Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc
Chương 483: Tình yêu bất diệt
Hàn Trinh Trinh
13/05/2014
Mưa phùn bay tán loạn!
Hàn Văn Hạo vẫn đứng trong mưa, hai tay cắm túi quần, cúi đầu, đạp một cục đá nhỏ, rốt cuộc phía sau xe có tiếng động nhẹ vang lên, cửa xe mở ra, sắc mặt hắn bình tĩnh nhìn Hạ Tuyết, cô một cái áo sơ mi màu cà phê, quần sọt màu nâu, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, mang mắt kính đen, vẫn đi giày cao gót lúc mặc dạ phục, bước ra xe, không cẩn thận loạng choạng một chút, hắn vội vàng vươn tay, nắm chặt cổ tay của cô, để cho cô đứng vững người.
Hạ Tuyết không nhịn được ngẩng đầu, nhìn gương mặt ướt đẫm của hắn, tức giận nói: "Anh đứng bên ngoài làm gì? Không ra phía trước chờ ? Cả người cũng ướt hết rồi"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn cô.
Hạ Tuyết không muốn nói chuyện, xoay người chuẩn bị muốn bước đi, Hàn Văn Hạo lại nắm chặt cổ tay của cô, tay nhè nhẹ đi xuống lòng bàn tay, nắm chặt tay bàn tay nhỏ bé của cô. . . . . .
Hạ Tuyết không muốn giãy giụa, để mặc cho hắn dắt, không nhịn được nhớ tới, hai người đã từng mười ngón tay đan nhau đi ở trên đường, vô cùng thân mật ôm nhau, tình ý nồng nàn hôn nhau, hôm nay lại xa xôi như vậy, cô không nhịn được buông lỏng cả người, lòng bàn tay cũng dần dần mềm nhũn, Hàn Văn Hạo nhìn cô như vậy, lập tức mười ngón tay đan nhau, nhẹ nhàng dắt cô đi về phía trước.
Mưa phùn bay tán loạn, bồng bềnh lẻ loi, người người trong phố xá sầm uất, vẫn náo nhiệt, cám ơn thế gian có các người, để cho thế giới này trở nên rực rỡ náo nhiệt, để cho một số người tịch mịch, sẽ không quá tịch mịch.
Hàn Văn Hạo dắt Hạ Tuyết đi về phía trước, hai người cùng im lặng, đều không lên tiếng, ở trong đám người, đẩy đẩy chen chen bước thẳng qua, lâu lâu, bả vai Hạ Tuyết bị người va chạm vào một phát, Hàn Văn Hạo lập tức khẽ kéo Hạ Tuyết vào trong ngực của mình, vươn tay nhẹ nắm bả vai của cô, một đường đi về phía trước. . . . . . im lặng như vậy, im lặng cho đến khi Hạ Tuyết đi qua một phòng ảnh, trong lòng cô lập tức lạnh lẽo, quay đầu nhìn về phía Hàn Văn Hạo nói: "Anh. . . . . . anh cứ như vậy kéo em ra ngoài, lại không có mang tiền chứ? Nếu là vậy, em thật sự sẽ không đi với anh nữa . . . . . ."
Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn Hạ Tuyết, đột nhiên giật mình.
Hạ Tuyết nhìn hắn, trừng to mắt. . . . . .
Hàn Văn Hạo nhìn cô, lại cười khẽ, cuối cùng từ trong túi âu phục của mình, móc bóp ra, nhìn cô nói: "Anh sẽ không phạm phải sai lầm thấp kém này, lần thứ ba!"
Hạ Tuyết không tức giận nhìn hắn.
"Đi thôi. . . . . ." Hàn Văn Hạo lại dắt cô, mỉm cười đi về phía trước, vừa đi vừa nhẹ giọng hỏi: "Còn tức giận không?"
Hạ Tuyết không lên tiếng, tay cũng không nhịn được thả lỏng trong lòng bàn tay của hắn.
Hai người đi bộ dọc theo đường tới phía trước, rốt cuộc theo lời Hàn Văn Hạo đi tới quán lẫu, nhưng vừa đi đến trước cửa quán lẫu kia, Hạ Tuyết kinh hãi, ngẩng đầu nhìn giữa quán, bà chủ quán lẫu thoạt nhìn như người một nhà, quán thật sự không quá tươm tất, bảng hiệu trước cửa quán bị gãy một khúc, dùng một loại nhựa dẻo trong suốt dán không quá chắc chắn, sau đó cô còn nhìn thấy người bên trong tường thủy tinh, hai, ba người ngồi kiểu Nhật trên sàn nhà, vừa uống rượu, vừa ăn lẩu, rất náo nhiệt, thỉnh thoảng còn chơi đoán số. . . . . .
Hạ Tuyết thật sự không dám tưởng tượng, người như Hàn Văn Hạo, có thể tìm đến loại địa phương này? Cô chỉ vào quán lẩu, quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo, nói: "Anh nói. . . . . . quán lẩu, chính là chỗ này?"
"Ừ. . . . . . Anh đã tới một lần. . . . . . Mùi vị không tệ. . . . . ." Hàn Văn Hạo nhìn lại Hạ Tuyết, thật lòng nói.
"Anh. . . . . ." Hạ Tuyết không tin nổi, nhìn hắn.
Hàn Văn Hạo cũng không lên tiếng, lấy ra cái mũ, đổi lên cho Hạ Tuyết, rồi vươn tay, ôm khẽ cái eo nhỏ của cô, dẫn cô đi vào trong, vừa đi vừa nói: "Vào thôi. . . . . ."
Hạ Tuyết vừa kinh ngạc, vừa không nhịn được tựa vào trong ngực Hàn Văn Hạo, đi vào quán lẩu nóng hừng hực !
