Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc
Chương 601: Thổ lộ
Hàn Trinh Trinh
07/07/2014
Hôm nay diễn tập này kéo dài đến 7 giờ tối, dường như Hạ Tuyết tìm được cảm hứng trước nay chưa từng có, cùng Trầm Ngọc Lộ diễn đối thủ, diễn động tác đánh thì ra nhiều chiêu ác độc, đem chiêu số học được khoảng thời gian này, hung hăng dùng trên người của Trầm Ngọc Lộ, bất kể là từ bổ chưởng, hay đá chân, không đợi đạo diễn kêu CUT, cô cũng nhắm vào chỗ chết trên người của Trầm Ngọc Lộ, có mấy lần huấn luyện viên của mình kéo cô ra, mặc dù ngoài mặt trách cứ, nhưng ánh mắt lại lộ ra tán thưởng, khen cô trong khoảng thời gian này tiến bộ rất lớn! !
Cả người Trầm Ngọc Lộ đau đớn, tức giận đến tim gan phèo phổi uốn éo thành một đoàn, nhưng vẫn úy kỵ bọn Nhậm Phong ở một bên, chỉ đành phải đóng cảnh cuối cùng bị Hạ Tuyết đá vào bụng bị thương, kết thúc công việc! Cô ta tức giận thở phì phò, lúc nghỉ ngơi đi qua bên cạnh Hạ Tuyết, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Chúng ta chờ xem! !"
"Chỉ cần cô không giở trò đâm sau lưng người! ! thì xem ai chiến thắng đến lúc cuối cùng! Chỉ cần có Hạ Tuyết tôi một ngày, tôi sẽ cho Trầm Ngọc Lộ cô ở trong giới phim ảnh vĩnh viễn không ngốc đầu được! !" Hạ Tuyết lạnh lùng nói với Trầm Ngọc Lộ!
Trầm Ngọc Lộ trợn to hai mắt, nắm chặt quả đấm, tức giận đến cả người run rẩy nhìn cô! !
Hạ Tuyết cắn răng, trong sự bảo vệ của Hi Thần, đi khỏi tổ diễn kịch, đi tới phòng hóa trang, khi cô sắp xoay người một cái, nhìn cả bầu trời tối tăm, nhớ tới cái chết của Cẩn Nhu, trong lòng của cô đau nhói, vừa bước đi, vừa nghẹn ngào nói: "Cẩn Nhu, cô ở trên thiên đường có khỏe không? Nếu .Thượng Đế không tha thứ cho cô, sớm cướp đi tính mạng của cô, vậy tôi hướng Thượng Đế cầu nguyện, tôi tha thứ cho cô, cầu xin Thượng Đế cũng tha thứ cho cô —— Tôi bằng lòng chịu đựng tất cả thù hận của cô —— Tôi không biết thế giới này, sẽ còn bao nhiêu thù hận nữa, sẽ còn trả thù đến khi nào —— Nhưng ở trong lòng của tôi, tôi không muốn oán trách bất cứ ai, bởi vì tôi hy vọng có thể bỏ qua cho một số người, càng có thể bỏ qua cho mình —— Nếu cô đầu thai là người, đừng đầu thai đến cái loại gia đình đó, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, làm một người sạch sẽ —— Cẩn Nhu, bây giờ tôi rất nhớ đến cô, nếu thời gian có thể quay lại, tôi nhất định sẽ phát hiện ra oán hận của cô, làm cho cuộc sống của cô có bao nhiêu đau khổ? Tôi sẽ kiên nhẫn và hiểu cô hơn, an ủi cô mà không phải quá nhiều tranh chấp và nghi ngờ —— Thật xin lỗi —— Hai chúng ta đã từng thề, cùng nhau gánh vác cuộc sống, nhưng số mạng bất đắc dĩ để cho chúng ta đi ngược lại —— Kiếp sau gặp lại —— Chúng ta tiếp tục làm bạn bè tốt nhất ——"
Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, cuối cùng đành bất đắc dĩ bước tiếp về phía trước.
Bởi vì là ban đêm, rất nhiều nhân viên làm việc trong phòng hóa trang đã kết thúc công việc, tâm tình Hạ Tuyết buồn bực, đè nén đi vào hóa trang, ai cũng không để ý đến, thậm chí cũng không muốn nói chuyện với Isha, chỉ lặng lẽ đi vào phòng hóa trang, thay quần áo, đổi lại quần áo của mình lúc sáng nay, cảm nhận sâu sắc tịch mịch bước ra ngoài, Isha có chút đau lòng nói với cô: "Bảo bối, nếu tâm tình cô không tốt, tôi đưa cô về nhà được không?"
Hạ Tuyết mờ mịt lắc đầu một cái, một mình khổ sở đi ra phòng hóa trang, rời khỏi tổ diễn kịch, chào mọi người, đi trên quảng trường, nhìn cả quảng trường trống trải giống như một khối tịch mịch khổng lồ, bao quanh mình thật chặt, hai tròng mắt của cô đỏ lên, một mình lặng lẽ bước đi, nhưng phát hiện ánh đèn cả quảng trường tối sầm lại, tất cả xung quanh rơi vào trong tối tăm ——
Hạ Tuyết sửng sốt, đứng ở giữa quảng trường, có chút sợ nhìn trước, nhìn sau, nhìn trái, nhìn phải, tất cả tối tăm,DĐLQĐ lúc này mới phát hiện vừa rồi tổ diễn kịch còn náo nhiệt, bây giờ toàn bộ đã kết thúc, ngay cả dụng cụ cũng thu vào, khắp nơi yên tĩnh, cô có chút lo lắng liếc nhìn xung quanh, lại phát hiện, Isha, trợ lý, Hi Thần, Hứa Mặc, Nhậm Phong, tất cả bọn họ đều không thấy, trong lòng chợt lạnh lẽo, hoảng sợ kêu to: "Người đâu? Các người ở đâu rồi? Đừng làm tôi sợ a! !"
