Chương 16: Em mang quà cho anh
Chiến Sĩ Hói Đầu
22/11/2024
Cố Tử An nhìn Lưu Nhạc nhất quyết không chịu thừa nhận mình từng phẫu thuật thẩm mỹ: được rồi được rồi! Tui hiểu, lòng tự tôn chết tiệt của mấy Alpha thúi mấy người.
Trợn mấy, vô tình liếc qua đồng hồ trên vách tường, lập tức cứng đờ.
Thôi tiêu! Quên giờ giới nghiêm, đã mười một giờ rồi!
Cố Tử An nhiều lần lấy nhân phẩm của mình ra đảm bảo, Thôi Văn là người đàng hoàng, công ty nhà cậu ta là một công ty đàng hoàng, tốc độ nói như bật ×2, xổ tành tành tành một tràng.
"Vậy nên cậu có thể cân nhắc suy xét, còn kết quả cân nhắc ngày mai gọi điện cho cậu ấy."
Cố Tử An xé một góc tài liệu toán cao cấp, ra hiệu Thôi Văn để lại số điện thoại, vừa xé còn vừa đau lòng: đây là bé Cao vợ tui tặng tui, bây giờ nó không còn nguyên vẹn nữa, bé Cao đáng thương của tui.
"Đúng, là như cậu ấy nói." Mặc dù kinh hãi trước hiệu suất làm việc nhanh như đi đầu thai của Cố Tử An, Thôi Văn vẫn thật thà phối hợp.
"Được rồi, vậy tụi tôi đi trước đây, không tiễn!" Cố Tử An kéo Thôi Văn vẫn còn giữ động tác đưa giấy, chạy một mạch ra ngoài.
Chỉ mới nhìn số điện thoại một cái mà hai người sống sờ sờ trước mặt đã biến đâu mất, theo tiếng đóng cửa vang lên, cơ thể Lưu Nhạc đồng thời xụi lơ trên giường, làn da sau lưng tiếp xúc khăn tắm ngấm mồ hôi, cơn lạnh bất thình lình làm đầu óc con người tỉnh táo.
"Tôi, tôi được cứu rồi? Còn sắp có công việc?" Không thể tin nổi nhìn đèn chùm pha lê sang trọng chỉ xuất hiện trong phim truyền hình, mắt bị ánh sáng khúc xạ từ đèn làm đau nhói cũng chẳng muốn dời đi, cảm nhận sự mềm mại khác hẳn giường nệm tỏa ra mùi mốc, tối tăm và ẩm thấp trong nhà trọ.
"Chắc không phải là mơ chứ!" Cậu ta lẩm bẩm, dẫu sao chỉ có trong mơ mới có thể gác lại sự bộn bề đuổi theo tiền tài hàng ngày, nhãn nhã nằm trên giường, nơi đầu mũi vẩn vương không khí thơm ngát làm người ta hân hoan.
Ngón tay đột ngột siết lại, muốn nắm chặt giấc mộng đẹp như thêu dệt từ đám mây mềm mại và mật ong thơm ngon này, nhưng đã cảm nhận được sự tồn tại của mảnh giấy rất rõ ràng.
Từ từ mở ra mảnh giấy nhỏ bị nắm nhàu nhĩ, một dãy số viết bằng mực carbon đen xuất hiện sống động bên trên.
"Hahaha, không phải mơ, hahaha."
Một niềm vui sướng tựa gió lốc cuộn lên trái tim, như cây khô gặp xuân về, cuộc sống của cậu ta sau khi bị trét đầy màu đen tối tăm đặc sệt lại được thắp lên tia sáng hi vọng.
Bên này, Cố Tử An kéo Thôi Văn chạy như điên tới bãi đậu xe.
"Anh, anh, anh trai, từ từ, chậm lại!" Thôi Văn gào khóc thảm thiết, bị kéo về phía trước.
"Không chậm được! Tớ lỡ giờ giới nghiêm trong nhà rồi! Ít nhất phải về nhà trong hôm nay." Cố Tử An chẳng thèm quay đầu giải thích, có dấu hiệu tăng tốc.