"Hoan nghênh đến quán!" Trong quán truyền đến giọng nói của một người già và giọng nói trong trẻo một người tuổi còn trẻ, cùng lúc vang lên, nghe vô cùng cảm động, Hạ Tuyết sợ bị người khác nhận ra, vẫn cúi đầu, nhưng nghe giọng nói như vậy, không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn trước mặt một cái, liền thấy một bà già đã hơn 70 tuổi, mặc áo bông màu tím, đeo tạp dề màu trắng, đang dùng khăn lau, lau tay, mặt đỏ bừng nhìn mình, cô gái nhỏ trẻ tuổi đó, khoảng 19 tuổi, để tóc ngắn, nở nụ cười hoạt bát, tươi trẻ, rất nhiệt tình, cười nói với mình: "Hoan nghênh ghé đến quán lẩu! !"
Hạ Tuyết nhướng mày, có chút khó khăn xoay đầu lại nhìn Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo ôm lấy Hạ Tuyết, nói với bọn họ: "Chỗ hai người. . . . . . sát tường, bạn gái của tôi sợ lạnh"
"Tốt ! ! Đi theo tôi! !" Cô gái nhỏ sảng khoái vội dẫn Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết đi vào bên trong quán, đi tới gần vị trí bên trong tường, dùng khăn lau, lau tới lau lui mấy cái, mới lại nhìn anh chàng trai đẹp Hàn Văn Hạo, ngây ngốc cười nói: "Anh đẹp trai! Chị gái xinh đẹp, mời ngồi! quán lẩu chúng tôi, rất lãng mạn lại ăn ngon! Bảo đảm các người hài lòng! ! ! !"
"Đan Đan a! !" Bà già đứng trước quá, cười gọi: "Người anh em này đã tới, nói bạn gái của hắn thích ăn trứng cá của quán chúng ta ! ! Cháu mau lấy nồi lẩu, bỏ nhiều viên trứng cá nhỏ, thịt dê và thịt bò, làm ba món ăn a!"
"Dạ được ! !" Đan Đan vui vẻ xoay người, để cho bọn họ ngồi trước, tự mình đi chuẩn bị.
"Ngồi đi. . . . . ." Hàn Văn Hạo đỡ Hạ Tuyết ngồi xuống chiếc ghế vuông, mình cũng ngồi đối diện, sau đó nhìn nét mặt ngạc nhiên của cô, mỉm cười nói: "Thế nào? Không thích nơi này? Hay quen xa hoa cuộc sống, không thích ứng?"
Hạ Tuyết ngồi trước bàn, nhìn Hàn Văn Hạo “chậc” một tiếng, cầm cái muỗng trong ống đũa, gõ mặt bàn, nói: "Em nhìn thân phận cao quý của anh, cảm thấy anh chọn loại địa phương này, thật sự là quá chịu thiệt cho anh"
"Em thích là tốt rồi. . . . . ." Hàn Văn Hạo nhìn nụ cười của cô gái nhỏ kia thật xinh đẹp, tươi trẻ, đang bưng một mâm món lẩu đi tới trước mặt bọn họ nói: "Món lẩu của quán chúng tôi, bảo đảm các người ăn xong sẽ thèm thuồng! ! cầu còn không được! !"
Hạ Tuyết nghe lời này, không nhịn được, cười một tiếng.
Cô gái nhỏ kia bên đặt lẩu xuống, vừa cúi đầu, tò mò nhìn Hạ Tuyết nói: "Tiểu thư, nhìn cô rất quen mặt nha? Có chút giống ngôi sao lớn à?"
Hạ Tuyết khẽ cắn môi, đẩy mắt kính to, nhìn cô gái nhỏ kia mỉm cười nói: "Có người nói, tôi rất giống Hạ Tuyết, cô cảm thấy tôi giống không?"
Hàn Văn Hạo mỉm cười cầm đũa lên, ngẩng đầu nhìn cô bé kia.
Cô gái nhỏ nhướng mày, nhìn cô thật lâu, thật lâu, ha ha cười to, nói: "Làm sao có thể? Nếu cô là Hạ Tuyết, cô làm người phát ngôn cho quán lẩu chúng tôi được không? Tôi cho cô biết nha, Hạ Tuyết là thần tượng của tôi, trên tường có dán áp-phích của cô ấy! Thấy không?"
Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết vừa nghe, ngẩng đầu lên, nhìn trên tường, quả nhiên có dán hình của Hạ Tuyết mặc chiếc váy dài pha lê trể ngực, lúc còn ở Pháp, đứng giữa không gian hư ảo tung bay, nhìn ống kính, dáng dấp mê hoặc, kỳ ảo. . . . . .
"Hạ Tuyết của tôi xinh đẹp chứ? Hừ! ! Quán của Tiểu Vương sát vách, lại trưng bày hình Trầm Ngọc Lộ Nhật Bản, rất đáng đánh đòn! ! Cho nên tôi không thèm lui tới với hắn! !" Cô gái nhỏ vừa bày xong lẩu, vừa lảm nhảm nói: "Ảnh hậu, không phải bình thường có thể làm được! ! Trầm Ngọc Lộ là ảnh hậu ngoại quốc, làm sao giống Hạ Tuyết chúng ta a! Ảnh hậu của chúng ta, vừa đẹp, vừa đáng yêu, lần đó tôi xem sự kiện CD kia, tôi lo lắng muốn chết! Còn theo dõi Đài Truyền Hình cả buổi tối, muốn ở trước mặt cô ấy nói, chúng tôi tin tưởng cô ấy, ủng hộ cô ấy! ! Tôi xem bộ phim “Dịu dàng” của cô ấy, thi vào học viện điện ảnh, theo đuổi giấc mộng! ! Trầm Ngọc Lộ có gì sao? Giải thưởng Bách Hoa lần này, mọi người bàn chuyện cô ta tranh giành ảnh hậu với Hạ Tuyết, tôi nhổ vào! ! Tại sao cô ta muốn tranh giành với Hạ Tuyết chúng ta?"
Hạ Tuyết ngây người nhìn cô gái nhỏ, cúi đầu nói một chút chuyện của giới giải trí, cô mới phát hiện, gần đây bởi vì xảy ra rất nhiều chuyện, mà làm trễ nãi công việc, cũng không có nghĩ tới, cuộc sống của mình, có thể đem lại nhiều ảnh hưởng cho người khác như vậy, cô xúc động, trong lòng cảm thấy một chút ấm áp, nhìn cô gái nhỏ, lơ đãng hỏi: "Vậy . . . . . . Có thích Hạ Tuyết không?"
