Chương 563
Ren ny17
06/03/2022
Chương 564
Cô nhẹ nhàng thở dài: “Tôi biết anh và nhà họ Lục đều có quỹ hội người giàu, tôi không đi tìm mấy người mà đi tìm nhà khác, đó là làm mất thể diện của nhà họ Lục, khiến cho nhà họ Lục không nở mày nở mặt được. Nếu như để anh biết thì anh sẽ không tức giận sao? Nhưng nếu tôi đi tìm quỹ hội người giàu của nhà họ Lục thì lại càng mất thể hiện hơn, chuyện này sẽ làm cho tất cả mọi người đều biết hết. Thân phận giống như tôi lại cần tới tiền quyên góp mà không phải là đi quyên góp, đấy chẳng phải là một chuyện nực cười cho thiên hạ sao?”
Trên khuôn mặt anh tuấn của Lục Lãnh Phong tỏ ra hơi khó hiểu, giống như bị một quyền đánh vào người khiến bị nội thương, không thể biểu đạt được cảm xúc.
“Nếu đã biết là mất thể diện sao cô còn dám làm hả?”
“Phi là em trai duy nhất của tôi, tôi chỉ cần có thể cứu được nó thì cái gì tôi cũng làm được hết.”Cô nói không hề có do dự, như chiếc đinh sắt cắm chặt.
Khóe miệng Lục Lãnh Phong co giật: “Cô gả tới đây chính là vì muốn đổi lấy tiền cứu cậu ta sao?”
Cô buông thõng đôi mắt, từ trong đáy mắt hiện lên một vẻ đau khổ: Bố mẹ tôi đều là công nhân bình thường, không có tiền của nhiều. Sau khi em trai tôi xảy ra chuyện, bọn họ đã xài hết tất cả số tiền mà họ tích góp được, nhưng những số tiền sau đs thì không đủ trả nữa. Mỗi ngày ở viện là đều hơn mấy triệu lận. Sau đó chúng tôi bán căn nhà đi, muốn dọn về nhà ngoài của tổ tiên ở nhưng bác cả không chịu, nói nhà của tổ tiên đã thuộc về bọn họ, chúng tôi chỉ có thể thuê một căn phòng dưới tầng hầm để ở.”
Cô dừng lại, nhấp máy môi: “Ba năm qua, vì để duy trì tiền chữa bệnh cho Phi, chúng tôi đã đi mượn tiền khắp mọi nơi. Nhưng người đời lúc lạnh lúc nóng, bọn họ đều rất thực dụng, cảm thấy nhà chúng tôi không có đủ khả năng trả, chỉ cho mượn lần đầu chứ không thể mượn lần thứ hai. Mà mấy người như nhà bác cả thì ngay cả một chút tình thân cũng không có, một đồng cũng không cho chúng tôi mượn.”
miệng giống như ngậm một mảnh vàng, sự đau khổ tràn từ đầu lưỡi tới tim gan ruột phổi.
“Anh không phải ghét nhất tính tham tiền của tôi sao? Anh đã nói, chỉ cần là thứ tôi mong muốn thì anh sẽ không để cho tôi được toại nguyện.”
Sâu trong nội tâm của Lục Lãnh Phong, ở một góc nào đó đã bị đụng tới. Bỗng nhiên có một cảm giác phiền não vô hình cuốn sạch mất: “Người phụ nữ ngu xuẩn, dại dột không còn cách nào cứu chữa.” Ngữ điệu của anh hơi mang ý tức giận, không biết là tự mình giận mình hay đang giận cô.
Cô xẹp lép miệng: “Tôi rất ngu ngốc. Vốn tôi không phải là một người thông minh, nếu không thì đã không bị người khác hãm hại.”
“Đây chính là kết quả của việc nói dối không chớp mắt.” Lục Lãnh Phong dùng sức gõ vào trán cô. Nói dối thì xui xẻo là đáng đời.
Mặc dù cô coi tiền như mạng sống, là một thói hư tật xấu đã bị cô tẩy trắng, nhưng những thứ độ khác vẫn là độc hại khiến cho anh cảm thấy ghét bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.