ đến hắn ở trong bóng đêm nhìn chòng chọc mình nói: ngoại trừ Dạ Thiên Thiên và Hạ Tuyết, tất cả phụ nữ khác, ở trong mắt của tôi, đều là đồ bỏ đi! !
Mười ngón tay xanh miết nắm chặt thành ghế, cắm vào trong khe ghế, dường như muốn kéo thịt, nhớ lại một khoảng thời gian trong sáu năm trước, hắn lạnh lùng ngồi trên ghế sa lon, thái độ đối với mình nguội lạnh và dứt khoát, cô ta cắn chặt răng, tức giận khó khăn đứng lên, từng bước, từng bước đi về phía phòng đi, khi cô ta khẽ kéo cánh cửa ra, lúc chuẩn bị bước vào bên trong, lòng của cô đột nhiên đau đớn kịch liệt, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, những hình ảnh đau thấu tim gan, đóa hoa hồng, nở rộ, nhuốm máu, xé rách, cô ta tức giận, khóc lóc, sụp đổ gào thét: "Tôi muốn báo thù! Tôi nhất định muốn báo thù! Bất cứ kẻ nào cũng không thể vứt bỏ tôi! ! Tất cả các người đều có tội!"
Trong quá khứ, giống như độc thấm sâu vào máu, tưới lên thân thể của cô ta, mặt của cô ta, cả người của cô ta, trong nháy mắt gương mặt của cô ta kéo ra thành khuôn mặt khác, ánh mắt cô ta lạnh lẽo, đi tới trước gương trang điểm, ở trong bóng tối, nhìn gương mặt của mình, cô ta đau lòng vươn tay, khẽ vuốt ve nó, đầu ngón tay quét qua lông mày, mắt, rồi đến lỗ mũi, cùng bờ môi khêu gợi.
Cô ta cắn chặt môi, nước mắt lăn xuống, sâu kín nhìn mình, đột nhiên bật cười, cười đến thỏa mãn, giống như ở trong gương, nhìn thấy một người khác, cô ta đang trong từng trận vỗ tay, đi lên bục lĩnh thưởng, sau đó trong từng trận tiếng hoan hô, nhận lấy giải thưởng ảnh hậu, sau đó vui vẻ rưng rưng nhìn về phía mọi người, giơ lên cao cúp, mỉm cười thắng lợi.
Trầm Ngọc Lộ bật cười, nước mắt lăn xuống, vươn tay nhẹ sờ mình trong gương, hai mắt đột nhiên bắn ra tia sáng, cô ta lạnh lùng nói: "Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ báo thù cho cô. Chúng ta vì gương mặt này, hy sinh bao nhiêu chuyện, giết bao nhiêu người? Chúng ta nhất định sẽ thành công, Hàn Văn Hạo muốn từ trên người của tôi tìm đáp án, hắn đừng mơ, ngay cả ngón tay tôi cũng thay đổi, tôi sẽ cho các người xuống địa ngục. . . . . . Tôi sẽ cho bọn họ chết một cách nhục nhã, mặc kệ là Tần Thư Lôi, hay Hạ Tuyết. . . . . ."
Ánh mắt cô ta đột nhiên sáng lên, như nhớ ra cái gì nhìn mình trong gương, mỉm cười nói: "Cô biết không? Sẽ phải hành động thôi. Tần Thư Lôi sẽ bị người xé mặt, xé thành nát tan tành, tất cả đều do Hạ Tuyết làm, cô biết không?"
Cô ta chợt cầm gương lên, nhìn người trong gương, nghiến răng nói: "Đến lúc đó sẽ có kịch hay để xem! ! Tôi muốn xem một chút, trong mắt Hàn Văn Hạo anh, trừ Hạ Tuyết, Dạ Thiên Thiên, có Hồ Điệp tôi hay không! !"
Cô ta tức giận trừng mắt, ngẩng đầu lên, nhìn bên trong gương, giống như nhìn thấy được mình ngày trước xinh đẹp, lạnh lùng cắn răng lại nói: "Đừng tưởng rằng, tôi không biết cái nhà này có người đã tới! Bọn họ muốn tìm ra bí mật của tôi? Hừ! Chúng ta chờ xem! ! Hạ Tuyết, Tần Thư Lôi, các người chôn theo tình yêu Hàn Văn Hạo đi! !"
Sau khi sâu kín nói xong, dường như cô ta nghe thấy tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay, cô ta lập tức nhìn gương mặt trong gương, đang nhìn cô ta, mỉm cười nói: "Cô cũng biết sao? Cô cũng biết, Hàn Trung Trí phái người kích động chuyện của tôi? Dường như là một bí mật, không ai biết, không quan hệ gì, tôi sẽ trả thù, gặp nhau chăm sóc một chút! Sáu năm trước, tất cả tội lỗi, cũng sẽ kết thúc!"
Trái tim cô ta lạnh lẽo, trừng mắt, tay nắm chặt gương, cảm giác ở nơi nào đó run rẩy bất an, nhưng cố ta gắng cắn chặt răng, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, thề: "Hồ Điệp tôi xin thề, tôi nhất định muốn phụ nữ của Hàn Văn Hạo anh, nếm hết đau khổ! ! Sống không bằng chết! !"
Lúc này điện thoại vang lên, ánh mắt cô ta lạnh lẽo, cầm điện thoại di động lên, lạnh lùng đáp lời: "Ừm!"
"Ngọc Lộ. . . . . ." Lý Đạo diễn mỉm cười gọi cô ta.
Trầm Ngọc Lộ vừa nghe tiếng nói này, lập tức cầm điện thoại di động, vẻ âm hiểm độc ác trên mặt, khẽ lay động, như bông hoa rực rỡ, thậm chí hai tròng mắt hơi nheo lại, như một cô gái Nhật Bản, nhìn đạo diễn thật dịu dàng cười nói: "Lý Đạo diễn? Thế nào? Trễ như thế nhớ tới tôi, tôi sẽ hiểu lầm a?"
"Đừng nói như vậy, chỗ tôi có một kịch bản, tên là “Song Thành Ký”, đặc biệt đang xem xét hai nữ chính, tôi nghĩ tới cô, sẽ tìm cô bàn chuyện này một chút!" Lý Đạo diễn mỉm cười nói.
"Ồ! ! Đây không phải là đơn giản? phim của Lý Đạo diễn, không dám từ chối! Tôi không cần nhìn kịch bản, tôi đồng ý rồi !" Trầm Ngọc Lộ ngồi trên ghế sa lon, mỉm cười phong tình nói.