Cả quảng trường trống trải, khắp nơi gió lạnh thổi tới, khắp nơi chỉ có tiếng o o của gió!
Hạ Tuyết hoảng sợ lui về phía sau một bước, tiếp tục lui lại một bước, đôi mắt nhanh chóng đỏ lên, trong khoảng thời gian này, xảy ra quá nhiều chuyện, làm cho cô không nhịn được nhớ lại chuyện thật đáng sợ, cô lớn tiếng gọi to: "Có người hay không ? Đừng bỏ tôi một mình! ! Tôi rất sợ ! !"
Tiếng nói này, truyền đi rất xa, phát ra từng đợt tiếng vọng lại, vọng lại đáng sợ!
Hạ Tuyết hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, lớn tiếng gọi: "Các người ở nơi nào? Đừng bỏ tôi một mình! !"
"Bùm ——" Một trận tiếng động to lớn từ bốn phía vang lên, Hạ Tuyết hoảng sợ đến ôm đầu kêu to, lại ๖ۣۜphát hiện tất cả cảnh tuyết trên đất, đều bị chiếu rọi đỏ lên, trong lúc nhất thời cô sửng sốt ngẩng đầu, lại nhìn thấy gần 10.000 mét vuông bốn phía quảng trường, tất cả đều là pháo hoa màu đỏ, bay vọt lên trên bầu trời, sau đó ở trong bầu trời tối tăm, vỡ tung ra, tất cả biến ảo thành từng trái tim màu đỏ thật to, vô cùng tưng bừng trên không trung, cháy sáng lên ! !
Cô nhất thời trợn tròn mắt, thở phì phò, ngẩng đầu lên, nhìn bốn phía lại nổ bùm, bùm vang dội, rất nhiều pháo hoa sau khi nổ vang trên bầu trời, rồi hợp thành từng trái tim màu đỏ, bên cạnh trái tim màu đỏ còn kèm theo rất nhiều đốm lửa thật nhỏ, cô sững sờ, lại nghe một đợt tiếng động chói tai, bốn phía truyền đến, bông tuyết trắng xóa chung quanh, tất cả bùng lên pháo hoa màu vàng, tạo thành hình trái tim, bao quanh mình thật chặt, cô kích động nhìn tất cả xung quanh, hai tay bụm chặt miệng, tùy ý để cho nước mắt lăn xuống, vui vẻ không thốt nên lời ——
Tiếng vỗ tay từ bốn phía vang lên! !
Cô chợt nhìn lại xung quanh, tất cả đều là người trong tổ diễn kịch, bao gồm đạo diễn, Phó đạo diễn, nhiếp ảnh gia, chuyên gia điều chỉnh ánh sáng, chuyên gia trang điểm, còn có cả đám ngôi sao bạn tốt quen biết gần đây, bao gồm Tả La quen biết sáu năm và rất nhiều, rất nhiều người hâm mộ của mình, tất cả bọn họ đều xuất hiện ở đây trong chớp mắt, rất cuồng nhiệt vỗ tay cho mình, phóng viên Đài Truyền Hình, nhiếp ảnh gia cũng đến, bắt đầu quay lại giờ phút kích động lòng người!
Hạ Tuyết đứng trong giữa đám người, nhận lấy mọi người tiếng vỗ tay, muốn cười, rồi lại có chút ngạc nhiên cười không nổi, suy nghĩ tất cả, rốt cuộc là có chuyện gì?
Rốt cuộc, màn hình khổng lồ, cao 12m, bên trái quảng trường sáng lên, vang lên tiếng hát xúc động, sau đó bên trong màn hình lớn, xuất hiện một hàng chữ to màu xanh dương lóe sáng, viết: "Hạ Tuyết, gả cho anh! Anh sẽ yêu em và bảo vệ em suốt đời! Cả đời, mang cho em hạnh phúc! Xin thề với trời cao, đời đời kiếp kiếp dắt tay em đến cuối cuộc đời ——"
Chương 601: Thổ lộ (2)
Trong lòng của Hạ Tuyết chấn động mạnh, bị cơn sóng ngọt ngào và hạnh phúc, vây lại thật chặt, rốt cuộc cô nở nụ cười, nhìn bên trong màn hình lớn, rõ ràng xuất hiện hình ảnh của mình trong bộ phim “Vương triều hiện đại” mặc váy dài lộng lẫy, cưỡi trên con ngựa trắng đang cất vó, nở nụ cười, ngoái đầu nhìn lại, trong chớp mắt, màn hình dừng lại, chiếu ra một đoàn chữ: đêm hôm đó, anh xem tới nhìn lui nụ cười của em, biết cô gái này đáng để anh quý trọng cả đời!
Nước mắt Hạ Tuyết tuôn như suối, lại nhìn bên trong màn hình lớn, xuất hiện hình ảnh mình mặc đồng phục bệnh nhân, bên ngoài khoác áo khoác màu hồng, mái tóc cắt ngắn, đứng ở trong tuyết, mỗi một tấm hình, đều tinh tế, động lòng người, hai tròng mắt tràn đầy tình cảm, thậm chí còn nhìn thất mình dắt tay em trai, đứng ở trong tuyết, nhìn phương xa kêu tên cha mẹ, Hạ Tuyết nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ em trai, trong lòng của cô chợt đau nhói, nước mắt lại rơi xuống, khẽ giấu mặt nức nở, nhìn phía dưới một đoàn chữ: Tuyết Nhi, cuộc sống luôn có nghèo khó và ốm đau vất vả, ☽♐♑♒♓♀♂☝diendanlequydon.comcám ơn em đã kiên cường đi tới, đi vào trong thế giới của anh, anh xin hứa với cha mẹ ở trên thiên đường, anh nhất định sẽ chăm sóc cho em và Hi Văn thật tốt, cùng với em trai chúng ta, Hạ Hân!
