Chương 27: Tát tôi? Cô có thể sao? 2
Hà Tiểu Ngư
03/01/2017
"Cái tát này, cô đánh tôi. Vậy tôi đánh trả lại cô, coi như là đáp lễ! "
Chát...
"Còn cái tát này, là vì cô dám không biết thân biết phận mà khi dễ tôi! "
Hừ, tát tôi?
Cô nghĩ mình là ai? Tát tôi? Ân, có thể sao?
Lâm Ngọc Lan bị một phen chấn động.
Triệu Thiên Thiên thế nhưng dám tát cô! Hơn nữa còn là hai phát!
Đau! Bỏng rát!
Nỗi hận này, người kiêu ngạo như cô làm sao có thể nuốt trôi?
Từ trước đến giờ, ai ai cũng phải nể mặt cô mấy phần. Không chỉ là minh tinh nổi tiếng, đằng sau cô còn có mấy núi vàng hậu thuẫn. Cho nên, động đến cô? Không khác nào con thiêu thân đâm đầu vào núi lửa!
Nhưng Triệu Thiên Thiên, cô ta dám...
Hừ, cô ta động đến cô, chính là tự tìm đến cái chết!
Cô ta nghĩ mình là ai? Dương thiếu phu nhân của tập đoàn Dương thị? Ha, quá là ảo tưởng đi! Cuối cùng cũng chỉ là chức danh trên danh nghĩa, có hay không, đối với cô mà nói, vô dụng!
"Triệu Thiên Thiên, lá gan của mày, thật lớn! "
Cư nhiên muốn đối phó với tôi?
"Đương nhiên là phải lớn, nếu không, tôi đâu thể đấu lại được loại người mặt dày như cô? "
Trong lòng Thiên Thiên âm thầm phỉ nhổ.
Đúng là lá gan tôi lớn, nhưng đâu thể nào to gan lớn mật được như cô. Cướp chồng người khác mà vẫn còn dám phách lối trước mặt vợ lớn? Thật đúng là bản chất của một tiểu tam!
Hừ, tiểu tam vẫn mãi chỉ là tiểu tam.
Chính là, không bị người đánh chết thì cũng là bị mắc nghẹn mà chết.
Lòng dạ tiểu tam, sâu không thấy đáy, mỗi lần nhìn thấy tiền liền thèm muốn, là bao nhiêu cũng không đủ!
Loại người như vậy, thực rất đáng khinh thường!
Vẻ mặt Lâm Ngọc Lan lúc này, thật sự là hết sức khó coi. Chỉ với câu nói kia của Thiên Thiên cũng đã đủ khơi lên lửa giận trong lòng cô ta.
Đây là lần thứ hai trong ngày, Thiên Thiên thực vui sướng vì có thể chỉnh người.
Hơn nữa, đây còn là người mà cô cực kì ghét!
Trong lòng Thiên Thiên không ngừng gào thét.
Thật thỏa mãn a~~~~. Tối nay, nhất định phải mở tiệc ăn mừng chiến thắng!
Bốp...
Một cái tát không chút lưu tình tiếp tục đánh xuống, làm khuôn mặt nõn nà của Thiên Thiên in hằn lên năm dấu tay, cực kì chói mắt người nhìn.
Lâm Ngọc Lan lộ ra nụ cười thỏa mãn. Hành hạ Thiên Thiên, chính là niềm vui sướng nhất trong cuộc đời của cô ta.
Không thể trách cô, là do cô ta chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Triệu Thiên Thiên? Hừ, cũng chỉ là một con đàn bà thối, lấy tư cách gì có thể cùng cô so đo? Dám khua môi múa mép trước mặt cô? Chống đối cô tới cùng? Dù cho có một Triệu Thiên Thiên hay vạn vạn người mang tên Triệu Thiên Thiên đi chăng nữa, cũng tuyệt đối đừng mơ tưởng có thể đánh bại được cô!!!