"Vậy thì tốt. Quyết định, qua hai ngày nữa, tôi sẽ bảo trợ lý đưa kịch bản cho cô, cô phải xem một chút, chúng ta sẽ nói chuyện thù lao đóng phim! Đúng rồi, nghe nói lần này giải thưởng Bách Hoa, cô và Hạ Tuyết là ứng cử viên sáng giá, cũng lọt vào vòng 4 nữ chính, tôi chúc mừng cô trước".
Trầm Ngọc Lộ không lên tiếng, nắm điện thoại, quyến rũ chớp mắt một cái, dịu dàng nói: "Lý Đạo diễn, nghe nói ông và thầy của Hạ Tuyết, là bạn kết giao, giải thưởng Bách Hoa lần này, ông hi vọng tôi đoạt giải hay Hạ Tuyết đoạt giải?"
Lý Đạo diễn chỉ mỉm cười không lên tiếng, một lúc lâu, mới nói tiếp: "Cô đừng làm khó tôi, nếu có thể lựa chọn, tôi hi vọng các cô cũng có thể đoạt giải, đáng tiếc tôi không phải là giám khảo, không thể có hai giải! Được rồi, không nói trước được, chuyện này đã xác định rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, nghỉ ngơi dưỡng sức, xem kịch bản!"
"Tốt. . . . . ." Trầm Ngọc Lộ cũng mỉm cười đáp lời.
Lý Đạo diễn cúp điện thoại, Trầm Ngọc Lộ cầm điện thoại di động, hai mắt lập tức lạnh lẽo, nhìn mưa phùn bay tán loạn ngoài cửa sổ, hừ một tiếng, sâu kín nói: "Hạ Tuyết, cô thắng được tôi sao? Cô có thể thắng tôi sao? Chỉ bằng vào kỹ thuật diễn xuất của cô, có thể thắng tôi sao? Cô đừng mơ tưởng! Có Hồ Điệp tôi ở đây, giới phim ảnh Trung quốc, là của tôi!"
Đêm tối thăm thẳm, dường như không nghe được lời của cô ta ……..., dường như không nghe được! Mưa đêm! Vẫn rơi!
Trong phòng tổng thống, xa hoa và tịch mịch, ánh đèn vẫn sáng, các người giúp việc cũng đi ngủ, chỉ có một mình Daniel, mặc áo sơ mi trắng, cổ áo hơi nới lỏng, quần tây màu xám tro, đứng trước bàn ăn phòng bếp, nhìn trước bàn đặt đồ dùng bằng sứ trắng và các loại quả thạch anh đã cắt xong, dưa xanh cắt sợi, cải trắng ngọt, chỉ thấy hắn nhìn tất cả thức ăn trước bàn, ánh mắt lóe lên, cầm một cái tô thủy tinh, cùng một cái muỗng sứ trắng, đem tất cả rau quả màu xanh, màu trắng, xanh ngọc, xanh lá cây, tất cả trộn chung một chỗ, sau đó cho vào một chút sốt salad, một chút sốt XO, sau đó trộn salad hoa quả.
Từ từ, một mùi thơm ngát dần dần lan ra.
Daniel cười khẽ, tiếp tục trộn, cho đến sốt salad thấm đều, mới cẩn thận đem ra đĩa.
Cánh cửa một tiếng, mở ra, mang vào tiếng mưa rơi, hắn lập tức ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Hạ Tuyết toàn thân ướt đẫm đứng nơi hành lang, mệt mỏi, khó chịu nhìn mình, hắn đưa mắt chăm chú nhìn bộ dáng kia của cô, khẽ thở dài, cũng không nói lời nào, chỉ im lặng đi tới trước mặt của cô, Hạ Tuyết lại cảm giác mình quá nhỏ bé, cúi thấp đầu, tóc nhỏ giọt, rơi vào trên sàn nhà nhẵn bóng.
Daniel mỉm cười, tế nhị nhìn cô, suy nghĩ một chút, sâu kín nói: "Bảo bối, từ sau khi em về nước, đã lần thứ ba ướt róc rách đứng ở trước mặt của anh rồi. . . . . ."
Hai mắt Hạ Tuyết đỏ lên, nhưng không biết nên nói gì, thân thể run rẩy, có chút lạnh lẽo đứng tại chỗ.
Daniel hơi nghiêng mặt sang bên, nhìn bộ dáng của cô một chút, thở dài, lại nói: "Anh là một người không dễ dàng quay đầu nhìn lại quá khứ, nhưng hiện tại, anh thật có chút nhớ nhung quá khứ của em. . . . . . Thậm chí phát hiện, những ngày lãng mạn, ngọt ngào, hạnh phúc ở Pháp, 6 năm qua bên nhau, cũng không sánh bằng, sáu năm trước, lúc em mang thai, nụ cười thật xinh đẹp".
Hai tròng mắt Hạ Tuyết nhấp nháy, sắc mặt bình tĩnh như tro tàn.
Daniel nhìn cô mờ mịt như vậy, hắn khẽ cau mày, thở khẽ dài, không còn cách nào khác, nắm bàn tay nhỏ bé của cô, im lặng dắt cô, đi vào phòng, chẳng qua bật một số ngọn đèn nhỏ không quá sáng, sau đó dẫn cô đi vào phòng tắm, phát hiện hôm nay Thanh Nhã quên pha nước cho Hạ Tuyết, hắn im lặng không lên tiếng, buông tay Hạ Tuyết, đi tới trước bồn tắm, nhẹ xắn ống tay áo, tự mình mở chốt nước nóng, thậm chí ngồi xổm xuống, vươn tay thử nước ấm.
Hạ Tuyết im lặng đứng bên cửa, nhìn Daniel nửa ngồi xuống quay mặt, phát hiện, gần đây hắn thật yên tỉnh, thậm chí cũng không hỏi mình tối nay đi đâu, im lặng pha nước cho mình, hai tròng mắt của cô đỏ lên, nhìn hắn nghẹn ngào, thật lòng nói: "Anh không cần để ý đến em nữa. . . . . . thật sự không cần phải để ý đến em, em đã làm cho anh tan nát trái tim. . . . . ." (aiz, ta bắt đầu ghét HT! )
Daniel không lên tiếng, chỉ nhấc giỏ hoa hồng lên, nhẹ đổ vào trong bồn tắm, mới nói: "Hoa này là tối nay Hi Văn dầm mưa hái cho em . . . . . ."
Hạ Tuyết nhìn những cánh hoa đỏ tươi trong bồn tắm, cô đột nhiên sửng sốt.
