Vợ Yêu Hào Môn Bị Ruồng Bỏ

Chương 123: .1: Cuộc Sống Hầu Gái.

Tề Thành Côn

10/11/2021

Không nói được, không trả lời được câu hỏi của con trai, Khả Nghiên khẽ mỉm cười, mở mắt Dục Thành ra rồi thổi nhẹ.

Đột nhiên, cậu bé cảm thấy mắt cũng không đau lắm, vừa định mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của vú em, cậu nhóc cũng vui vẻ cười: "Thật sự là vú em… ha ha."

Đã nửa năm trôi qua, tốc độ trưởng thành của con trai thật sự rất nhanh, nửa năm qua, mặc dù Khả Nghiên rất vất vả vừa làm một bảo mẫu vừa làm một người hầu giúp việc, nhưng mỗi lần nhìn thấy con trai thì có được niềm an ủi lớn nhất trong lòng.

Biết rằng trẻ con thường nghịch ngợm hơn sau khi chúng biết đi, cô cũng biết rằng mình không thể bảo vệ con trai mình mọi lúc, vì vậy cô chỉ có thể trông con trai trong khi làm việc. Cho nên, một khi Dục Thành gặp chuyện gì thì cô sẽ luôn là người xuất hiện đầu tiên để dỗ dành cậu nhóc nghịch ngợm này.

"Vú em, dì cùng Dục Thành nghịch cát được không?"

Cắn môi dưới, hiện tại cô còn phải làm việc, nếu không làm nhất định sẽ bị cô quản gia gây khó dễ.

Đã nửa năm trôi qua, quản gia vẫn vì vụ của A Uy mà sống chết muốn thanh toán, cô ta vẫn chưa chịu buông tha cho Khả Nghiên, nếu làm sai một chút sẽ bị cô ấy mắng, thật sự là không hợp lý.

Nhưng điều đó không quan trọng, còn gì hạnh phúc hơn khi dành thời gian cho con trai sao? Cho dù có bị mắng mỏ, trách phạt thì sao chứ? Ha, dù sao thì cũng đã quen rồi.

Cô gật đầu cười, cô ngồi xổm với Dục Thành bên đống cát, vui vẻ cùng nhau chơi cát, có lẽ đây là điểm khác biệt giữa mẹ ruột và mẹ kế.



“Dục Thành ngủ chưa?” - Trong phòng, cha Hình hỏi Tiêu Lâm Na đang ngồi cạnh nôi với vẻ lo lắng.



Cô ta mệt mỏi gật đầu: "Vâng, đã ngủ rồi.”

“Ôi trời, tại sao Dục Thành đang yên đang lành sao đột nhiên sốt cao như vậy, vẫn chưa kiểm tra ra bệnh gì sao, thật là lo quá đi.” - Cha Hình lo lắng xoay vòng vòng.Trẻ sốt cao 39,8°, không cha mẹ nào là không lo lắng, huống chi lại là đứa cháu mà ông yêu quý hết mực.

"Cha à, không sao đâu, con tin là Dục Thành sẽ sớm khỏe lại, khi còn nhỏ nó cũng đã trải qua rất nhiều khó khăn rồi. Lần này ông trời nhất định sẽ bảo vệ nó." - Sau khi cầu nguyện, cô ta lo lắng nhìn cha Hình: "Cha đi nghỉ ngơi đi, hiện tại Thiên Nham không có ở đây, nếu như cha mệt nhọc rồi xảy ra chuyện không hay gì thì con biết nói thế nào với Thiên Nham?”

Nhưng vấn đề là ông sao có thể yên tâm mà nghỉ ngơi được? Lo lắng liếc nhìn cháu trai đang ngủ trong nôi, thôi, cháu trai đã ngủ say rồi: “Vậy đi, cha đi nghỉ ngơi, nếu như Dục Thành tỉnh dậy thì con nhất định phải thông báo cho cha một tiếng.”

“Vâng, con biết rồi.” - Gật đầu, sau khi tiễn ông rời đi, trên mặt Tiêu Lâm Na lập tức xuất hiện vẻ không vui. Như những gì ông ấy nói thì ý là bảo mình phải ngồi đây nhìn chằm chằm Dục Thành ngủ hay sao? Ông ấy không ngốc, đi ngủ rồi còn lo lắng dặn người khác trông chừng thì ai không mệt chứ?