Hạ Tuyết cảm động cười nhỏ, lau sạch nước mắt nhìn tiếp hình ảnh cắt đến nước Pháp, khi đó, tóc mình đã chạm vai, http://diendanlequydon.commặc váy dài trắng như tuyết, khoác áo khoác ngoài màu đen, ôm bài thi, đi về phía trường học, khi đó, mình đã trải qua khổ sở đi tới, đang quay đầu về phíaống kính nhìn Daniel vui vẻ cười nói: đừng chụp á! Xấu xí chết rồi!
Hạ Tuyết nhìn mình rất xấu hổ trong màn hình, không nhịn được, cười một tiếng, cặp mắt lóe lên xúc động!
Trong tấm hình Hạ Tuyết đi tới cửa trường học, đứng trong tuyết rơi, xoay người lại nhìn ống kính, tràn đầy lòng tin cười nói: "Tôi sẽ cố gắng! Tôi nhất định sẽ vì lý tưởng mà cố gắng!"
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt.
Trong màn hình lớn, lại cắt đến sáu năm sau, đó là buổi lễ trao giải Kim Mã, mình đang cầm chiếc cúp màu vàng, dắt tay con gái, nhìn ống kính, khóc nói: "Tôi nhớ đêm hôm đó, tôi ôm bảo bối vừa sinh ra được vài tháng, ngồi xổm trước một chiếc TV, nhìn Văn Vũ, người bạn thân thiết nhất trong cuộc đời đọc tên của tôi, khi đó, tôi cảm ơn mọi thứ xing quanh mình! Cảm ơn từng người đã yêu mến tôi ! Cảm ơn cha mẹ tôi, đã cho tôi sinh mạng! Cảm ơn Tôn đạo diễn cho tôi cơ hội để tôi bước vào giới điện ảnh, cảm ơn người thầy của tôi, Trương Đạo diễn, đã cho tôi cơ hội đi đến học tập tại Học viện điện ảnh Pháp! Trong thời gian này, tôi có giãy giụa, tôi có lùi bước, tôi có muốn bỏ cuộc, nhưng sư phụ đã nói với tôi, rút lui là người không có dũng khí, cô muốn rút lui sao? ๖ۣۜDiendanlequydon.comTôi không muốn rút lui! ! Bởi vì tôi khát vọng trở thành nữ chính đứng trên khán đài ! !Lúc này, tôi cám ơn con gái của tôi, bởi vì có con gái, để cho tôi hiểu được, làm một người mẹ, cần phải bao nhiêu dũng khí! ! Cám ơn con gái đã làm bạn với tôi trong đời! cho tôi kiên trì đi tới hiện tại! Daniel, trong sáu năm qua, chúng ta đã từng nói, chúng ta sẽ trở lại, mang theo con gái cùng đi dưới ánh mặt trời, tiếp nhận tất cả! ! Cám ơn anh ! Daniel! Cám ơn anh đã làm bạn trên đường đời, cho em yêu thương và ủng hộ lớn nhất! ! Cám ơn anh! ! Cám ơn Văn Vũ! Cám ơn bác sĩ Hàn, cám ơn anh đã cùng tôi vượt qua thời gian tối tăm nhất trong cuộc sống, cám ơn —— Cám ơn người đã tổ chức cho tôi một buổi tối sinh nhật, cho tôi dịu dàng —— Cám ơn mọi người !"
Hạ Tuyết nhìn thấy mình, đã từng đứng trước bục trao giải thưởng nói, cô kích động khóc, khóc đến không thành tiếng, lại nhìn thấy màn hình dừng lại lúc mình đang cầm chiếc cúp cùng con gái hôn, xuất hiện một dòng chữ: Diễn đàn Lê Quý Đôn.Hạ Tuyết, đêm hôm đó, anh đã xem buổi lễ trao giải, lúc biết em đoạt giải thưởng, anh cám ơn em, đã ngoan cường đi đến một cuộc sống sáng lạn! Cám ơn em, ưu tú như vậy, tự tin như vậy, đi đến bên cạnh anh!
Hạ Tuyết không nhịn được xúc động bật khóc, cuối cùng nhìn thấy mình mặc chiếc váy dài "Đạp tuyết tìm mai", đứng trước bục trao giải thưởng, cảm động nghẹn ngào nói: "Bây giờ em đứng trước khán giả cả nước, nói với anh —— Em yêu anh —— Văn Hạo —— Em yêu anh —— Anh hãy về đi —— Em và con gái đang chờ anh, chúng ta một nhà ba người, nhất định sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ —— Xin tin em —— Em nhất định sẽ yêu anh thật tốt, làm tốt trách nhiệm của một người vợ, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, em cũng sẽ nắm tay của anh, vượt qua tất cả, đời này kiếp này, đến chết cũng không thay đổi! !"
Hạ Tuyết rơi lệ, nhìn hình ảnh của mình, dũng cảm như thế, đột nhiên nở nụ cười, lại sững sờ, nhìn thấy trong màn hình lại chuyển đến Hàn Văn Hạo, bóng dáng của hắn xuất hiện trước màn hình, nhìn mình, cười khẽ, hai mắt lại tràn qua cảm động và dịu dàng, nói: "Hạ Tuyết —— Anh yêu em —— Hãy tin tưởng anh —— nhất định anh sẽ rất yêu em, làm tròn trách nhiệm của một người chồng, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, anh cũng sẽ dắt tay của em, trải qua từng ngày, đời này kiếp này —— Đến chết cũng không đổi!"
Hạ Tuyết đột nhiên khóc rống lên, chìm đắm trong cảm động, cả bầu trời lại bùng lên pháo hoa rực rỡ, Diễn - đàn - Lê - Quý - Đônpháo hoa bay lên không trung, tạo thành dòng chữ thật to: Hạ Tuyết, gả cho anh đi!
Cô há hốc mồm nhìn tất mọi thứ, ánh đèn trước mặt chợt sáng lên, cô rơi lệ nhìn về phía trước, lại thấy Hàn Văn Hạo mặc âu phục màu đen, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa bằng tơ tằm, tay cầm một bó hoa hồng đỏ thắm, đứng dưới một trụ đèn, hai mắt nóng rực nhìn mình, mà bên cạnh là Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt, còn có Daniel mặc âu phục màu trắng, vẻ mặt tất cả bọn họ đều thâm tình nhìn mình, cô vô cùng cảm động muốn khóc, nhưng bất ngờ, dưới một trụ đèn khác, con gái mặc váy nhỏ lông cừu đứng đó cùng với đứa em trai vốn đang ở nước Pháp đi học, hôm nay đã 10 tuổi, mặc bộ tây phục nhỏ, gương mặt thanh tú đẹp trai, bằng tư thái người thân đến thăm chị gái, khẽ mỉm cười, cũng đã lóe ra phong cách của một ngôi sao nhỏ ——
"Hạ hân ——" Hạ Tuyết khẽ kêu tên em trai ——
Vẻ mặt Hạ hân cũng chúc phúc mỉm cười nhìn chị!
Hàn Văn Hạo mỉm cười nhìn Hạ Tuyết, trong từng trận tiếng vỗ tay cuồng nhiệt, từng bước, từng bước đi về phía Hạ Tuyết!
Vẻ mặt Hạ Tuyết cũng đầy kích động nhìn Hàn Văn Hạo, nước mắt tràn mi, tối nay vô cùng cảm động, cô không nhịn được nở nụ cười, cười rất rực rỡ, rất ngọt ngào, rất xinh đẹp ——
Trong ánh mắt của mọi người, Hàn Văn Hạo có chút ngượng ngùng đi về phía Hạ Tuyết, hai mắt lóe ra ánh sáng ngọt ngào và có chút thấp thỏm, cuối cùng hắn hít một hơi thật sâu, bước dài trên mặt tuyết, đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, hai tròng mắt đầy dịu dàng nhìn Hạ Tuyết, nhìn cô gái này đã kích động đến nói không ra lời, chỉ biết khóc, hắn không nhịn được, cười khẽ, chậm rãi cầm hoa tươi, đưa về phía Hạ Tuyết nói: "Anh vốn muốn có nhiều thời gian một chút để chuẩn bị một lần cầu hôn khó quên trong cuộc đời, nhưng một lúc em lại hâm mộ người khác kết hôn, một lúc lại len lén bò xuống giường, xem áo cưới, lại giả vờ lơ đãng vươn tay, hỏi anh ngón tay nào đẹp? Đương nhiên là ngón áp út đẹp rồi, đó là ngón tay xinh đẹp nhất —— Aiz —— Cho nên anh không có ý định để cho em kéo dài buồn phiền, chuẩn bị có chút gấp rút ——"
Hạ Tuyết không nhịn được, cười một tiếng, nhìn người này, nước mắt lại lăn xuống.
Hàn Văn Hạo lại ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt kích động của Hạ Tuyết, chậm rãi khẽ dụ dỗ nói: "Tiếp nhận hoa của anh không? Hạ tiểu thư ——"
Hạ Tuyết ngọt ngào, cười nhỏ, ôm bó hoa hồng xinh đẹp đỏ thẫm, nước mắt lại kích động rơi vào trong bông hoa.
Hàn Văn Hạo khẽ mỉm cười, đưa tay nhét vào trong túi áo mình, móc ra một cái hộp nhung màu đỏ thẫm, vừa cúi đầu, vừa mở ra, lấy dũng khí nói: "Thân ái, gần đây anh thường chú ý lúc em đeo nhẫn, tất cả đều thật to sáng lấp lánh, như tự hào cuộc đời của em, cuộc đời sáng lạn, cho nên anh tìm kiếm chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp nhất trên thế giới, chọn một chiếc —— Lần trước anh đi Anh quốc đi thăm triển lãm châu báu nhẫn kim cương Hoàng thất, chiếc nhẫn này 18 Karla —— Em cảm thấy hài lòng không?"
Hắn nói xong, liền mở cái hộp đỏ thẫm, vừa nhìn Hạ Tuyết, vừa mỉm cười nhìn cô.
Hạ Tuyết vui vẻ cười nhìn một chiếc nhẫn kim cương thật to, 18 Karla tôn quý nằm trong cái hộp đỏ thẫm, lúc mở hộp, phát ra ánh sáng rực rỡ nhất, xinh đẹp nhất, trong lòng của cô tràn ngập hạnh phúc, cảm thấy tất cả giống như đang nằm mơ, cô ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Hàn Văn Hạo ——
"Hạ Tuyết —— Gả cho anh! Anh sẽ yêu em cả cuộc đời! chăm sóc em, bảo vệ em!" Hàn Văn Hạo lại nhìn Hạ Tuyết, kích động nói.
Hạ Tuyết cười nhỏ, nhìn chiếc nhẫn kia, có chút xấu hổ không lên tiếng.
Hàn Văn Hạo nhìn bộ dáng cô thẹn thùng như vậy, trong lòng kích động, chậm rãi cầm chiếc nhẫn kim cương trong hộp nhung, khẽ nâng bàn tay nhỏ bé của cô, đem cái vòng tròn nhỏ, đeo vào ngón tay áp út của cô!
Bùm —— cả bầu trời lại vang lên tiếng pháo hoa rực rỡ chiếu sáng, trăm sắc hoa nở rộ trên bầu trời.