Daniel lấy thêm chai tinh dầu hoa hồng, nhỏ vài giọt vào trong bồn tắm, rồi chậm rãi nói: "Hi Văn biết gần đây tâm tình của mẹ có thể không tốt, cho nên luyện xong đàn dương cầm rồi đi hái. . . . . . Lúc bị cúp điện, anh cũng về sớm . . . . . . Cho nên vừa lúc nhìn thấy con bé hái hoa, người nho nhỏ, che dù, đứng trong vườn hoa, hái từng đóa hoa, hái xong rồi, cầm về, đứng ở cửa, xé từng cánh từng cánh, vừa xé vừa nói cười với Thanh Nhã, mình rất thích"
Hạ Tuyết sửng sốt nhìn hắn.
Daniel biết cô tò mò cái gì, bất đắc dĩ thở dài nói: "Khách sạn bị cúp điện, anh đoán ngay có việc xảy ra, vì sợ em lại chọc xì căng đan nữa, nên lúc đèn sáng lên, anh cũng đứng dậy đi".
Trái tim Hạ Tuyết bị đè nặng, cơn đau khổ thật lớn, chợt dâng lên toàn thân, cô lập tức nhào tới trước mặt của Daniel, vừa định vội vàng nói. . . . . . Daniel lại nhỏ xong hết tinh dầu, mới nhíu nhíu mày nói: "Thật sự anh đối với cách làm của Hàn Tổng Tài, có chút bất mãn, mặc dù biết hắn trong hoàn cảnh bị bức bách, cũng có khả năng cứu vãn tất cả mọi chuyện, nhưng lại không để ý tới tình huống của bản thân em, cái này không ổn. Nhưng anh không có cách nào ngăn cản, bởi vì hai người yêu nhau, thúc đẩy hai người, không phải là bản thân, mà là tình yêu. Về mặt tình yêu đúng hay sai, luôn rất rõ ràng. Cho nên, anh chỉ có thể dùng cách này để bảo vệ em không bị thương tổn."
Hạ Tuyết nhìn hắn, nước mắt lăn xuống.
Daniel mỉm cười quay đầu, nhìn Hạ Tuyết, ướt đẫm nửa quỳ trước mặt của mình, hắn đau lòng, vươn tay, bưng khuôn mặt của cô, sâu kín nhìn cô, bất đắc dĩ nói: "Làm thế nào để cho em hạnh phúc? Làm thế nào để cho em vui vẻ? Em nói cho anh biết, anh sẽ làm. . . . . . Rốt cuộc anh phải làm thế nào để nói cho em biết, cuộc đời rất ngắn ngủi, thời gian vui vẻ rất ít, đối với một số người và một số chuyện, phải hiểu, phải học cách xử lý cơ trí một chút, em và anh tách ra, cuối cùng có một ngày, chúng ta phải chia tay nhau, lúc gặp thoáng qua, ai có thể ở lại để bảo vệ cho em đến phút cuối cùng? Ngay cả ảo tưởng quyền lợi tương lai của em, anh cũng không có, anh làm sao không lo lắng cho em? Chẳng lẽ sáu năm yêu em, chồng chất hạnh phúc và nụ cười, cũng không sánh bằng mấy ngày ngắn ngủi? Em không cần suy tính hạnh phúc của anh, nhưng em có thể suy tính hạnh phúc của em hay không? Ít nhất, lúc em muốn yêu, thì cứ yêu đi, lúc bị thương, thì phải khóc, nhưng đừng dầm mưa, bởi vì mới chưa lâu, trong sáu năm anh và em chung sống, ngay cả hai bàn tay nhỏ bé của em, anh cũng không để tổn thương, anh quý trọng em như vậy, chẳng lẽ trong mắt của em, anh không tồn tại một chút nào sao? Lúc em làm tổn thương mình, cũng không nghĩ tới anh một chút nào sao? Anh lo lắng, anh khổ sở, anh chờ đợi, cho đến một ngày, anh rời khỏi cuộc sống của em. . . . . . Hạ Tuyết. . . . . . Không cần làm tổn thương mình nữa, muốn xoay người, muốn tiến tới, phải dũng cảm một chút".
Nước mắt Hạ Tuyết lại tuôn ra như suối, nhìn hắn, kích động thân thể run rẩy khổ sở.
Daniel đau lòng nhìn Hạ Tuyết, thật lòng nói: "Tình yêu là gì? Tình yêu là phải đi về phía trước, anh yêu em, nhưng em không đáp lại, xin lỗi, anh vẫn yêu em. . . . . . Cho nên bất kể là được ở bên nhau, hay chia, cũng là một loại yêu. . . . . ."
Hai mắt Hạ Tuyết sáng lên, nhìn hắn.
Daniel nhìn cô, bất đắc dĩ thở dốc một hơi, rốt cuộc đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài, cuối cùng nhẹ nhàng đóng cửa lại, mặc cho Hạ Tuyết một mình đứng bên cạnh bồn tắm, nhìn trong bồn tắm, những cánh hoa hồng xinh đẹp bồng bềnh, cô sâu kín vươn tay, chạm nhẹ vào cánh hoa, giống như chạm vào linh hồn của hoa.
Daniel từng bước từng bước đi vào phòng của Hạ Tuyết, quay đầu, nhìn xuyên qua không gian u ám, nhìn chiếc giường nệm xa hoa trống rỗng, nhớ đến trước kia, Hạ Tuyết tựa vào trong ngực của mình, làm nũng nói: "Em thích biển, em muốn phòng kế bên biển, anh có đồng ý nhường cho em không? Con trai Tổng Thống . . . . . ."
Daniel nhìn tất cả không gian, cười khổ nói: "Em muốn cái gì, anh đều cho em, chỉ cần em được hạnh phúc".
Tiếng sóng biển truyền tiến tới, thổi màn lụa mỏng nơi cửa sổ, tung bay trong gió, giống như nữ thần tình yêu, uyển chuyển nhảy múa theo vũ điệu xinh đẹp của mình, nàng thần bí làm cho người ta mơ mộng, hắn nhìn chằm chằm không gian tịch mịch này, cuối cùng thầm lặng đi ra khỏi phòng, nặng nề thở dốc một hơi, rồi lại không yên tâm đi vào phòng của Hi Văn, nhìn cô bé đội mũ nhỏ, đã chìm sâu vào giấc ngủ, hắn dịu dàng cười khẽ, bước nhẹ vào phòng, đi tới bên cạnh cô bé, ngồi trước giường nệm, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, phát hiện cô bé và cha rất giống nhau, làm việc có trật tự, cũng không rối loạn tí nào, nhưng ai có thể hiểu, giữa cha và con gái đều có một cái gì mềm mại và trái tim nhiệt tình?
Daniel lo lắng rất nhiều, ánh mắt nhấp nháy, suy nghĩ một chút, liền đứng lên, bước đi ra ngoài, vẫn đứng ở cửa phòng bên này, nhìn Hạ Tuyết đã nhanh chóng tắm xong tự lúc nào, mặc áo ngủ bông vải màu xanh dương, đứng ở ngoài cửa, nhìn hắn, cười gượng, nói: "Em. . . . . . Em. . . . . . Đói bụng. . . . . ."
