Vợ Yêu Bỏ Trốn - Chinh Phục Mèo Hoang Kiêu Ngạo
Chương 2
Nữ Lam Thiên Băng
01/04/2015
“Sao thế? Đồ ăn
ở đây không ngon à?”
“Không mượn anh quan tâm!”Đồ ăn ở đây rất ngon, cô không thể phủ nhận điều này nhưng ăn dưới ánh mắt của anh ta thì đồ ăn ngon cỡ nào cũng biến thành sáp nến hết.
Anh chỉ nhìn cô, có chút gì đấy mỉm cười nhưng vô cùng khó nhận biết: “Có chút tâm tư…”
Cô khẽ hứ một tiếng, sau đó làm ra vẻ điềm nhiên cúi xuống ăn tiếp. Rất lâu sau mới nghe thấy tiếng anh hỏi: “Ăn xong chưa?”
Cô không nói, khe khẽ gật đầu. Rất nhanh cũng cảm nhận được anh đang vô cùng khó chịu: “Có chuyện gì thế?”
“Đi theo tôi.” Anh nói với giọng rất bình thản, sau đó kéo cô ra khỏi nhà hàng.
“Này này, đầu anh có vấn đề hả?”
Anh khẽ nhíu mày: “Phụ nữ không nên nói những lời thô tục như vậy!”
“Tôi thèm vào! Ai ngăn cấm được tôi chứ!” Diệp Băng vẫn một mực đưa ra bộ mặt bướng bỉnh mà cái hất tóc lên cũng có phần vô cùng kiêu ngạo. “Bộ dạng uy nghiêm của anh dọa được người khác chứ với tôi không có tác dụng gì đâu.”
Đúng là không có tác dụng thật. Cảm giác người khác coi thường mình cũng không hề dễ chịu chút nào nhưng quả thật anh cảm thấy rất thích tính bướng bỉnh này của cô.
Anh thích hay không không phải là vấn đề mà là cô vợ tương lai ngoan cố này có chịu khuất phục trước anh không.
“Ế…Ế, anh không sao chứ? Nhìn bộ dạng anh cứ như vừa đi ăn trộm ấy.”
“Bảo bối, chồng tương lai của em khá quyến rũ đấy chứ?” Phải khảng định đây là lần đầu tiên anh đùa với con gái, cô dám chắc rằng cả mẹ anh ta cũng chưa từng nhìn thấy bộ dạng đểu cáng của anh ta lúc này.
“Gió chiều nào anh cứ xoay chiều ấy đấy nhỉ?”Diệp Băng tàn nhẫn nói một câu mà thực chất bản thân cô cũng chẳng hiểu mình nói cái gì.
“Bảo bối… phụ nữ quá lý trí cũng không phải chuyện tốt.” Anh ôm cô vào lòng rồi chui vào trong xe.
Cô cũng không hiểu tại sao tự nhiên ông tài xế biến đâu mất hút. Không phải ông ta cũng tìm được cô gái nào rồi chứ?
“Này! Bỏ tôi ra.”
“Bỏ ra làm gì?”
“Tôi bảo anh bỏ thì anh cứ bỏ đi!” Diệp Băng nổi cáu giãy giụa trong lòng anh.
“Tôi nói không bỏ.”
“Tôi bảo anh bỏ.”
“Tôi nói không bỏ.”
“Được rồi! Tôi chịu thua anh rồi đấy.” Diệp Băng hết cãi nổi liền giơ tay xin hàng. “Quái vật!”
“Lẩm bẩm cái gì đấy?” Hàn Khả Thiên có vẻ nghe thấy một trong số những từ không hay nói về mình.
“Oa, đẹp quá!”
“Không mượn anh quan tâm!”Đồ ăn ở đây rất ngon, cô không thể phủ nhận điều này nhưng ăn dưới ánh mắt của anh ta thì đồ ăn ngon cỡ nào cũng biến thành sáp nến hết.
Anh chỉ nhìn cô, có chút gì đấy mỉm cười nhưng vô cùng khó nhận biết: “Có chút tâm tư…”
Cô khẽ hứ một tiếng, sau đó làm ra vẻ điềm nhiên cúi xuống ăn tiếp. Rất lâu sau mới nghe thấy tiếng anh hỏi: “Ăn xong chưa?”
Cô không nói, khe khẽ gật đầu. Rất nhanh cũng cảm nhận được anh đang vô cùng khó chịu: “Có chuyện gì thế?”
“Đi theo tôi.” Anh nói với giọng rất bình thản, sau đó kéo cô ra khỏi nhà hàng.
“Này này, đầu anh có vấn đề hả?”
Anh khẽ nhíu mày: “Phụ nữ không nên nói những lời thô tục như vậy!”
“Tôi thèm vào! Ai ngăn cấm được tôi chứ!” Diệp Băng vẫn một mực đưa ra bộ mặt bướng bỉnh mà cái hất tóc lên cũng có phần vô cùng kiêu ngạo. “Bộ dạng uy nghiêm của anh dọa được người khác chứ với tôi không có tác dụng gì đâu.”
Đúng là không có tác dụng thật. Cảm giác người khác coi thường mình cũng không hề dễ chịu chút nào nhưng quả thật anh cảm thấy rất thích tính bướng bỉnh này của cô.
Anh thích hay không không phải là vấn đề mà là cô vợ tương lai ngoan cố này có chịu khuất phục trước anh không.
“Ế…Ế, anh không sao chứ? Nhìn bộ dạng anh cứ như vừa đi ăn trộm ấy.”
“Bảo bối, chồng tương lai của em khá quyến rũ đấy chứ?” Phải khảng định đây là lần đầu tiên anh đùa với con gái, cô dám chắc rằng cả mẹ anh ta cũng chưa từng nhìn thấy bộ dạng đểu cáng của anh ta lúc này.
“Gió chiều nào anh cứ xoay chiều ấy đấy nhỉ?”Diệp Băng tàn nhẫn nói một câu mà thực chất bản thân cô cũng chẳng hiểu mình nói cái gì.
“Bảo bối… phụ nữ quá lý trí cũng không phải chuyện tốt.” Anh ôm cô vào lòng rồi chui vào trong xe.
Cô cũng không hiểu tại sao tự nhiên ông tài xế biến đâu mất hút. Không phải ông ta cũng tìm được cô gái nào rồi chứ?
“Này! Bỏ tôi ra.”
“Bỏ ra làm gì?”
“Tôi bảo anh bỏ thì anh cứ bỏ đi!” Diệp Băng nổi cáu giãy giụa trong lòng anh.
“Tôi nói không bỏ.”
“Tôi bảo anh bỏ.”
“Tôi nói không bỏ.”
“Được rồi! Tôi chịu thua anh rồi đấy.” Diệp Băng hết cãi nổi liền giơ tay xin hàng. “Quái vật!”
“Lẩm bẩm cái gì đấy?” Hàn Khả Thiên có vẻ nghe thấy một trong số những từ không hay nói về mình.
“Oa, đẹp quá!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.