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt, mọi người cùng nhau hô to: "Chúc mừng hai người ——"
Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết trong tiếng chúc phúc của mọi người, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm đối phương, biết ơn đối phương, yêu và hiểu nhau không cần lời nói, hai tròng mắt cũng không khỏi rưng rưng, nở nụ cười, cuối cùng xúc động ôm nhau hôn, lúc này, bầu trời có tuyết chậm rãi rơi xuống, ♂ ♀ ∞ ☆ 。◕‿◕。 ☀diendanlequydon.comxôn xao mang theo một chút dịu dàng và chúc phúc đi vào trong thế giới của bọn họ, hai người cũng đang ở trong thế giới của mình, thắm thiết ôm hôn, đi cùng bọn họ là pháo hoa lấp lánh, những tràng tiếng vỗ tay và rất nhiều lời chúc phúc ——
Cả người Trầm Ngọc Lộ đau đớn, tức giận đến tim gan phèo phổi uốn éo thành một đoàn, nhưng vẫn úy kỵ bọn Nhậm Phong ở một bên, chỉ đành phải đóng cảnh cuối cùng bị Hạ Tuyết đá vào bụng bị thương, kết thúc công việc! Cô ta tức giận thở phì phò, lúc nghỉ ngơi đi qua bên cạnh Hạ Tuyết, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Chúng ta chờ xem! !"
"Chỉ cần cô không giở trò đâm sau lưng người! ! thì xem ai chiến thắng đến lúc cuối cùng! Chỉ cần có Hạ Tuyết tôi một ngày, tôi sẽ cho Trầm Ngọc Lộ cô ở trong giới phim ảnh vĩnh viễn không ngốc đầu được! !" Hạ Tuyết lạnh lùng nói với Trầm Ngọc Lộ!
Trầm Ngọc Lộ trợn to hai mắt, nắm chặt quả đấm, tức giận đến cả người run rẩy nhìn cô! !
Hạ Tuyết cắn răng, trong sự bảo vệ của Hi Thần, đi khỏi tổ diễn kịch, đi tới phòng hóa trang, khi cô sắp xoay người một cái, nhìn cả bầu trời tối tăm, nhớ tới cái chết của Cẩn Nhu, trong lòng của cô đau nhói, vừa bước đi, vừa nghẹn ngào nói: "Cẩn Nhu, cô ở trên thiên đường có khỏe không? Nếu .Thượng Đế không tha thứ cho cô, sớm cướp đi tính mạng của cô, vậy tôi hướng Thượng Đế cầu nguyện, tôi tha thứ cho cô, cầu xin Thượng Đế cũng tha thứ cho cô —— Tôi bằng lòng chịu đựng tất cả thù hận của cô —— Tôi không biết thế giới này, sẽ còn bao nhiêu thù hận nữa, sẽ còn trả thù đến khi nào —— Nhưng ở trong lòng của tôi, tôi không muốn oán trách bất cứ ai, bởi vì tôi hy vọng có thể bỏ qua cho một số người, càng có thể bỏ qua cho mình —— Nếu cô đầu thai là người, đừng đầu thai đến cái loại gia đình đó, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, làm một người sạch sẽ —— Cẩn Nhu, bây giờ tôi rất nhớ đến cô, nếu thời gian có thể quay lại, tôi nhất định sẽ phát hiện ra oán hận của cô, làm cho cuộc sống của cô có bao nhiêu đau khổ? Tôi sẽ kiên nhẫn và hiểu cô hơn, an ủi cô mà không phải quá nhiều tranh chấp và nghi ngờ —— Thật xin lỗi —— Hai chúng ta đã từng thề, cùng nhau gánh vác cuộc sống, nhưng số mạng bất đắc dĩ để cho chúng ta đi ngược lại —— Kiếp sau gặp lại —— Chúng ta tiếp tục làm bạn bè tốt nhất ——"
Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, cuối cùng đành bất đắc dĩ bước tiếp về phía trước.
Bởi vì là ban đêm, rất nhiều nhân viên làm việc trong phòng hóa trang đã kết thúc công việc, tâm tình Hạ Tuyết buồn bực, đè nén đi vào hóa trang, ai cũng không để ý đến, thậm chí cũng không muốn nói chuyện với Isha, chỉ lặng lẽ đi vào phòng hóa trang, thay quần áo, đổi lại quần áo của mình lúc sáng nay, cảm nhận sâu sắc tịch mịch bước ra ngoài, Isha có chút đau lòng nói với cô: "Bảo bối, nếu tâm tình cô không tốt, tôi đưa cô về nhà được không?"
Hạ Tuyết mờ mịt lắc đầu một cái, một mình khổ sở đi ra phòng hóa trang, rời khỏi tổ diễn kịch, chào mọi người, đi trên quảng trường, nhìn cả quảng trường trống trải giống như một khối tịch mịch khổng lồ, bao quanh mình thật chặt, hai tròng mắt của cô đỏ lên, một mình lặng lẽ bước đi, nhưng phát hiện ánh đèn cả quảng trường tối sầm lại, tất cả xung quanh rơi vào trong tối tăm ——
Hạ Tuyết sửng sốt, đứng ở giữa quảng trường, có chút sợ nhìn trước, nhìn sau, nhìn trái, nhìn phải, tất cả tối tăm,DĐLQĐ lúc này mới phát hiện vừa rồi tổ diễn kịch còn náo nhiệt, bây giờ toàn bộ đã kết thúc, ngay cả dụng cụ cũng thu vào, khắp nơi yên tĩnh, cô có chút lo lắng liếc nhìn xung quanh, lại phát hiện, Isha, trợ lý, Hi Thần, Hứa Mặc, Nhậm Phong, tất cả bọn họ đều không thấy, trong lòng chợt lạnh lẽo, hoảng sợ kêu to: "Người đâu? Các người ở đâu rồi? Đừng làm tôi sợ a! !"
Cả quảng trường trống trải, khắp nơi gió lạnh thổi tới, khắp nơi chỉ có tiếng o o của gió!
Hạ Tuyết hoảng sợ lui về phía sau một bước, tiếp tục lui lại một bước, đôi mắt nhanh chóng đỏ lên, trong khoảng thời gian này, xảy ra quá nhiều chuyện, làm cho cô không nhịn được nhớ lại chuyện thật đáng sợ, cô lớn tiếng gọi to: "Có người hay không ? Đừng bỏ tôi một mình! ! Tôi rất sợ ! !"