Daniel cười như không cười nhìn cô.
Hạ Tuyết có chút ngượng ngùng nói với hắn: "Em thật sự đói bụng, muốn ăn chút gì đó. . . . . ."
Daniel chăm chú nhìn cô, đột nhiên cười khẽ, nói: "Đã nấu cháo cho em rồi. Đang ở phòng bếp."
Hạ Tuyết nhìn hắn, đột nhiên cười một tiếng.
Có chút đau đớn, người không dũng cảm, không chịu nổi, biểu hiện ra ngoài, khổ sở, giãy giụa, khóc lóc, suy sụp. Người dũng cảm, chịu đựng, quyết định phải tiến tới, mỉm cười tiến tới ! !
Sáng sớm, ánh nắng ban mai rực rỡ! bầu trời xanh thẳm, từng đám mấy trắng bồng bềnh! !
Hạ Tuyết đã thức dậy rất sớm, đi về phía cửa sổ sát đất, vươn tay lên, rèm cửa sổ màu tím đậm, soạt một tiếng kéo ra, lập tức thấy đá Nham thẳng đứng cuộn trào, rất nhiều bọt sóng bắn tung tóe, bay lên không trung sôi sục tỏa ra, cô nhìn chằm chằm bọt nước trắng, đột nhiên nhớ đến mẹ mỉm cười nói với mình : "Tuyết Nhi, thật ra tên của con rất đẹp, bởi vì trên thế giới này, chỉ có tuyết, mới có thể từ mềm mại kết thành băng, trở nên cứng rắn nhất!"
Cô nghĩ tới những lời này, trong lòng kích động, lúc này tiếng gõ cửa cũng vang lên, cô xoay người lại, bất ngờ nhìn thấy Isha mặc T shirt màu đỏ rộng rãi, quần sọt màu đen, mang giày bót đến gối, phía trên T shirt vẻ một bức hình con hổ đang giương nanh múa vuốt, hôm nay xem ra cô khí thế tràn đầy, Hạ Tuyết sửng sốt nhìn cô, mỉm cười hỏi: "Ơ? Đây là thế nào?"
Isha vừa cầm túi giấy đi tới, vừa nhìn cô, tức giận nói: "Cho tới bây giờ cũng không có một ảnh hậu nào giống như cô vậy, di động tắt máy cơ đấy! Rốt cuộc bỏ qua bao nhiêu cơ hội hả?"
Hạ Tuyết sửng sốt nhìn cô hỏi: "Thế nào?"
Isha đắc ý nhìn cô, mỉm cười giơ túi giấy trong tay lên, nói: "Tối hôm qua Lý Đạo diễn muốn tự mình nói với cô, ông ta quyết định muốn quay bộ phim “Song Thành Ký”, là bộ phim tình cảm trong tổ chức chống khủng bố, tôi xem trước kịch bản rồi, cảm thấy rất hay, nên giúp cô tiếp nhận rồi! ! Tôi muốn, còn một tháng nữa, sẽ phải tranh cử giải thưởng Bách Hoa, đến lúc đó tổ diễn kịch cũ tham dự, còn có tham gia tiết mục dự diễn, chuyện này đối với cô là một cơ hội rất tốt! Tôi cũng đã xem lịch trình quay “Trà Hoa Nữ” rồi, bởi vì Cẩn Nhu đã chết, cho nên tạm dừng lại, để tuyển người mới, Phó Thiên Minh muốn chọn diễn viên có kinh nghiệm, nhân vật em gái này, có thể sẽ mất một ít thời gian, tôi muốn tháng này, cô nhận “Song Thành Ký” trước, Lý Đạo diễn quay cũng rất nhanh! Có thể chỉ ba tháng là kết thúc, cô vừa quay xong, hẳn không có vấn đề!"
Hạ Tuyết là một người nghiêm túc trong công việc, mà tác phong của Isha, từ trước đến giờ cũng nổi tiếng rất mạnh mẽ, cô vừa nghe xong, liền mỉm cười nói: "Được rồi! Tôi nghe theo cô!"
Isha hài lòng mỉm cười.
"Nhưng. . . . . ." Hạ Tuyết kỳ quái nhìn về phía Isha, hỏi: "Bộ “Song Thành Ký” còn Nam chính và một nữ chính khác là ai ?"
Isha mỉm cười nói với cô: "Nam là Văn Vũ! Một nữ chính khác, tôi không rõ lắm, bởi vì tổ diễn kịch bên kia nói muốn chờ cô gật đầu, mới mở họp báo, sáng nay vội vã chạy tới, quên hỏi rồi".
Hạ Tuyết bật cười, tràn ngập mong đợi nói: "Một người khác là ai không quan trọng! Nhưng. . . . . . Tôi lại có thể cùng đóng phim với Văn Vũ, thật sự là hoàn thành mơ ước của tôi sáu năm trước rồi. . . . . ."
"Tại sao không quan trọng?" Isha ôm vai, nhìn cô mỉm cười nói: "Ngược lại muốn xem, là ai sẽ là đối thủ cùng Hạ Tuyết tiếng tăm lẫy lừng quay bộ phim đặc sắc này!"
Phòng Phó Tổng Giám One-king!
Lynda cầm bản hợp đồng và tài liệu liên quan đến bộ phim “Song Thành Ký” lên xem, cô trừng mắt thật to, nhìn thấy tên nữ chính viết thành một hàng: Hạ Tuyết và Trầm Ngọc Lộ, trời ạ! ! Trời ạ! ! Lynda nhăn mặt, đem tài liệu nện xuống bàn, gào lên: "Tôi lại phải cùng cô gái chết tiệt Isha qua lại! Đây thật là kiếp trước oan gia a! ! Chẳng lẽ one-king và Toàn Cầu thật sự có thù sao? Mỗi ngày xúm lại, cũng không ngại buồn bực! ! Phiền chết rồi ! ! Trầm Ngọc Lộ, công việc này, tôi chết cũng không theo! !"
Hai phòng tổng thống, cùng lúc đó, trên sân thượng lớn!
Hai ảnh hậu Trầm Ngọc Lộ và Hạ Tuyết, không cùng không gian, cùng ngẩng đầu lên, đón gió biển mãnh liệt, nhìn trợ lý kinh ngạc hỏi: "Cùng ai đóng chung?"
Có một bóng dáng lặng yên trong bóng tối, giống như dã thú.
