Chương 43: Một giao dịch nhỏ
Chiến Sĩ Hói Đầu
22/11/2024
Mặc dù người tham gia huấn luyện lần này chỉ là sinh viên Đại học, thời gian cũng chỉ có một học kì ngắn ngủi, nhưng cuối cùng cũng sẽ căn cứ vào phản ánh của cư dân mạng, điểm của giáo quan để chọn ra vài cái tên đầu, trao tặng huân chương. Giá trị thực của huân chương này đủ nhiều, nhiều đến mức có thể trở thành nước cờ đầu chuyển vào trường Quân đội.
Địch Cao Kiệt chậc một tiếng không kiên nhẫn, nghiêng đầu, dùng ngón cái gãi da đầu, nhìn bảng xếp hạng tính toán ra, khoanh tròn đối thủ nặng kí của mình.
"Cố Tử An?" Hắn đọc nhẩm, tìm kiếm thông tin về người này trong đầu, nghĩ đến cái gì đó, mỉm cười nắm chắc phần thắng.
*"Lại đang chuẩn bị bất ngờ của cậu à?" Thân Yến Thư nhìn Cố Tử An nằm sấp trên giường tô tô vẽ vẽ.
"Đúng vậy, sắp xong rồi, cậu thấy thế nào?" Cố Tử An hào hứng đưa phác thảo hình chiếc nhẫn mình thiết kế.
Bởi vì chủ nhân nhiều lần vuốt ve, tờ giấy đã xuất hiện nếp cuốn ở rìa, vết bút chì chỉnh sửa chồng chéo, có thể theo quỹ tích của tụi nó cảm nhận sự bận rộn ngày qua ngày của Cố Tử An.
"Rất được." Thân Yến Thư giữ chức hướng dẫn kĩ thuật gật đầu, chuyển sang chế nhạo, "Mấy ngày này cậu làm xong, lúc người nhà tôi đến thăm, tôi nhờ họ làm giúp cậu, cậu chắc chắc mình muốn cầu hôn trên nghi lễ trao huân chương? Nhưng đừng để đến lúc đó mọi tấm huân chương cậu cũng chẳng có được."
"Cậu xem thường tôi quá đấy, tôi là người giỏi giang!" Cố Tử An đánh Thân Yến Thư một cái, đúng lúc tắt đèn, gấp bản thảo thiết kế kẹp dưới gối, mỹ mãn đi ngủ.
Cuối cùng cũng thành công gửi bản thảo thiết kế đi, Cố Tử An tràn đầy hăng hái, tắm xong gõ giỏ đựng đồ cá nhân, ngâm nga bài hát, mang dép tông đi ra kí túc xá. Để bảo vệ sự riêng tư của học viên, cả đoạn đường này không có camera, camera của kí túc xá đến sáu giờ chiều sẽ tự động tắt.
Trước mắt xuất hiện một điểm đỏ nhấp nháy, sau khi nhận ra là Địch Cao Kiệt, Cố Tử An giật mình, vậy mà cậu ta lại không giao nộp thuốc lá, còn đường hoàng hút thuốc ở ngoài như vậy.
Giữ vững tâm lý "nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, cậu muốn tranh hạng nhất, không thể dính vào mấy chuyện này", Cố Tử An không liếc ngang, định nhanh chóng đi qua.
"Này! Cố Tử An." Địch Cao Kiệt lại không muốn bỏ qua cho Cố Tử An chờ rất lâu mới chờ được, ném đầu thuốc xuống đất, day mạnh, "Lại đây, có chút việc."
"Có việc gì?" Cố Tử An cau mày, mắt phải giật lia lịa.
"Chẳng qua là nghe được chút tin tức muốn chia sẻ với cậu," Địch Cao Kiệt nhe răng, cười gàn dở mấy tiếng, "Ừm, là về Thẩm Mặc, tôi nghĩ, chắc cậu biết anh ta."
"Nếu chậm trễ, Omega của cậu có lẽ sẽ không thuộc về cậu nữa." Úp mở xong, Địch Cao Kiệt quay đầu đi vào góc khuất nẻo hơn, dỏng tai lên, nghe thấy tiếng bước chân chần chừ truyền đến từ phía sau, khoé môi từ từ nhếch lên.
Nơi hẻo lánh ít người qua lại kéo cảm giác an toàn của con người xuống mức thấp nhấp, bụi cỏ lộn xộn xung quanh, tường huấn luyện ọp ẹp như có thể có nữ quỷ nhảy ra doạ người bất cứ lúc nào.
"Rốt cuộc là việc gì?" Cố Tử An trầm giọng hỏi, cố gắng kìm chế hai chân muốn nhanh chóng trốn khỏi nơi này của mình.
"Độ xứng đôi 100% cậu biết đúng không, vượt lên trên mọi quan hệ, vì để bảo đảm gen chất lượng cao, quốc gia sẽ cưỡng chế ghép đôi." Địch Cao Kiệt bứt chiếc lá, lật qua lật lại chơi, cũng không nhìn sắc mặt của Cố Tử An, bổ sung.
"Người xứng đôi 100% của Thẩm Mặc, đã xuất hiện rồi đó ~"
Trong chớp mắt, Cố Tử An như bị thi thuật định thân, đứng đơ tại chỗ, lông tơ dựng đứng, pheromone mang tính uy hiếp tuôn ra từ sau gáy, lôi cuốn không gian nhỏ này vang lên tiếng xào xạc của cỏ dại.
Cậu tiến lên, lòng bàn tay bóp mạnh cổ Địch Cao Kiệt, ấn hắn lên tường, hai mắt đỏ ngầu, giống như sư tử đực bị xâm phạm lãnh địa, gầm lên với kẻ xâm nhập, "Cậu nói cái gì?"
"Đừng, đừng căng thẳng." Địch Cao Kiệt nắm lấy cổ tay Cố Tử An, lách mình tránh thoát, sờ cổ họng bị bóp, "Tôi tới giúp cậu, cơ mà, cậu phải trả một cái giá nhỏ. Thiên hạ không có bữa ăn nào miễn phí chẳng phải sao?"
"Tôi sẽ giúp cậu giải quyết kẻ xứng đôi, nhưng cậu cần rút khỏi huấn luyện sớm, không tham gia chấm điểm cuối kỳ. Thế nào, cậu lời rồi đúng không?"
Địch Cao Kiệt áp sát Cố Tử An, giống như ác ma đến từ vực sâu, tiến hành mê hoặc, "Một huân chương đổi một Omega, rất đáng. Cậu phải suy nghĩ cho kĩ, hi vọng lần sau gặp mặt, có thể nhận được câu trả lời chấp nhận."
Huýt một sáo đơn giản, Địch Cao Kiệt nhấc chân rời đi, để lại Cố Tử An đứng ở tại chỗ, lâu thật lâu, lâu đến mức máu bị cái lạnh về đêm đông cứng, lâu đến mức giáo quan bắt đầu ra ngoài tìm người.
"Cố Tử An cậu bị sao vậy?" Ánh sáng của đèn pin rọi lên người người như tượng tạc, theo bước chân của giáo quan Trần, ánh sáng ngày một sáng hơn, "Nửa đêm nửa hôm, không về kí túc xá mà làm gì đấy? Lại muốn ăn thịt nữa? Ấy! Mặt mũi sao khó coi vậy?"
"Tôi có thể dùng điện thoại của ngài một lát không? Không không, ngày mai tôi có thể dùng điện thoại của ngài một lát không?" Nét mặt Cố Tử An bi đát, cả người bắt đầu run rẩy.
Thấy trạng thái tinh thần của Cố Tử An không ổn, giáo quan Trần an ủi, "Được, dùng tùy thích, giờ chúng ta về kí túc xá ngủ trước được không?"
"Được." Cố Tử An gian nan trả lời.
Tối đó, Cố Tử An sốt cao, đau đớn cuộn tròn người, miệng không ngừng mê sảng, nếu tập trung nghe sẽ phát hiện đều là "Thẩm Mặc, đừng đi mà."
Giáo quan Trần vẫn luôn quan tâm tình trạng của Cố Tử An lập tức đưa cậu đến bệnh viện quân sự, ân cần hỏi han, "Cần phụ huynh đến ở bên không?"
Bởi vì sốt cao, cả người Cố Tử An trì trệ, muốn bảo Thẩm Mặc đến, nhưng cảm thấy không hỏi ra được gì, giọng nói khản đặc mang theo chút run rẩy không dễ nhận thấy, "Có thể gọi ba mẹ em đến đây một chuyến không? Đừng để họ nói với Thẩm Mặc."
Gần đây ba Cố sắp rầu thúi ruột, đương không có một thanh niên tự xưng xứng đôi 100% với Thẩm Mặc tìm tới cửa.
Qua nhiều cách kiểm chứng, báo cáo ghép đôi là thật.
Phải biết nếu như công khai ra ngoài, Cố Tử An với độ xứng đôi chín mươi chín phải đứng sang một bên, quốc gia sẽ đánh trống khua chiêng đưa bọn họ vào động phòng, đỏ mắt chờ sự ra đời của em bé chất lượng cao.
Nếu như dưới tình huống Thẩm Mặc và Cố Tử An đã kết hôn đồng thời có em bé, loại người này tìm tới, xác suất lớn là khéo léo giải quyết.
Nhưng mà, vấn đề là, bây giờ Cố Tử An và Thẩm Mặc chưa kết hôn!
"Aiss, phải giải quyết thế nào đây?" Ba Cố sầu muốn rụng tóc, đỉnh đầu không rậm lắm biến thành người soi ánh sáng, cuối cùng vỗ đùi cái đét, "Dứt khoát, anh trực tiếp tìm người mần gỏi cậu ta!"
"Nói bậy gì đấy? Chúng ta là công dân ngay thẳng." Mẹ Cố vội vàng ngắt lời.
"Thế nhưng, có thể làm sao giờ? Con dâu sắp biến thành vịt bay đi mất rồi."
Cách thì chưa nghĩ ra, ngược lại chờ được điện thoại của giáo quan Trần.
"Cái gì? Sốt cao, vâng vâng, chúng tôi lập tức tới ngay."
Hai vợ chồng vội vàng chạy đến bệnh viện, vừa vào phòng bệnh, người nằm trên giường truyền dịch hấp tấp ngồi dậy, tha thiết hỏi, "Ba, có phải Thẩm Mặc có người độ xứng đôi 100% không?"
Ánh mắt ba Cố lập loè, trái tim Cố Tử An nặng trĩu, chuyển sang mẹ Cố, "Mẹ?"
"Con, con trai à, rồi sẽ có cách thôi."
Cố Tử An giống như búp bê bị rút giá đỡ, xụi lơ xuống, ngơ ngác nhìn trần nhà màu trắng sáng, nước mắt lặng lẽ lăn ra từ khoé mắt, chảy vào tóc mai.
Địch Cao Kiệt chậc một tiếng không kiên nhẫn, nghiêng đầu, dùng ngón cái gãi da đầu, nhìn bảng xếp hạng tính toán ra, khoanh tròn đối thủ nặng kí của mình.
"Cố Tử An?" Hắn đọc nhẩm, tìm kiếm thông tin về người này trong đầu, nghĩ đến cái gì đó, mỉm cười nắm chắc phần thắng.
*"Lại đang chuẩn bị bất ngờ của cậu à?" Thân Yến Thư nhìn Cố Tử An nằm sấp trên giường tô tô vẽ vẽ.
"Đúng vậy, sắp xong rồi, cậu thấy thế nào?" Cố Tử An hào hứng đưa phác thảo hình chiếc nhẫn mình thiết kế.
Bởi vì chủ nhân nhiều lần vuốt ve, tờ giấy đã xuất hiện nếp cuốn ở rìa, vết bút chì chỉnh sửa chồng chéo, có thể theo quỹ tích của tụi nó cảm nhận sự bận rộn ngày qua ngày của Cố Tử An.
"Rất được." Thân Yến Thư giữ chức hướng dẫn kĩ thuật gật đầu, chuyển sang chế nhạo, "Mấy ngày này cậu làm xong, lúc người nhà tôi đến thăm, tôi nhờ họ làm giúp cậu, cậu chắc chắc mình muốn cầu hôn trên nghi lễ trao huân chương? Nhưng đừng để đến lúc đó mọi tấm huân chương cậu cũng chẳng có được."
"Cậu xem thường tôi quá đấy, tôi là người giỏi giang!" Cố Tử An đánh Thân Yến Thư một cái, đúng lúc tắt đèn, gấp bản thảo thiết kế kẹp dưới gối, mỹ mãn đi ngủ.
Cuối cùng cũng thành công gửi bản thảo thiết kế đi, Cố Tử An tràn đầy hăng hái, tắm xong gõ giỏ đựng đồ cá nhân, ngâm nga bài hát, mang dép tông đi ra kí túc xá. Để bảo vệ sự riêng tư của học viên, cả đoạn đường này không có camera, camera của kí túc xá đến sáu giờ chiều sẽ tự động tắt.
Trước mắt xuất hiện một điểm đỏ nhấp nháy, sau khi nhận ra là Địch Cao Kiệt, Cố Tử An giật mình, vậy mà cậu ta lại không giao nộp thuốc lá, còn đường hoàng hút thuốc ở ngoài như vậy.
Giữ vững tâm lý "nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, cậu muốn tranh hạng nhất, không thể dính vào mấy chuyện này", Cố Tử An không liếc ngang, định nhanh chóng đi qua.
"Này! Cố Tử An." Địch Cao Kiệt lại không muốn bỏ qua cho Cố Tử An chờ rất lâu mới chờ được, ném đầu thuốc xuống đất, day mạnh, "Lại đây, có chút việc."
"Có việc gì?" Cố Tử An cau mày, mắt phải giật lia lịa.
"Chẳng qua là nghe được chút tin tức muốn chia sẻ với cậu," Địch Cao Kiệt nhe răng, cười gàn dở mấy tiếng, "Ừm, là về Thẩm Mặc, tôi nghĩ, chắc cậu biết anh ta."
"Nếu chậm trễ, Omega của cậu có lẽ sẽ không thuộc về cậu nữa." Úp mở xong, Địch Cao Kiệt quay đầu đi vào góc khuất nẻo hơn, dỏng tai lên, nghe thấy tiếng bước chân chần chừ truyền đến từ phía sau, khoé môi từ từ nhếch lên.
Nơi hẻo lánh ít người qua lại kéo cảm giác an toàn của con người xuống mức thấp nhấp, bụi cỏ lộn xộn xung quanh, tường huấn luyện ọp ẹp như có thể có nữ quỷ nhảy ra doạ người bất cứ lúc nào.
"Rốt cuộc là việc gì?" Cố Tử An trầm giọng hỏi, cố gắng kìm chế hai chân muốn nhanh chóng trốn khỏi nơi này của mình.
"Độ xứng đôi 100% cậu biết đúng không, vượt lên trên mọi quan hệ, vì để bảo đảm gen chất lượng cao, quốc gia sẽ cưỡng chế ghép đôi." Địch Cao Kiệt bứt chiếc lá, lật qua lật lại chơi, cũng không nhìn sắc mặt của Cố Tử An, bổ sung.
"Người xứng đôi 100% của Thẩm Mặc, đã xuất hiện rồi đó ~"
Trong chớp mắt, Cố Tử An như bị thi thuật định thân, đứng đơ tại chỗ, lông tơ dựng đứng, pheromone mang tính uy hiếp tuôn ra từ sau gáy, lôi cuốn không gian nhỏ này vang lên tiếng xào xạc của cỏ dại.
Cậu tiến lên, lòng bàn tay bóp mạnh cổ Địch Cao Kiệt, ấn hắn lên tường, hai mắt đỏ ngầu, giống như sư tử đực bị xâm phạm lãnh địa, gầm lên với kẻ xâm nhập, "Cậu nói cái gì?"
"Đừng, đừng căng thẳng." Địch Cao Kiệt nắm lấy cổ tay Cố Tử An, lách mình tránh thoát, sờ cổ họng bị bóp, "Tôi tới giúp cậu, cơ mà, cậu phải trả một cái giá nhỏ. Thiên hạ không có bữa ăn nào miễn phí chẳng phải sao?"
"Tôi sẽ giúp cậu giải quyết kẻ xứng đôi, nhưng cậu cần rút khỏi huấn luyện sớm, không tham gia chấm điểm cuối kỳ. Thế nào, cậu lời rồi đúng không?"
Địch Cao Kiệt áp sát Cố Tử An, giống như ác ma đến từ vực sâu, tiến hành mê hoặc, "Một huân chương đổi một Omega, rất đáng. Cậu phải suy nghĩ cho kĩ, hi vọng lần sau gặp mặt, có thể nhận được câu trả lời chấp nhận."
Huýt một sáo đơn giản, Địch Cao Kiệt nhấc chân rời đi, để lại Cố Tử An đứng ở tại chỗ, lâu thật lâu, lâu đến mức máu bị cái lạnh về đêm đông cứng, lâu đến mức giáo quan bắt đầu ra ngoài tìm người.
"Cố Tử An cậu bị sao vậy?" Ánh sáng của đèn pin rọi lên người người như tượng tạc, theo bước chân của giáo quan Trần, ánh sáng ngày một sáng hơn, "Nửa đêm nửa hôm, không về kí túc xá mà làm gì đấy? Lại muốn ăn thịt nữa? Ấy! Mặt mũi sao khó coi vậy?"
"Tôi có thể dùng điện thoại của ngài một lát không? Không không, ngày mai tôi có thể dùng điện thoại của ngài một lát không?" Nét mặt Cố Tử An bi đát, cả người bắt đầu run rẩy.
Thấy trạng thái tinh thần của Cố Tử An không ổn, giáo quan Trần an ủi, "Được, dùng tùy thích, giờ chúng ta về kí túc xá ngủ trước được không?"
"Được." Cố Tử An gian nan trả lời.
Tối đó, Cố Tử An sốt cao, đau đớn cuộn tròn người, miệng không ngừng mê sảng, nếu tập trung nghe sẽ phát hiện đều là "Thẩm Mặc, đừng đi mà."
Giáo quan Trần vẫn luôn quan tâm tình trạng của Cố Tử An lập tức đưa cậu đến bệnh viện quân sự, ân cần hỏi han, "Cần phụ huynh đến ở bên không?"
Bởi vì sốt cao, cả người Cố Tử An trì trệ, muốn bảo Thẩm Mặc đến, nhưng cảm thấy không hỏi ra được gì, giọng nói khản đặc mang theo chút run rẩy không dễ nhận thấy, "Có thể gọi ba mẹ em đến đây một chuyến không? Đừng để họ nói với Thẩm Mặc."
Gần đây ba Cố sắp rầu thúi ruột, đương không có một thanh niên tự xưng xứng đôi 100% với Thẩm Mặc tìm tới cửa.
Qua nhiều cách kiểm chứng, báo cáo ghép đôi là thật.
Phải biết nếu như công khai ra ngoài, Cố Tử An với độ xứng đôi chín mươi chín phải đứng sang một bên, quốc gia sẽ đánh trống khua chiêng đưa bọn họ vào động phòng, đỏ mắt chờ sự ra đời của em bé chất lượng cao.
Nếu như dưới tình huống Thẩm Mặc và Cố Tử An đã kết hôn đồng thời có em bé, loại người này tìm tới, xác suất lớn là khéo léo giải quyết.
Nhưng mà, vấn đề là, bây giờ Cố Tử An và Thẩm Mặc chưa kết hôn!
"Aiss, phải giải quyết thế nào đây?" Ba Cố sầu muốn rụng tóc, đỉnh đầu không rậm lắm biến thành người soi ánh sáng, cuối cùng vỗ đùi cái đét, "Dứt khoát, anh trực tiếp tìm người mần gỏi cậu ta!"
"Nói bậy gì đấy? Chúng ta là công dân ngay thẳng." Mẹ Cố vội vàng ngắt lời.
"Thế nhưng, có thể làm sao giờ? Con dâu sắp biến thành vịt bay đi mất rồi."
Cách thì chưa nghĩ ra, ngược lại chờ được điện thoại của giáo quan Trần.
"Cái gì? Sốt cao, vâng vâng, chúng tôi lập tức tới ngay."
Hai vợ chồng vội vàng chạy đến bệnh viện, vừa vào phòng bệnh, người nằm trên giường truyền dịch hấp tấp ngồi dậy, tha thiết hỏi, "Ba, có phải Thẩm Mặc có người độ xứng đôi 100% không?"
Ánh mắt ba Cố lập loè, trái tim Cố Tử An nặng trĩu, chuyển sang mẹ Cố, "Mẹ?"
"Con, con trai à, rồi sẽ có cách thôi."
Cố Tử An giống như búp bê bị rút giá đỡ, xụi lơ xuống, ngơ ngác nhìn trần nhà màu trắng sáng, nước mắt lặng lẽ lăn ra từ khoé mắt, chảy vào tóc mai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.