Tiếng nói này, truyền đi rất xa, phát ra từng đợt tiếng vọng lại, vọng lại đáng sợ!
Hạ Tuyết hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, lớn tiếng gọi: "Các người ở nơi nào? Đừng bỏ tôi một mình! !"
"Bùm ——" Một trận tiếng động to lớn từ bốn phía vang lên, Hạ Tuyết hoảng sợ đến ôm đầu kêu to, lại ๖ۣۜphát hiện tất cả cảnh tuyết trên đất, đều bị chiếu rọi đỏ lên, trong lúc nhất thời cô sửng sốt ngẩng đầu, lại nhìn thấy gần 10.000 mét vuông bốn phía quảng trường, tất cả đều là pháo hoa màu đỏ, bay vọt lên trên bầu trời, sau đó ở trong bầu trời tối tăm, vỡ tung ra, tất cả biến ảo thành từng trái tim màu đỏ thật to, vô cùng tưng bừng trên không trung, cháy sáng lên ! !
Cô nhất thời trợn tròn mắt, thở phì phò, ngẩng đầu lên, nhìn bốn phía lại nổ bùm, bùm vang dội, rất nhiều pháo hoa sau khi nổ vang trên bầu trời, rồi hợp thành từng trái tim màu đỏ, bên cạnh trái tim màu đỏ còn kèm theo rất nhiều đốm lửa thật nhỏ, cô sững sờ, lại nghe một đợt tiếng động chói tai, bốn phía truyền đến, bông tuyết trắng xóa chung quanh, tất cả bùng lên pháo hoa màu vàng, tạo thành hình trái tim, bao quanh mình thật chặt, cô kích động nhìn tất cả xung quanh, hai tay bụm chặt miệng, tùy ý để cho nước mắt lăn xuống, vui vẻ không thốt nên lời ——
Tiếng vỗ tay từ bốn phía vang lên! !
Cô chợt nhìn lại xung quanh, tất cả đều là người trong tổ diễn kịch, bao gồm đạo diễn, Phó đạo diễn, nhiếp ảnh gia, chuyên gia điều chỉnh ánh sáng, chuyên gia trang điểm, còn có cả đám ngôi sao bạn tốt quen biết gần đây, bao gồm Tả La quen biết sáu năm và rất nhiều, rất nhiều người hâm mộ của mình, tất cả bọn họ đều xuất hiện ở đây trong chớp mắt, rất cuồng nhiệt vỗ tay cho mình, phóng viên Đài Truyền Hình, nhiếp ảnh gia cũng đến, bắt đầu quay lại giờ phút kích động lòng người!
Hạ Tuyết đứng trong giữa đám người, nhận lấy mọi người tiếng vỗ tay, muốn cười, rồi lại có chút ngạc nhiên cười không nổi, suy nghĩ tất cả, rốt cuộc là có chuyện gì?
Rốt cuộc, màn hình khổng lồ, cao 12m, bên trái quảng trường sáng lên, vang lên tiếng hát xúc động, sau đó bên trong màn hình lớn, xuất hiện một hàng chữ to màu xanh dương lóe sáng, viết: "Hạ Tuyết, gả cho anh! Anh sẽ yêu em và bảo vệ em suốt đời! Cả đời, mang cho em hạnh phúc! Xin thề với trời cao, đời đời kiếp kiếp dắt tay em đến cuối cuộc đời ——"
Chương 601: Thổ lộ (2)
Trong lòng của Hạ Tuyết chấn động mạnh, bị cơn sóng ngọt ngào và hạnh phúc, vây lại thật chặt, rốt cuộc cô nở nụ cười, nhìn bên trong màn hình lớn, rõ ràng xuất hiện hình ảnh của mình trong bộ phim “Vương triều hiện đại” mặc váy dài lộng lẫy, cưỡi trên con ngựa trắng đang cất vó, nở nụ cười, ngoái đầu nhìn lại, trong chớp mắt, màn hình dừng lại, chiếu ra một đoàn chữ: đêm hôm đó, anh xem tới nhìn lui nụ cười của em, biết cô gái này đáng để anh quý trọng cả đời!
Nước mắt Hạ Tuyết tuôn như suối, lại nhìn bên trong màn hình lớn, xuất hiện hình ảnh mình mặc đồng phục bệnh nhân, bên ngoài khoác áo khoác màu hồng, mái tóc cắt ngắn, đứng ở trong tuyết, mỗi một tấm hình, đều tinh tế, động lòng người, hai tròng mắt tràn đầy tình cảm, thậm chí còn nhìn thất mình dắt tay em trai, đứng ở trong tuyết, nhìn phương xa kêu tên cha mẹ, Hạ Tuyết nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ em trai, trong lòng của cô chợt đau nhói, nước mắt lại rơi xuống, khẽ giấu mặt nức nở, nhìn phía dưới một đoàn chữ: Tuyết Nhi, cuộc sống luôn có nghèo khó và ốm đau vất vả, ☽♐♑♒♓♀♂☝diendanlequydon.comcám ơn em đã kiên cường đi tới, đi vào trong thế giới của anh, anh xin hứa với cha mẹ ở trên thiên đường, anh nhất định sẽ chăm sóc cho em và Hi Văn thật tốt, cùng với em trai chúng ta, Hạ Hân!
Hạ Tuyết cảm động cười nhỏ, lau sạch nước mắt nhìn tiếp hình ảnh cắt đến nước Pháp, khi đó, tóc mình đã chạm vai, http://diendanlequydon.commặc váy dài trắng như tuyết, khoác áo khoác ngoài màu đen, ôm bài thi, đi về phía trường học, khi đó, mình đã trải qua khổ sở đi tới, đang quay đầu về phíaống kính nhìn Daniel vui vẻ cười nói: đừng chụp á! Xấu xí chết rồi!
Hạ Tuyết nhìn mình rất xấu hổ trong màn hình, không nhịn được, cười một tiếng, cặp mắt lóe lên xúc động!
Trong tấm hình Hạ Tuyết đi tới cửa trường học, đứng trong tuyết rơi, xoay người lại nhìn ống kính, tràn đầy lòng tin cười nói: "Tôi sẽ cố gắng! Tôi nhất định sẽ vì lý tưởng mà cố gắng!"
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt.
Trong màn hình lớn, lại cắt đến sáu năm sau, đó là buổi lễ trao giải Kim Mã, mình đang cầm chiếc cúp màu vàng, dắt tay con gái, nhìn ống kính, khóc nói: "Tôi nhớ đêm hôm đó, tôi ôm bảo bối vừa sinh ra được vài tháng, ngồi xổm trước một chiếc TV, nhìn Văn Vũ, người bạn thân thiết nhất trong cuộc đời đọc tên của tôi, khi đó, tôi cảm ơn mọi thứ xing quanh mình! Cảm ơn từng người đã yêu mến tôi ! Cảm ơn cha mẹ tôi, đã cho tôi sinh mạng! Cảm ơn Tôn đạo diễn cho tôi cơ hội để tôi bước vào giới điện ảnh, cảm ơn người thầy của tôi, Trương Đạo diễn, đã cho tôi cơ hội đi đến học tập tại Học viện điện ảnh Pháp! Trong thời gian này, tôi có giãy giụa, tôi có lùi bước, tôi có muốn bỏ cuộc, nhưng sư phụ đã nói với tôi, rút lui là người không có dũng khí, cô muốn rút lui sao? ๖ۣۜDiendanlequydon.comTôi không muốn rút lui! ! Bởi vì tôi khát vọng trở thành nữ chính đứng trên khán đài ! !Lúc này, tôi cám ơn con gái của tôi, bởi vì có con gái, để cho tôi hiểu được, làm một người mẹ, cần phải bao nhiêu dũng khí! ! Cám ơn con gái đã làm bạn với tôi trong đời! cho tôi kiên trì đi tới hiện tại! Daniel, trong sáu năm qua, chúng ta đã từng nói, chúng ta sẽ trở lại, mang theo con gái cùng đi dưới ánh mặt trời, tiếp nhận tất cả! ! Cám ơn anh ! Daniel! Cám ơn anh đã làm bạn trên đường đời, cho em yêu thương và ủng hộ lớn nhất! ! Cám ơn anh! ! Cám ơn Văn Vũ! Cám ơn bác sĩ Hàn, cám ơn anh đã cùng tôi vượt qua thời gian tối tăm nhất trong cuộc sống, cám ơn —— Cám ơn người đã tổ chức cho tôi một buổi tối sinh nhật, cho tôi dịu dàng —— Cám ơn mọi người !"
Hạ Tuyết nhìn thấy mình, đã từng đứng trước bục trao giải thưởng nói, cô kích động khóc, khóc đến không thành tiếng, lại nhìn thấy màn hình dừng lại lúc mình đang cầm chiếc cúp cùng con gái hôn, xuất hiện một dòng chữ: Diễn đàn Lê Quý Đôn.Hạ Tuyết, đêm hôm đó, anh đã xem buổi lễ trao giải, lúc biết em đoạt giải thưởng, anh cám ơn em, đã ngoan cường đi đến một cuộc sống sáng lạn! Cám ơn em, ưu tú như vậy, tự tin như vậy, đi đến bên cạnh anh!
Hạ Tuyết không nhịn được xúc động bật khóc, cuối cùng nhìn thấy mình mặc chiếc váy dài "Đạp tuyết tìm mai", đứng trước bục trao giải thưởng, cảm động nghẹn ngào nói: "Bây giờ em đứng trước khán giả cả nước, nói với anh —— Em yêu anh —— Văn Hạo —— Em yêu anh —— Anh hãy về đi —— Em và con gái đang chờ anh, chúng ta một nhà ba người, nhất định sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ —— Xin tin em —— Em nhất định sẽ yêu anh thật tốt, làm tốt trách nhiệm của một người vợ, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, em cũng sẽ nắm tay của anh, vượt qua tất cả, đời này kiếp này, đến chết cũng không thay đổi! !"
Hạ Tuyết rơi lệ, nhìn hình ảnh của mình, dũng cảm như thế, đột nhiên nở nụ cười, lại sững sờ, nhìn thấy trong màn hình lại chuyển đến Hàn Văn Hạo, bóng dáng của hắn xuất hiện trước màn hình, nhìn mình, cười khẽ, hai mắt lại tràn qua cảm động và dịu dàng, nói: "Hạ Tuyết —— Anh yêu em —— Hãy tin tưởng anh —— nhất định anh sẽ rất yêu em, làm tròn trách nhiệm của một người chồng, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, anh cũng sẽ dắt tay của em, trải qua từng ngày, đời này kiếp này —— Đến chết cũng không đổi!"
Hạ Tuyết đột nhiên khóc rống lên, chìm đắm trong cảm động, cả bầu trời lại bùng lên pháo hoa rực rỡ, Diễn - đàn - Lê - Quý - Đônpháo hoa bay lên không trung, tạo thành dòng chữ thật to: Hạ Tuyết, gả cho anh đi!
Cô há hốc mồm nhìn tất mọi thứ, ánh đèn trước mặt chợt sáng lên, cô rơi lệ nhìn về phía trước, lại thấy Hàn Văn Hạo mặc âu phục màu đen, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa bằng tơ tằm, tay cầm một bó hoa hồng đỏ thắm, đứng dưới một trụ đèn, hai mắt nóng rực nhìn mình, mà bên cạnh là Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt, còn có Daniel mặc âu phục màu trắng, vẻ mặt tất cả bọn họ đều thâm tình nhìn mình, cô vô cùng cảm động muốn khóc, nhưng bất ngờ, dưới một trụ đèn khác, con gái mặc váy nhỏ lông cừu đứng đó cùng với đứa em trai vốn đang ở nước Pháp đi học, hôm nay đã 10 tuổi, mặc bộ tây phục nhỏ, gương mặt thanh tú đẹp trai, bằng tư thái người thân đến thăm chị gái, khẽ mỉm cười, cũng đã lóe ra phong cách của một ngôi sao nhỏ ——
"Hạ hân ——" Hạ Tuyết khẽ kêu tên em trai ——
Vẻ mặt Hạ hân cũng chúc phúc mỉm cười nhìn chị!
Hàn Văn Hạo mỉm cười nhìn Hạ Tuyết, trong từng trận tiếng vỗ tay cuồng nhiệt, từng bước, từng bước đi về phía Hạ Tuyết!
Vẻ mặt Hạ Tuyết cũng đầy kích động nhìn Hàn Văn Hạo, nước mắt tràn mi, tối nay vô cùng cảm động, cô không nhịn được nở nụ cười, cười rất rực rỡ, rất ngọt ngào, rất xinh đẹp ——
Trong ánh mắt của mọi người, Hàn Văn Hạo có chút ngượng ngùng đi về phía Hạ Tuyết, hai mắt lóe ra ánh sáng ngọt ngào và có chút thấp thỏm, cuối cùng hắn hít một hơi thật sâu, bước dài trên mặt tuyết, đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, hai tròng mắt đầy dịu dàng nhìn Hạ Tuyết, nhìn cô gái này đã kích động đến nói không ra lời, chỉ biết khóc, hắn không nhịn được, cười khẽ, chậm rãi cầm hoa tươi, đưa về phía Hạ Tuyết nói: "Anh vốn muốn có nhiều thời gian một chút để chuẩn bị một lần cầu hôn khó quên trong cuộc đời, nhưng một lúc em lại hâm mộ người khác kết hôn, một lúc lại len lén bò xuống giường, xem áo cưới, lại giả vờ lơ đãng vươn tay, hỏi anh ngón tay nào đẹp? Đương nhiên là ngón áp út đẹp rồi, đó là ngón tay xinh đẹp nhất —— Aiz —— Cho nên anh không có ý định để cho em kéo dài buồn phiền, chuẩn bị có chút gấp rút ——"
Hạ Tuyết không nhịn được, cười một tiếng, nhìn người này, nước mắt lại lăn xuống.
Hàn Văn Hạo lại ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt kích động của Hạ Tuyết, chậm rãi khẽ dụ dỗ nói: "Tiếp nhận hoa của anh không? Hạ tiểu thư ——"
Hạ Tuyết ngọt ngào, cười nhỏ, ôm bó hoa hồng xinh đẹp đỏ thẫm, nước mắt lại kích động rơi vào trong bông hoa.
Hàn Văn Hạo khẽ mỉm cười, đưa tay nhét vào trong túi áo mình, móc ra một cái hộp nhung màu đỏ thẫm, vừa cúi đầu, vừa mở ra, lấy dũng khí nói: "Thân ái, gần đây anh thường chú ý lúc em đeo nhẫn, tất cả đều thật to sáng lấp lánh, như tự hào cuộc đời của em, cuộc đời sáng lạn, cho nên anh tìm kiếm chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp nhất trên thế giới, chọn một chiếc —— Lần trước anh đi Anh quốc đi thăm triển lãm châu báu nhẫn kim cương Hoàng thất, chiếc nhẫn này 18 Karla —— Em cảm thấy hài lòng không?"
Hắn nói xong, liền mở cái hộp đỏ thẫm, vừa nhìn Hạ Tuyết, vừa mỉm cười nhìn cô.
Hạ Tuyết vui vẻ cười nhìn một chiếc nhẫn kim cương thật to, 18 Karla tôn quý nằm trong cái hộp đỏ thẫm, lúc mở hộp, phát ra ánh sáng rực rỡ nhất, xinh đẹp nhất, trong lòng của cô tràn ngập hạnh phúc, cảm thấy tất cả giống như đang nằm mơ, cô ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Hàn Văn Hạo ——
"Hạ Tuyết —— Gả cho anh! Anh sẽ yêu em cả cuộc đời! chăm sóc em, bảo vệ em!" Hàn Văn Hạo lại nhìn Hạ Tuyết, kích động nói.
Hạ Tuyết cười nhỏ, nhìn chiếc nhẫn kia, có chút xấu hổ không lên tiếng.
Hàn Văn Hạo nhìn bộ dáng cô thẹn thùng như vậy, trong lòng kích động, chậm rãi cầm chiếc nhẫn kim cương trong hộp nhung, khẽ nâng bàn tay nhỏ bé của cô, đem cái vòng tròn nhỏ, đeo vào ngón tay áp út của cô!
Bùm —— cả bầu trời lại vang lên tiếng pháo hoa rực rỡ chiếu sáng, trăm sắc hoa nở rộ trên bầu trời.
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt, mọi người cùng nhau hô to: "Chúc mừng hai người ——"
Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết trong tiếng chúc phúc của mọi người, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm đối phương, biết ơn đối phương, yêu và hiểu nhau không cần lời nói, hai tròng mắt cũng không khỏi rưng rưng, nở nụ cười, cuối cùng xúc động ôm nhau hôn, lúc này, bầu trời có tuyết chậm rãi rơi xuống, ♂ ♀ ∞ ☆ 。◕‿◕。 ☀diendanlequydon.comxôn xao mang theo một chút dịu dàng và chúc phúc đi vào trong thế giới của bọn họ, hai người cũng đang ở trong thế giới của mình, thắm thiết ôm hôn, đi cùng bọn họ là pháo hoa lấp lánh, những tràng tiếng vỗ tay và rất nhiều lời chúc phúc ——
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.