"Triệu Thiên Thiên, mày chỉ là một con tiện nhân không hơn không kém. Hạt cát không giá trị mà muốn so sánh với kim cương trân quý sao? Ha ha, mơ tưởng! Hạt cát như mày chỉ có thể bị tao giẫm nát mà thôi, mãi mãi không thể ngóc đầu lên được. Biết thân biết phận mình thấp bé, tốt nhất câm miệng! "
Triệu Thiên Thiên âm thầm cười lạnh. Tiện nhân? Chữ "tiện" đi kèm với chữ "nhân"? Rốt cuộc cô ta hiểu được bao nhiêu ý nghĩa của từ này? Cô nhớ không lầm, hình như mình chưa có làm gì tới mức "được tôn vinh" lên chức Tiện nhân.
Cha mẹ đã dạy, những gì không thuộc về mình, không được nhận.
Cho nên, phải trả lại, đồng thời "báo đáp" cô ta thật xứng đáng.
Tát cô? Còn phải xem cô ta có đủ tư cách hay không.
Chát...
Lần này, lại tiếp tục đến lượt Lâm Ngọc Lan phải ôm má mình. Đối với Thiên Thiên mà nói, kết quả này, ừ, không tệ!
"Ha ha, cô rốt cuộc là ngu dốt không biết hay giả vờ không biết đây? Cô có biết hạt cát là thế nào không? Nó vô cùng nhỏ bé, cô không thể nào nắm giữ được trong lòng bàn tay. Nó nhỏ bé như vậy, gần như là vô tung vô ảnh, mắt thường khó có thể nhìn thấy rõ hình thù. Cô giẫm lên nó, có thể sao? Coi chừng đó, một khi trời nổi gió lớn, hạt cát sẽ được nương nhờ bay đi, cô mà không chú ý, có thể nó sẽ bay vào chọc thủng đôi mắt ghê tởm này của cô. "
Chậc chậc, đến lúc đó, thử nghĩ mà xem, sẽ vô cùng đáng thương!!!
Trong con ngươi của Lâm Ngọc Lan nhanh chóng bị che phủ bởi một tầng âm u.
Triệu Thiên Thiên, mày lại dám đánh trả lại tao? Mày muốn khiêu chiến với tao? Mày sẽ phải nếm mùi vị của mật đắng. Tao cũng thật không ngờ, miệng lưỡi mày lại có thể khá đến vậy.
Tưởng mày ngoan hiền, thật không ngờ lại là một con cáo già ẩn núp dưới vỏ bọc của một con cừu non.
Chính là, rất thâm độc!
Nhưng vậy thì đã sao? Đối với tao, không gì là không thể!
Lâm Ngọc Lan cười, một nụ cười điên cuồng khát máu. Cô ta dường như bị chìm trong lửa giận, cơn tức giận che mờ lí trí, không còn dáng vẻ của một tiểu thư khuê các ngày thường.
Nhẹ nhàng đưa bàn tay đặt lên chân Thiên Thiên, móng tay dài nhọn được cắt sửa tỉ mỉ không ngừng vân vê trên chiếc chân mảnh khảnh, sau đó bóp chặt.
Hệt như một con hổ lớn vân vê con mồi đang nằm thoi thóp chờ chết dưới thân mình.
Đau!!!
Toàn thân Thiên Thiên cứng đờ, mồ hôi chảy ròng ròng.
Chết tiệt!
Cô ta thế nhưng lại làm chuyện không quang minh chính đại!
Đúng là tiểu nhân đê tiện. Thật đáng khinh thường!
Thiên Thiên tay bấu chặt vào vạt Áo, nén chịu đau đớn. Cô nhìn Lâm Ngọc Lan bằng nửa con mắt, vô cùng hờ hững xen lẫn sự lạnh lùng:
"Lâm Ngọc Lan, cô cuối cùng cũng chỉ có vậy? Cô nghĩ là tôi sẽ sợ cô sao? Chiến thắng mà chỉ dựa vào thủ đoạn bỉ ổi, tôi khinh! Loại người như cô, da mặt thật là dày. Tâm điạ rắn rết như vậy, cô không sợ sẽ bị quả báo về sau sao? Ngày đó chắc chắn sẽ tới rất nhanh. Tôi sẽ chờ coi cô làm thế nào để có thể thoát khỏi lưới trời đây? "
Phải, tôi tin là như vậy!
Một người giả tạo như cô, cho dù có chát lên bao nhiêu lớp phấn trên mặt đi chăng nữa, cũng sẽ không bao giờ có thể xóa sạch đi được tội danh dơ bẩn của mình.