Cô ta vẫn mặc chiếc váy dài sợi tua màu trắng xuyên thấu, ngồi trên ghế sa lon, nhìn mưa phùn rơi tán loạn bên ngoài cửa sổ, sắc mặt lạnh lùng, rất lạnh lùng, lạnh đến tận cùng, lạnh thấu tim phổi, cô ta cắn chặt răng, nắm chặt quả đấm, nhớ đến hắn ở trong bóng đêm nhìn chòng chọc mình nói: ngoại trừ Dạ Thiên Thiên và Hạ Tuyết, tất cả phụ nữ khác, ở trong mắt của tôi, đều là đồ bỏ đi! !
Mười ngón tay xanh miết nắm chặt thành ghế, cắm vào trong khe ghế, dường như muốn kéo thịt, nhớ lại một khoảng thời gian trong sáu năm trước, hắn lạnh lùng ngồi trên ghế sa lon, thái độ đối với mình nguội lạnh và dứt khoát, cô ta cắn chặt răng, tức giận khó khăn đứng lên, từng bước, từng bước đi về phía phòng đi, khi cô ta khẽ kéo cánh cửa ra, lúc chuẩn bị bước vào bên trong, lòng của cô đột nhiên đau đớn kịch liệt, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, những hình ảnh đau thấu tim gan, đóa hoa hồng, nở rộ, nhuốm máu, xé rách, cô ta tức giận, khóc lóc, sụp đổ gào thét: "Tôi muốn báo thù! Tôi nhất định muốn báo thù! Bất cứ kẻ nào cũng không thể vứt bỏ tôi! ! Tất cả các người đều có tội!"
Trong quá khứ, giống như độc thấm sâu vào máu, tưới lên thân thể của cô ta, mặt của cô ta, cả người của cô ta, trong nháy mắt gương mặt của cô ta kéo ra thành khuôn mặt khác, ánh mắt cô ta lạnh lẽo, đi tới trước gương trang điểm, ở trong bóng tối, nhìn gương mặt của mình, cô ta đau lòng vươn tay, khẽ vuốt ve nó, đầu ngón tay quét qua lông mày, mắt, rồi đến lỗ mũi, cùng bờ môi khêu gợi.
Cô ta cắn chặt môi, nước mắt lăn xuống, sâu kín nhìn mình, đột nhiên bật cười, cười đến thỏa mãn, giống như ở trong gương, nhìn thấy một người khác, cô ta đang trong từng trận vỗ tay, đi lên bục lĩnh thưởng, sau đó trong từng trận tiếng hoan hô, nhận lấy giải thưởng ảnh hậu, sau đó vui vẻ rưng rưng nhìn về phía mọi người, giơ lên cao cúp, mỉm cười thắng lợi.
Trầm Ngọc Lộ bật cười, nước mắt lăn xuống, vươn tay nhẹ sờ mình trong gương, hai mắt đột nhiên bắn ra tia sáng, cô ta lạnh lùng nói: "Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ báo thù cho cô. Chúng ta vì gương mặt này, hy sinh bao nhiêu chuyện, giết bao nhiêu người? Chúng ta nhất định sẽ thành công, Hàn Văn Hạo muốn từ trên người của tôi tìm đáp án, hắn đừng mơ, ngay cả ngón tay tôi cũng thay đổi, tôi sẽ cho các người xuống địa ngục. . . . . . Tôi sẽ cho bọn họ chết một cách nhục nhã, mặc kệ là Tần Thư Lôi, hay Hạ Tuyết. . . . . ."
Ánh mắt cô ta đột nhiên sáng lên, như nhớ ra cái gì nhìn mình trong gương, mỉm cười nói: "Cô biết không? Sẽ phải hành động thôi. Tần Thư Lôi sẽ bị người xé mặt, xé thành nát tan tành, tất cả đều do Hạ Tuyết làm, cô biết không?"
Cô ta chợt cầm gương lên, nhìn người trong gương, nghiến răng nói: "Đến lúc đó sẽ có kịch hay để xem! ! Tôi muốn xem một chút, trong mắt Hàn Văn Hạo anh, trừ Hạ Tuyết, Dạ Thiên Thiên, có Hồ Điệp tôi hay không! !"
Cô ta tức giận trừng mắt, ngẩng đầu lên, nhìn bên trong gương, giống như nhìn thấy được mình ngày trước xinh đẹp, lạnh lùng cắn răng lại nói: "Đừng tưởng rằng, tôi không biết cái nhà này có người đã tới! Bọn họ muốn tìm ra bí mật của tôi? Hừ! Chúng ta chờ xem! ! Hạ Tuyết, Tần Thư Lôi, các người chôn theo tình yêu Hàn Văn Hạo đi! !"
Sau khi sâu kín nói xong, dường như cô ta nghe thấy tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay, cô ta lập tức nhìn gương mặt trong gương, đang nhìn cô ta, mỉm cười nói: "Cô cũng biết sao? Cô cũng biết, Hàn Trung Trí phái người kích động chuyện của tôi? Dường như là một bí mật, không ai biết, không quan hệ gì, tôi sẽ trả thù, gặp nhau chăm sóc một chút! Sáu năm trước, tất cả tội lỗi, cũng sẽ kết thúc!"
Trái tim cô ta lạnh lẽo, trừng mắt, tay nắm chặt gương, cảm giác ở nơi nào đó run rẩy bất an, nhưng cố ta gắng cắn chặt răng, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, thề: "Hồ Điệp tôi xin thề, tôi nhất định muốn phụ nữ của Hàn Văn Hạo anh, nếm hết đau khổ! ! Sống không bằng chết! !"
Lúc này điện thoại vang lên, ánh mắt cô ta lạnh lẽo, cầm điện thoại di động lên, lạnh lùng đáp lời: "Ừm!"
"Ngọc Lộ. . . . . ." Lý Đạo diễn mỉm cười gọi cô ta.
Trầm Ngọc Lộ vừa nghe tiếng nói này, lập tức cầm điện thoại di động, vẻ âm hiểm độc ác trên mặt, khẽ lay động, như bông hoa rực rỡ, thậm chí hai tròng mắt hơi nheo lại, như một cô gái Nhật Bản, nhìn đạo diễn thật dịu dàng cười nói: "Lý Đạo diễn? Thế nào? Trễ như thế nhớ tới tôi, tôi sẽ hiểu lầm a?"
"Đừng nói như vậy, chỗ tôi có một kịch bản, tên là “Song Thành Ký”, đặc biệt đang xem xét hai nữ chính, tôi nghĩ tới cô, sẽ tìm cô bàn chuyện này một chút!" Lý Đạo diễn mỉm cười nói.
"Ồ! ! Đây không phải là đơn giản? phim của Lý Đạo diễn, không dám từ chối! Tôi không cần nhìn kịch bản, tôi đồng ý rồi !" Trầm Ngọc Lộ ngồi trên ghế sa lon, mỉm cười phong tình nói.
