Chương 27: Phải xử lí ra sao
Phong Nguyệt (Đào Mông Nguyệt)
05/07/2018
Đổi xưng hô nhe.
.......
Đây chẳng phải là Uyển Nhi sau chuyện này sau có thể chứ.
" Ông Ba mẹ con có việc phải về rồi khi nào rảnh con về thăm người "
Nói rồi anh lướt nhanh ra khỏi phòng, lên xe.
" Cho người đều tra về cô cháu gái Mạc gia cho tôi "
" Vâng "
.....
" Như thế nào rồi " Mạc Phong nóng vội hỏi.
" Đây ạ!"
" Lui ra ngoài đi " Trong một căn phòng xung quanh đều có vẻ lạnh lùng vắng lặng. Chỉ có một cây hoa anh đào kiểng đặt ở gần cửa sổ là mang cảm giác thoải mái đôi chút.
Ánh đèn bàn tỏ ra ánh sáng không quá sáng vừa đủ để đọc chữ.
Trên bàn là hồ sơ của Hàn Uyển Nhi người anh thương.
Cầm tờ giấy báo cáo về thân thế Hàn Uyển Nhi...
" Xoảng..... Rầm....." Tiếng đèn vỡ vụng ra từng mảnh ở dưới mặt đất và thêm tiếng sách, sổ sách trong bang Hắc Nguyệt rơi xuống.
" Tại sao lại có chuyện này sảy ra...... Mình nên làm sau..... " Mạc Phong vò tóc mình đến rối loạn.
Hay là nên giấu đi chuyện này với Uyển Nhi. Nên ít kỉ một chút giữ bảo bối bên người, rồi " giam" Uyển Nhi trong nhà không cho tiếp xúc thế giới bên ngoài vậy bảo bối không cần biết.
Như vậy liệu có thiệt thói cho bảo bối, liệu bảo như thế bảo bối có hận anh,..... Nhưng việc này là loạn luân......*Hơi* chuyện này phải làm thế nào....
...........
Sân bay thành phố S
Hàn Uyển Nhi bước ra khỏi cửa vip sân bay.
Cô mặc trên người chiếc váy ngắn ngang đùi liền thân màu đen phía trên hở vai, vai cô trắng như mỡ đông lại nhỏ nhắn.
Với chiếc kính to bản màu đen che khuất đi cặp mắt long lanh của cô.
Ai ai cũng phải ngoái nhìn Hàn Uyển Nhi một cái.
Phía sau là Lưu Kim nhẹ nhàn với bộ đồ vest nữ. Tay cầm túi xách của mình có vài phần đề phòng.
Cả hai lên xe chờ sẵn về Ái Uyển.
......
Nắng cũng ngã chiều rồi, lúc xe chạy ngang qua công viên, Hàn Uyển Nhi thấy mọi người đều vui vẻ cùng nhau tập thể dục có người lại nói chuyện hàng xóm.
Làm cô nghĩ đến sự việc của mình thật khó giải quyết. Nên làm thế nào hay việc đến đâu hay đến đó.
Dùng hai tay xoa xoa trán thật sự đau đầu bây giờ cô chỉ muốn nằm trong vòng tay của anh thôi. Hàn Uyển Nhi thật sự bây giờ rất nhớ anh.
Tình yêu là gì?
Nhớ một người thì ra cảm giác nó khó chịu quá.
Ai cho tôi biết nó như thế nào không!?
Lưu Kim lái xe vào thẳng vào gara để xe.
Lúc xuống xe liền bắt gặp Lưu Kim đang theo sau Hàn Uyển Nhi.
Lâm Vũ thấy thế liền chào một tiếng " Chị dâu "
Hàn Uyển Nhi gật đầu xem như chào hỏi với Lâm Vũ.
" Cậu sắp xếp chỗ cho Lưu Kim "
" Vâng ạ" Lâm Vũ khá phân vân không biết sau này còn gọi là chị dâu hay em gái lão đại nữa thật khiến người ta đau đầu.
" Chào anh em là Lưu Kim mong anh giúp đỡ " Lưu Kim nhẹ nhàn nhìn vào mắt Lâm Vũ tim đậm loạn mặt hơi đỏ.
Nói thật thì Lâm Vũ cũng rất khôi ngôi gương mặt rất ra nét của một người chính chắn trưởng thành.
" Uk..... Em đi theo tôi " Lâm Vũ có vẻ ấp úng không được tự nhiên.
Anh đi phía sau Lưu Kim cô là người có thanh hình mảnh mai cao khoảng 1m70 dáng lại rất chuẩn giọng nói khá dễ thương. Làm cho bản tính muốn bảo vệ của đàn ông nổi dậy mà nâng niu.
" Em hãy ở trong phòng khách cùng tầng 3 với anh và Lâm Ân nhưng vẫn còn một phòng là chuẩn bị cho Mei chắc em nghe qua cô âý rồi " Lâm Vũ vẫn cố gắng thêm một chút để ở bên cô.
Lúc lại gần cố ý mở của cho cô thì ra cô thơm đến như vậy... là mùi của hoa mà hoa gì âý nhỉ anh lại không biết tên!? Tim lại thình thịch thình thịch như sắp rớt ra ngoài.
" Vâng em cảm ơn! Vậy phòng bên đây là của ai " Lưu Kim chỉ vào phòng bên cạnh.
" Phòng anh có việc gì không?"
Lưu Kim mỉm cười một cái hàm răng trắng đều hiện ra:" Không có gì"
Lưu Kim nhanh nhẹn nhận phòng nghe vài câu dặn dò của Lâm Vũ.
Lâm Vũ đang trong trạng thái hai vành tai đỏ ửng lên hết..
.....
"Cạnh " Hàn Uyển Nhi mở cửa thư phòng vào bên trong. Nơi Mạc Phong đang dựa người vào ghế mỹ nhân, anh chỉ mặc cái aó sơmi đen thả hai cúc áo đầu vô cùng quyến rũ.
Hai chân bắt chéo trên ghế, tay lại để lên đầu, chẳng cần suy nghĩ gì Hàn Uyển Nhi liền tách chân thon dài của mình rồi ngồi vào lòng Mạc Phong.
" Bảo bối về rồi sao!? "
* Gật gật * " Anh ơi "
" Ơi "
" Anh ơi "
" Anh đây"
" Anh " giọng nói lúc này có phần nũng nịu.
" Anh đây. Có chuyện gì sau?"
" Không có gì chỉ là nhớ anh thôi " Vừa nói cô vừa cạ gương mặt nhỏ nhắn của mình vào cổ anh, hơi thở hơi nóng hương thơm tỏ ra làm cho anh có phản ứng rồi.
Cái váy đã ngắn cô ngồi trong tư thế lúc này càng kéo cao hơn, Mạc Phong ăn đậu hủ của bảo bối mình tay liền dọc xuống lưng rồi đến cái mông đang vểnh lên.
" Ngoan... ngoan.... ngoan...nói cho anh biết...." Lại cố gắng xoa xoa xuống đến cặp đùi thon gọn của cô kéo cao cái váy lên nữa.
.......
Bình yên bên anh.....❤❤❤❤
.......
Đây chẳng phải là Uyển Nhi sau chuyện này sau có thể chứ.
" Ông Ba mẹ con có việc phải về rồi khi nào rảnh con về thăm người "
Nói rồi anh lướt nhanh ra khỏi phòng, lên xe.
" Cho người đều tra về cô cháu gái Mạc gia cho tôi "
" Vâng "
.....
" Như thế nào rồi " Mạc Phong nóng vội hỏi.
" Đây ạ!"
" Lui ra ngoài đi " Trong một căn phòng xung quanh đều có vẻ lạnh lùng vắng lặng. Chỉ có một cây hoa anh đào kiểng đặt ở gần cửa sổ là mang cảm giác thoải mái đôi chút.
Ánh đèn bàn tỏ ra ánh sáng không quá sáng vừa đủ để đọc chữ.
Trên bàn là hồ sơ của Hàn Uyển Nhi người anh thương.
Cầm tờ giấy báo cáo về thân thế Hàn Uyển Nhi...
" Xoảng..... Rầm....." Tiếng đèn vỡ vụng ra từng mảnh ở dưới mặt đất và thêm tiếng sách, sổ sách trong bang Hắc Nguyệt rơi xuống.
" Tại sao lại có chuyện này sảy ra...... Mình nên làm sau..... " Mạc Phong vò tóc mình đến rối loạn.
Hay là nên giấu đi chuyện này với Uyển Nhi. Nên ít kỉ một chút giữ bảo bối bên người, rồi " giam" Uyển Nhi trong nhà không cho tiếp xúc thế giới bên ngoài vậy bảo bối không cần biết.
Như vậy liệu có thiệt thói cho bảo bối, liệu bảo như thế bảo bối có hận anh,..... Nhưng việc này là loạn luân......*Hơi* chuyện này phải làm thế nào....
...........
Sân bay thành phố S
Hàn Uyển Nhi bước ra khỏi cửa vip sân bay.
Cô mặc trên người chiếc váy ngắn ngang đùi liền thân màu đen phía trên hở vai, vai cô trắng như mỡ đông lại nhỏ nhắn.
Với chiếc kính to bản màu đen che khuất đi cặp mắt long lanh của cô.
Ai ai cũng phải ngoái nhìn Hàn Uyển Nhi một cái.
Phía sau là Lưu Kim nhẹ nhàn với bộ đồ vest nữ. Tay cầm túi xách của mình có vài phần đề phòng.
Cả hai lên xe chờ sẵn về Ái Uyển.
......
Nắng cũng ngã chiều rồi, lúc xe chạy ngang qua công viên, Hàn Uyển Nhi thấy mọi người đều vui vẻ cùng nhau tập thể dục có người lại nói chuyện hàng xóm.
Làm cô nghĩ đến sự việc của mình thật khó giải quyết. Nên làm thế nào hay việc đến đâu hay đến đó.
Dùng hai tay xoa xoa trán thật sự đau đầu bây giờ cô chỉ muốn nằm trong vòng tay của anh thôi. Hàn Uyển Nhi thật sự bây giờ rất nhớ anh.
Tình yêu là gì?
Nhớ một người thì ra cảm giác nó khó chịu quá.
Ai cho tôi biết nó như thế nào không!?
Lưu Kim lái xe vào thẳng vào gara để xe.
Lúc xuống xe liền bắt gặp Lưu Kim đang theo sau Hàn Uyển Nhi.
Lâm Vũ thấy thế liền chào một tiếng " Chị dâu "
Hàn Uyển Nhi gật đầu xem như chào hỏi với Lâm Vũ.
" Cậu sắp xếp chỗ cho Lưu Kim "
" Vâng ạ" Lâm Vũ khá phân vân không biết sau này còn gọi là chị dâu hay em gái lão đại nữa thật khiến người ta đau đầu.
" Chào anh em là Lưu Kim mong anh giúp đỡ " Lưu Kim nhẹ nhàn nhìn vào mắt Lâm Vũ tim đậm loạn mặt hơi đỏ.
Nói thật thì Lâm Vũ cũng rất khôi ngôi gương mặt rất ra nét của một người chính chắn trưởng thành.
" Uk..... Em đi theo tôi " Lâm Vũ có vẻ ấp úng không được tự nhiên.
Anh đi phía sau Lưu Kim cô là người có thanh hình mảnh mai cao khoảng 1m70 dáng lại rất chuẩn giọng nói khá dễ thương. Làm cho bản tính muốn bảo vệ của đàn ông nổi dậy mà nâng niu.
" Em hãy ở trong phòng khách cùng tầng 3 với anh và Lâm Ân nhưng vẫn còn một phòng là chuẩn bị cho Mei chắc em nghe qua cô âý rồi " Lâm Vũ vẫn cố gắng thêm một chút để ở bên cô.
Lúc lại gần cố ý mở của cho cô thì ra cô thơm đến như vậy... là mùi của hoa mà hoa gì âý nhỉ anh lại không biết tên!? Tim lại thình thịch thình thịch như sắp rớt ra ngoài.
" Vâng em cảm ơn! Vậy phòng bên đây là của ai " Lưu Kim chỉ vào phòng bên cạnh.
" Phòng anh có việc gì không?"
Lưu Kim mỉm cười một cái hàm răng trắng đều hiện ra:" Không có gì"
Lưu Kim nhanh nhẹn nhận phòng nghe vài câu dặn dò của Lâm Vũ.
Lâm Vũ đang trong trạng thái hai vành tai đỏ ửng lên hết..
.....
"Cạnh " Hàn Uyển Nhi mở cửa thư phòng vào bên trong. Nơi Mạc Phong đang dựa người vào ghế mỹ nhân, anh chỉ mặc cái aó sơmi đen thả hai cúc áo đầu vô cùng quyến rũ.
Hai chân bắt chéo trên ghế, tay lại để lên đầu, chẳng cần suy nghĩ gì Hàn Uyển Nhi liền tách chân thon dài của mình rồi ngồi vào lòng Mạc Phong.
" Bảo bối về rồi sao!? "
* Gật gật * " Anh ơi "
" Ơi "
" Anh ơi "
" Anh đây"
" Anh " giọng nói lúc này có phần nũng nịu.
" Anh đây. Có chuyện gì sau?"
" Không có gì chỉ là nhớ anh thôi " Vừa nói cô vừa cạ gương mặt nhỏ nhắn của mình vào cổ anh, hơi thở hơi nóng hương thơm tỏ ra làm cho anh có phản ứng rồi.
Cái váy đã ngắn cô ngồi trong tư thế lúc này càng kéo cao hơn, Mạc Phong ăn đậu hủ của bảo bối mình tay liền dọc xuống lưng rồi đến cái mông đang vểnh lên.
" Ngoan... ngoan.... ngoan...nói cho anh biết...." Lại cố gắng xoa xoa xuống đến cặp đùi thon gọn của cô kéo cao cái váy lên nữa.
.......
Bình yên bên anh.....❤❤❤❤
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.