Ác giả ác báo, đó chính là quy luật tự nhiên ở đời, mãi mãi là như vậy.
Tuyệt đối không bao giờ thay đổi...
Chát...
"Còn cái tát này, là vì cô dám không biết thân biết phận mà khi dễ tôi! "
Hừ, tát tôi?
Cô nghĩ mình là ai? Tát tôi? Ân, có thể sao?
Lâm Ngọc Lan bị một phen chấn động.
Triệu Thiên Thiên thế nhưng dám tát cô! Hơn nữa còn là hai phát!
Đau! Bỏng rát!
Nỗi hận này, người kiêu ngạo như cô làm sao có thể nuốt trôi?
Từ trước đến giờ, ai ai cũng phải nể mặt cô mấy phần. Không chỉ là minh tinh nổi tiếng, đằng sau cô còn có mấy núi vàng hậu thuẫn. Cho nên, động đến cô? Không khác nào con thiêu thân đâm đầu vào núi lửa!
Nhưng Triệu Thiên Thiên, cô ta dám...
Hừ, cô ta động đến cô, chính là tự tìm đến cái chết!
Cô ta nghĩ mình là ai? Dương thiếu phu nhân của tập đoàn Dương thị? Ha, quá là ảo tưởng đi! Cuối cùng cũng chỉ là chức danh trên danh nghĩa, có hay không, đối với cô mà nói, vô dụng!
"Triệu Thiên Thiên, lá gan của mày, thật lớn! "
Cư nhiên muốn đối phó với tôi?
"Đương nhiên là phải lớn, nếu không, tôi đâu thể đấu lại được loại người mặt dày như cô? "
Trong lòng Thiên Thiên âm thầm phỉ nhổ.
Đúng là lá gan tôi lớn, nhưng đâu thể nào to gan lớn mật được như cô. Cướp chồng người khác mà vẫn còn dám phách lối trước mặt vợ lớn? Thật đúng là bản chất của một tiểu tam!
Hừ, tiểu tam vẫn mãi chỉ là tiểu tam.
Chính là, không bị người đánh chết thì cũng là bị mắc nghẹn mà chết.
Lòng dạ tiểu tam, sâu không thấy đáy, mỗi lần nhìn thấy tiền liền thèm muốn, là bao nhiêu cũng không đủ!
Loại người như vậy, thực rất đáng khinh thường!
Vẻ mặt Lâm Ngọc Lan lúc này, thật sự là hết sức khó coi. Chỉ với câu nói kia của Thiên Thiên cũng đã đủ khơi lên lửa giận trong lòng cô ta.
Đây là lần thứ hai trong ngày, Thiên Thiên thực vui sướng vì có thể chỉnh người.
Hơn nữa, đây còn là người mà cô cực kì ghét!
Trong lòng Thiên Thiên không ngừng gào thét.
Thật thỏa mãn a~~~~. Tối nay, nhất định phải mở tiệc ăn mừng chiến thắng!
Bốp...
Một cái tát không chút lưu tình tiếp tục đánh xuống, làm khuôn mặt nõn nà của Thiên Thiên in hằn lên năm dấu tay, cực kì chói mắt người nhìn.
Lâm Ngọc Lan lộ ra nụ cười thỏa mãn. Hành hạ Thiên Thiên, chính là niềm vui sướng nhất trong cuộc đời của cô ta.
Không thể trách cô, là do cô ta chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Triệu Thiên Thiên? Hừ, cũng chỉ là một con đàn bà thối, lấy tư cách gì có thể cùng cô so đo? Dám khua môi múa mép trước mặt cô? Chống đối cô tới cùng? Dù cho có một Triệu Thiên Thiên hay vạn vạn người mang tên Triệu Thiên Thiên đi chăng nữa, cũng tuyệt đối đừng mơ tưởng có thể đánh bại được cô!!!
"Triệu Thiên Thiên, mày chỉ là một con tiện nhân không hơn không kém. Hạt cát không giá trị mà muốn so sánh với kim cương trân quý sao? Ha ha, mơ tưởng! Hạt cát như mày chỉ có thể bị tao giẫm nát mà thôi, mãi mãi không thể ngóc đầu lên được. Biết thân biết phận mình thấp bé, tốt nhất câm miệng! "
Triệu Thiên Thiên âm thầm cười lạnh. Tiện nhân? Chữ "tiện" đi kèm với chữ "nhân"? Rốt cuộc cô ta hiểu được bao nhiêu ý nghĩa của từ này? Cô nhớ không lầm, hình như mình chưa có làm gì tới mức "được tôn vinh" lên chức Tiện nhân.