"Chậm lại, chậm lại! Tay tớ trật khớp thì không lái xe được đâu."
Nghe vậy, Cố Tử An dừng bước, quay đầu cau mày nhìn Thôi Văn, giống như gặp phải nan đề thế kỉ gì.
"Tớ thề tuyệt đối sẽ đưa cậu đến nhà trước mười hai giờ, ai bảo biệt danh của tớ là giáo sĩ tình yêu! Hơn nữa, Alpha như cậu tìm một Omega cũng không dễ." Thôi Văn bước nhanh đuổi theo, tự nhiên trỗi dậy một cảm giác sứ mệnh.
Xe thể thao nổ vang trên đường phố khoáng đãng không người, cuốn vụn giấy ven đường bay cao rồi xoay vòng rơi xuống, chỉ có đèn đường cần cù trực ca đêm thưởng thức tốc độ nhanh như chớp của nó.
"Đến rồi."
"Được, hôm nay cảm ơn cậu, hôm khác mời cậu ăn."
"Hahaha, vậy tớ không khách sáo, mau về đi." Nhìn Cố Tử An canh cánh nỗi nhớ nhà, Thôi Văn khoát tay.
Càng gần "cửa" lòng càng lo sợ, Cố Tử An trước đó còn cuống cuồng chậm chạp nhấn mật mã.
Tâm trạng lúc này hệt như sau khi mình vi phạm kỉ luật, nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm cầm đơn thông báo dài ngoằng vào cửa, mình phạm lỗi có bị giáo viên kỉ luật báo cáo không? Hôm nay tâm trạng của giáo viên chủ nhiệm thế nào, có phạt mình không?
Cẩn thận mở ra một khe cửa nhỏ, vểnh mông cố nhìn vào trong như biến thái, trong nhà tối thui.
Xem ra ảnh ngủ trước rồi.
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Cố Tử An nhẹ tay nhẹ chân đi vào.
"Tạch!" Chiếc đèn nhỏ trên bàn trà bị mở.
Thẩm Mặc ngồi ngay trên sô pha, nhìn chằm chằm Cố Tử An cún con thập thò đi vào, sau đó bởi vì bật đèn bị cố định tại chỗ, do vị trí nên ánh đèn vàng ấm chiếu nghiêng từ cằm anh lên, hình thành cái bóng đáng sợ trên mặt anh.
"Về rồi?" Giọng điệu anh không có bất cứ thăng trầm nào, chậm rãi lên tiếng.
Hãi! Kiểu người nhìn như không tức giận thật ra đã giận rồi đáng sợ nhất!
Cố Tử An đã chứng kiến vô số lần mẹ tức giận, kinh nghiệm có thể ra được sách giật thót, vội vàng giải thích.
"Hôm nay em đã cứu một nhân viên phục vụ sắp lạc lối, dùng toán cao cấp cảm hoá, thành công dẫn dắt cậu ấy vào con đường diễn viên."
"Cấu trúc này sao quen vậy nhỉ? Nhân viên phục vụ không biết làm toán cao cấp không phải diễn viên giỏi?"
"Anh nghe em giải thích, nhân viên đó anh cũng quen, là cái cậu nấc cụt của trường dạy lái xe lần trước."
Cố Tử An tóm lược quá trình cứu người của mình từ đầu đến đuôi, còn thêm mắm dặm muối mỹ hoá phong thái oai hùng của mình.
"Lúc nói chậm lúc đó nhanh, em quát to một tiếng, hai người kia đực ra tại chỗ, em móc trái một tên bầm mắt, móc phải một đôi thâm đen." (Cố Tử An khoa tay múa chân, ra vẻ móc trái móc phải)
"Ừm ừm."
"Em kéo Lưu Nhạc cùng cảm nhận sự tuyệt vời của Lagrange, cùng học tập sự tốt đẹp của Gauss!" (Cố Tử An kích động, sau khi nhắc đến bé Cao thiếu một góc có hơi đau buồn)
"Ừm ừm."
"Em còn mắt sáng như ngọc, nhìn thấy điểm sáng trên người cậu ta, vạch rõ con đường nhân sinh cho cậu ta, từ đây, thiếu niên lạc đường đã nhìn thấy ánh sáng!" (Cố Tử An tỏ vẻ hài lòng, vỗ sô pha kêu bịch bịch, giống như đầu đảng của tiếp thị đa cấp)
"Ừm ừm."
Thẩm Mặc tin tương đối yên tâm, lửa giận cũng tan hơn nửa.
Không phải anh hạn chế cuộc sống của Cố Tử An, dẫu sao đều là người trưởng thành, cũng phải có không gian tự do và riêng tư của mình, thế nhưng tin nhắn không trả lời, gọi điện không bắt máy, đêm hôm không biết người ở đâu, cộng thêm ông ba giàu có của cậu, lúc nào cũng hơi lo lắng: liệu có phải bị bắt cóc tống tiền, bây giờ đang khóc ở nơi nào đó hay không?
Những lo lắng này tăng thêm sau từng cú điện thoại không được nhận, trái tim như bao phủ một lớp sương mù dày kịt, sau khi nhìn thấy Cố Tử An lập tức chuyển thành oán trách và tức giận vì không bắt máy.
Lúc đó, tôi hận không thể tét mông của em ấy. Thẩm Mặc nghiến răng nghiến lợi.
Cố Tử An ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, lén quan sát nét mặt của Thẩm Mặc đột nhiên cảm nhận được một cơn gió lạnh thổi qua mông, bất giác nhúc nhích.
"Thật ra, em mang cho anh một món quà!" Đôi mắt xinh đẹp của Cố Tử An dưới ánh đèn soi chiếu tựa lưu ly, nhìn người trước mặt, như thể nhìn thấy ánh sáng và nhiệt thành của cả thế gian.
"Hửm? Quà gì?" Thẩm Mặc nhướng mày, nghĩ không ra siêu anh hùng này lúc giải cứu nhân loại có thể tranh thủ mua gì.
"Anh xem!" Cố Tử An kéo khoá áo khoác, dùng một bên che, một bàn tay khác mò mẫm trong áo khoác, sau đó ngón trỏ và ngón cái của cậu chéo thành hình trái tim, lấy ra.
"Trái tim của em!"
Kế tiếp tay kia làm ra động tác tương tự, "Toàn bộ trái tim của em!"
"Em có bồ câu nữa này!" Tay trái và phải làm thành hình chim bồ câu, dưới sự trợ giúp của đèn nhỏ, "bồ câu" bay từ bên này tường đến bên kia.
Thẩm Mặc xì cười thành tiếng, sau đó lại làm bộ tức giận, cố tình xụ mặt nói, "Vậy anh có sói xám đây."
Bóng của sói xám nuốt bồ câu vào bụng.
"A!" Cố Tử An ngả nghiêng vào lòng Thẩm Mặc, "Ăn em rồi, anh phải chịu trách nhiệm với em."
Thuận thế gãi phần thịt sợ ngứa trên eo Cố Tử An, Thẩm Mặc ngậm cười nhìn người lăn qua lộn lại trên đùi mình, "Nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em."
"Được rồi, đi ngủ đi, không còn sớm nữa, sau này ra ngoài nhớ mang sạc dự phòng."
"Tuân lệnh, thưa trưởng quan Thẩm." Cố Tử An chào nghi thức quân đội ra hình ra dạng.
"Em đó ~" Thẩm Mặc mỉm cười cưng chiều.
Trước khi đóng cửa phòng, Thẩm Mặc hỏi, "Lúc nào em thi phần bốn?"
Cố Tử An lưỡng lự một lát, mắt chớp nhanh, "Ngày mốt."
"Vậy đúng lúc, mấy hôm nay dự án kết thúc, ngày mốt vừa khéo có thể đưa em đi thi."
Thẩm Mặc làm việc một ngày trời cộng thêm hãi hùng khiếp vía tìm người cả buổi tối không nhận ra sự khác thường của Cố Tử An, chúc ngủ ngon xong thì đi vào phòng.