"Thích a!" Cô gái nhỏ mỉm cười nhìn Hạ Tuyết, rất nhiệt tình nói: "Lúc tôi xem buổi lễ trao giải Kim Mã, căng thẳng con ngươi muốn rớt ra ngoài, lúc nhìn thấy cô ấy đoạt giải, tôi cũng muốn khóc! ! Cô cũng không biết, tôi rất sùng bái cô ấy, cô ấy là thần tượng hoàn mỹ nhất trong cảm nhận của tôi! ! Cô nhìn hình cô ấy chụp trong bộ phim “Dịu dàng” đi, nhìn thật đẹp a! Vì ước mơ ấp ủ lâu như vậy, rốt cuộc đã tiến tới phía trước rồi"
Hai tròng mắt Hạ Tuyết đột nhiên ửng đỏ, nhìn cô gái nhỏ, nhìn cô gái trẻ tuổi này, nụ cười động lòng người, nhớ chưa bao lâu, mình cũng có nụ cười chân thật, hồn nhiên như vậy, mặc dù mang thai ở trong một trấn nhỏ, cũng dễ dàng vui vẻ sống tốt, đối với tương lai, còn chưa mờ mịt. . . . . . Hai tròng mắt của cô lóe lên, vội vàng cúi đầu, không lên tiếng.
"Tới đây! Trứng cá đến rồi! Cá trứng các loại đã tới! ! Còn có các loại món ăn kèm theo! ! Cô phải từ từ ăn a! !" Bà già đột nhiên nắm bả vai Hạ Tuyết, mỉm cười nói: "Người anh em này lần trước tới đây thử trứng cá quán chúng tôi, nhưng chúng tôi bị hù chết! ! Mấy đội hộ vệ đem quán chúng tôi vây lại, vừa vặn ngày đó cháu gái của tôi không có ở đây, một mình tôi trông quán, thấy một người như vậy đi tới, sau đó thử tất cả món trứng cá nơi này của chúng tôi, nhưng không nói gì, Ôi chao, làm trái tim tôi treo ngược lên, thật căng thẳng a, hôm nay xem ra, không có phô trương, chắc chắn là cùng bạn gái tới ăn, ăn cái gì nha, phải hưởng thụ cho tốt, không cần ủng hộ rầm rộ!"
Hạ Tuyết không nhịn được nhìn về phía Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo chỉ cười nhẹ, nhìn nồi lẩu đã sôi trào lên, hắn cầm tất cả đĩa trứng cá, cho vào nồi.
"Hai người từ từ ăn ha...! !" Bà lão và cháu gái lập tức đi ra ngoài, có một người khách gọi một đĩa thịt dê.
Hạ Tuyết nhìn bà lão này, cháu gái thật vui vẻ bận trước bận sau, cô đột nhiên cười khẽ. . . . . ."Thật ra thì vui vẻ, có thể rất đơn giản. . . . . ."
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, cầm đũa lên, khuấy nhẹ trứng cá trong nồi, chậm rãi nói: "Trứng cá nơi này thật không tệ, em ăn nhiều một chút. . . . . ."
Hạ Tuyết không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn hắn nói: "Em đối với thức ăn, yêu cầu không cao."
"Anh yêu cầu cao! Sự lựa chọn của anh, vĩnh viễn đều là tốt nhất!" Hàn Văn Hạo thêm một đĩa trứng cá khác.
Hạ Tuyết nhìn hắn, không biết nên nói gì, lại phát hiện, tóc của hắn còn ướt đẫm, liền kéo khăn giấy, đưa cho hắn nói: "Lau một chút đi. . . . . ."
Hàn Văn Hạo nhìn cô một cái, cầm lấy khăn giấy, lau nhẹ nước mưa trên mặt.
Hạ Tuyết nhìn hắn là người cao quý như vậy, lại cùng với mình ngồi trong một cái quán bình thường ăn, ánh mắt cô đột nhiên chớp một cái, có chút ươn ướt, lập tức cúi đầu, nhìn nồi lẩu đang sôi, trứng cá nổi lên phía trên, cô vui vẻ cầm đũa, nâng chén lên, cầm đũa muốn gắp nhưng lại không gắp được, Hàn Văn Hạo liền cầm cái muỗng, múc một ít viên thả vào trong chén của cô.
Hạ Tuyết không nhìn hắn, chỉ nói tiếng cám ơn, lập tức gắp lên ăn, có mùi thơm rất quen, lan ra khắp khoang miệng, cô vui vẻ ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Ăn thật ngon a! ! rất thơm, rất thơm! ! Mặc dù ăn ngon nhất, nhưng em lại phát hiện, nó có một mùi vị rất quen . . . . . ."
Hàn Văn Hạo nhìn cô, mỉm cười nói: "Còn nhớ anh đã từng đưa qua cho em trứng cá không?"
Hạ Tuyết vừa ăn, vừa nghĩ nghĩ, nhìn hắn nói: "Nhớ! Thế nào?"
Hàn Văn Hạo nhìn cô mỉm cười nói: "Ông lão kia và bà lão này là vợ chồng. . . . . ."
"À?" Hạ Tuyết giật mình quay đầu, nhìn bà lão vẫn vui vẻ đi tới đi lui ở trong quán, thu xếp ăn uống, cô quay đầu lại nhìn Hàn Văn Hạo, không thể tin được nói: "Không thể nào! Làm sao lại trùng hợp như thế? Làm sao anh biết?"
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết một lát, khẽ mỉm cười nói: "Lúc Tả An Na dẫn người đi nếm thử trứng cá, ông lão kia ngạc nhiên, nói với cô ấy, nếu muốn tìm trứng cá ăn ngon nhất thì đến tới nơi đây, bởi vì vợ của ông ta làm ra trứng cá ăn ngon nhất. . . . . ."
Hạ Tuyết giật mình nghe xong, nói: "Vậy tại sao bọn họ không ở cùng nhau?"
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, đưa mắt nhìn thật lâu, chậm rãi nói: "Bọn họ tách ra, vẫn không ở cùng nhau, lại làm cùng một món ăn. . . . . ."
"Tại sao?" Hạ Tuyết kỳ quái nhìn hắn hỏi.
Hàn Văn Hạo lắc đầu, lấy thêm cái muỗng múc một khối trứng cá, thả vào trong chén của cô, rồi chậm rãi nói: "Con người có rất nhiều bí mật, ai có thể hiểu hết? Lúc tách ra, chỉ trong nháy mắt, tuy nhiên phải chịu đựng cả đời".
Hạ Tuyết không lên tiếng, chỉ tiếp tục ăn trứng cá, cô là người cuồng ăn, ăn được rất nhiều món, ăn như hổ đói, Hàn Văn Hạo nhìn cô ăn rất nhanh, liền cầm một chai cola rót vào trong ly, đưa cho cô nói: "Uống chút, đừng ăn nhanh quá . . . . . ."
"Ăn rất ngon !" Hạ Tuyết vừa ăn, vừa hài lòng cười nói, nhưng vì có chút cay, cho nên ho khan một tiếng, Hàn Văn Hạo có chút đau lòng nhìn cô, nói: "Em có cảm thấy cô gái nhỏ trong quán này, rất giống em hay không?"
Hạ Tuyết cười khẽ, gắp một khối trứng cá, vừa ăn vừa nói: "Cô ấy xinh đẹp hơn em, may mắn hơn hơn em, ít ra còn có bà nội thương yêu. . . . . . Có bà nội gọi tên của cô ấy, trước kia em thường ngủ đến lúc nửa đêm, ngủ xong, nhìn trong phòng trống rỗng, bắt chước người ta có ông nội, bà nội, nhẹ nhàng kêu mình. . . . . . Hạ Tuyết a. . . . . . Hạ Tuyết. . . . . . em suy nghĩ, người thân gọi em, rốt cuộc có cảm giác như thế nào? Chắc chắn rất hạnh phúc. . . . . . cho đến bây giờ em vẫn nhớ cha mẹ của em gọi tên em, giọng nói kia. . . . . . Bọn họ sẽ gọi. . . . . . Tuyết Nhi. . . . . . Tuyết Nhi a. . . . . . Tuyết Nhi đừng bướng bỉnh, tới đây với mẹ. . . . . . Mẹ thương. . . . . ."
Hàn Văn Hạo nhìn cô.
Có lẽ vì lẩu quá cay, Hạ Tuyết hít mũi một cái, hốc mắt đỏ bừng, nói: "Những người như các anh, làm sao có thể hiểu, những người như chúng tôi, cả đời cũng không thể có lỗi với bản thân mình, loại cảm giác thế nào?"
"Anh không thương em sao?" Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết đột nhiên hỏi.
Hạ Tuyết chớp mắt, không lên tiếng, có mấy lời, không thể nói.
Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo có chút thắm thiết nhìn Hạ Tuyết nói: "Anh yêu em không đủ sao? Anh đã nói yêu thì cả đời anh, có thể chỉ biết nói tiếng yêu với một người thôi. . . . . . Anh. . . . . . Anh cũng sẽ gọi em là Tuyết Nhi, cho em tình yêu thương nhiều nhất, cho anh một chút thời gian, để cho anh giải quyết mọi chuyện . . . . Lần trước, không phải dưới tàng cây anh đào, anh đã thề rồi sao? Em không tin anh sao?"
Hạ Tuyết cúi đầu, nhìn nồi lẩu, nóng hổi.
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết im lặng như vậy, hắn cắn răng, hai tròng mắt xẹt qua một chút đau lòng nói: "Em có chuyện gì hãy nói với anh, anh sẽ giải quyết tất cả, nếu em cảm thấy thái độ của anh cư xử với Thư Lôi không đúng, em nói với anh. . . . . . Được không?"
Hạ Tuyết đột nhiên cười nhẹ, nghẹn ngào, cầm đũa, ăn trứng cá.
Hàn Văn Hạo nhìn thái độ của cô như vậy, có chút bất đắc dĩ nói: "Không thể nói với anh sao? Cứ quyết ý tách khỏi anh sao? Hay . . . . . Lựa chọn Daniel, làm cho em vui vẻ hơn?"
Hạ Tuyết đột nhiên phát hiện nơi cổ họng có chút đắng chát, hai mắt nhấp nháy.
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, có chút hoài nghi nói: "Rốt cuộc em có yêu anh không? Hay không yêu anh? Anh không nhìn ra được, em đối với anh có một chút dũng cảm! Tất cả mọi thứ, đều do anh may mắn chiếm đoạt trở về, sáu năm trước cũng thế, sáu năm sau cũng thế! !"
Hạ Tuyết không lên tiếng, lại cầm đũa, đang gắp trứng cá ăn, thật cay, thật cay, đầu đầy mồ hôi, nước mắt chảy ròng, nhưng vẫn ăn rất nhanh, nóng bỏng như vậy, nhưng vẫn liều mạng nuốt xuống, Hàn Văn Hạo nhìn không đành lòng, nắm chặt cánh tay của cô nói: "Hơi nóng! ! Đừng ăn nhanh như vậy!"
"Anh đẹp trai! ! Bà nội tôi mời hai người uống rượu Anh đào! !" Cô gái nhỏ không biết từ nơi đó nhảy ra, cầm bình rượu và cái ly đặt trước mặt bọn họ, lại nhìn sắc mặt của hai người bọn họ không đúng, cô miễn cưỡng cười ha ha, nói: "Hai người từ từ uống............... rượu này không say. . . . . ."
"Cám ơn" Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, nói cám ơn.
"Không cần cảm ơn!" Cô gái nhỏ sảng khoái đáp, lại liếc nhìn Hạ Tuyết một cái, có chút kỳ quái cười ha hả nói: "Cô thật có chút giống Hạ Tuyết, càng nhìn càng giống, nếu đúng thì thật là tốt, ảnh hậu tới nhà chúng ta rồi, ha ha. . . . . ."
Cô gái nhỏ vừa nói vừa cầm cái khay chạy mất!
Hàn Văn Hạo vẫn đứng trong mưa, hai tay cắm túi quần, cúi đầu, đạp một cục đá nhỏ, rốt cuộc phía sau xe có tiếng động nhẹ vang lên, cửa xe mở ra, sắc mặt hắn bình tĩnh nhìn Hạ Tuyết, cô một cái áo sơ mi màu cà phê, quần sọt màu nâu, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, mang mắt kính đen, vẫn đi giày cao gót lúc mặc dạ phục, bước ra xe, không cẩn thận loạng choạng một chút, hắn vội vàng vươn tay, nắm chặt cổ tay của cô, để cho cô đứng vững người.
Hạ Tuyết không nhịn được ngẩng đầu, nhìn gương mặt ướt đẫm của hắn, tức giận nói: "Anh đứng bên ngoài làm gì? Không ra phía trước chờ ? Cả người cũng ướt hết rồi"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn cô.
Hạ Tuyết không muốn nói chuyện, xoay người chuẩn bị muốn bước đi, Hàn Văn Hạo lại nắm chặt cổ tay của cô, tay nhè nhẹ đi xuống lòng bàn tay, nắm chặt tay bàn tay nhỏ bé của cô. . . . . .
Hạ Tuyết không muốn giãy giụa, để mặc cho hắn dắt, không nhịn được nhớ tới, hai người đã từng mười ngón tay đan nhau đi ở trên đường, vô cùng thân mật ôm nhau, tình ý nồng nàn hôn nhau, hôm nay lại xa xôi như vậy, cô không nhịn được buông lỏng cả người, lòng bàn tay cũng dần dần mềm nhũn, Hàn Văn Hạo nhìn cô như vậy, lập tức mười ngón tay đan nhau, nhẹ nhàng dắt cô đi về phía trước.
Mưa phùn bay tán loạn, bồng bềnh lẻ loi, người người trong phố xá sầm uất, vẫn náo nhiệt, cám ơn thế gian có các người, để cho thế giới này trở nên rực rỡ náo nhiệt, để cho một số người tịch mịch, sẽ không quá tịch mịch.
Hàn Văn Hạo dắt Hạ Tuyết đi về phía trước, hai người cùng im lặng, đều không lên tiếng, ở trong đám người, đẩy đẩy chen chen bước thẳng qua, lâu lâu, bả vai Hạ Tuyết bị người va chạm vào một phát, Hàn Văn Hạo lập tức khẽ kéo Hạ Tuyết vào trong ngực của mình, vươn tay nhẹ nắm bả vai của cô, một đường đi về phía trước. . . . . . im lặng như vậy, im lặng cho đến khi Hạ Tuyết đi qua một phòng ảnh, trong lòng cô lập tức lạnh lẽo, quay đầu nhìn về phía Hàn Văn Hạo nói: "Anh. . . . . . anh cứ như vậy kéo em ra ngoài, lại không có mang tiền chứ? Nếu là vậy, em thật sự sẽ không đi với anh nữa . . . . . ."
Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn Hạ Tuyết, đột nhiên giật mình.
Hạ Tuyết nhìn hắn, trừng to mắt. . . . . .
Hàn Văn Hạo nhìn cô, lại cười khẽ, cuối cùng từ trong túi âu phục của mình, móc bóp ra, nhìn cô nói: "Anh sẽ không phạm phải sai lầm thấp kém này, lần thứ ba!"
Hạ Tuyết không tức giận nhìn hắn.
"Đi thôi. . . . . ." Hàn Văn Hạo lại dắt cô, mỉm cười đi về phía trước, vừa đi vừa nhẹ giọng hỏi: "Còn tức giận không?"
Hạ Tuyết không lên tiếng, tay cũng không nhịn được thả lỏng trong lòng bàn tay của hắn.
Hai người đi bộ dọc theo đường tới phía trước, rốt cuộc theo lời Hàn Văn Hạo đi tới quán lẫu, nhưng vừa đi đến trước cửa quán lẫu kia, Hạ Tuyết kinh hãi, ngẩng đầu nhìn giữa quán, bà chủ quán lẫu thoạt nhìn như người một nhà, quán thật sự không quá tươm tất, bảng hiệu trước cửa quán bị gãy một khúc, dùng một loại nhựa dẻo trong suốt dán không quá chắc chắn, sau đó cô còn nhìn thấy người bên trong tường thủy tinh, hai, ba người ngồi kiểu Nhật trên sàn nhà, vừa uống rượu, vừa ăn lẩu, rất náo nhiệt, thỉnh thoảng còn chơi đoán số. . . . . .
Hạ Tuyết thật sự không dám tưởng tượng, người như Hàn Văn Hạo, có thể tìm đến loại địa phương này? Cô chỉ vào quán lẩu, quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo, nói: "Anh nói. . . . . . quán lẩu, chính là chỗ này?"
"Ừ. . . . . . Anh đã tới một lần. . . . . . Mùi vị không tệ. . . . . ." Hàn Văn Hạo nhìn lại Hạ Tuyết, thật lòng nói.
"Anh. . . . . ." Hạ Tuyết không tin nổi, nhìn hắn.
Hàn Văn Hạo cũng không lên tiếng, lấy ra cái mũ, đổi lên cho Hạ Tuyết, rồi vươn tay, ôm khẽ cái eo nhỏ của cô, dẫn cô đi vào trong, vừa đi vừa nói: "Vào thôi. . . . . ."
Hạ Tuyết vừa kinh ngạc, vừa không nhịn được tựa vào trong ngực Hàn Văn Hạo, đi vào quán lẩu nóng hừng hực !
"Hoan nghênh đến quán!" Trong quán truyền đến giọng nói của một người già và giọng nói trong trẻo một người tuổi còn trẻ, cùng lúc vang lên, nghe vô cùng cảm động, Hạ Tuyết sợ bị người khác nhận ra, vẫn cúi đầu, nhưng nghe giọng nói như vậy, không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn trước mặt một cái, liền thấy một bà già đã hơn 70 tuổi, mặc áo bông màu tím, đeo tạp dề màu trắng, đang dùng khăn lau, lau tay, mặt đỏ bừng nhìn mình, cô gái nhỏ trẻ tuổi đó, khoảng 19 tuổi, để tóc ngắn, nở nụ cười hoạt bát, tươi trẻ, rất nhiệt tình, cười nói với mình: "Hoan nghênh ghé đến quán lẩu! !"
Hạ Tuyết nhướng mày, có chút khó khăn xoay đầu lại nhìn Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo ôm lấy Hạ Tuyết, nói với bọn họ: "Chỗ hai người. . . . . . sát tường, bạn gái của tôi sợ lạnh"
"Tốt ! ! Đi theo tôi! !" Cô gái nhỏ sảng khoái vội dẫn Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết đi vào bên trong quán, đi tới gần vị trí bên trong tường, dùng khăn lau, lau tới lau lui mấy cái, mới lại nhìn anh chàng trai đẹp Hàn Văn Hạo, ngây ngốc cười nói: "Anh đẹp trai! Chị gái xinh đẹp, mời ngồi! quán lẩu chúng tôi, rất lãng mạn lại ăn ngon! Bảo đảm các người hài lòng! ! ! !"
"Đan Đan a! !" Bà già đứng trước quá, cười gọi: "Người anh em này đã tới, nói bạn gái của hắn thích ăn trứng cá của quán chúng ta ! ! Cháu mau lấy nồi lẩu, bỏ nhiều viên trứng cá nhỏ, thịt dê và thịt bò, làm ba món ăn a!"
"Dạ được ! !" Đan Đan vui vẻ xoay người, để cho bọn họ ngồi trước, tự mình đi chuẩn bị.
"Ngồi đi. . . . . ." Hàn Văn Hạo đỡ Hạ Tuyết ngồi xuống chiếc ghế vuông, mình cũng ngồi đối diện, sau đó nhìn nét mặt ngạc nhiên của cô, mỉm cười nói: "Thế nào? Không thích nơi này? Hay quen xa hoa cuộc sống, không thích ứng?"
Hạ Tuyết ngồi trước bàn, nhìn Hàn Văn Hạo “chậc” một tiếng, cầm cái muỗng trong ống đũa, gõ mặt bàn, nói: "Em nhìn thân phận cao quý của anh, cảm thấy anh chọn loại địa phương này, thật sự là quá chịu thiệt cho anh"
"Em thích là tốt rồi. . . . . ." Hàn Văn Hạo nhìn nụ cười của cô gái nhỏ kia thật xinh đẹp, tươi trẻ, đang bưng một mâm món lẩu đi tới trước mặt bọn họ nói: "Món lẩu của quán chúng tôi, bảo đảm các người ăn xong sẽ thèm thuồng! ! cầu còn không được! !"
Hạ Tuyết nghe lời này, không nhịn được, cười một tiếng.
Cô gái nhỏ kia bên đặt lẩu xuống, vừa cúi đầu, tò mò nhìn Hạ Tuyết nói: "Tiểu thư, nhìn cô rất quen mặt nha? Có chút giống ngôi sao lớn à?"
Hạ Tuyết khẽ cắn môi, đẩy mắt kính to, nhìn cô gái nhỏ kia mỉm cười nói: "Có người nói, tôi rất giống Hạ Tuyết, cô cảm thấy tôi giống không?"
Hàn Văn Hạo mỉm cười cầm đũa lên, ngẩng đầu nhìn cô bé kia.
Cô gái nhỏ nhướng mày, nhìn cô thật lâu, thật lâu, ha ha cười to, nói: "Làm sao có thể? Nếu cô là Hạ Tuyết, cô làm người phát ngôn cho quán lẩu chúng tôi được không? Tôi cho cô biết nha, Hạ Tuyết là thần tượng của tôi, trên tường có dán áp-phích của cô ấy! Thấy không?"
Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết vừa nghe, ngẩng đầu lên, nhìn trên tường, quả nhiên có dán hình của Hạ Tuyết mặc chiếc váy dài pha lê trể ngực, lúc còn ở Pháp, đứng giữa không gian hư ảo tung bay, nhìn ống kính, dáng dấp mê hoặc, kỳ ảo. . . . . .
"Hạ Tuyết của tôi xinh đẹp chứ? Hừ! ! Quán của Tiểu Vương sát vách, lại trưng bày hình Trầm Ngọc Lộ Nhật Bản, rất đáng đánh đòn! ! Cho nên tôi không thèm lui tới với hắn! !" Cô gái nhỏ vừa bày xong lẩu, vừa lảm nhảm nói: "Ảnh hậu, không phải bình thường có thể làm được! ! Trầm Ngọc Lộ là ảnh hậu ngoại quốc, làm sao giống Hạ Tuyết chúng ta a! Ảnh hậu của chúng ta, vừa đẹp, vừa đáng yêu, lần đó tôi xem sự kiện CD kia, tôi lo lắng muốn chết! Còn theo dõi Đài Truyền Hình cả buổi tối, muốn ở trước mặt cô ấy nói, chúng tôi tin tưởng cô ấy, ủng hộ cô ấy! ! Tôi xem bộ phim “Dịu dàng” của cô ấy, thi vào học viện điện ảnh, theo đuổi giấc mộng! ! Trầm Ngọc Lộ có gì sao? Giải thưởng Bách Hoa lần này, mọi người bàn chuyện cô ta tranh giành ảnh hậu với Hạ Tuyết, tôi nhổ vào! ! Tại sao cô ta muốn tranh giành với Hạ Tuyết chúng ta?"
Hạ Tuyết ngây người nhìn cô gái nhỏ, cúi đầu nói một chút chuyện của giới giải trí, cô mới phát hiện, gần đây bởi vì xảy ra rất nhiều chuyện, mà làm trễ nãi công việc, cũng không có nghĩ tới, cuộc sống của mình, có thể đem lại nhiều ảnh hưởng cho người khác như vậy, cô xúc động, trong lòng cảm thấy một chút ấm áp, nhìn cô gái nhỏ, lơ đãng hỏi: "Vậy . . . . . . Có thích Hạ Tuyết không?"
