Chương 639
Ren ny17
06/03/2022
Chương 643
Lúc rời đi, trong lòng của cô chỉ có tuyệt vọng và nhẹ nhõm, đây phải lối thoát duy nhất để cô được sống sót. “Vô luận như thế nào, Hy Nguyệt đều đã chết rồi, trên cái thế giới này nữa cũng sẽ không có Hy Nguyệt liễu. Giữa các người hôn nhân cũng kết thúc.”
“Có kết hay không, chỉ có thể do tôi định đoạt.” Giọng điệu của anh không có chút hơi ấm nào cả, giống như chỉ có lạnh lẽo va chạm lạnh lẽo, nói xong, giống như cơn gió xông thẳng về phía cô ấy.
Cô giống như bị kim đâm vậy, muốn né tránh, như có thứ bám rễ vào chân, cô đứng không vững, lảo đảo hướng phía trước té ngã xuống. anh nhanh chóng và mạnh mẽ duỗi tay một cái, kéo lại cô, nhẹ nhàng hất một cái, lại để cô lần nữa ngã trở lại trên bàn hội nghị.
“Buông ra tôi, Lục Lãnh Phong, anh nếu dám đụng tôi, tôi liền đập đầu lên tường này tự tử.” Cô điên cuồng, dùng sức đấm đá, dùng hết toàn thân khí lực, nhưng là vô luận cô giãy giụa như thế nào, đối với anh mà nói cũng chỉ như gãi ngứa, cũng không thể tránh thoát ra ràng buộc của hắn.
Anh đè tay của cô xuống cổ tay, cưỡng ép giơ lên đỉnh đầu, anh hơi híp cặp mắt đỏ au mà đào hoa, đã bị lửa giận cùng lửa dục bị thiêu đốt.
“Đối với tôi mà nói, cô vốn là đã chết.”
“Không.” Cô kêu thê lương thảm thiết chấn động toàn bộ phòng họp, tràn đầy tuyệt vọng, tràn đầy sợ hãi.
“Đây chính là trừng phạt!” Hô hấp anh xen lẫn sóng dữ, vỗ lên mặt cô, để cho cô ấy có chút đau, trong giọng nói của anh không có một chút thương tiếc, chỉ có tức giận.
Cô khóc, than vãn khóc lớn, nước mắt chảy ra tựa như lũ lụt, trên gương mặt cô ấy chảy dài ra: “Lục Lãnh Phong, anh bỏ qua cho tôi chứ ? Phải không phải tôi thật đã chết rồi, trong lòng anh mới có thể an tâm? Anh cứ hy vọng tôi chết như vậy sao?”
Khi một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay của hắn, anh nhẹ nhàng run một cái, tựa như bị thiêu đốt: “Chỉ cần cô trở lại, tôi liền tha thứ cho cô.”
Giọng nói của anh ta trở nên khàn khàn, giống như là bị tổn thương bởi cảm xúc bất chợt nào đó.
Cô buông xuống hung hãn, sững sờ, nghi hoặc, kinh ngạc nhìn anh.
Cô không hiểu ý anh?
Trở lại?
Trở về địa ngục mà đích thân anh tạo ra sao?
Anh còn chê hành hạ cô ấy không đủ sao?”
“Tôi đã không phải Hy Nguyệt rồi, tôi phải Y Nhược, tôi ở nước An Kỳ đã kết hôn rồi, tôi có chồng, có con cái, có một gia đình hạnh phúc. Tôi tại sao phải trở về với cái đại ngục này chứ, tiếp tục bị anh hành hạ, bị anh bắt làm nô lệ. Tôi sẽ không trở về, ngay cả chết cũng sẽ không.”
Cô nói trực tiếp như vậy, kiên quyết như vậy, tàn nhẫn như vậy, lại bất cần như vậy.
Cô sẽ không về lại cái nhà họ Lục đó nữa, không muốn chịu đựng ánh mắt lạnh nhạt của bà Lục nữa, không muốn lần nữa đối mặt Lục Kiều Sam không ngừng không nghỉ hãm hại cùng xúc phạm. Nhục, càng không muốn bị anh coi như côn trùng bẩn thỉu.
Cô mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, ngay cả hô hấp đều khó trót lọt, coi như cô là một bù nhìn, cô cũng là con người, không muốn tôn nghiêm của mình bị tùy ý chà đạp, vỡ thành từng miếng.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh, dây thần kinh đau đớn đang co quắp lại, nhanh như chớp, tổn thương nhanh chóng lan tràn đến nội tạng của anh: “Được, vậy thì đem bốn năm món nợ này trả hết!”
Anh hoàn toàn tấn công cùng lửa giận, mang theo một cuộc xâm chiếm hung hãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.