__
Lời tác giả: đoán xem Cố - đại thông minh - Tử An mưu tính gì nào ~
Liệu có hỏng nữa không?
Trợn mấy, vô tình liếc qua đồng hồ trên vách tường, lập tức cứng đờ.
Thôi tiêu! Quên giờ giới nghiêm, đã mười một giờ rồi!
Cố Tử An nhiều lần lấy nhân phẩm của mình ra đảm bảo, Thôi Văn là người đàng hoàng, công ty nhà cậu ta là một công ty đàng hoàng, tốc độ nói như bật ×2, xổ tành tành tành một tràng.
"Vậy nên cậu có thể cân nhắc suy xét, còn kết quả cân nhắc ngày mai gọi điện cho cậu ấy."
Cố Tử An xé một góc tài liệu toán cao cấp, ra hiệu Thôi Văn để lại số điện thoại, vừa xé còn vừa đau lòng: đây là bé Cao vợ tui tặng tui, bây giờ nó không còn nguyên vẹn nữa, bé Cao đáng thương của tui.
"Đúng, là như cậu ấy nói." Mặc dù kinh hãi trước hiệu suất làm việc nhanh như đi đầu thai của Cố Tử An, Thôi Văn vẫn thật thà phối hợp.
"Được rồi, vậy tụi tôi đi trước đây, không tiễn!" Cố Tử An kéo Thôi Văn vẫn còn giữ động tác đưa giấy, chạy một mạch ra ngoài.
Chỉ mới nhìn số điện thoại một cái mà hai người sống sờ sờ trước mặt đã biến đâu mất, theo tiếng đóng cửa vang lên, cơ thể Lưu Nhạc đồng thời xụi lơ trên giường, làn da sau lưng tiếp xúc khăn tắm ngấm mồ hôi, cơn lạnh bất thình lình làm đầu óc con người tỉnh táo.
"Tôi, tôi được cứu rồi? Còn sắp có công việc?" Không thể tin nổi nhìn đèn chùm pha lê sang trọng chỉ xuất hiện trong phim truyền hình, mắt bị ánh sáng khúc xạ từ đèn làm đau nhói cũng chẳng muốn dời đi, cảm nhận sự mềm mại khác hẳn giường nệm tỏa ra mùi mốc, tối tăm và ẩm thấp trong nhà trọ.
"Chắc không phải là mơ chứ!" Cậu ta lẩm bẩm, dẫu sao chỉ có trong mơ mới có thể gác lại sự bộn bề đuổi theo tiền tài hàng ngày, nhãn nhã nằm trên giường, nơi đầu mũi vẩn vương không khí thơm ngát làm người ta hân hoan.
Ngón tay đột ngột siết lại, muốn nắm chặt giấc mộng đẹp như thêu dệt từ đám mây mềm mại và mật ong thơm ngon này, nhưng đã cảm nhận được sự tồn tại của mảnh giấy rất rõ ràng.
Từ từ mở ra mảnh giấy nhỏ bị nắm nhàu nhĩ, một dãy số viết bằng mực carbon đen xuất hiện sống động bên trên.
"Hahaha, không phải mơ, hahaha."
Một niềm vui sướng tựa gió lốc cuộn lên trái tim, như cây khô gặp xuân về, cuộc sống của cậu ta sau khi bị trét đầy màu đen tối tăm đặc sệt lại được thắp lên tia sáng hi vọng.
Bên này, Cố Tử An kéo Thôi Văn chạy như điên tới bãi đậu xe.
"Anh, anh, anh trai, từ từ, chậm lại!" Thôi Văn gào khóc thảm thiết, bị kéo về phía trước.
"Không chậm được! Tớ lỡ giờ giới nghiêm trong nhà rồi! Ít nhất phải về nhà trong hôm nay." Cố Tử An chẳng thèm quay đầu giải thích, có dấu hiệu tăng tốc.
"Chậm lại, chậm lại! Tay tớ trật khớp thì không lái xe được đâu."
Nghe vậy, Cố Tử An dừng bước, quay đầu cau mày nhìn Thôi Văn, giống như gặp phải nan đề thế kỉ gì.
"Tớ thề tuyệt đối sẽ đưa cậu đến nhà trước mười hai giờ, ai bảo biệt danh của tớ là giáo sĩ tình yêu! Hơn nữa, Alpha như cậu tìm một Omega cũng không dễ." Thôi Văn bước nhanh đuổi theo, tự nhiên trỗi dậy một cảm giác sứ mệnh.
Xe thể thao nổ vang trên đường phố khoáng đãng không người, cuốn vụn giấy ven đường bay cao rồi xoay vòng rơi xuống, chỉ có đèn đường cần cù trực ca đêm thưởng thức tốc độ nhanh như chớp của nó.
"Đến rồi."
"Được, hôm nay cảm ơn cậu, hôm khác mời cậu ăn."
"Hahaha, vậy tớ không khách sáo, mau về đi." Nhìn Cố Tử An canh cánh nỗi nhớ nhà, Thôi Văn khoát tay.
Càng gần "cửa" lòng càng lo sợ, Cố Tử An trước đó còn cuống cuồng chậm chạp nhấn mật mã.
Tâm trạng lúc này hệt như sau khi mình vi phạm kỉ luật, nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm cầm đơn thông báo dài ngoằng vào cửa, mình phạm lỗi có bị giáo viên kỉ luật báo cáo không? Hôm nay tâm trạng của giáo viên chủ nhiệm thế nào, có phạt mình không?
Cẩn thận mở ra một khe cửa nhỏ, vểnh mông cố nhìn vào trong như biến thái, trong nhà tối thui.
Xem ra ảnh ngủ trước rồi.
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Cố Tử An nhẹ tay nhẹ chân đi vào.
"Tạch!" Chiếc đèn nhỏ trên bàn trà bị mở.
Thẩm Mặc ngồi ngay trên sô pha, nhìn chằm chằm Cố Tử An cún con thập thò đi vào, sau đó bởi vì bật đèn bị cố định tại chỗ, do vị trí nên ánh đèn vàng ấm chiếu nghiêng từ cằm anh lên, hình thành cái bóng đáng sợ trên mặt anh.
"Về rồi?" Giọng điệu anh không có bất cứ thăng trầm nào, chậm rãi lên tiếng.
Hãi! Kiểu người nhìn như không tức giận thật ra đã giận rồi đáng sợ nhất!
Cố Tử An đã chứng kiến vô số lần mẹ tức giận, kinh nghiệm có thể ra được sách giật thót, vội vàng giải thích.
"Hôm nay em đã cứu một nhân viên phục vụ sắp lạc lối, dùng toán cao cấp cảm hoá, thành công dẫn dắt cậu ấy vào con đường diễn viên."
"Cấu trúc này sao quen vậy nhỉ? Nhân viên phục vụ không biết làm toán cao cấp không phải diễn viên giỏi?"
"Anh nghe em giải thích, nhân viên đó anh cũng quen, là cái cậu nấc cụt của trường dạy lái xe lần trước."
Cố Tử An tóm lược quá trình cứu người của mình từ đầu đến đuôi, còn thêm mắm dặm muối mỹ hoá phong thái oai hùng của mình.
"Lúc nói chậm lúc đó nhanh, em quát to một tiếng, hai người kia đực ra tại chỗ, em móc trái một tên bầm mắt, móc phải một đôi thâm đen." (Cố Tử An khoa tay múa chân, ra vẻ móc trái móc phải)
"Ừm ừm."
"Em kéo Lưu Nhạc cùng cảm nhận sự tuyệt vời của Lagrange, cùng học tập sự tốt đẹp của Gauss!" (Cố Tử An kích động, sau khi nhắc đến bé Cao thiếu một góc có hơi đau buồn)
"Ừm ừm."
"Em còn mắt sáng như ngọc, nhìn thấy điểm sáng trên người cậu ta, vạch rõ con đường nhân sinh cho cậu ta, từ đây, thiếu niên lạc đường đã nhìn thấy ánh sáng!" (Cố Tử An tỏ vẻ hài lòng, vỗ sô pha kêu bịch bịch, giống như đầu đảng của tiếp thị đa cấp)
"Ừm ừm."
Thẩm Mặc tin tương đối yên tâm, lửa giận cũng tan hơn nửa.
Không phải anh hạn chế cuộc sống của Cố Tử An, dẫu sao đều là người trưởng thành, cũng phải có không gian tự do và riêng tư của mình, thế nhưng tin nhắn không trả lời, gọi điện không bắt máy, đêm hôm không biết người ở đâu, cộng thêm ông ba giàu có của cậu, lúc nào cũng hơi lo lắng: liệu có phải bị bắt cóc tống tiền, bây giờ đang khóc ở nơi nào đó hay không?
Những lo lắng này tăng thêm sau từng cú điện thoại không được nhận, trái tim như bao phủ một lớp sương mù dày kịt, sau khi nhìn thấy Cố Tử An lập tức chuyển thành oán trách và tức giận vì không bắt máy.
Lúc đó, tôi hận không thể tét mông của em ấy. Thẩm Mặc nghiến răng nghiến lợi.
Cố Tử An ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, lén quan sát nét mặt của Thẩm Mặc đột nhiên cảm nhận được một cơn gió lạnh thổi qua mông, bất giác nhúc nhích.
"Thật ra, em mang cho anh một món quà!" Đôi mắt xinh đẹp của Cố Tử An dưới ánh đèn soi chiếu tựa lưu ly, nhìn người trước mặt, như thể nhìn thấy ánh sáng và nhiệt thành của cả thế gian.
"Hửm? Quà gì?" Thẩm Mặc nhướng mày, nghĩ không ra siêu anh hùng này lúc giải cứu nhân loại có thể tranh thủ mua gì.
"Anh xem!" Cố Tử An kéo khoá áo khoác, dùng một bên che, một bàn tay khác mò mẫm trong áo khoác, sau đó ngón trỏ và ngón cái của cậu chéo thành hình trái tim, lấy ra.
"Trái tim của em!"
Kế tiếp tay kia làm ra động tác tương tự, "Toàn bộ trái tim của em!"
"Em có bồ câu nữa này!" Tay trái và phải làm thành hình chim bồ câu, dưới sự trợ giúp của đèn nhỏ, "bồ câu" bay từ bên này tường đến bên kia.
Thẩm Mặc xì cười thành tiếng, sau đó lại làm bộ tức giận, cố tình xụ mặt nói, "Vậy anh có sói xám đây."
Bóng của sói xám nuốt bồ câu vào bụng.
"A!" Cố Tử An ngả nghiêng vào lòng Thẩm Mặc, "Ăn em rồi, anh phải chịu trách nhiệm với em."
Thuận thế gãi phần thịt sợ ngứa trên eo Cố Tử An, Thẩm Mặc ngậm cười nhìn người lăn qua lộn lại trên đùi mình, "Nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em."
"Được rồi, đi ngủ đi, không còn sớm nữa, sau này ra ngoài nhớ mang sạc dự phòng."
"Tuân lệnh, thưa trưởng quan Thẩm." Cố Tử An chào nghi thức quân đội ra hình ra dạng.
"Em đó ~" Thẩm Mặc mỉm cười cưng chiều.
Trước khi đóng cửa phòng, Thẩm Mặc hỏi, "Lúc nào em thi phần bốn?"
Cố Tử An lưỡng lự một lát, mắt chớp nhanh, "Ngày mốt."
"Vậy đúng lúc, mấy hôm nay dự án kết thúc, ngày mốt vừa khéo có thể đưa em đi thi."
Thẩm Mặc làm việc một ngày trời cộng thêm hãi hùng khiếp vía tìm người cả buổi tối không nhận ra sự khác thường của Cố Tử An, chúc ngủ ngon xong thì đi vào phòng.
__
Lời tác giả: đoán xem Cố - đại thông minh - Tử An mưu tính gì nào ~
Liệu có hỏng nữa không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.