"Thích a!" Cô gái nhỏ mỉm cười nhìn Hạ Tuyết, rất nhiệt tình nói: "Lúc tôi xem buổi lễ trao giải Kim Mã, căng thẳng con ngươi muốn rớt ra ngoài, lúc nhìn thấy cô ấy đoạt giải, tôi cũng muốn khóc! ! Cô cũng không biết, tôi rất sùng bái cô ấy, cô ấy là thần tượng hoàn mỹ nhất trong cảm nhận của tôi! ! Cô nhìn hình cô ấy chụp trong bộ phim “Dịu dàng” đi, nhìn thật đẹp a! Vì ước mơ ấp ủ lâu như vậy, rốt cuộc đã tiến tới phía trước rồi"
Hai tròng mắt Hạ Tuyết đột nhiên ửng đỏ, nhìn cô gái nhỏ, nhìn cô gái trẻ tuổi này, nụ cười động lòng người, nhớ chưa bao lâu, mình cũng có nụ cười chân thật, hồn nhiên như vậy, mặc dù mang thai ở trong một trấn nhỏ, cũng dễ dàng vui vẻ sống tốt, đối với tương lai, còn chưa mờ mịt. . . . . . Hai tròng mắt của cô lóe lên, vội vàng cúi đầu, không lên tiếng.
"Tới đây! Trứng cá đến rồi! Cá trứng các loại đã tới! ! Còn có các loại món ăn kèm theo! ! Cô phải từ từ ăn a! !" Bà già đột nhiên nắm bả vai Hạ Tuyết, mỉm cười nói: "Người anh em này lần trước tới đây thử trứng cá quán chúng tôi, nhưng chúng tôi bị hù chết! ! Mấy đội hộ vệ đem quán chúng tôi vây lại, vừa vặn ngày đó cháu gái của tôi không có ở đây, một mình tôi trông quán, thấy một người như vậy đi tới, sau đó thử tất cả món trứng cá nơi này của chúng tôi, nhưng không nói gì, Ôi chao, làm trái tim tôi treo ngược lên, thật căng thẳng a, hôm nay xem ra, không có phô trương, chắc chắn là cùng bạn gái tới ăn, ăn cái gì nha, phải hưởng thụ cho tốt, không cần ủng hộ rầm rộ!"
Hạ Tuyết không nhịn được nhìn về phía Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo chỉ cười nhẹ, nhìn nồi lẩu đã sôi trào lên, hắn cầm tất cả đĩa trứng cá, cho vào nồi.
"Hai người từ từ ăn ha...! !" Bà lão và cháu gái lập tức đi ra ngoài, có một người khách gọi một đĩa thịt dê.
Hạ Tuyết nhìn bà lão này, cháu gái thật vui vẻ bận trước bận sau, cô đột nhiên cười khẽ. . . . . ."Thật ra thì vui vẻ, có thể rất đơn giản. . . . . ."
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, cầm đũa lên, khuấy nhẹ trứng cá trong nồi, chậm rãi nói: "Trứng cá nơi này thật không tệ, em ăn nhiều một chút. . . . . ."
Hạ Tuyết không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn hắn nói: "Em đối với thức ăn, yêu cầu không cao."
"Anh yêu cầu cao! Sự lựa chọn của anh, vĩnh viễn đều là tốt nhất!" Hàn Văn Hạo thêm một đĩa trứng cá khác.
Hạ Tuyết nhìn hắn, không biết nên nói gì, lại phát hiện, tóc của hắn còn ướt đẫm, liền kéo khăn giấy, đưa cho hắn nói: "Lau một chút đi. . . . . ."
Hàn Văn Hạo nhìn cô một cái, cầm lấy khăn giấy, lau nhẹ nước mưa trên mặt.
Hạ Tuyết nhìn hắn là người cao quý như vậy, lại cùng với mình ngồi trong một cái quán bình thường ăn, ánh mắt cô đột nhiên chớp một cái, có chút ươn ướt, lập tức cúi đầu, nhìn nồi lẩu đang sôi, trứng cá nổi lên phía trên, cô vui vẻ cầm đũa, nâng chén lên, cầm đũa muốn gắp nhưng lại không gắp được, Hàn Văn Hạo liền cầm cái muỗng, múc một ít viên thả vào trong chén của cô.
Hạ Tuyết không nhìn hắn, chỉ nói tiếng cám ơn, lập tức gắp lên ăn, có mùi thơm rất quen, lan ra khắp khoang miệng, cô vui vẻ ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Ăn thật ngon a! ! rất thơm, rất thơm! ! Mặc dù ăn ngon nhất, nhưng em lại phát hiện, nó có một mùi vị rất quen . . . . . ."
Hàn Văn Hạo nhìn cô, mỉm cười nói: "Còn nhớ anh đã từng đưa qua cho em trứng cá không?"
Hạ Tuyết vừa ăn, vừa nghĩ nghĩ, nhìn hắn nói: "Nhớ! Thế nào?"
Hàn Văn Hạo nhìn cô mỉm cười nói: "Ông lão kia và bà lão này là vợ chồng. . . . . ."
"À?" Hạ Tuyết giật mình quay đầu, nhìn bà lão vẫn vui vẻ đi tới đi lui ở trong quán, thu xếp ăn uống, cô quay đầu lại nhìn Hàn Văn Hạo, không thể tin được nói: "Không thể nào! Làm sao lại trùng hợp như thế? Làm sao anh biết?"
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết một lát, khẽ mỉm cười nói: "Lúc Tả An Na dẫn người đi nếm thử trứng cá, ông lão kia ngạc nhiên, nói với cô ấy, nếu muốn tìm trứng cá ăn ngon nhất thì đến tới nơi đây, bởi vì vợ của ông ta làm ra trứng cá ăn ngon nhất. . . . . ."
Hạ Tuyết giật mình nghe xong, nói: "Vậy tại sao bọn họ không ở cùng nhau?"
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, đưa mắt nhìn thật lâu, chậm rãi nói: "Bọn họ tách ra, vẫn không ở cùng nhau, lại làm cùng một món ăn. . . . . ."
"Tại sao?" Hạ Tuyết kỳ quái nhìn hắn hỏi.
Hàn Văn Hạo lắc đầu, lấy thêm cái muỗng múc một khối trứng cá, thả vào trong chén của cô, rồi chậm rãi nói: "Con người có rất nhiều bí mật, ai có thể hiểu hết? Lúc tách ra, chỉ trong nháy mắt, tuy nhiên phải chịu đựng cả đời".
Hạ Tuyết không lên tiếng, chỉ tiếp tục ăn trứng cá, cô là người cuồng ăn, ăn được rất nhiều món, ăn như hổ đói, Hàn Văn Hạo nhìn cô ăn rất nhanh, liền cầm một chai cola rót vào trong ly, đưa cho cô nói: "Uống chút, đừng ăn nhanh quá . . . . . ."
"Ăn rất ngon !" Hạ Tuyết vừa ăn, vừa hài lòng cười nói, nhưng vì có chút cay, cho nên ho khan một tiếng, Hàn Văn Hạo có chút đau lòng nhìn cô, nói: "Em có cảm thấy cô gái nhỏ trong quán này, rất giống em hay không?"
Hạ Tuyết cười khẽ, gắp một khối trứng cá, vừa ăn vừa nói: "Cô ấy xinh đẹp hơn em, may mắn hơn hơn em, ít ra còn có bà nội thương yêu. . . . . . Có bà nội gọi tên của cô ấy, trước kia em thường ngủ đến lúc nửa đêm, ngủ xong, nhìn trong phòng trống rỗng, bắt chước người ta có ông nội, bà nội, nhẹ nhàng kêu mình. . . . . . Hạ Tuyết a. . . . . . Hạ Tuyết. . . . . . em suy nghĩ, người thân gọi em, rốt cuộc có cảm giác như thế nào? Chắc chắn rất hạnh phúc. . . . . . cho đến bây giờ em vẫn nhớ cha mẹ của em gọi tên em, giọng nói kia. . . . . . Bọn họ sẽ gọi. . . . . . Tuyết Nhi. . . . . . Tuyết Nhi a. . . . . . Tuyết Nhi đừng bướng bỉnh, tới đây với mẹ. . . . . . Mẹ thương. . . . . ."
Hàn Văn Hạo nhìn cô.
Có lẽ vì lẩu quá cay, Hạ Tuyết hít mũi một cái, hốc mắt đỏ bừng, nói: "Những người như các anh, làm sao có thể hiểu, những người như chúng tôi, cả đời cũng không thể có lỗi với bản thân mình, loại cảm giác thế nào?"
"Anh không thương em sao?" Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết đột nhiên hỏi.
Hạ Tuyết chớp mắt, không lên tiếng, có mấy lời, không thể nói.
Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo có chút thắm thiết nhìn Hạ Tuyết nói: "Anh yêu em không đủ sao? Anh đã nói yêu thì cả đời anh, có thể chỉ biết nói tiếng yêu với một người thôi. . . . . . Anh. . . . . . Anh cũng sẽ gọi em là Tuyết Nhi, cho em tình yêu thương nhiều nhất, cho anh một chút thời gian, để cho anh giải quyết mọi chuyện . . . . Lần trước, không phải dưới tàng cây anh đào, anh đã thề rồi sao? Em không tin anh sao?"
Hạ Tuyết cúi đầu, nhìn nồi lẩu, nóng hổi.
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết im lặng như vậy, hắn cắn răng, hai tròng mắt xẹt qua một chút đau lòng nói: "Em có chuyện gì hãy nói với anh, anh sẽ giải quyết tất cả, nếu em cảm thấy thái độ của anh cư xử với Thư Lôi không đúng, em nói với anh. . . . . . Được không?"
Hạ Tuyết đột nhiên cười nhẹ, nghẹn ngào, cầm đũa, ăn trứng cá.
Hàn Văn Hạo nhìn thái độ của cô như vậy, có chút bất đắc dĩ nói: "Không thể nói với anh sao? Cứ quyết ý tách khỏi anh sao? Hay . . . . . Lựa chọn Daniel, làm cho em vui vẻ hơn?"
Hạ Tuyết đột nhiên phát hiện nơi cổ họng có chút đắng chát, hai mắt nhấp nháy.
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, có chút hoài nghi nói: "Rốt cuộc em có yêu anh không? Hay không yêu anh? Anh không nhìn ra được, em đối với anh có một chút dũng cảm! Tất cả mọi thứ, đều do anh may mắn chiếm đoạt trở về, sáu năm trước cũng thế, sáu năm sau cũng thế! !"
Hạ Tuyết không lên tiếng, lại cầm đũa, đang gắp trứng cá ăn, thật cay, thật cay, đầu đầy mồ hôi, nước mắt chảy ròng, nhưng vẫn ăn rất nhanh, nóng bỏng như vậy, nhưng vẫn liều mạng nuốt xuống, Hàn Văn Hạo nhìn không đành lòng, nắm chặt cánh tay của cô nói: "Hơi nóng! ! Đừng ăn nhanh như vậy!"
"Anh đẹp trai! ! Bà nội tôi mời hai người uống rượu Anh đào! !" Cô gái nhỏ không biết từ nơi đó nhảy ra, cầm bình rượu và cái ly đặt trước mặt bọn họ, lại nhìn sắc mặt của hai người bọn họ không đúng, cô miễn cưỡng cười ha ha, nói: "Hai người từ từ uống............... rượu này không say. . . . . ."
"Cám ơn" Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, nói cám ơn.
"Không cần cảm ơn!" Cô gái nhỏ sảng khoái đáp, lại liếc nhìn Hạ Tuyết một cái, có chút kỳ quái cười ha hả nói: "Cô thật có chút giống Hạ Tuyết, càng nhìn càng giống, nếu đúng thì thật là tốt, ảnh hậu tới nhà chúng ta rồi, ha ha. . . . . ."
Cô gái nhỏ vừa nói vừa cầm cái khay chạy mất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.