Cha mẹ đã dạy, những gì không thuộc về mình, không được nhận.
Cho nên, phải trả lại, đồng thời "báo đáp" cô ta thật xứng đáng.
Tát cô? Còn phải xem cô ta có đủ tư cách hay không.
Chát...
Lần này, lại tiếp tục đến lượt Lâm Ngọc Lan phải ôm má mình. Đối với Thiên Thiên mà nói, kết quả này, ừ, không tệ!
"Ha ha, cô rốt cuộc là ngu dốt không biết hay giả vờ không biết đây? Cô có biết hạt cát là thế nào không? Nó vô cùng nhỏ bé, cô không thể nào nắm giữ được trong lòng bàn tay. Nó nhỏ bé như vậy, gần như là vô tung vô ảnh, mắt thường khó có thể nhìn thấy rõ hình thù. Cô giẫm lên nó, có thể sao? Coi chừng đó, một khi trời nổi gió lớn, hạt cát sẽ được nương nhờ bay đi, cô mà không chú ý, có thể nó sẽ bay vào chọc thủng đôi mắt ghê tởm này của cô. "
Chậc chậc, đến lúc đó, thử nghĩ mà xem, sẽ vô cùng đáng thương!!!
Trong con ngươi của Lâm Ngọc Lan nhanh chóng bị che phủ bởi một tầng âm u.
Triệu Thiên Thiên, mày lại dám đánh trả lại tao? Mày muốn khiêu chiến với tao? Mày sẽ phải nếm mùi vị của mật đắng. Tao cũng thật không ngờ, miệng lưỡi mày lại có thể khá đến vậy.
Tưởng mày ngoan hiền, thật không ngờ lại là một con cáo già ẩn núp dưới vỏ bọc của một con cừu non.
Chính là, rất thâm độc!
Nhưng vậy thì đã sao? Đối với tao, không gì là không thể!
Lâm Ngọc Lan cười, một nụ cười điên cuồng khát máu. Cô ta dường như bị chìm trong lửa giận, cơn tức giận che mờ lí trí, không còn dáng vẻ của một tiểu thư khuê các ngày thường.
Nhẹ nhàng đưa bàn tay đặt lên chân Thiên Thiên, móng tay dài nhọn được cắt sửa tỉ mỉ không ngừng vân vê trên chiếc chân mảnh khảnh, sau đó bóp chặt.
Hệt như một con hổ lớn vân vê con mồi đang nằm thoi thóp chờ chết dưới thân mình.
Đau!!!
Toàn thân Thiên Thiên cứng đờ, mồ hôi chảy ròng ròng.
Chết tiệt!
Cô ta thế nhưng lại làm chuyện không quang minh chính đại!
Đúng là tiểu nhân đê tiện. Thật đáng khinh thường!
Thiên Thiên tay bấu chặt vào vạt Áo, nén chịu đau đớn. Cô nhìn Lâm Ngọc Lan bằng nửa con mắt, vô cùng hờ hững xen lẫn sự lạnh lùng:
"Lâm Ngọc Lan, cô cuối cùng cũng chỉ có vậy? Cô nghĩ là tôi sẽ sợ cô sao? Chiến thắng mà chỉ dựa vào thủ đoạn bỉ ổi, tôi khinh! Loại người như cô, da mặt thật là dày. Tâm điạ rắn rết như vậy, cô không sợ sẽ bị quả báo về sau sao? Ngày đó chắc chắn sẽ tới rất nhanh. Tôi sẽ chờ coi cô làm thế nào để có thể thoát khỏi lưới trời đây? "
Phải, tôi tin là như vậy!
Một người giả tạo như cô, cho dù có chát lên bao nhiêu lớp phấn trên mặt đi chăng nữa, cũng sẽ không bao giờ có thể xóa sạch đi được tội danh dơ bẩn của mình.
Ác giả ác báo, đó chính là quy luật tự nhiên ở đời, mãi mãi là như vậy.
Tuyệt đối không bao giờ thay đổi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.