"Vậy thì tốt. Quyết định, qua hai ngày nữa, tôi sẽ bảo trợ lý đưa kịch bản cho cô, cô phải xem một chút, chúng ta sẽ nói chuyện thù lao đóng phim! Đúng rồi, nghe nói lần này giải thưởng Bách Hoa, cô và Hạ Tuyết là ứng cử viên sáng giá, cũng lọt vào vòng 4 nữ chính, tôi chúc mừng cô trước".
Trầm Ngọc Lộ không lên tiếng, nắm điện thoại, quyến rũ chớp mắt một cái, dịu dàng nói: "Lý Đạo diễn, nghe nói ông và thầy của Hạ Tuyết, là bạn kết giao, giải thưởng Bách Hoa lần này, ông hi vọng tôi đoạt giải hay Hạ Tuyết đoạt giải?"
Lý Đạo diễn chỉ mỉm cười không lên tiếng, một lúc lâu, mới nói tiếp: "Cô đừng làm khó tôi, nếu có thể lựa chọn, tôi hi vọng các cô cũng có thể đoạt giải, đáng tiếc tôi không phải là giám khảo, không thể có hai giải! Được rồi, không nói trước được, chuyện này đã xác định rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, nghỉ ngơi dưỡng sức, xem kịch bản!"
"Tốt. . . . . ." Trầm Ngọc Lộ cũng mỉm cười đáp lời.
Lý Đạo diễn cúp điện thoại, Trầm Ngọc Lộ cầm điện thoại di động, hai mắt lập tức lạnh lẽo, nhìn mưa phùn bay tán loạn ngoài cửa sổ, hừ một tiếng, sâu kín nói: "Hạ Tuyết, cô thắng được tôi sao? Cô có thể thắng tôi sao? Chỉ bằng vào kỹ thuật diễn xuất của cô, có thể thắng tôi sao? Cô đừng mơ tưởng! Có Hồ Điệp tôi ở đây, giới phim ảnh Trung quốc, là của tôi!"
Đêm tối thăm thẳm, dường như không nghe được lời của cô ta ……..., dường như không nghe được! Mưa đêm! Vẫn rơi!
Trong phòng tổng thống, xa hoa và tịch mịch, ánh đèn vẫn sáng, các người giúp việc cũng đi ngủ, chỉ có một mình Daniel, mặc áo sơ mi trắng, cổ áo hơi nới lỏng, quần tây màu xám tro, đứng trước bàn ăn phòng bếp, nhìn trước bàn đặt đồ dùng bằng sứ trắng và các loại quả thạch anh đã cắt xong, dưa xanh cắt sợi, cải trắng ngọt, chỉ thấy hắn nhìn tất cả thức ăn trước bàn, ánh mắt lóe lên, cầm một cái tô thủy tinh, cùng một cái muỗng sứ trắng, đem tất cả rau quả màu xanh, màu trắng, xanh ngọc, xanh lá cây, tất cả trộn chung một chỗ, sau đó cho vào một chút sốt salad, một chút sốt XO, sau đó trộn salad hoa quả.
Từ từ, một mùi thơm ngát dần dần lan ra.
Daniel cười khẽ, tiếp tục trộn, cho đến sốt salad thấm đều, mới cẩn thận đem ra đĩa.
Cánh cửa một tiếng, mở ra, mang vào tiếng mưa rơi, hắn lập tức ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Hạ Tuyết toàn thân ướt đẫm đứng nơi hành lang, mệt mỏi, khó chịu nhìn mình, hắn đưa mắt chăm chú nhìn bộ dáng kia của cô, khẽ thở dài, cũng không nói lời nào, chỉ im lặng đi tới trước mặt của cô, Hạ Tuyết lại cảm giác mình quá nhỏ bé, cúi thấp đầu, tóc nhỏ giọt, rơi vào trên sàn nhà nhẵn bóng.
Daniel mỉm cười, tế nhị nhìn cô, suy nghĩ một chút, sâu kín nói: "Bảo bối, từ sau khi em về nước, đã lần thứ ba ướt róc rách đứng ở trước mặt của anh rồi. . . . . ."
Hai mắt Hạ Tuyết đỏ lên, nhưng không biết nên nói gì, thân thể run rẩy, có chút lạnh lẽo đứng tại chỗ.
Daniel hơi nghiêng mặt sang bên, nhìn bộ dáng của cô một chút, thở dài, lại nói: "Anh là một người không dễ dàng quay đầu nhìn lại quá khứ, nhưng hiện tại, anh thật có chút nhớ nhung quá khứ của em. . . . . . Thậm chí phát hiện, những ngày lãng mạn, ngọt ngào, hạnh phúc ở Pháp, 6 năm qua bên nhau, cũng không sánh bằng, sáu năm trước, lúc em mang thai, nụ cười thật xinh đẹp".
Hai tròng mắt Hạ Tuyết nhấp nháy, sắc mặt bình tĩnh như tro tàn.
Daniel nhìn cô mờ mịt như vậy, hắn khẽ cau mày, thở khẽ dài, không còn cách nào khác, nắm bàn tay nhỏ bé của cô, im lặng dắt cô, đi vào phòng, chẳng qua bật một số ngọn đèn nhỏ không quá sáng, sau đó dẫn cô đi vào phòng tắm, phát hiện hôm nay Thanh Nhã quên pha nước cho Hạ Tuyết, hắn im lặng không lên tiếng, buông tay Hạ Tuyết, đi tới trước bồn tắm, nhẹ xắn ống tay áo, tự mình mở chốt nước nóng, thậm chí ngồi xổm xuống, vươn tay thử nước ấm.
Hạ Tuyết im lặng đứng bên cửa, nhìn Daniel nửa ngồi xuống quay mặt, phát hiện, gần đây hắn thật yên tỉnh, thậm chí cũng không hỏi mình tối nay đi đâu, im lặng pha nước cho mình, hai tròng mắt của cô đỏ lên, nhìn hắn nghẹn ngào, thật lòng nói: "Anh không cần để ý đến em nữa. . . . . . thật sự không cần phải để ý đến em, em đã làm cho anh tan nát trái tim. . . . . ." (aiz, ta bắt đầu ghét HT! )
Daniel không lên tiếng, chỉ nhấc giỏ hoa hồng lên, nhẹ đổ vào trong bồn tắm, mới nói: "Hoa này là tối nay Hi Văn dầm mưa hái cho em . . . . . ."
Hạ Tuyết nhìn những cánh hoa đỏ tươi trong bồn tắm, cô đột nhiên sửng sốt.
Daniel lấy thêm chai tinh dầu hoa hồng, nhỏ vài giọt vào trong bồn tắm, rồi chậm rãi nói: "Hi Văn biết gần đây tâm tình của mẹ có thể không tốt, cho nên luyện xong đàn dương cầm rồi đi hái. . . . . . Lúc bị cúp điện, anh cũng về sớm . . . . . . Cho nên vừa lúc nhìn thấy con bé hái hoa, người nho nhỏ, che dù, đứng trong vườn hoa, hái từng đóa hoa, hái xong rồi, cầm về, đứng ở cửa, xé từng cánh từng cánh, vừa xé vừa nói cười với Thanh Nhã, mình rất thích"
Hạ Tuyết sửng sốt nhìn hắn.
Daniel biết cô tò mò cái gì, bất đắc dĩ thở dài nói: "Khách sạn bị cúp điện, anh đoán ngay có việc xảy ra, vì sợ em lại chọc xì căng đan nữa, nên lúc đèn sáng lên, anh cũng đứng dậy đi".
Trái tim Hạ Tuyết bị đè nặng, cơn đau khổ thật lớn, chợt dâng lên toàn thân, cô lập tức nhào tới trước mặt của Daniel, vừa định vội vàng nói. . . . . . Daniel lại nhỏ xong hết tinh dầu, mới nhíu nhíu mày nói: "Thật sự anh đối với cách làm của Hàn Tổng Tài, có chút bất mãn, mặc dù biết hắn trong hoàn cảnh bị bức bách, cũng có khả năng cứu vãn tất cả mọi chuyện, nhưng lại không để ý tới tình huống của bản thân em, cái này không ổn. Nhưng anh không có cách nào ngăn cản, bởi vì hai người yêu nhau, thúc đẩy hai người, không phải là bản thân, mà là tình yêu. Về mặt tình yêu đúng hay sai, luôn rất rõ ràng. Cho nên, anh chỉ có thể dùng cách này để bảo vệ em không bị thương tổn."
Hạ Tuyết nhìn hắn, nước mắt lăn xuống.
Daniel mỉm cười quay đầu, nhìn Hạ Tuyết, ướt đẫm nửa quỳ trước mặt của mình, hắn đau lòng, vươn tay, bưng khuôn mặt của cô, sâu kín nhìn cô, bất đắc dĩ nói: "Làm thế nào để cho em hạnh phúc? Làm thế nào để cho em vui vẻ? Em nói cho anh biết, anh sẽ làm. . . . . . Rốt cuộc anh phải làm thế nào để nói cho em biết, cuộc đời rất ngắn ngủi, thời gian vui vẻ rất ít, đối với một số người và một số chuyện, phải hiểu, phải học cách xử lý cơ trí một chút, em và anh tách ra, cuối cùng có một ngày, chúng ta phải chia tay nhau, lúc gặp thoáng qua, ai có thể ở lại để bảo vệ cho em đến phút cuối cùng? Ngay cả ảo tưởng quyền lợi tương lai của em, anh cũng không có, anh làm sao không lo lắng cho em? Chẳng lẽ sáu năm yêu em, chồng chất hạnh phúc và nụ cười, cũng không sánh bằng mấy ngày ngắn ngủi? Em không cần suy tính hạnh phúc của anh, nhưng em có thể suy tính hạnh phúc của em hay không? Ít nhất, lúc em muốn yêu, thì cứ yêu đi, lúc bị thương, thì phải khóc, nhưng đừng dầm mưa, bởi vì mới chưa lâu, trong sáu năm anh và em chung sống, ngay cả hai bàn tay nhỏ bé của em, anh cũng không để tổn thương, anh quý trọng em như vậy, chẳng lẽ trong mắt của em, anh không tồn tại một chút nào sao? Lúc em làm tổn thương mình, cũng không nghĩ tới anh một chút nào sao? Anh lo lắng, anh khổ sở, anh chờ đợi, cho đến một ngày, anh rời khỏi cuộc sống của em. . . . . . Hạ Tuyết. . . . . . Không cần làm tổn thương mình nữa, muốn xoay người, muốn tiến tới, phải dũng cảm một chút".
Nước mắt Hạ Tuyết lại tuôn ra như suối, nhìn hắn, kích động thân thể run rẩy khổ sở.
Daniel đau lòng nhìn Hạ Tuyết, thật lòng nói: "Tình yêu là gì? Tình yêu là phải đi về phía trước, anh yêu em, nhưng em không đáp lại, xin lỗi, anh vẫn yêu em. . . . . . Cho nên bất kể là được ở bên nhau, hay chia, cũng là một loại yêu. . . . . ."
Hai mắt Hạ Tuyết sáng lên, nhìn hắn.
Daniel nhìn cô, bất đắc dĩ thở dốc một hơi, rốt cuộc đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài, cuối cùng nhẹ nhàng đóng cửa lại, mặc cho Hạ Tuyết một mình đứng bên cạnh bồn tắm, nhìn trong bồn tắm, những cánh hoa hồng xinh đẹp bồng bềnh, cô sâu kín vươn tay, chạm nhẹ vào cánh hoa, giống như chạm vào linh hồn của hoa.
Daniel từng bước từng bước đi vào phòng của Hạ Tuyết, quay đầu, nhìn xuyên qua không gian u ám, nhìn chiếc giường nệm xa hoa trống rỗng, nhớ đến trước kia, Hạ Tuyết tựa vào trong ngực của mình, làm nũng nói: "Em thích biển, em muốn phòng kế bên biển, anh có đồng ý nhường cho em không? Con trai Tổng Thống . . . . . ."
Daniel nhìn tất cả không gian, cười khổ nói: "Em muốn cái gì, anh đều cho em, chỉ cần em được hạnh phúc".
Tiếng sóng biển truyền tiến tới, thổi màn lụa mỏng nơi cửa sổ, tung bay trong gió, giống như nữ thần tình yêu, uyển chuyển nhảy múa theo vũ điệu xinh đẹp của mình, nàng thần bí làm cho người ta mơ mộng, hắn nhìn chằm chằm không gian tịch mịch này, cuối cùng thầm lặng đi ra khỏi phòng, nặng nề thở dốc một hơi, rồi lại không yên tâm đi vào phòng của Hi Văn, nhìn cô bé đội mũ nhỏ, đã chìm sâu vào giấc ngủ, hắn dịu dàng cười khẽ, bước nhẹ vào phòng, đi tới bên cạnh cô bé, ngồi trước giường nệm, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, phát hiện cô bé và cha rất giống nhau, làm việc có trật tự, cũng không rối loạn tí nào, nhưng ai có thể hiểu, giữa cha và con gái đều có một cái gì mềm mại và trái tim nhiệt tình?
Daniel lo lắng rất nhiều, ánh mắt nhấp nháy, suy nghĩ một chút, liền đứng lên, bước đi ra ngoài, vẫn đứng ở cửa phòng bên này, nhìn Hạ Tuyết đã nhanh chóng tắm xong tự lúc nào, mặc áo ngủ bông vải màu xanh dương, đứng ở ngoài cửa, nhìn hắn, cười gượng, nói: "Em. . . . . . Em. . . . . . Đói bụng. . . . . ."
Daniel cười như không cười nhìn cô.
Hạ Tuyết có chút ngượng ngùng nói với hắn: "Em thật sự đói bụng, muốn ăn chút gì đó. . . . . ."
Daniel chăm chú nhìn cô, đột nhiên cười khẽ, nói: "Đã nấu cháo cho em rồi. Đang ở phòng bếp."
Hạ Tuyết nhìn hắn, đột nhiên cười một tiếng.
Có chút đau đớn, người không dũng cảm, không chịu nổi, biểu hiện ra ngoài, khổ sở, giãy giụa, khóc lóc, suy sụp. Người dũng cảm, chịu đựng, quyết định phải tiến tới, mỉm cười tiến tới ! !
Sáng sớm, ánh nắng ban mai rực rỡ! bầu trời xanh thẳm, từng đám mấy trắng bồng bềnh! !
Hạ Tuyết đã thức dậy rất sớm, đi về phía cửa sổ sát đất, vươn tay lên, rèm cửa sổ màu tím đậm, soạt một tiếng kéo ra, lập tức thấy đá Nham thẳng đứng cuộn trào, rất nhiều bọt sóng bắn tung tóe, bay lên không trung sôi sục tỏa ra, cô nhìn chằm chằm bọt nước trắng, đột nhiên nhớ đến mẹ mỉm cười nói với mình : "Tuyết Nhi, thật ra tên của con rất đẹp, bởi vì trên thế giới này, chỉ có tuyết, mới có thể từ mềm mại kết thành băng, trở nên cứng rắn nhất!"
Cô nghĩ tới những lời này, trong lòng kích động, lúc này tiếng gõ cửa cũng vang lên, cô xoay người lại, bất ngờ nhìn thấy Isha mặc T shirt màu đỏ rộng rãi, quần sọt màu đen, mang giày bót đến gối, phía trên T shirt vẻ một bức hình con hổ đang giương nanh múa vuốt, hôm nay xem ra cô khí thế tràn đầy, Hạ Tuyết sửng sốt nhìn cô, mỉm cười hỏi: "Ơ? Đây là thế nào?"
Isha vừa cầm túi giấy đi tới, vừa nhìn cô, tức giận nói: "Cho tới bây giờ cũng không có một ảnh hậu nào giống như cô vậy, di động tắt máy cơ đấy! Rốt cuộc bỏ qua bao nhiêu cơ hội hả?"
Hạ Tuyết sửng sốt nhìn cô hỏi: "Thế nào?"
Isha đắc ý nhìn cô, mỉm cười giơ túi giấy trong tay lên, nói: "Tối hôm qua Lý Đạo diễn muốn tự mình nói với cô, ông ta quyết định muốn quay bộ phim “Song Thành Ký”, là bộ phim tình cảm trong tổ chức chống khủng bố, tôi xem trước kịch bản rồi, cảm thấy rất hay, nên giúp cô tiếp nhận rồi! ! Tôi muốn, còn một tháng nữa, sẽ phải tranh cử giải thưởng Bách Hoa, đến lúc đó tổ diễn kịch cũ tham dự, còn có tham gia tiết mục dự diễn, chuyện này đối với cô là một cơ hội rất tốt! Tôi cũng đã xem lịch trình quay “Trà Hoa Nữ” rồi, bởi vì Cẩn Nhu đã chết, cho nên tạm dừng lại, để tuyển người mới, Phó Thiên Minh muốn chọn diễn viên có kinh nghiệm, nhân vật em gái này, có thể sẽ mất một ít thời gian, tôi muốn tháng này, cô nhận “Song Thành Ký” trước, Lý Đạo diễn quay cũng rất nhanh! Có thể chỉ ba tháng là kết thúc, cô vừa quay xong, hẳn không có vấn đề!"
Hạ Tuyết là một người nghiêm túc trong công việc, mà tác phong của Isha, từ trước đến giờ cũng nổi tiếng rất mạnh mẽ, cô vừa nghe xong, liền mỉm cười nói: "Được rồi! Tôi nghe theo cô!"
Isha hài lòng mỉm cười.
"Nhưng. . . . . ." Hạ Tuyết kỳ quái nhìn về phía Isha, hỏi: "Bộ “Song Thành Ký” còn Nam chính và một nữ chính khác là ai ?"
Isha mỉm cười nói với cô: "Nam là Văn Vũ! Một nữ chính khác, tôi không rõ lắm, bởi vì tổ diễn kịch bên kia nói muốn chờ cô gật đầu, mới mở họp báo, sáng nay vội vã chạy tới, quên hỏi rồi".
Hạ Tuyết bật cười, tràn ngập mong đợi nói: "Một người khác là ai không quan trọng! Nhưng. . . . . . Tôi lại có thể cùng đóng phim với Văn Vũ, thật sự là hoàn thành mơ ước của tôi sáu năm trước rồi. . . . . ."
"Tại sao không quan trọng?" Isha ôm vai, nhìn cô mỉm cười nói: "Ngược lại muốn xem, là ai sẽ là đối thủ cùng Hạ Tuyết tiếng tăm lẫy lừng quay bộ phim đặc sắc này!"
Phòng Phó Tổng Giám One-king!
Lynda cầm bản hợp đồng và tài liệu liên quan đến bộ phim “Song Thành Ký” lên xem, cô trừng mắt thật to, nhìn thấy tên nữ chính viết thành một hàng: Hạ Tuyết và Trầm Ngọc Lộ, trời ạ! ! Trời ạ! ! Lynda nhăn mặt, đem tài liệu nện xuống bàn, gào lên: "Tôi lại phải cùng cô gái chết tiệt Isha qua lại! Đây thật là kiếp trước oan gia a! ! Chẳng lẽ one-king và Toàn Cầu thật sự có thù sao? Mỗi ngày xúm lại, cũng không ngại buồn bực! ! Phiền chết rồi ! ! Trầm Ngọc Lộ, công việc này, tôi chết cũng không theo! !"
Hai phòng tổng thống, cùng lúc đó, trên sân thượng lớn!
Hai ảnh hậu Trầm Ngọc Lộ và Hạ Tuyết, không cùng không gian, cùng ngẩng đầu lên, đón gió biển mãnh liệt, nhìn trợ lý kinh ngạc hỏi: "Cùng ai đóng chung?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.