“Khụ, Tiểu Nghiên.” - Ánh mắt cô ta nhìn Khả Nghiên đang ngồi bên cạnh cái nôi: “Tôi đi ngủ một lát, nếu như Dục Thành có động tĩnh gì thì nhớ gọi tôi, biết không?”

Gật đầu. gật đầu.

Biết cô gái này sẽ không giở trò, Tiêu Lâm Na mới quay người và nằm trên chiếc giường đơn bên cạnh và ngủ thiếp đi.

Nửa đêm, mọi người đều chìm trong mộng, nhưng Khả Nghiên lại không thể ngủ yên, con trai chính là mạng sống của cô, cô đã bị tra tấn một lần và không muốn bị tra tấn lần nữa.

Sáng nay, sau khi biết tin Dục Thành sốt cao, cô như ngồi trên kim châm, sau khi làm việc xong, mọi người hầu trong nhà đều đã đi ngủ rồi, cô liền vội vàng lên thăm Dục Thành.

Vừa bước vào đã nghe thấy tiếng con khóc, nói thật lúc đó là cô suýt ngã quỵ xuống đất. Dù sao Dục Thành cũng đã được hai tuổi, hầu như rất ít khi khóc, cũng hiểu chuyện hơn rất nhiều. Trong sáu tháng qua, cậu nhóc không hề bị sốt, nếu như gặp tai nạn gì đó thì mới sốt cao.

Hi vọng là Dục Thành chỉ bị sởi nhẹ mà thôi.



Khả Nghiên có mức độ hiểu biết sâu rộng của việc chăm sóc trẻ, cô biết rằng trẻ sẽ bị phát ban từ một tuổi rưỡi đến hai tuổi, dấu hiệu là trẻ sốt cao không rõ nguyên nhân, trường hợp này không được cho trẻ uống thuốc. Nếu không, một khi bị rôm sảy sẽ ảnh hưởng không tốt đến trẻ sau này.

Kéo ghế ra, nhìn vẻ mặt phờ phạc của đứa trẻ, cô lại vội vàng đứng dậy, nhúng tăm bông chấm chút nước rồi chấm lên môi cậu nhóc.

Một giờ, lại một giờ nữa, rồi một giờ trôi qua, trời dần ló dạng, cả đêm Khả Nghiên không có chợp mắt chút nào, cô chỉ ngồi cạnh lau trán và mớm nước cho Dục Thành.

"Mẹ ... Mẹ ơi ..." - Giọng nói yếu ớt của Dục Thành gọi trong giấc mơ.

Khả Nghiên kích động nắm lấy tay của Dục Thành, có thể thấy một năm nay Dục Thành biết nói, cô mong con trai gọi mẹ biết bao nhiêu, dù có nằm mơ thì giờ phút này cuối cùng cô cũng có thể thực hiện được ước nguyện của mình.

Nhưng ngay sau đó, Tiêu Lâm Na đang ngủ đã tỉnh dậy, khi tỉnh dậy sau giấc mơ, cô ta nghe thấy tiếng Dục Thành gọi mẹ, khi mở mắt ra thì lại thấy Dục Thành đang nắm tay Khả Nghiên, cô ta lập tức ngồi dậy và đẩy Khả Nghiên sang một bên: "Dục Thành, mẹ đến rồi, có chuyện gì vậy?"

"Mẹ ơi..." - Từ từ mở mắt ra, cậu khẽ kêu lên: "Dục Thành khát nước."

Nghe vậy Khả Nghiên vội vàng đứng dậy chuẩn bị lấy nước, Tiêu Lâm Na liền dành lấy, cẩn thận bón nước cho Dục Thành.

Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy mình thật là kẻ dư thừa.

Đúng lúc này, “cạch” một tiếng, cửa mở ra, cha Hình vội vàng đi vào: "Dục Thành thế nào?"

Đưa tay sờ trán con trai, Tiêu Lâm Na lắc đầu bất lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Yêu Hào Môn Bị Ruồng Bỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook